Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi

Chương 83: Chương 83: Thần thú giả?




Tịch Nhiêu nhìn lại lệnh bài của mình bên trong đã có thêm hai vạn điểm Tinh Diệu, trên môi nở nụ cười yếu ớt, không nghĩ rằng trò đùa này lại có thể kiếm lời được nhiều điểm Tinh Diệu như vậy, cũng không tệ.

Hai vạn điểm Tinh Diệu này, thế nhưng là tất cả đan dược bảo bối của Sở Hiên và Sở Linh Nhi lấy ra để đổi thành điểm Tinh Diệu, hắn rõ ràng là miễn cưỡng lấy ra đấy.

Một chút tài sản thế này, đoán chừng bọn hắn tích lũy hơn nửa năm mới có.

Là do bọn hắn không chịu nổi sự trừng phạt lúc trước họ nói ra, chỉ có thể dùng điểm Tinh Diệu để bồi thường.

Tịch Nhiêu và Mục Lăng Ngư thắng đã vượt xa khỏi dự liệu của mọi người, những người kia đánh cược không khỏi dậm tay dậm chân ủ rủ mà rời đi.

Từ nay về sau, tất cả mọi người đều biết, hai đệ tử mới là Tịch Nhiêu và Mục Lăng Ngư là hai nhân vật có tốc độ tu luyện nghịch thiên, ai cũng không dám xem thường bọn họ.

Chỉ có Dĩnh Nhi, nhìn lệnh bài của mình có thêm điểm Tinh Diệu, khóe miệng không tự chủ mà mở nụ cười.

Mặc dù Tịch Nhiêu kia là người mà nàng cực kỳ chán ghét, thế nhưng mà nàng lại có Linh Hoàng cường giả bảo vệ, làm sao mà lại thua.

Hừ lạnh một tiếng, Dĩnh Nhi cũng không có quay đầu rời đi.

“Tỷ tỷ, chúng ta kiếm lời, kiếm lời, kiếm lời.” Tịch Nhiêu nhìn lệnh bài của mình bên trên hiện rõ số điểm Tinh Diệu, vui vẻ mà nhảy lên, cười hết sức vui vẻ.

“Kiếm lời bao nhiêu?” Nhìn Tịch Diệu trên mặt cười như hoa nở, Mục Lăng Ngư tò mò hỏi.

“Ngươi đoán.” Tịch Diệu thần thần bí bí nói.

Mục Lăng Ngư mấp máy môi, vừa rồi nàng và tỷ tỷ thắng tới hai vạn điểm Tinh Diệu rất không dễ dàng a, đánh bạc hẳn là không kiếm được nhiều nha.

Thế là nàng do dự một hồi rồi nói ra một con số: “Một vạn?”

Tịch Diệu khoát khoát ngón tay, rồi duỗi ra năm ngón tay, trong mắt đen phảng phất có thể nhìn thấy một tia kim quang đang nháy, hắn lặng lẽ nói nhỏ: “Năm vạn.”

“Chúng ta kiếm lời năm vạn?” Mục Lăng Ngư nuốt nước miếng một cái, hiển nhiên đã bị con số này làm cho giật nảy mình.

“Ai nha, ngươi nhỏ giọng một chút,” Tịch Diệu cuống quýt vội vàng che miệng Mục Lăng Ngư lại, quay đầu nhìn xung quanh xem có ai phát hiện bọn họ không, lại nói, “ngươi la lớn như vậy, sợ người khác không biết ngươi có nhiều điểm Tinh Diệu sao? Vạn nhất bị cướp thì sao bây giờ?”

Mục Lăng Ngư: “...”

Rõ ràng là ngươi kích động...

“Cũng không tệ lắm, cộng thêm trận tỷ khí vừa rồi, tổng cộng là có bảy vạn điểm Tinh Diệu.” Đôi mắt mê người của Tịch Nhiêu lóe lóe ra những tia quang mang kỳ lạ, hiển nhiên đối với thu hoạch lần này rất hài lòng.

Lần này thật sự là kiếm được không ít.

Trong học viện điểm Tinh Diệu rất khó kiếm, đệ tử mới vừa mới vào học viện mỗi người sẽ có năm mươi điểm Tinh Diệu, với năm mươi điểm Tinh Diệu có thể đổi hai khỏa huyền phẩm linh đan.

Bảy vạn điểm Tinh Diệu, ít nhất phải liên tục ở Nội Thần Phong nhận nhiệm vụ một năm mới có thể kiếm được nhiều như vậy, đương nhiên, nếu đánh cược thắng được cùng mình dùng vật phẩm hoán đổi không tính.

“Chúng ta có thể đổi mấy cái Hồn Thạch cho Trạch Như.” Tịch Diệu hạ giọng, ngữ khí rất hưng phấn nói.

Trạch Như nghe được câu này, đôi mắt đen láy của nó trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng, lập tức từ Giáng Anh nhảy ra, trực tiếp nhào vào trong ngực Tịch Diệu, thân ảnh lông trắng không ngừng mè nheo nói: “Vẫn là ngươi tốt với ta!”

Nó hướng mũi lên phun ra một hơi, thật ủy khuất!

Ô ô ô, chủ nhân của nó liền nhanh đem nó quên đi!

Bất quá vẫn còn người tốt, có đệ đệ của Nhiêu chủ nhân vậy mà suy nghĩ cho nó nghĩ đến mua hồn thạch cho nó nha!

Thế là trong lòng Trạch Như đưa ra một quyết định thật vĩ đại.[nguồn webtruyen.com]

Cái thiếu niên cho nó hồn thạch chính là chủ nhân thứ ba của bản thần thú.

Tương Yêu Tước thấy bộ dáng ân cần của Trạch Như đối với Tịch Diệu, mắt đỏ yêu dã hiện lên một tia nguy hiểm, một bên nở nụ cười lạnh thành tiếng: “Chúng ta đối với ngươi không tốt hả?”

Đột nhiên da lông Trạch Như dựng đứng, nhìn thấy đôi mắt đỏ tà tứ, thần hình nó run rẩy, lắc đầu liên tục nói: “Không không không, Tước chủ nhân và Nhiêu chủ nhân đối với ta tốt nhất rồi!”

Trạch Như lặng lẽ mị mị nhìn thoáng qua Tịch Diệu đang ôm nó, phát hiện hắn cũng không có biểu lộ không vui gì, lặng lẽ thở ra nhẹ một hơi.

Vẫn là Diệu tiểu chủ nhân tốt, không đối với nó hung dữ.

Nó thích nhất chủ nhân ôn nhu á!

Tương Yêu Tước đối xử lạnh nhạt: “Diễn, tiếp tục diễn đi.”

Bắt đầu từ lúc đánh gãy việc hắn và Nhiêu nhi ôm nhau, hắn liền không tin tưởng cái vẻ bên ngoài thuần khiết, nội tâm của mỗ Thụy Thú Trạch Như suy nghĩ bảy quặt tám rẽ cũng không ra.

Trạch Như hai mắt lưng tròng: “Tước chủ nhân, người phải tin tưởng ta! Thật sự’’

Mà Diệu tiểu chủ nhân, ngươi tuyệt đối đừng tin!

Bản thần thú thích ngươi nhất rồi.

Chỉ có ngươi nhớ hồn thạch cho bản thần thú.

Tịch Nhiêu mỉm môi cười: “Ngươi không phải trong lòng ngầm thừa nhận Tịch Diệu cái gì mà tiểu chủ nhân thứ ba sao? Không phải thích nhất Diệu tiểu chủ nhân sao?”

Thú và người lập huyết mạch khế ước và người với người lập huyết mạch khế ước có khác nhau một chút chính là, thú và nhiều người chính là quan hệ chủ nô, mà chủ nhân, tùy thời có thể nhìn thấu suy nghĩ của thú khế ước.

Cho nên nội tâm suy nghĩ của Trạch Như, đều truyền đến suy nghĩ của Tịch Nhiêu chỉ cần nhìn một cái là không sót chuyện gì

Trạch Như lắc bộ lông tuyết một cái, tâm xiết chặt: Nguy rồi, nó làm sao quên Nhiêu chủ nhân có thể nhìn thấu suy nghĩ của nó a!

Làm Thần Thú khế ước huyết mạch, là không thể tùy tiện nhận người không có khế ước làm chủ nhân.

“Trạch Như không có!” Đôi mắt đen như mực của Trạch Như hiện lên một tia chột dạ, câu này nói có vẻ hữu khí vô lực.

“Chủ nhân? Chủ nhân gì?” Tịch Diệu gãi đầu một cái, nghe đối thoại của bọn họ hắn có cảm giác lọt vào sương mù.

Bất quá hắn cũng không quản chuyện này, bây giờ hắn chỉ một lòng muốn trị liệu linh hồn cho Trạch Như.

“Trạch Trạch a, ngươi muốn thật tốt!” Tịch Diệu nhẹ tay vuốt bộ lông trắng như tuyết của Trạch Như.

Trạch Như nhu thuận gật gật đầu.

Nó cũng muốn tốt sớm một chút.

“Ta sẽ cho ngươi thật nhiều hồn thạch!” Tịch Diệu lại nói.

Trạch Như khẩu khí thật cảm động, một tầng sương trắng tràn ngập trong không khí.

Tịch Diệu ngươi thật tốt.

Lần này nó cũng không dám vụng trộm ở trong lòng nhận chủ nữa, nó không muốn lại bị Nhiêu chủ nhân phát hiện a.

“Nhanh tốt…” Trạch Như thoải mái híp mắt lại.

Tịch Diệu nói thêm.

“Dạng tốc độ tu luyện của ta hẳn là có thể đuổi kịp Tiểu Ngư rồi.” Tịch Diệu nghĩ tới điểm này có chút hưng phấn.

Linh hồn Trạch Như chỉ cần chữa trị một chút, nếu hắn ôm Trạch Như cùng tu luyện thì tốc độ tu luyện cũng sẽ tăng nhanh.

Hắn không có tốc độ tu luyện khoa trương như tỷ tỷ và Mục Lăng Ngư, chỉ có thể dựa vào Trạch Như.

“Phì phì!” Trạch Như không kịp chuẩn bị một thanh sương trắng từ lỗ mũi phun ra ngoài.

Trạch Như giống như bị tạt cho một chậu nước lạnh, cảm thấy mình một chút cũng không tốt: “Ngươi thế mà lừa gạt tinh cảm của bản thần thú!”

Nói cả nửa ngày, nguyên lai Tịch Diệu vì đề cao tốc độ tu luyện của mình mới mua hồn thạch cho nó.

Ô ô ô, nó còn tưởng rằng Tịch Diệu thật tốt với nó a!

Tịch Diệu có chút không hiểu rõ: “Ta từ đầu đến cuối đều không có lừa gạt ngươi a! Ta xác thực hy vọng ngươi nhanh tốt!”

Tốt, thực lực của hắn sẽ liền tiến bộ nhanh chóng, nhất định sẽ làm cho tỷ tỷ lau mắt mà nhìn hắn.

“Lừa gạt!” trong mắt Trạch Như có chứa nước mắt, làm bộ giãy dụa ra khỏi sự ôm ấp của Tịch Diệu.

Cái này gặp phải bất luận là chủ nhân hay đệ đệ của chủ nhân ai cũng khi dễ nó.

Tổ tông của nó chắc không phải thượng cổ thần thú hàng giả chứ?

Làm sao không cảm thấy một điểm may mắn nào vậy!

Nó đường đường thần thú thụy thú, vậy mà lưu lạc đến tình cảnh thế này.

Ô ô, thật sự là đáng buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.