Hắn cũng nghĩ lại, theo tính cách của Túc Ly Mị thì sẽ không chủ động giải thích loại chuyện như vậy, cho nên hiện tại Mẫu Đơn đã bắt đầu giận hắn rồi! Cái người huynh đệ không đáng yêu kia!
“A. . . . . . Loại chuyện như vậy, ngươi không nói cho ta, còn nói yêu thích ta, sau này sẽ không giấu giếm ta, đây chính là cam kết của ngươi với ta sao?”
“Không, không phải như thế.” Thương Mặc Tuyết có chút luống cuống: “Mẫu Đơn, chuyện đột nhiên xảy ra, lúc ấy ta chuẩn bị đi với các ngươi, về sau Mị gọi ta đến phòng, không hề phòng bị trực tiếp bị hắn đánh ngất xỉu, chờ ta tỉnh lại các ngươi cũng đã đi, chỉ thấy hắn lưu lại một phong thư, ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, vô luận như thế nào ta sẽ không có điều gì che dấu với ngươi.”
“Là như vậy này sao?” Mẫu Đơn nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
“Dĩ nhiên, làm sao ta có thể sẽ lừa ngươi.”
Mẫu Đơn nhàn nhạt quay mặt qua chỗ khác: “Nhưng. . . . . . Đã muộn rồi.”
“Ý ngươi là gì? Có phải còn chưa tin ta hay không?”
“A. . . . . . Ngươi biết không? Thời điểm ở Hồ Tộc, ta cũng không biết Mị biến thành bộ dáng của ngươi, coi hắn như ngươi, cho nên ở trước mặt hắn nói rất nhiều chuyện không nên nói.”
Cái gì gọi là chuyện không nên nói, không phải Mẫu Đơn sẽ nói ra loại tình cảm yêu mến với Túc Ly Mị chứ? Thương Mặc Tuyết nghĩ tới đầu tiên chính là cái vấn đề này.
“Ngươi nói cái gì?”
“Bây giờ Mị đã biết, ngươi nói chuyện Phi Nhi chính là Tử Huyên cho ta biết, hắn rất tức giận.”
Nàng vẫn tưởng rằng Thương Mặc Tuyết nhất định sẽ vô cùng lo lắng, nhưng phản ứng của hắn lại ngoài dự liệu của nàng: “Ngươi nói chuyện này à, cái này thật ra thì cũng không có gì, ngươi là tỷ muội tốt với Tử Huyên, tự nhiên sẽ vì Tử Huyên mà suy nghĩ, coi như nói cho ngươi thì thế nào, ngươi cũng sẽ không phản bội chúng ta.”
“Nhưng. . . . . . Mị xem ra thật sự rất tức giận, ta lo lắng. . . . . .”
“Không có gì đáng lo lắng, chỗ của hắn có ta chịu trách nhiệm, chính là bởi vì loại sự tình này cho nên ngươi mới không vui sao?”
Mẫu Đơn khe khẽ gật đầu: “Ta sợ sẽ ảnh hưởng đến tình huynh đệ của các ngươi, như vậy chính là lỗi của ta rồi.”
“Ngươi không phải lo lắng, Mị và ta là huynh đệ tốt, hắn sẽ không so đo, cho nên không cần lo lắng cho ta, Mẫu Đơn, ngươi thật sự khéo hiểu lòng người, Mị không thích ngươi là tổn thất của hắn, bây giờ hắn đã có Phi Nhi, vậy hãy để cho ta tới chăm sóc ngươi thật tốt đi.”
Mặt mũi Mẫu Đơn vẫn ưu thương như cũ: “Nhưng. . . . . . Thời gian ta ra ngoài đã lâu, nếu không trở về, sợ rằng sẽ bị người tiên giới phát hiện, Mặc Tuyết, ngươi. . . . . . Ngươi vẫn nên quên ta đi.”
“Không thể ở lại sao? Để cho ta tới bảo vệ ngươi, coi như tiên giới thật sự đến đòi người, ta đánh cược tánh mạng cũng sẽ che chở ngươi, sẽ không để cho những người đó tổn thương ngươi một chút nào.”
Mẫu Đơn cười lạnh ở đáy lòng, chỉ tiếc, ngươi không phải là Túc Ly Mị, không có loại pháp lực cao thâm kia, nếu như ngày đó tới thật, coi như ngươi chết cũng không bảo vệ được ta.
“Không được, tại sao ta có thể để cho ngươi lao vào tình cảnh nguy hiểm như thế chứ? Mặc Tuyết, chuyện ngàn năm trước ngươi cũng biết, Mị và Tử Huyên vì thế mà phải trả một cái giá nặng nề, chúng ta không thể đi vào vết xe đổ nữa.”
“Nếu như không thể ở chung với ngươi vậy mới là hành hạ thống khổ nhất với ta, vì ngươi, ta không sợ là địch cả tiên giới.”
“Không thể, ngươi biết đấy, hiện nay Mặc Uyên tôn thượng vì chuyện của Tử Huyên mà một lòng muốn dồn Mị vào chỗ chết, nếu như chuyện thật sự động tĩnh quá lớn thì chuyện Phi Nhi là Tử Huyên cũng sẽ bại lộ, thật vất vả Mị mới có thể đoàn tụ với Phi nhi, ngươi nhẫn tâm chia rẽ bọn họ sao?”
Nàng chỉ là muốn nhắc Thương Mặc Tuyết, lại không muốn quá mức thân cận với hắn, nàng muốn hắn một lòng với mình, không sao kiềm chế được.
“Vậy. . . . . . Ngươi muốn ta phải làm gì đây?” Mặc dù Hắn cũng không muốn khiến Túc Ly Mị và Quý Phi Nhi bị thương tổn, nhưng nếu như cứ để cho hắn mất đi hạnh phúc như vậy, hắn có chút không cam lòng.
“Như vậy đi, mặc dù tạm thời chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng mà ta thường cách một đoạn thời gian sẽ tới thăm ngươi, vẫn như trước vậy, ta trở về cũng tốt, còn có thể giúp các ngươi do thám một chút chuyện tiên giới, nếu như mà biết rõ bọn họ muốn làm hành động gì gây bất lợi với các ngươi, cũng có thể kịp thời tới báo tin cho các ngươi.”
“Vậy. . . . . . Được rồi.” Nàng đã nói như vậy, vậy hắn còn có thể làm như thế nào nữa? Chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
“Vậy thời điểm ra vào nhất định phải coi chừng, ngàn vạn lần không thể bị phát hiện, nếu không ngươi nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”
“Được, ta biết rồi.”
Cứ như vậy, từng bước từng bước, phòng bị của Thương Mặc Tuyết càng ngày càng nhỏ với Mẫu Đơn, ngược lại càng cảm thấy nàng là một người khéo hiểu lòng, là nữ tử dịu dàng hào phóng.
Lời hữu ích đã nói xong, tiếp đó, thì không phải chuyện vui vẻ như vậy rồi. Mẫu Đơn rất hiểu lợi dụng tình thế.
“Ta chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ rời đi.”
“Cái gì, làm sao có thể nhanh như vậy? Hơn nữa trên người ngươi còn có vết thương, chờ nghỉ ngơi cho khỏe một chút rồi đi.”
“Không, chỉ sợ Mị cũng không muốn nhìn đến ta, ta phải nhanh rời đi một chút, cũng bớt để cho hắn mất hứng.” Mẫu Đơn cúi đầu, một dáng vẻ vô cùng mất mác, khiến Thương Mặc Tuyết nhìn hết sức đau lòng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái này. . . . . . Tốt hơn là không cần nói, cũng không phải là chuyện quan trọng gì, tóm lại ta rời khỏi là tốt, tất cả đều tốt với mọi người.”
“Tại sao có thể nói như vậy? Tất cả mọi người giới yêu ma bắt đầu nghi ngờ ngươi, ngươi thiện lương như vậy, dịu dàng, ai sẽ không thích ngươi chứ.”
Hắn vốn là muốn tới an ủi Mẫu Đơn, nhưng không nghĩ nàng lại khóc, hơn nữa khóc hết sức đau lòng, làm cho tay chân hắn có chút luống cuống.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải Mị bắt nạt ngươi hay không, ngươi nói cho ta biết, ta tìm hắn tính sổ.” Thương Mặc Tuyết không muốn nhìn chính là nước mắt của nữ nhân, nhất là của nữ nhân mình thích.
“Ta cũng không biết tại sao, Mị lại nghi ngờ ta, lúc ở Hồ Tộc, Phi Nhi suy nghĩ một biện pháp, nói như vậy mới có thể tiêu diệt được Nguyệt Vô Tu, còn có thể thuận lợi tìm được thuốc giải, về sau cái kế hoạch này lại bị Nguyệt Vô Tu biết, sau đó kịp thời tìm cách xử lý, kế hoạch thất bại, sau đó bọn hắn. . . . . . nghi ngờ là ta mật báo cho Nguyệt Vô Tu, cho nên mới. . . . . .”
Thương Mặc Tuyết lập tức tức giận, giận đến tái mặt: “Buồn cười, không ngờ Mị cũng sẽ có lúc hồ đồ như thế, ngươi vì Phi Nhi bị thương nghiêm trọng như vậy, hắn lại vẫn nghi ngờ ngươi, thật là quá đáng, ngay bây giờ ta sẽ đi tìm hắn tranh luận.”
Mẫu Đơn vội vàng kéo hắn lại: “Mặc Tuyết, không nên như vậy, ta không muốn ảnh hưởng đến tình huynh đệ của các ngươi, ngươi coi như ta chưa từng nói qua chuyện này đi, có lẽ. . . . . . Mị cũng chỉ là lo lắng Phi Nhi sẽ phải chịu tổn thương thôi.”
“A. . . . . . Trong mắt của hắn chỉ có Quý Phi Nhi, chẳng lẽ có thể không xem ngươi làm người sao? Ngươi đều đã làm đủ rồi, hắn lại vẫn như vậy ngươi với, ta thật sự không thể nào hiểu được. Đúng rồi, ngươi nói có phải Quý Phi Nhi giựt giây Mị hay không, nên Mị mới có thể tin vào lời của nàng ta?”
Đương nhiên hắn vẫn nguyện ý thiên vị bên của Túc Ly Mị hơn, cho nên chỉ có nghi ngờ Quý Phi Nhi.
“Hẳn là sẽ không, mặc dù vừa bắt đầu Phi Nhi hoài nghi ta, nhưng về sau nàng cũng tin ta, Phi Nhi rất tốt với ta.”
Nàng nói như vậy, ngoài mặt là giúp đỡ Quý Phi Nhi, trên thực tế lại đưa tới chán ghét của Thương Mặc Tuyết với Quý Phi Nhi.
“Cái gì? Quả nhiên là như vậy, nhất định Mị tin vào lời của nàng. Nhìn như vậy, thật sự nàng không thể nào là Tử Huyên, Tử Huyên tính tình thiện lương, làm sao sẽ làm ra chuyện ác độc như thế, trước kia ngươi nói với ta, ta còn không tin, bây giờ nhìn lại nàng quả thật là người châm ngòi ly gián, về sau ta nhất định phải cẩn thận đề phòng mới được.”
Mẫu Đơn chỉ khóc thút thít, khóc lên khóc xuống cũng không nói chuyện, Thương Mặc Tuyết nhìn rất là đau lòng, vội vàng ôm nàng vào lòng an ủi nàng.
“Tốt lắm, đừng buồn, coi như tất cả mọi người không tin ngươi, ta cũng sẽ hầu ở bên cạnh ngươi, chuyện này, nhất định ta sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo, nhất quyết không để cho ngươi bị uất ức.”
“Không thể, Mặc Tuyết, ta van cầu ngươi, ngàn vạn lần không được nói chuyện này ở trước mặt Mị, ta không muốn ảnh hưởng tình cảm huynh đệ giữa các ngươi, ta thật sự không quan trọng, nếu như ngươi đi nói, chẳng phải chính là làm ta rơi vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa sao, ngươi không thể làm như vậy.”
“Mẫu Đơn, cái người này sao thiện lương vậy, làm sao để cho ta có thể không thích ngươi đây.” Hắn bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cũng có chút tán thành lời Mẫu Đơn nói, nếu như đến lúc đó hắn đi thật, Túc Ly Mị thiên vị Quý Phi Nhi, hắn thiên vị Mẫu Đơn, đến lúc đó nhất định sẽ huyên náo tan rã trong không vui.
Nhưng hắn thật sự có chút hiếu kỳ, Mị cũng không phải là một người không phân biệt được phải trái, bây giờ hắn làm sao có thể dùng thái độ này mà đối đãi Mẫu Đơn, cho nên hắn có thể hoài nghi chỉ có Quý Phi Nhi thôi. Về chuyện phía trên, hắn lại không có hoài nghi Mẫu Đơn, bởi vì Mẫu Đơn cũng đã vì Quý Phi Nhi bị thương nặng như vậy, nếu nàng thật sự có mưu tính cần gì phải làm cho mình bị thương chứ? Hơn nữa Mẫu Đơn cũng không cần thiết lừa hắn, hắn và Mị tình cảm tốt như vậy, tùy tiện hỏi có thể biết rõ chân tướng, cho nên Mẫu Đơn không có đường để nói láo.
“Ta chỉ là không muốn để cho ngươi vì ta mà khó xử, đồng ý với ta, quên chuyện ngày hôm nay, quên những gì ta nói với ngươi, ngàn vạn lần không được ở trước mặt Mị nhắc tới, ngươi nhất định phải đồng ý ta.”
Thương Mặc Tuyết không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái: “Chỉ một lần này thôi, sau này bất kể ngươi bị uất ức gì, cũng nhất định phải nói cho ta biết, nếu như không thể giúp ngươi lấy lại công đạo, bảo vệ ngươi thật tốt, vậy ta còn có tư cách gì mà nói thích ngươi, ngươi có thể hiểu tâm tình của ta không?”
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Mặt Mẫu Đơn hết sức cảm động.
Nhưng Thương Mặc Tuyết không thấy được trên mặt nàng chợt lóe lên vẻ u ám, bây giờ nàng nhất định làm cho Thương Mặc Tuyết hoài nghi Quý Phi Nhi đầu tiên, như vậy, ở những ngày nàng rời đi, chỉ bằng Thương Mặc Tuyết, tuyệt đối cũng sẽ không làm cho Quý Phi Nhi tốt hơn.
Túc Ly Mị coi Thương Mặc Tuyết là huynh đệ tốt, cho dù hắn yêu quý Phi nhi sâu vào tận xương tủy như vậy, cảm nhận của Thương Mặc Tuyết hắn cũng không thể không bận tâm. Làm hắn hoài nghi nàng ta thật cao, nàng muốn buộc hắn ở giữa tình bạn và tình yêu làm ra một lựa chọn, người tự tôn cao ngạo như Túc Ly Mị, nếu gặp phải một nan đề như vậy, sẽ như thế nào đây?
Mẫu Đơn cười lạnh, vật nàng cần tìm, cho dù như thế nào cũng phải lấy được, ai cũng không được ngăn cản.