Bên tai là tiếng gió “vù vù”, Diệp Tuyết bị dọa sợ đến hai chân như nhũn ra, chỉ biết càng thêm dùng sức ôm chặt hông của hắn.
“Ái phi, ngươi ôm Bổn vương chặt như vậy, là muốn truyền đạt ý tứ gì sao?”
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng gió đột nhiên dừng lại, thay vào đó là hơi thở ấm áp cùng lời nói mập mờ của Yêu Vương.
Bên tai ngứa một chút, Diệp Tuyết chợt mở hai mắt ra, một giây kế tiếp chính là một tay đẩy hắn ra, từ trong lòng hắn rời đi.
Chỉ tiếc hai chân còn chưa khôi phục từ trong cảm giác mềm nhĩn, thời điểm vừa rời khỏi hắn, liền trọng tâm không ổn ngã lăn quay trên đất. Hắn quỳ một chân trên đất, cúi xuống lanh lảnh nói bên tai nàng, làm cho nàng không nhịn được cũng rút khí lạnh.
“Ái phi, coi như bị ta nói trúng, cũng không cần phản ứng mạnh như thế chứ?” Tích Phong buồn cười nhìn nàng, chỉ khẽ vươn tay, liền lôi nàng từ trên mặt đất dậy, tự nhiên ôm hông của nàng.
Hai người cự ly gần hơn, nàng cư nhiên không hề phòng bị nhìn hắn đến xuất thần.
Không thể không nói, người này hoàn mỹ như thế. Mặc kệ nhìn từ xa hay là gần nhìn, đều có thể khiến người ta mất hồn.
Lông mi thật dài như cánh chim che chở đôi mắt; làn da màu lúa mì vô cùng khỏe mạnh, trơn bóng tinh tế đều tìm không ra một lỗ chân lông; đôi môi thật mỏng khêu gợi, vừa đúng hiển lộ ra khí phách duy ngã độc tôn của hắn......
Nếu như nói sinh linh thế gian là thành quả lao động của Nữ Oa, Yêu Vương kia chính là tác phẩm nghệ thuật cực kỳ trân quý, không tìm được một chút tỳ vết nào.
“Ngươi đây là yêu ta sao?”
Khi gương mặt tuấn tú của hắn lần nữa đến gần, mũi cơ hồ muốn áp vào mũi cười hỏi nàng, Diệp Tuyết mới đột nhiên thức tỉnh, đôi tay chống đỡ ở trước ngực hắn, trên mặt như lửa đốt: “Ngươi đừng nói bậy, buông ta ra.”
“Nói bậy? Vậy ngươi nói cho ta biết, nơi này tại sao đập lợi hại như vậy?” Tích Phong giơ một tay đặt lên nơi bên trái mềm mại của nàng.
“(⊙o⊙)...” Thân thể Diệp Tuyết lập tức cứng lại, đầu óc chậm nửa nhịp cúi đầu nhìn móng vuốt trước ngực.
Thấy vẻ mặt nàng, hắn càng thêm muốn trêu chọc nàng, ngón tay cố ý giật giật, ở trên bộ ngực mềm mại của nàng cào cấu một hồi.
“A......” Đầu óc của nàng cuối cùng thanh tỉnh lại, hét lên một tiếng, dựa vào bản năng phòng lang sói 20 năm ở thế kỷ 21 dưỡng thành, hất tay chính là một cái tát, không chút lưu tay bay đến khuôn mặt tuấn tú.
Tích Phong bị một tát này đánh cho quay đầu đi, mấy sợi tóc có chút xốc xếch che ở nửa bên mặt bị đánh......
“Ngươi......”
Không biết vì sao, tốc độ của nàng đối với hắn mà nói, căn bản không tính là nhanh, nhưng hắn chính là không thể né tránh.
“Ta...... Đúng...... Thật xin lỗi......” Thấy ánh mắt muốn giết người trong mắt đối phương, Diệp Tuyết vội vàng dấu tay ra phía sau, lắp ba lắp bắp nói xin lỗi, thân thể bởi vì sợ hãi, cư nhiên nhịn không được run rẩy.
Thật là không có tiền đồ!
Nàng ở trong lòng hung hăng nói mình.
Rõ ràng là hắn có lỗi trước, hắn ăn đậu hũ của mình trước, tại sao nàng còn phải nói xin lỗi?! Uất ức a uất ức!
Dĩ nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ kêu gào trong lòng của nàng mà thôi. Cả người bị hắn ăn sạch sẽ rồi, ăn chút đậu hũ lại coi là cái gì chứ?
“Một tiếng thật xin lỗi là được sao?” Mặt Tích Phong bị tức thành màu xanh lá cây, một phen kẹp chặt cánh tay của nàng, kéo nàng sải bước đi về phía trước: “Xem ra ngươi còn không học được nghe lời!”
“Ta không phải cố ý...... Xin ngươi nhẹ một chút, ngươi nắm đau ta......” Hơi sức của hắn thực lớn, Diệp Tuyết cảm giác xương trên cánh tay mình đều bị hắn bóp nát. Lảo đảo bị hắn kéo đi, trong mắt đều là hoảng sợ......