Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi

Chương 82: Chương 82: Giúp ngươi báo thù




“Sớm biết, lúc trước sẽ không đánh cược như vậy!” Sở Linh Nhi đau lòng nhìn túi trữ vật rỗng tuếch của mình, vẻ mặt đưa đám oán giận nói.

“Đừng nói nữa, đồ của ta không phải cũng mất hết hay sao?” Sở Hiên tức giận trả lời.

“Cái kia Tịch Nhiêu thật sự là đáng hận, đến cùng là nàng dùng phương pháp gì mà lại tấn cấp nhanh như vậy!” Sở Linh Nhi ủy khuất nhếch miệng.

“Hừ, kiểu tấn cấp nhanh như nàng nhất định sẽ bị tổn hại, tốt nhất nàng chỉ có thể dừng tại bước này.” Sở Hiên thần sắc hung ác nói, nghĩ đến những gì mình khuất nhục, ánh mắt hắn càng trở nên giống rắn độc.

Hai người bất tri bất giác đi đến nơi vắng người, nhìn quanh bốn phía đều không có người.

Đột nhiên, một đạo lợi quang đột nhiên từ phía sau bọn hắn thẳng đến, linh khí mạnh mẽ cường hãn công kích thẳng tới bọn hắn.

“Cẩn thận.” Sở Hiên thấy không thích hợp giật mình, liền tranh thủ kéo Sở Linh Nhi ra sau bảo vệ nàng.

Ngày bình thường, hắn đối với cái biểu muội này vẫn là hết sức quan tâm, hiện tại gặp nguy hiểm, trước hết là bảo vệ nàng.

Nhưng mà chung quy Sở Hiên vẫn chậm nửa nhịp, công kích bay sượt qua tay hắn làm hắn lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã.

Lúc này, trước mặt bọn hắn liền xuất hiện một thân ảnh áo trắng.

“Ca!” Sở Linh Nhi kinh hô một tiếng, nâng Sở Hiên lên.

“Tê!”

Sở Hiên đau đến nỗi hít một hơi lạnh, ánh mắt y rét lạnh nhìn chằm chằm thân ảnh trước mắt.

Mặc dù đã tránh đi chỗ trí mạng, nhưng trên cánh tay vẫn là bị công kích đột nhiên xuất hiện tạo thành một đạo vết thương sâu tới xương, máu tươi tuôn ra.

“Ngươi là ai? Chúng ta cùng ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại đả thương ta?” Sở Hiên cố nén đau nhức kịch liệt, cánh tay vì đau đớn kịch liệt mà rủ xuống, không tự chủ được mà run rẩy.

“Ngươi không phải cùng Tịch Nhiêu có thù oán sao?” Thân ảnh áo trắng trầm thấp khẽ cười, “muốn báo thù sao?”

Sở Hiên cảnh giác nhìn qua hắn hỏi: “Ngươi muốn gì?”[nguồn webtruyen.com]

“Đương nhiên là giúp ngươi.” Thân ảnh áo trắng thanh âm khàn khàn, đầu chùm áo bào đen che khuất mặt “Ngươi không phải là người bị Tịch Nhiêu đánh bại trước mặt mọi người sao, cảm thấy mười phần nhục nhã sao?” Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội trả thù.”

Sở Linh Nhi cảm nhận được cảm giác áp bách từ thân ảnh áo trắng truyền đến, nàng có chút hoảng sợ nhìn về phía Sở Hiên, thận trọng giật giật ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Ca, kẻ tới không có ý tốt.”

“Ngươi đến cùng có mục địch gì?” Trong long Sở Hiên cũng có một tia e ngại, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được, người trước mặt thực lực chí ít cũng là cảnh giới Linh Vương, cường giả như vậy, làm sao có thể đột nhiên tìm đến hắn, còn muốn giúp hắn báo thù?

Mặc dù hắn và Tịch Nhiêu có thù oán, nhưng bạch y nhân này tới quá khó hiểu, huống hồ nào có người nào tới giúp mình báo thù còn muốn đả thương mình trước?

Cái này cũng quá quỷ dị a?

“Mục địch của ta, tất nhiên là giúp ngươi diệt trừ Tịch Nhiêu rồi.” Khuôn mặt của bạch y nhân mang hắc sa là nụ cười khinh miệt.” Không phải ngươi đang nghĩ ta vì sao muốn giúp ngươi mà lại còn đả thương ngươi?

“Ngươi không cần nghĩ quá nhiều, thiên phú của ngươi không cao, muốn lấy thủ đoạn bình thường đối phó với Tịch Nhiêu căn bản là không có khả năng, ta chỉ cần máu của ngươi sẽ giúp ngươi tăng lên thực lực.” Bạch y nhân chậm rãi nói ra, Sở Hiên nghe xong gương mặt liền đại biến.

Ai cũng biết, thông qua ngoại lực cưỡng ép để tăng thực lực lên đối với người tu luyện đó là tối kỵ, xem như lúc nhận được lực lượng cường đại, bất quả đó cũng chỉ là nhất thời, chờ đến khi lực lượng kia biến mất, tu vi của hắn xem như dừng tại đây.

“Ngươi như thế nào mà lại giúp chúng ta, ngươi rõ ràng chính là hại chúng ta!” Sở Linh Nhi cắn môi, vậy mà không để ý trong lòng sợ hãi hướng bạch y nhân quát lên.

Nếu Sở Hiên bị thương, sau này lấy ai đến bảo hộ nàng.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi quá lo lắng.” Bạch y nhân lãnh đạm quét nàng một cái, “Ta giúp các ngươi tăng lên thực lực, tuyệt đối không có tác dụng phụ, đồng thời trong vòng nửa năm, có khả năng đạt đến cấp bậc Linh Vương.

Đáy mắt Sở Hiên có một tia chấn động, nhưng như vậy hắn cũng có chút chất vấn: “Thật sự?”

“Trong vòng nửa năm, ngươi tất nhiên sẽ có thể tới cảnh giới Linh Vương.” Bạch y nhân đối với chất vấn của hắn cũng không có tức giận, “Nếu như người tới cảnh giới Linh Vương, như vậy đối phó với Tịch Nhiêu sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Vừa rồi tại thời điểm thi đấu, Tương Yêu Tước chỉ đứng im dưới đài, trên người cũng không có chút linh khí nào ba động, nhưng chính vì không có chút linh khí nào mới là quỷ dị, mới khiến cho người khác cảm thấy rất đáng sợ.

Bạch y nhân không thèm để ý lắc đầu nói: “Nghe nói nửa năm sau học viện các ngươi sẽ có một trận tỷ khí để đi vào bí cảnh, Tịch Nhiêu nhất định sẽ tham gia, nhưng cường giả kia chắc sẽ không tham gia đâu.”

Thần quân đại nhân làm sao lại tham gia trận tỷ khí cấp thấp như vậy được.

“Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?” Sở Hiên trong đáy lòng thật ra đã có dao động, nhưng hắn vẫn có chút không dám tin.

“Sau ba tháng, tự nhiên ngươi sẽ đến tứ phẩm Linh Tôn.” Bạch y nhân vân đạm phong khinh nói.

“Ngươi cần ta giúp gì?” Mắt Sở Hiên lấp lóe, tuy bạch y nhân này không có nói rõ mục đích, nhưng như vậy mà giúp hắn, nhất định có ý khác.

“Không cần cái gì, chỉ cần đừng để Tịch Nhiêu làm chướng mắt ta liền tốt.” Bạch y nhân thản nhiên nói.

Nếu như Tịch Nhiêu bị phế đi, Thần quân tự nhiên sẽ trở lại Thánh linh điện a?

Cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.

Sở Hiên mím bờ môi thật chặt, cân nhắc một lát nói: “Vậy thì tốt, sau ba tháng nếu thật sự ta đạt đến tứ phẩm Linh Tôn, ta nhất định không cô phụ sự kỳ vọng của đại nhân.”

Theo hắn suy đoán, bạch y nhân này và Tịch Nhiêu có ân oán nào đó, mà vừa rồi hắn vận chuyển linh khí, rõ ràng cảm nhận được tốc độ thu linh khí của mình tang nhanh không ít, liền tin tưởng bạch y nhân, ngữ khí cũng biến thành cung kính.

Bạch y nhân lãnh đạm nhẹ gật đầu, liền chuẩn bị rời đi.

“Đại nhân có phải cùng nàng ta có ân oán gì chăng?” Sở Hiên hỏi.

“Không liên quan gì đến ngươi, chỉ cần ngươi báo thù tốt là được, nếu không ta sẽ cho ngươi mất tất cả.” Bạch y nhân lạnh lùng quét mắt hắn nhìn một cái, thân hình lóe lên, liền biến mất không thấy gì nữa.

“Ca, ngươi làm sao lại tin tưởng hắn như vậy?” Sau khi bạch y nhân rời đi Sở Linh Nhi không hiểu hỏi.

Vạn nhất có tác dụng phụ, tổn thất kia chính là không bù đắp được.

“Tốc độ thu linh khí của ta so với bình thường nhanh gấp năm lần.” Sở Hiên híp mắt, trầm giọng nói,” huống hồ, nếu như ta không đáp ứng, chỉ sợ bạch y nhân kia sẽ không từ bỏ ý định, không bằng thuận nước đẩy thuyền, thay hắn ta làm việc, cũng bớt đi một cái cảnh giới Linh Vương làm kẻ địch.

“Gấp năm lần!” Sở Linh Nhi trợn mắt, “Ca, cái này không có tác dụng phụ gì a?”

“Hẳn là không có đi.” Sở Hiên suy nghĩ một chút nói, “Hắn chỉ giúp ta tăng tốc độ thu linh khí, cũng không trực tiếp nâng cao tu vi của ta, hẳn không thành vấn đê.”

Sở Linh Nhi vẫn có chút bận tâm như cũ: “Ta vẫn luôn cảm thấy có chút không ổn.”

“Ngươi cũng đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, không phải còn ba tháng sao, chờ đến ba tháng sau không phải sẽ biết chân tướng rồi sao.” Sở Hiên thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Sở Linh Nhi nói.

“Được rồi.” Sở Linh Nhi nghĩ cũng phải, nếu là cưỡng ép tăng thực lực lên, không đến một tháng sẽ có tác dụng phụ, nếu đến ba tháng sau không có xuất hiện phản phệ, vậy bạch y nhân kia nói sự thật, thế là sẽ yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.