Sau đó, căn phòng nhỏ yên tĩnh giây lát.
Gọi là giây lát, thật ra bản thân tôi cũng không rõ là bao lâu, người mang tâm tư rối rắm sẽ không chú ý thời gian trôi qua như thế nào. Mãi cho đến khi tiếng vỗ tay kéo tôi giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn, thấy Thiết San Hô đã ăn xong hộp thức ăn nhẹ, đang dùng hai tay phủi vụn đồ ăn trên người.
- Đồ ăn ngươi đem tới không tệ, vừa lúc đã nhiều ngày rồi ta chưa được bữa ăn ngon, không để ý chứ?
Cô bé thấy tôi quay đầu, lập tức dí dỏm thè lưỡi nói:
- Đúng rồi, chúng ta nên xưng hô thế nào? Đã ở chung rồi, không thể suốt ngày ngươi tới ngươi lui nhỉ?
Tuy tâm tình không ổn, nhưng không đến mức ảnh hưởng trò chuyện, tôi gượng cười, đáp:
- Ta họ Trúc tên Tiêm, lớn hơn nghĩa tỷ ngươi vài tuổi, trong sơn trại đều gọi tỷ muội với nhau, không ngại thì cứ gọi ta Trúc Tiêm tỷ tỷ đi, mà nếu không chê, ta sẽ gọi ngươi San Hô muội tử (em gái), có ổn không?
- Có gì không ổn đâu? Cứ theo tỷ tỷ nói là được rồi, lẽ ra, nếu người bái cha làm nghĩa phụ là ngươi, ta sẽ cam tâm tình nguyện hơn chút.
Thiết San Hô cũng tùy tính, đáp ứng một tiếng, đứng dậy rót chén nước uống vài ngụm, nói tiếp:
- Nhưng mà Trúc Tiêm tỷ tỷ, vì sao ngươi không cùng đi phía bắc với nghĩa tỷ mà lại ngây người ở đây? Trước kia các ngươi luôn sóng vai xuất hiện, ta còn tưởng các ngươi như hình với bóng đấy, ở kinh thành ta gặp cha thấy nàng nhưng không thấy ngươi, còn cảm thấy rất kì quái.
Một câu lơ đãng, làm cho tâm tư vốn đã không yên càng nặng thêm vài phần, tôi tự cười giễu nói:
- Kết bạn thì dễ, như hình với bóng mới khó, ngươi mới gặp chúng ta mấy lần? Nếu nói là kỳ quái, so với chuyện ngươi không thấy ta ở kinh thành, ta cũng thắc mắc lần này ngươi xuất hiện một mình... Thế gian này luôn có rất nhiều lý do sẽ làm xa nhau, không phải à?
Thiết San Hô đang uống nước, nghe lời ấy, chén nước trong tay ngừng lại, nét mặt đang cởi mở chợt âm u lần nữa.
Quả nhiên, đều có phiền muộn sao?
Tôi không tiện hỏi thẳng phiền muộn của Thiết San Hô, cô bé cũng không chủ động nói, mà phiền não của tôi, cho dù cô bé muốn hỏi, chỉ sợ cũng không thể nói được... Bỏ qua tâm sự riêng của mỗi người, mọi thứ nói chung cũng xem như yên ổn, tôi cùng với cô bé, cô bé cùng mọi người trong trại, toàn bộ đều chung sống thuận lợi, coi như bình an vô sự.
Ví ấn tượng không tốt trong trí nhớ, tôi còn lo lắng người này sẽ vô cùng điêu ngoa, dễ chọc người khác khó chịu. Vậy mà quan sát hơn mười ngày qua, tuy Thiết San Hô thẳng thắn hoạt bát, nhưng không thấy kiểu không biết nặng nhẹ như lúc đầu, thẳng thắn thỏa đáng, trái lại cũng giành được không ít yêu thích trong trại. Xem ra biến cố thật sự có thể khiến người trưởng thành. Nghĩ như vậy, tôi yên tâm rồi.
Đáng tiếc cũng chỉ an tâm việc này, những phiền não còn lại, vẫn chưa từng giảm bớt.
Những chuyện Luyện nhi ở kinh thành, sau khi Thiết San Hô quen thuộc với mọi người, vẫn tìm thời điểm thích hợp kể ra, nhưng chỉ nói qua loa hời hợt. Cũng đúng, bởi vì quen thấy Luyện nhi vô địch, những nữ binh trong trại đều vô cùng tin tưởng trại chủ nhà mình, vẫn chưa đặt chuyện quyết đấu gì đó ở trong lòng, nhưng nghe nói đã tìm được kiếm phổ, mỗi người đều vui vẻ, chắc là cảm thấy không lâu nữa Luyện nhi sẽ có thể dẹp đường hồi phủ đến trấn giữ sơn trại.
So với bầu không khí trong trại, nếu mình để lộ nỗi ưu tư tràn đầy cõi lòng ra ngoài, thật sự quá mức kỳ quặc.
Cho nên chỉ đành đè tâm tình này xuống, đợi lúc một mình mới sửa sang lại.
Nói là sửa sang, thật ra cũng không thể sửa gì, có lo nghĩ đi nữa cũng không làm nên chuyện gì, bản thân hiểu rõ điều này. Trước đây đã đồng ý ở lại chờ đợi, đã đồng ý giao cho Luyện nhi làm chủ tất cả. Nếu nàng gặp Trác Nhất Hàng, thậm chí là ở chung, tuy tôi lo lắng thấp thỏm, nhưng từ phương diện nào đó mà nói, đây hẳn là một cửa ải cần phải đi qua.
Cửa ải này, trước khi tây hành, tôi tuyệt đối sẽ không nguyện ý buông tay để một mình nàng đối mặt. Nhưng sau những gì xảy ra ở tái ngoại, có lẽ, thật sự đã đến thời khắc quan trọng. Suy cho cùng, nếu muốn để nàng trọn đời không hối hận, nên buông tay để nàng chọn lựa. Nếu qua cửa ải này, tương lai chính là rộng mở tươi sáng; còn nếu không thể qua...
Nếu không thể vượt qua, cũng là Luyện nhi hiểu rõ mới làm ra lựa chọn, có lẽ mình có thể chấp nhận nhỉ...
Lý lẽ là như thế, đầu óc cũng vô cùng rõ ràng, nhưng vẫn khó tránh buồn bực, tâm tình không thể tùy theo người khống chế, bản thân có tự khai thông đi chăng nữa, nhiều nhất chỉ có thể làm mặt ngoài bình tĩnh chút, nhưng sâu trong đáy lòng, chung quy vẫn là mạch nước ngầm âm ỉ, sóng lớn khó thoát.
Giữa ban ngày còn tạm được. Thêm một Thiết San Hô vui tươi hoạt bát, thời gian nhàn hạ không nhiều như trước kia. Cô bé và người trong trại ở chung không tệ, vậy mà cứ thích tìm tôi nói chuyện, và hai nữ binh một cao một thấp bên người tôi cũng thân quen, như tôi đã nói, dẫu sao đây là con gái của Thiết lão gia tử, là muội muội kết nghĩa của Luyện nhi, hiển nhiên cũng đặc biệt để tâm, sẽ không cự tuyệt người nghìn dặm. Thường xuyên qua lại như vậy, lại thêm những việc vặt ngày thường phải làm, khoảng thời gian trôi qua cũng xem như được tự tại.
Đáng tiếc, trong giấc mộng buổi đêm, khó mà tự tại được trọn vẹn.
Có lẽ tâm tình càng bị đè nén, sẽ càng tìm chỗ đột phá. Vì thế, mười mấy ngày từ sau khi Thiết San Hô đến, thường xuyên khó ngủ yên, ban đêm luôn mơ nhiều. Mặc dù không tính là ác mộng, nhưng cũng không phải mộng đẹp, quấy nhiễu người vô cùng. Kiểu mộng như vậy, một đêm xuất hiện đến mấy lần, giấc ngủ ngon coi như là tan tành rồi.
Đêm nay cũng không ngoại lệ. Nửa đêm giật mình tỉnh lại, không thể nhớ nổi trong mộng vừa rồi có gì, chỉ biết là tâm tình rất kém tỉnh cả ngủ. Đứng dậy đốt nến, uống một chén trà lạnh cũng vô ích, quyết định mặc quần áo chỉnh tề, cầm bội kiếm ra khỏi phòng.
Ngoài cửa biển cây sâu thẳm âm u, chỉ khi nào bước ra biển cây, lập tức ánh trăng sáng ngời mênh mông trải đầy đất. Giẫm trên đoạn đường ánh bạc đến chỗ thường luyện kiếm trong rừng trúc nhỏ, tôi tập trung tinh thần, sau đó làm dáng đánh một bộ quyền cước. Đánh xong cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, lại rút kiếm ra múa.
Vài ngày gần đây, hễ ngủ không được, bản thân đều sẽ làm như vậy. Thứ nhất đánh quyền sẽ giúp phát tiết, thứ hai tiêu hao chút tinh lực người ra đầy mồ hôi, cảm thấy mệt mỏi, tự nhiên có thể trở về ngủ an ổn.
Lần này cũng không khác. Bốn phía cực yên tĩnh, chỉ có tiếng thanh kiếm phát ra. Hai bộ quyền cước kiếm pháp đều không phải là nghệ nhân hoa kiểng gì đó, mà là tâm huyết của cả đời sư phụ ngưng tụ thành, nghiêm túc đánh sẽ tiêu hao rất nhiều tâm lực. Cuối cùng khi thu chiêu, trên trán có mồ hôi chậm rãi chảy xuống, gió đêm lướt qua mặt, cảm giác mát mẻ khoan khoái. Mệt mỏi, nhưng cũng thoải mái, như dòng nước tinh khiết rửa sạch cõi lòng.
Sau khi thu chiêu, cơ thể sẽ rất khô nóng, tôi lưu luyến cảm giác mát mẻ này nên không trở về liền, mà là giống như ban ngày, ra ngoài rừng trúc tìm một chỗ cao ngồi xuống, ngắm trăng khuyết, hóng gió một lát, nhìn sơn trại đang ngủ thật say trong bóng đêm ở xa xa, trong lòng có cảm xúc khác thường.
Nhìn như vậy, vốn dĩ chỉ là hành động vô ý, cho nên trong lúc lơ đãng nhìn thấy một bóng đen dưới màn đêm, khó tránh khỏi kinh ngạc trong giây lát.
Sơn trại này có mấy trăm người, nhưng hầu hết đều đang ngủ say sưa, cho dù có người đang tỉnh đi dạo làm nhiệm vụ canh gác, cũng sẽ không hành động lén lút như vậy. Mặc một bộ quần áo đen núp trong bóng tối quan sát xung quanh, một khi rơi vào mắt người khác, nhất định chính là dấu hiệu 'có vấn đề'.
Vì vậy sau khi kinh ngạc, tôi không cần đắn đo suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy khỏi chỗ cao, nhìn chăm chú lặng lẽ đi tới.
Không lên tiếng vạch trần ngay, là vì không rõ ý đồ của người này, thay vì tùy tiện ra tay, chẳng thà ẩn nấp quan sát. Đêm nay ánh trăng không sáng lắm, thị lực của tôi cũng chỉ bình thường, cộng thêm phải ở xa để theo dõi, vì thế tôi vẫn chỉ thấy được một bóng người lờ mờ, Nhìn người không rõ, nhưng vẫn có thể thấy rõ hành động, vậy là đủ rồi.
Liên tục quan sát, hình như người này không nắm rõ hàng rào, đi loạn khắp nơi như con ruồi không đầu, lúc hướng đông khi hướng tây, giống như đang tìm gì đó. Thân thủ cũng không kém, có thể nhẹ nhàng tránh qua mấy trạm canh gác mà không cần kinh động đến ai, cũng chưa từng tổn thương người nào. Uyển chuyển nhanh nhẹn trên cả những nữ binh ở trạm gác, hẳn là người có kinh nghiệm giang hồ mới đúng.
Không biết người này là hôm nay tới vô tình đụng phải tôi, hay là trước kia đã thăm dò qua mấy lần rồi. Một người giang hồ đêm khuya lén lút trong sơn trại toàn là nữ, khó tránh làm người ta suy nghĩ lệch chút. Khi ba chữ "hái hoa tặc" xuất hiện trong đầu, gần như nhịn không được muốn tiến lên bắt người.
Nhưng vào đúng lúc này, bóng người kia tìm đến trước một gian nhà, lượn quanh trước sau hai vòng, cuối cùng dường như xác nhận gì đó, bỗng nhiên dừng lại. Tôi nhìn thấy rõ ràng, kia không phải chỗ nào khác, chính là gian phòng nhỏ mà gần đây Thiết San Hô ở tạm.
Chẳng lẽ thật sự là hái hoa tặc sao? Nghĩ như vậy, cơ thể đã ở trong trại thái vận sức chờ phát động, chỉ chờ một khi người này có cử chỉ quấy rối thì sẽ bắt ngay tức khắc.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo, lại ngoài dự liệu của bản thân.
Để tránh bị bại lộ, tôi chọn ẩn nấp quan sát ở một chỗ xa, còn ngược gió, nên không thể nghe rõ âm thanh bên kia. Chỉ là, cho dù không nghe được, vẫn có thể thấy rõ ràng động tác của người kia, đang thận trọng gõ cửa.
Trong phòng lập tức được thắp nến sáng lên.
Đây là chuyện gì? Tâm chìm xuống. Một vị khách lén lút như vậy, dường như cũng không kiêng dè chỗ này, thậm chí dám cả gan gõ cửa kêu gọi, rõ ràng là đã xác định phòng này của ai. Lẽ nào... Thật sự Thiết San Hô gia nhập sơn trại này vốn là có mục đích gì đó giống như những người lúc trước lo lắng sao?
Nếu thật sự như vậy, đúng là chính mình phải gánh vác trách nghiệm rồi.
Bên này nghĩ ngợi, bên kia đã mở cửa, xuất hiện chỗ sáng không phải Thiết San Hô thì còn có thể là ai? Đáng tiếc sau đó cửa đã bị đóng lại, chỉ bằng một chút chớp sáng này, vẫn không đủ để nhìn rõ dáng dấp người đứng trong bóng tối.
So ra, có một điều làm người ta chú ý hơn, đó chính là Thiết San Hô đang khoác hờ một chiếc áo, xem ra không giống như có kế hoạch trước, mà càng giống như đang ngủ mơ thì bị đánh thức dậy.
Nhưng sau đó, cô bé vẫn chưa cho đối phương vào nhà cho an toàn, chấp nhận đứng chỗ tối ngoài phòng xì xào thì thầm. Điều này càng làm tôi nghi hoặc không thôi.
Sự việc biến đổi liên tục, suy đoán nhiều hơn nữa cũng chỉ phí thời gian. Tôi cảm giác mình tính hơi sai, dù sao việc cấp bách trước mắt là phải nghe rõ bên kia đang nói gì mới đúng. Vì thế, chỉ đành cẩn thận đi vòng đến gần căn phòng. Nhưng đúng lúc này, chợt xảy ra biến cố -- Thiết San Hô nói nói, rồi động thủ với đối phương!
Chẳng lẽ lúc di chuyển đã bỏ sót cái gì à? Tôi chỉ thấy động thủ quá đột ngột, bất thình lình xảy ra có hơi quái lạ. Chớp mắt một cái vẫn rất tốt, chớp mắt tiếp theo đã xung đột. Xung đột này đã kỳ lạ rồi, mà càng kỳ lạ hơn là dù hai người đã giao thủ, vậy mà vẫn duy trì yên tĩnh. Người mặc đồ đen không dám kinh động đến ai thì cũng có thể hiểu, nhưng ngay cả Thiết San Hô vẫn chưa từng lớn tiếng kêu la một câu, dường như chỉ muốn tự mình giải quyết, không hề có ý định nhờ giúp đỡ chút nào.
Hai người quyền qua cước lại một hồi, đánh đến không mất kịch liệt. Từ phương hướng bên cạnh, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, hai người này cũng không dùng sát chiêu, bóng đen kia nhoáng lên nhoáng xuống, chiêu nào chiêu nấy vươn thẳng tay chân xương khớp, thủ pháp thi triển đều là nắm bắt, rõ ràng chỉ muốn chế phục không muốn lấy mạng; về phía Thiết San Hô, mặc dù ra tay hung hãn hơn một chút, nhưng cũng chưa từng đánh úp vào chỗ hiểm của đối phương, mà cô bé không cầu viện, có lẽ bản thân muốn thủ hạ lưu tình.
Trận đấu kiểu này, làm tôi nhất thời không biết nên xuất thủ tương trợ hay là lặng lẽ theo dõi tiến triển mới tốt đây.
Đang lúc lưỡng lự, thế cục trước mắt lại nổi sóng. Cũng không biết là không muốn tiếp tục kéo dài hay là nắm chắc sẽ không bị tổn thương, người lén lút kia đấu mười mấy hiệp, bỗng dưng thay đổi chiêu thức, liều mạng đón lấy chưởng phong của Thiết San Hô, không tránh không đỡ, chỉ chuyên tâm bắt cánh tay cô bé!
Nếu giao chiến thông thường, làm như vậy chắc chắn là tự tìm đường chết. Nhưng cố tình Thiết San Hô lại không chiếm tiện nghi này, mắt thấy chưởng phong sắp đánh trúng, vội vã thu chiêu rút tay về, trái lại đã bị đối thủ bắt cánh tay vặn người cầm lấy.
- Ngươi... Ngươi buông tay cho ta!
Lúc bị áp chế không thể cử động, rốt cục cô bé tức giận gầm nhẹ một tiếng.
Thế nhưng đối thủ của cô bé lại làm ngơ, chỉ đưa tay che miệng Thiết San Hô lại, rồi khiêng người lên vai, hình như định bắt ra khỏi đây.
Dù trong lòng còn nhiều nghi hoặc, nhưng đến bước này thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn, cũng không thể mặc kệ Thiết San Hô bị bắt đi chứ? Ngay lúc người nọ che miệng khiêng người, tôi đã lặng lẽ di chuyển đến địa hình có lợi, đợi lúc đối phương chuẩn bị vọt người muốn đi, canh đúng lúc nhảy ra, quát một tiếng giữa không trung, tung ra một chưởng!
Quan sát họ đánh nhau một lúc, trong lòng mình cũng hiểu được ít nhiều. Chỉ là đối phương đang giữ Thiết San Hô, coi như đang nắm giữ con tin. Vì vậy không ra tay thì thôi, ra tay một lần phải thành công. Ngay từ đầu tôi vốn không định quyền cước dây dưa nhiều, chẳng những áp dụng thế đánh bất ngờ, hơn nữa lực đạo không nhỏ. Người nọ vừa nhảy lên, đã bị đánh trúng một chưởng, rên một tiếng đau đớn, xoay người té xuống đất ngay lập tức.
Kỳ quái hơn chính là, giây phút tiếp theo, người nọ không lo chống đỡ thân mình, mà lại trở tay ném Thiết San Hô trên lưng qua một bên, miễn cho cô bé bị làm đệm thịt.
Nhìn thấy, trong lòng khó hiểu, nhưng hành động cũng không bị ảnh hưởng mà chậm trễ, mọi việc đợi sau khi chế phục hoàn toàn rồi nói cũng không muộn. Mang theo ý nghĩ này, tôi nhảy về phía trước, một tay bóp chỗ cổ họng, tay kia nhanh chóng đánh thẳng xuống mặt.
Trong chớp nhoáng:
- Chờ đã, dừng tay!
Cách đó không xa là tiếng kêu của Thiết San Hô, cô bé đã vững vàng rơi xuống đất, việc làm đầu tiên chính là lên tiếng xin tha:
- Trúc Tiêm tỷ tỷ, đừng tổn thương nàng!
Vẫn chưa nghe lời mà thu tay, bởi vì bản thân tôi vốn cũng không muốn làm ai bị thương.
Đánh tay xuống, chỉ là muốn tháo khăn che mặt của người nọ. Bên dưới khăn che, là một gương mặt không quen thuộc lắm, nhưng cũng không tính là xa lạ.
- Là ngươi?
Về mức độ nào đó mà nói, thật sự rất vô cùng kinh ngạc.
Có điều kinh ngạc không phải là người này xuất hiện, mà là cách người này xuất hiện.
Dù sao, ở bên cạnh Thiết San Hô nhìn thấy người thứ hai mà cô bé gọi là Kha di này, với tôi mà nói, vẫn tự nhiên hơn là thấy cô bé lẻ loi một mình.