Editor: Gà
Lam Nguyệt thừa dịp gia tăng áp lực cho nàng: “Nếu ngươi không làm được, thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc nhìn thấy Tố Hoa.”
“Vương hậu, đừng ép buộc Phi Yên, chuyện này thật sự rất khó, nhưng mặc kệ như thế nào, con cũng phải làm, phụ vương tin tưởng con.”
Quý Phi Nhi cạn lời, tại sao bọn họ có thể hèn hạ như vậy.
Chuyện gì cũng bắt nàng làm, còn mình ngồi ngư ông đắc lợi, nhưng với tình huống trước mắt, dường như nàng không thể cự tuyệt.
“Lấy công lực của Thương Mặc Tuyết, nếu là độc bình thường hoàn toàn không làm gì được hắn cả, sẽ bị hắn dễ dàng phát giác, lần trước U Minh nọc độc ta cho con để hạ độc Túc Ly Mị chỉ có một lọ duy nhất, cho nên lần này chỉ có thể dùng cái này thôi!”
Ông ta lại đưa cho nàng một bình sứ: “Đây là hoàng vân thảo, vô sắc vô vị, không xem là độc dược, nhưng lại có thể trong nháy mắt khiến người ta tê dại, dựa theo công lực của Thương Mặc Tuyết khoảng trong vòng một giờ sẽ phá được, cho nên nhất định phải nắm chặt thời gian, chỉ cần con cho hắn ăn cái này, dù công lực của hắn có mạnh bao nhiêu đi nữa, nhưng chỉ cần một người pháp lực tầm thường cũng có thể giết chết.”
Nhìn vẻ mặt âm hiểm của Nguyệt Vô Tu, Quý Phi Nhi có thể đoán được, lúc trước ông ta dùng biện pháp này hại chết không ít người.
Nàng biết, nếu mình không đồng ý, ông ta cũng sẽ để người khác làm, nếu vậy Thương Mặc Tuyết sẽ gặp nguy hiểm, tình cảnh của các nàng càng thêm ngặt nghèo, cho nên lập tức gật đầu.
“Dạ, phụ vương, nữ nhi tuyệt đối sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của phụ vương. Đã không còn sớm nữa, con phải nhanh trở về, nếu không Lang vương nhất định sẽ nghi ngờ con.”
“Ừ, con lui xuống đi!”
Nhìn bóng dáng Quý Phi Nhi biến mất ở cửa, Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt đều lộ ra nụ cười hả hê.
“Không ngờ thị nữ hèn mọn kia quan trọng với nó như vậy, chỉ cần có bà ta trong tay chúng ta, nó còn không ngoan ngoãn làm việc cho chúng ta sao.”
Ở trong mắt bà ta, Quý Phi Nhi chỉ là con cờ, nếu con cờ này không có giá trị lợi dụng, thì không cần giữ lại nữa.
Hôm nay Quý Phi Nhi cố ý muốn lấy lòng bọn họ, hơn nữa nàng nói ra những tin tức kia, mong có thể trao đổi tung tích của mẫu thân, nhưng không ngờ Nguyệt Vô Tu còn giảo hoạt hơn so với tưởng tượng của nàng.
Quả thật không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để bóc lột nàng, nhưng không sao, ít nhất nàng có thể biết được âm mưu tiếp theo của bọn họ rồi.
Nàng biết Thương Mặc Tuyết đang ở gần đây, nhưng nàng không thấy y thôi, nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút an tâm, chắc hẳn mới vừa rồi nói chuyện với Nguyệt Vô Tu y cũng có thể nghe được.
Đi đến chiếc cầu phía trước, đột nhiên một bóng người đi ra từ phía đối diện, thoạt nhìn hình như có chút quen thuộc.
Nàng chưa kịp nhớ đến là ai, người đối diện đã nhiệt tình kêu tên nàng: “Phi Yên.”
Âm thanh quen thuộc, khiến nàng nhớ đến âm thanh khàn khàn vì say rượu xen lẫn đau đớn vào tối hôm qua.
Càng đi càng gần, rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy nhau, thật sự là Cảnh Hiên.
Hắn ta mặc y phục màu đen, tuấn tú phi phàm, nhưng không yêu mị như người Hồ Tộc, giữa hai lông mày còn ẩn chứa một tia ưu thương nhàn nhạt, nhưng ký ức đêm qua rõ ràng như vậy, chắc là do say rượu.
Thấy nàng, thái độ Cảnh Hiên hiển nhiên vô cùng vui mừng và kích động, nhưng không mất khống chế như tối qua: “Phi Yên, làm sao nàng đến đây?”
“Ta muốn tìm phụ vương để hỏi thăm tung tích của mẫu thân.”
Cảnh Hiên nghiêm túc nhìn nàng một chút: “Chắc hẳn bây giờ nàng đã thất vọng trở về phải không?”
Quý Phi Nhi cười khổ: “Đúng vậy, ta thật sự rất vô dụng.”
“Nàng đừng lo lắng, hôm nay ta cũng vì chuyện này mà đến, mẫu thân của ta là trưởng công chúa Hồ Tộc, bà hiểu rất rõ bố cục trong vương thất, hơn nữa bà là khuê mật của Vương hậu, ta cầu xin bà thật lâu, rốt cuộc bà đã đồng ý giúp ta hỏi một chút, hôm nay ta bồi mẫu thân vào cung, bà đang ở trong đại điện phía trước chờ gặp Đại vương và Vương hậu.”
Quý Phi Nhi vui mừng nhìn hắn ta: “Có thật không? Mẫu thân ngươi có thể hỏi được sao?”
“Chắc vậy, ta cũng không biết, ta cũng không thể nói thẳng với mẫu thân, vì Vương hậu xúi giục, mẫu thân cũng đã căm thù Vương phi đến tận xương tuỷ, cho nên” lời còn lại hắn ta cũng không dám nói tiếp, hiển nhiên sợ nàng thương tâm khổ sở.
“Không quan trọng, nếu như bà ấy thật sự có thể hỏi được, vậy ngươi thật sự giúp ta một đại ân rồi, cám ơn ngươi trước.”
“Phi Yên, nàng đừng nói như vậy, giữa chúng ta còn cần phải cảm tạ sao? Ta làm mọi chuyện vì nàng là điều đương nhiên, nàng chỉ cần chờ tin tức của ta là được.”
Quý Phi Nhi cô đơn cúi đầu: “Ta thật sự vô cùng lo lắng, có khi nào mẫu thân đã bị bọn họ hành hạ đến chết rồi không?”
“Không đâu, dựa theo tính tình Vương hậu, quá lắm chỉ nhốt bà ấy lại, ở một nơi không ai biết, nàng đừng lo lắng.”
Nhìn nàng vẫn buồn bã không vui, Cảnh Hiên đành tiếp tục an ủi nàng: “Từ nhỏ ta thường xuyên đến Vương cung chơi, rất quen thuộc với người của các cung, có thể nhờ bọn họ giúp một tay.”
Trước kia Nguyệt Phi Yên bị Lam Nguyệt chèn ép, một bằng hữu cũng không có, mọi người nhắc đến nàng đều mang vẻ mặt chê cười, không muốn có quan hệ gì với nàng, cho nên nàng ấy mới khổ sở như vậy.
“Cảnh Hiên, mặc kệ như thế nào, ta cảm ơn ngươi.”
Kế hoạch của bản thân thất bại, có lẽ có thể gửi hi vọng vào Cảnh Hiên.
Lúc này, nàng đột nhiên nhớ đến một vấn đề, vội vàng nhìn bốn phía, trong lòng có chút thấp thỏm.
Thương Mặc Tuyết đã đi rồi sao? Nếu bị y nhìn thấy một màn này có phải sẽ bị hiểu lầm nữa không?
Thôi, do nàng nghĩ quá nhiều, nàng và Cảnh Hiên chỉ đứng nói một câu thôi, không xảy ra chuyện gì, y sẽ không cố tình gây sự như vậy.
“Phi Yên, ta nói rồi, quan hệ giữa chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn, chờ ta giúp nàng cứu Vương phi ra, lập tức sẽ dẫn nàng rời khỏi đây, cách xa nơi tranh chấp này.”
“Cảnh Hiên, ta” nàng không đành lòng để hắn ta thất vọng, cho nên muốn giải thích cho hắn ta, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, Cảnh Hiên đã vội vã muốn rời đi.
“Vì danh tiết của nàng, chúng ta không nên ở chung một chỗ quá lâu, bị người khác thấy sẽ không tốt, Phi Yên, ta phải đi, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ giúp nàng.” Nhanh chóng ôm nàng một lúc, hắn ta liền lướt qua nàng, vội vã rời đi.
Quý Phi Nhi có chút dở khóc dở cười, lần nào hắn ta cũng tập kích bất ngờ như vậy, lần trước là hôn, lần này lại là ôm.
Hơn nữa nghe hắn ta nói cứ như đang vụng trộm vậy.
Nàng nhìn bốn phía, không có ai, có lẽ, Thương Mặc Tuyết đã về rồi? Tốt nhất không nên để y thấy, nàng thật sự chịu không nổi gương mặt như hàn băng của y, Thương Mặc Tuyết nên hài hước, phong lưu tiêu sái như trước vẫn tốt hơn.
Sau khi qua cầu, đi qua rừng trúc phía trước, sẽ đến chỗ nàng ở.
Đột nhiên, một trận cuồng phong xuất hiện, lá cây xào xạc, nàng lập tức dừng bước, sao có gió lớn vậy a!
Nàng không biết, có bóng người xuất hiện phía sau nàng, một tay ôm eo nàng, dọa nàng muốn thét chói tai, nhưng bị người đó bịt miệng, sau đó nhanh chóng mang nàng vào sâu bên trong rừng trúc.
Trong lòng Quý Phi Nhi bắt đầu sợ, không phải nàng bị người ta bắt cóc chứ, lúc này nếu có Thương Mặc Tuyết thì tốt rồi.
Rốt cuộc khi chân nàng đã có thể chạm đất, thân thể cũng khôi phục tự do, quay đầu nhìn, nàng lập tức nổi giận: “Thương Mặc Tuyết, ngươi làm gì vậy?”
Thiếu chút nữa dọa chết nàng rồi, đột nhiên bắt nàng đến đây, không để nàng chuẩn bị, còn tưởng rằng y là người xấu nữa đấy.
“Thế nào, vừa rồi ngươi cùng tình lang ước hẹn vui vẻ như vậy, hiện tại đã bị hù dọa thành dáng vẻ này rồi hả? Bổn vương thật không biết lá gan của ngươi nhỏ như vậy.”
Vì sao y luôn vu cáo, hiểu lầm nàng vậy? Quý Phi Nhi tức giận.
“Tình lang gì, ta với hắn chỉ là bằng hữu, Thương Mặc Tuyết ngươi đừng ăn nói lung tung được không?”
“A ngày hôm qua tình chàng ý thiếp, hôm nay lại ấp ấp ôm ôm, ngươi nghĩ mắt Bổn vương bị mù rồi sao?”
“Vậy ngươi có thấy, hắn đột nhiên chủ động, ta hoàn toàn chưa kịp phản ứng không?
“Đã như vậy, ngay bây giờ bản vương sẽ đi giết tên nam nhân kia.”
“Không không được.” Quý Phi Nhi hoảng sợ, vội vàng ngăn cản y: “Rốt cuộc ngươi bị gì thế, sao cứ gây khó dễ cho Cảnh Hiên, quản tốt Mẫu Đơn của ngươi đi, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Nàng dám nói không cần y quan tâm! Gương mặt Thương Mặc Tuyết đã cực kỳ trầm rồi, lại một trận cuồng phong thoáng qua, lá trúc rơi xuống đất, tựa như một cơn mưa.
Quý Phi Nhi dùng tay che mặt, nàng thật sự cảm thấy Thương Mặc Tuyết đã hết thuốc chữa rồi.
Đột nhiên y nắm cằm nàng, ánh mắt rét lạnh như băng: “Nếu ngươi dám yêu hắn, ta lập tức sẽ giết chết người nam nhân đó.”
Có lẽ do y dùng lực quá mạnh, khiến nàng nhíu chặt mày, cực kỳ khổ sở, dùng sức đánh y: “Buông tay, mau buông tay, đau quá.”
Nhìn nàng đau đến nỗi chảy nước mắt, cuối cùng y buông lỏng tay.
Nàng không hiểu, tại sao Thương Mặc Tuyết phải để ý việc này như vậy, cho dù y bất bình cho Túc Ly Mị cũng không nên như vậy chứ.
Một tay nàng đẩy y ra: “Không cần ngươi xen vào việc của người khác, ta đã nói với ngươi người ta yêu chỉ có Tiểu Bạch, ngươi không tin tưởng thì thôi, còn nữa, đây là lần cuối ta giải thích với ngươi, nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ không bao giờ nói chuyện với ngươi.”
Nói xong câu đó sau, nàng lập tức xoay người chạy đi, nhanh chóng ra khỏi đây.
Thương Mặc Tuyết đáng ghét, hừ, hại nàng lo lắng Nguyệt Vô Tu sẽ gây bất lợi với y, dứt khoát hạ độc chết y cho rồi.
Đương nhiên nàng giận dỗi nên mới nói vậy thôi, nàng không thể giải thích vì sao Thương Mặc Tuyết phản ứng mãnh liệt như thế, khiến nàng không hiểu nỗi, xem ra nàng nhất định phải hỏi Mẫu Đơn cho rõ mới được, trước khi đi, rốt cuộc Tiểu Bạch đã nói gì với y, khiến cảm xúc của y thay đổi lớn đến vậy.