“Ngươi cũng biết đau sao?” Tích Phong cười lạnh. Nếu biết sẽ đau, mới vừa rồi còn xuống tay nặng như vậy?
“Ta...... Ta không phải cố ý......” Nước mắt Diệp Tuyết đều muốn chảy ra. Cổ nhân nói: gần vua như gần cọp, chẳng lẽ đúng là như vậy sao? Mới vừa rồi còn cợt nhả, trong nháy mắt liền thay đổi thành còn kinh khủng hơn Tử Thần.
Tích Phong không nói chuyện nữa, chỉ là nụ cười trên mặt, càng thêm âm lãnh.
Nơi bọn họ vừa rơi xuống, thật ra là ở bên hồ. Đây là hồ nước rất lớn, liếc nhìn lại, có thể nhìn thấy bờ hồ bên kia ở một chỗ rất xa.
“Ngươi muốn mang ta đi nơi nào? Buông ta ra...... Buông ta ra......” Diệp Tuyết hoảng sợ phát hiện, tên kia cư nhiên kéo nàng đi về phía trong hồ. Nước hồ ướt nhẹp đôi giầy, cả trái tim nàng nhảy đến cổ họng.
Hắn muốn làm gì? Dìm chết nàng sao?
“Thả ngươi ra? A, tốt, như ngươi mong muốn.” Hai người đã cách bờ bảy tám thước, trong lúc bất chợt hắn buông lỏng tay ra.
Ban đầu có hắn kéo, hai người là trôi lơ lửng trên mặt nước, giờ phút này vừa buông tay, Diệp Tuyết liền “bõm” một tiếng lọt vào trong nước. Nương theo tiếng rơi của nàng, thân thể chìm chìm nổi nổi.
“Cứu mạng a...... Cứu...... Cứu mạng......” Nàng sợ, tư vị chết chìm, thật vô cùng không tốt.
“Bơi tới, nếu có thể bắt được chân của ta, ta liền cứu ngươi.” Tích Phong lơ lửng ở trên mặt nước, đứng cách nàng 2 thước, mặt không chút thay đổi nói.
Diệp Tuyết nghe nói, lập tức ra sức bơi về phía hắn......
Nhưng kỳ quái là, vô luận nàng nỗ lực nhích về phía hắn đến cỡ nào, khoảng cách giữa hai người thủy chung duy trì không thay đổi. Hậu tri hậu giác rốt cuộc phát hiện, thì ra hắn vẫn luôn lùi lại. Nàng đến gần bao nhiêu, hắn liền cách xa bấy nhiêu.
Nếu nàng mới vừa rồi trực tiếp bơi vào bờ, giờ phút này có lẽ đã lên bờ rồi, nhưng bây giờ...... Cách bờ càng xa......
“Thế nào, nhanh như vậy muốn từ bỏ sao? Ngươi chỉ có chút khả năng này thôi sao? Nhanh qua đây, ta chờ ngươi đấy.” Thấy động tác tay chân của nàng chậm dần, thân thể trầm xuống, đôi tay Tích Phong nhàn nhã vòng ở trước ngực, nói lời châm chọc.
Bị lời nói của hắn kích thích, thân thể trong lúc bất chợt nhẹ rất nhiều, tiếp tục “bơi” về phía hắn......
Trong mũi nước tràn vào thật nhiều, xót khiến cho nàng muốn rơi nước mắt.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, đối với bơi lội, nàng thật vẫn rất có thiên phú. Tính cả ngày đó rơi xuống nước, đây là lần thứ hai nàng tiến vào nước sâu, thế nhưng chìm chìm nổi nổi không bị ngộp nước.....
Chỉ là hơi sức có hạn, cộng thêm nước rót vào trong thân thể, đến cuối cùng chống đỡ không nổi, từ từ chìm xuống sau đó không còn hơi sức nổi lên nữa......
Thật ra mục đích hôm nay hắn dẫn nàng ra đây đúng là dạy nàng bơi lội, ngày đó thấy nàng rơi vào trong nước thiếu chút nữa mất mạng, làm cho hắn nghĩ lại mà sợ. Ngộ nhỡ nàng chết rồi, chìa khóa thời không phải lần nữa tiến vào luân hồi, đến lúc đó không biết sẽ đầu thai đi nơi nào, càng không biết chờ đến lúc nào mới có thể đầu thai chuyển thế, cho nên vì để ngừa ngộ nhỡ, hắn quyết định dạy nàng bơi.
Chỉ là không ngờ nữ nhân này không biết trời cao đất rộng, rõ ràng dám động thủ đánh hắn, trong cơn tức giận mới trực tiếp ném nàng vào trong nước.
Hiện tại tức giận căn bản tiêu đã mất, nhìn nàng chìm xuống, đang muốn kéo nàng lên, mặt nước đột nhiên nổi lên nước xoáy, có nhiều bọt nước màu sắc khác nhau nhô ra từ trong nước xoáy, bay lên không trung, thế giới lập tức trở nên sặc sỡ bảy màu.
Càng thêm thần kỳ là, Diệp Tuyết được bao bọc trong một bọt nước vô cùng lớn, mang theo nàng lên tới mặt nước, trôi lơ lửng cách mặt nước cao một thước......
Thấy cảnh tượng này, trên mặt Tích Phong lộ ra một tia đùa giỡn: “Ngu Mỹ Nhân, ngươi như thế nào cũng ở nơi này?”