Cái này. . . . . . Không phải là Phi Yên tự tay thêu hà bao cho ta chứ?”
“Đúng, ngày đó trên cây dong chính ta tìm thấy hà bao, ngươi cũng ở chỗ đấy.” Lại nói, cũng thật là có duyên, cây dong kia, có lẽ chính là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đi, gặp nhau, đính ước, chia lìa, đã trải qua nhiều khổ sở như vậy.
Cảnh Hiên vươn tay, muốn nhận cái hà bao đó, đây coi như là Phi Yên để lại kí ức duy nhất cho hắn sao?
Không ngờ Quý Phi Nhi lại lắc đầu một cái, lùi về phía sau một bước: “Thật ra thì, cái hà bao này sau khi ta trở về cẩn thận xem qua, vốn cho rằng chỉ là một cái hà bao bình thường mà thôi, nhưng mà về sau ta lại phát hiện cái này ở lớp bên trong hà bao.”
Nàng lấy ra giấy viết thư kẹp ở lớp bên trong, sau đó đưa hà bao và tất cả thư đều giao vào tay Cảnh Hiên.
“Đây chính là lúc trước khi Phi Yên gả vào Đế Cung đã biết không có duyên phận ở chung một chỗ với ngươi, cho nên đã tự tay viết lá thư này, bỏ vào trong hà bao, sau đó giấu vào trong cây dong, chính là hi vọng có một ngày ngươi có thể nhìn thấy.”
Tay Cảnh Hiên run run mở lá thư này ra, sau đó cẩn thận xem.
Quý Phi Nhi khẽ mỉm cười, chuyện bây giờ coi như là chính thức giải quyết xong rồi, nàng cần phải trở về, Tiểu Bạch còn đang chờ nàng!
Mỗi người đều có vận mệnh của mình, số phận không thể thay đổi, nhưng mà ta có thể làm chính là quý trọng hạnh phúc chính mình có được.
. . . . . .
Cảnh Hiên:
Khi thời điểm chàng thấy phong thư này, có lẽ ta đã không còn tại nhân thế nữa. Phụ vương muốn ta gả vào Đế Cung để mưu hại đế quân, nếu không sẽ giết chết mẫu thân của ta, ta không còn cách nào khác. Khi nhìn chàng và tỷ tỷ ngủ cùng nhau, thật ra thì ta tin tưởng chàng, chỉ là. . . . . . Ta không nguyện ý đối mặt tất cả, chỉ muốn cho chính mình một lý do thành người có trái tim tàn nhẫn, để cho mình đi không chút do dự mà thôi. Giữa chúng ta, vì vậy chấm dứt đi, cho dù ta yêu chàng thế nào, cuối cùng đều là hữu duyên vô phận. Hi vọng chàng có thể quên ta, tìm được hạnh phúc thuộc về mình. Nếu như có kiếp sau, Nguyệt Phi Yên ta nhất định sẽ làm thê tử của chàng, bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ không tách ra với chàng. Cảnh Hiên, ta yêu chàng! Phi Yên tuyệt bút
Cảnh Hiên ngồi sững trên đất, đưa phong thư của Phi Yên đích thân viết và hà bao dính thật chặt vào ngực.
Hắn thật sự rất hối hận, tại sao những ngày này hắn không đến chỗ cây dong nhìn một cái, chỉ biết tự mình uống rượu sa ngã, nếu như hắn có thể sớm phát hiện ra, nói không chừng là có thể kịp ngăn trở. Nếu như hắn biết Phi Yên bị nguy hiểm đến tính mạng, coi như trói lại, cũng phải mang theo nàng rời khỏi chỗ này. Nhưng mà, trên cái thế giới này lại không bán thuốc hối hận, tất cả, không có nếu như.
Hắn một đường đi về nhà, đi từ từ, trong đầu đều là kí ức của hắn và Nguyệt Phi Yên, từng màn kia, thế nào cũng không xua đi được.
Hắn khẽ nhếch mép lên, có lẽ với Phi Yên mà nói, chết là giải thoát khỏi khổ sở, nàng ở thế giới đó, trôi qua hẳn rất hạnh phúc đi, điều hắn có thể làm chính là sống thật tốt, mang theo tâm nguyện của nàng mà tiếp tục sống, mới không phụ nỗi khổ tâm của nàng.
Trưởng công chúa vẫn lo lắng chờ ở cửa, nhìn thấy hắn cuối cùng cũng trở lại, liền thở phào nhẹ nhõm.
Vốn cho là thấy Phi Yên rời đi hắn nhất định sẽ rất khổ sở, nhưng không nghĩ thái độ của hắn lại không phải là dáng vẻ trong tưởng tượng của bà. Hoặc là nói, kể từ sau khi Phi Yên đi, bọn họ đã thật lâu không nhìn thấy nét mặt của hắn như vậy rồi.
Nói như thế nào đây, thoải mái, vui mừng, giải thoát. Rốt cuộc Quý Phi Nhi nói gì với hắn, lại làm cho hắn giống như biến thành một người khác.
“Mẫu thân, từ hôm nay trở đi, ta nhất định sẽ làm một quân vương tốt, che chở vạn dân Hồ Tộc, trong lòng không còn tạp niệm* khác.”
*Tạp niệm: ý nghĩ đen tối
Trưởng công chúa vui mừng mà gật đầu , cái này coi như là kết cục tốt nhất rồi.
. . . . . .
Thương Mặc Tuyết trông sao trông trăng rốt cuộc mới chịu trông mong bọn họ trở lại, thật ra thì hắn mong nhất vẫn là Mẫu Đơn.
Nghe thị vệ báo tin nói Mẫu Đơn bị thương, hắn lập tức vô cùng lo lắng.
Cái này không đúng, vừa nãy nghe tin bọn họ trở về, hắn lập tức dẫn người đi nghênh đón.
Mặc dù còn chưa thật sự trở lại Đế Cung, nhưng nhìn Thương Mặc Tuyết tới, thì Quý Phi Nhi có một loại cảm giác rất lâu rồi, một loại rất cảm giác rất ấm áp.
“A. . . . . . Các ngươi còn biết trở lại, ta còn tưởng các ngươi muốn trực tiếp ở lại Hồ Tộc, đã sớm quên người cô đơn là ta này rồi.”
Quý Phi Nhi cười hì hì một tiếng: “Nếu chúng ta thật sự quên mất ngươi, thì sẽ không trở lại đâu, như thế nào, thời điểm chúng ta không ở đây, có đợi chúng ta ở cửa hay không?”
Thương Mặc Tuyết liền đưa ánh mắt chuyển qua trên người Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn, nghe nói ngươi bị thương, bây giờ như thế nào, đã đỡ hơn rồi sao?”
Mẫu Đơn không muốn ở trước mặt Túc Ly Mị biểu hiện quá mức thân mật với hắn, nhưng cũng không thể lạnh nhạt khiến Thương Mặc Tuyết đau lòng, liền gật đầu một cái, dịu dàng nói: “Ta không sao.”
“Làm sao có thể không có chuyện gì!” Hắn nhìn chằm chằm Túc Ly Mị: “Ngươi chăm sóc Mẫu Đơn thế nào, lại có thể làm cho nàng bị thương? những phế vật Hồ Tộc kia cũng không cần giải quyết phiền toái như vậy đi, lúc đi còn nói mấy ngày là xong rồi, hiện tại cũng hơn nửa tháng các ngươi mới trở về.”
“Ôi trời, Mặc Tuyết, bây giờ cũng không phải là lúc hỏi tội, chúng ta gấp rút chạy về, phải đi về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tinh thần trước, dành dụm thể lực sau đó sẽ nghe ngươi oán trách được không? Còn nữa, ngươi cũng biết Mẫu Đơn bị thương, còn để cho nàng đứng ở đây, vậy chính là ngươi không tốt.”
Thương Mặc Tuyết không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy nha đầu này miệng lợi hại hơn lúc đi một chút.
Đây là đương nhiên, những ngày qua nàng ở Hồ Tộc đấu trí tính kế với Nguyệt Vô Tu, cũng đã luyện được.
Vì vậy, lên trước xe ngựa, chờ sau khi trở về Đế Cung, mới tiếp tục nói những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
. . . . . .
“Cái gì, các ngươi cũng đã cứu người ra, bọn họ lại vẫn hạ độc bà?”
“Cái gì? Mẫu Đơn cũng đã lấy thuốc giải về, cuối cùng còn bị cướp đi hơn nữa phá hủy?”
Trong phòng truyền đến âm thanh cả kinh bất chợt củaThương Mặc Tuyết: “Ta nói, vì cái gì các ngươi không dứt khoát giết chết Nguyệt Vô Tu trước, nếu hắn chết trước cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Nào có dễ dàng như ngươi nghĩ, lần này đi Hồ Tộc, cứu người và giải quyết toàn bộ mọi chuyện Hồ Tộc, không thể tách ra tiến hành. Nguyệt Vô Tu là vương thượng Hồ Tộc, giết hắn cần có lý do hợp lý, nếu tùy tiện giết hắn như vậy, làm cho Vương tộc khác sẽ nghĩ như thế nào? Với lại mấy năm nay, Nguyệt Vô Tu làm không ít chuyện xấu, lại hết sức cẩn thận, rất khó bắt được sơ hở của ông ta, trừ phi làm cho ông ta hiện nguyên hình ngay tại chỗ, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp như thế.” Túc Ly Mị nhàn nhạt giải thích.
“Cũng thế cả, ta thật sự bị tức đến hồ đồ rồi, Nguyệt Vô Tu này đích thực là lão cáo già, có thể hèn hạ như vậy, bổn vương vừa nghĩ ông ta đánh trọng thương Mẫu Đơn thì tức giận muốn nổi trận lôi đình, cuối cùng ông ta lại có thể chết dễ dàng như vậy, nếu bổn vương ở đấy, nhất định chặt ông ta làm trăm mảnh.”
Quý Phi Nhi thở dài: “Cuối cùng là ông ta tự sát, thật ra thì, thay vì tàn nhẫn xử tử một người xấu, nếu như có thể để cho ông ta trước khi chết thật lòng hối cải, đây mới là kết quả chúng ta muốn thấy. Ít nhất trước khi chết Nguyệt Vô Tu thật sự ân hận lại hết sức đau khổ, chuyện này với ông ta mà nói, là trừng phạt lớn nhất rồi.”
“Chỉ là bổn vương thật sự không có nghĩ đến, lão già này lại còn là một người si tình, thật là nhìn không ra mà, đã sớm nghe nói ông ta có một vương phi hung hãn điêu ngoa, ta còn nghi ngờ tại sao Nguyệt Vô Tu có thể thưởng thức như thế, thì ra là còn có một đoạn sâu xa như vậy. Ngươi nói cũng đúng, làm cho hắn biết cuộc đời của mình đều yêu lầm người, nhưng ngược lại làm tổn thương người ông ta muốn bồi thường nhất, chuyện này với ông ta mà nói, xác thực cũng là trừng phạt lớn nhất. Nói cho cùng, còn vương hậu giả chết tiệt kia, nếu như chuyện năm đó không xảy ra, có lẽ Nguyệt Vô Tu cũng sẽ không biến thành bộ dáng như ngày hôm nay.”
Chuyện xưa quá nhiều, Thương Mặc Tuyết thật là có chút nghe không tới.
Sau khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện, lần này hắn làm ra một tổng kết.
“Chuyến này tổng thể mà nói các ngươi đã rất không tồi, chuyện Hồ Tộc cũng giải quyết xong rồi, tất cả ân oán tình cừu cũng giải quyết xong. Bây giờ nhìn lại, lúc trước ta không cùng đi vẫn là tốt, Bổn vương thật sựu không thích gây ra phiền toái.”
Quý Phi nhi gật đầu một cái: “Đúng vậy, thật sự hết sức nguy hiểm, bây giờ trở về đến đây, cuối cùng mới cảm giác được nhà, những ngày ở Hồ Tộc, thật sự là ta không có một ngày ngủ được yên.”
“Vậy cũng tốt, các ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi xem Mẫu Đơn một chút.” Thương Mặc Tuyết lần này tỏ vẻ đã hiểu.
“Được, ngươi đi đi.” Quý Phi Nhi vẫn còn cảm thấy vui mừng vì Mẫu Đơn, nếu nàng thật sựu có thể gả cho Mặc Tuyết, nàng cũng sẽ không cô độc, làm tỷ muội tốt, nàng hi vọng Mẫu Đơn có thể tìm tới hạnh phúc của mình, bây giờ nhìn Thương Mặc Tuyết liền đã rất không tồi rồi, mặc dù tính khí rất nóng nảy, nhưng với Mẫu Đơn vẫn là vô cùng tốt. Bình thường đấu võ mồm với mình một chút thì cũng thôi đi, Mẫu Đơn dịu dàng hào phóng như vậy, cho dù muốn cãi nhau cũng ầm ĩ không được.
Nào ngờ, thời điểm Túc Ly Mị nhìn Thương Mặc Tuyết nhắc tới Mẫu Đơn nét mặt yêu mến, khẽ cau mày, nhất thời có chút lo lắng.
. . . . . .
Thương Mặc Tuyết đi U Lan Các của Mẫu Đơn, nhưng cửa phòng đóng chặt, hắn căn bản không vào được. Hắn ở bên ngoài gõ cửa hồi lâu, cuối cùng chỉ nghe được âm thanh lạnh nhạt của Mẫu Đơn: “Ngươi trở về đi.”
“Mẫu Đơn, ngươi làm sao vậy? Ta chỉ là muốn tới thăm ngươi một chút.”
“Hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Thương Mặc Tuyết lập tức kinh hãi, đây là chuyện gì xảy ra, thời điểm nàng vừa trở về không phải còn tốt sao, thế nào đột nhiên lại. . . . . .
“Mẫu Đơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta làm gì sai sao? Ngươi nói cho ta biết, bây giờ trên người ngươi còn bị thương, đừng tức giận làm hại thân thể, mở cửa nhanh đi!”
Cuối cùng Mẫu Đan cửa mở ra.
Thương Mặc Tuyết muốn đi vào, nhưng Mẫu Đơn lại ngăn hắn: “ Không phải ta đã bảo ngươi đi về sao?”
“Không được, bây giờ bộ dạng này của ngươi làm sao ta có thể an tâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng Mẫu Đơn không có ngăn cản nữa, nàng xoay người đi vào, Thương Mặc Tuyết cũng đi vào theo.
Mẫu Đơn ngồi xuống ghế dựa, lạnh lùng nhìn hắn: “Mặc Tuyết, ta cho là ngươi thật tâm với ta, cũng muốn giao lòng của mình cho ngươi, nhưng ngươi. . . . . . Lại dám gạt ta, chuyện trọng đại như vậy, đều làm ta chẳng hay biết gì.”
Thương Mặc Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên nhớ ra giống như cái gì: “Ngươi nói là sự kiện kia. . . . . . Chẳng lẽ Mị không giải thích với ngươi?”