Ma Thần Máu

Chương 359: Chương 359: Bắc Minh quần đảo




Bắc Minh quần đảo là một quần đảo tự nhiên nằm ngoài Bắc Hải, lúc bình thường nó có hình dạng giống như một con cá voi nằm giữa biển khơi.

Bắc Minh đảo là hòn đảo lớn nhất, rộng hơn mười dặm, thích hợp cho tu sĩ sinh sống trên đảo.

Nhưng bây giờ quần đảo đã hoàn toàn biến mất, bốn phía sóng biển gào thét, lốc xoáy cuồng loạn.

Dưới sâu hàng trăm mét là một lồng sáng khổng lồ, đem Bắc Minh đảo bao vệ chặt chẽ.

Phía bên ngoài lồng sáng từng đàn cá mập tung tăng bơi lội, số lượng lên đến hàng ngàn con. Trên lưng chúng chở một tên Sát Sa Vệ, hung hăng chĩa mũi giáo về phía hòn đảo.

Hải Tộc bình thường sẽ không trực tiếp tấn công tu sĩ, chúng sẽ điều khiển nước biển dâng cao, đợi tu sĩ chết đuối thì mới tấn công.

Trong lồng sáng ba gã tu sĩ Độ Kiếp Kỳ của các phái Linh Thú Môn, Thiên Bảo Môn, Thiên Kiếm Môn đứng đối mặt với Sa Hoàng và ba gã Sa Vương.

“Sa Hoàng đại nhân! Tu sĩ đại lục chúng ta và Hải Tộc đã ký hiệp định hòa bình nhiều năm, vì sao hôm nay ngài lại dâng nước tấn công bọn ta?” - Một gã tu sĩ cưỡi trên phi kiếm, đối mặt với Sa Hoàng hỏi, hắn ta có tu vi Độ Kiếp trung kỳ, là một trưởng lão của Thiên Kiếm Môn.

Đứng kế bên còn có một mỹ nhân ăn mặc hoa lệ, quần áo đính đầy vàng bạc đá quý, phấn son tô rất đậm, là trưởng lão Thiên Bảo Môn.

Người cuối cùng là một nam tu sĩ gầy gò, da mặt vàng vọt bệnh tật, trên tay hắn ta đậu một con chim anh vũ màu xanh.

“Sa Nhân bọn ta đang cùng Ngư Nhân chiến đấu, có một tên trong số các ngươi đã giúp đỡ Nhân Ngư Tộc, diệt sát không ít đồng tộc của bọn ta. Hắc Sỉ Sa Vương cũng bị hắn giết chết.”

“Nếu các ngươi chịu giao hắn ta ra, lại bồi thường ngàn vạn linh thạch thì chuyện này chúng ta sẽ bỏ qua. Không thì tất cả chôn thây trong biển.” - Bạch Sa Hoàng gầm lên đe dọa.

Ba vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ ngơ ngác nhìn nhau.

“Sa Hoàng chớ nói đùa, ngài tìm lý do nào đó để tấn công bọn ta cũng phải hợp lý một chút chứ. Ngài thấy tu sĩ chúng ta có thể chui xuống đại dương giết chết Sa Vương được hay sao?” - Mỹ nhân diêm dúa trả lời.

“Sa Hoàng đại nhân! Việc này nhất định là có hiểu lầm. Đại hải là lãnh địa của Hải Tộc các người, cho dù thực sự xảy ra tranh chấp, các người chỉ cần lặn xuống nước là chúng ta không làm gì được nữa. Sao có thể giết chết Sa Vương được?” - Gã tu sĩ gầy gò cũng không cho là đúng.

“Là lũ hai chân các ngươi hèn hạ, ra tay đánh lén khiến Hắc Sĩ không kịp phòng bị, một chiêu liền tử vong.”

“Việc này không cần nói nhiều, các ngươi giao người nộp tiền thì xong việc. Không thì tất cả đều chết, chúng ta lấy tiền từ xác của các ngươi.” - Sa Hoàng làm người vô cùng bá đạo, không thèm nói lý lẽ, trực tiếp đe dọa.

“Nhất định là tên Sa Hoàng này muốn kiếm chuyện với chúng ta. Hai vị đạo hữu có kế sách gì không? Mấy gã tiểu bối chúng ta phái đi tìm cứu viện không biết là sống hay đã bị Sa Nhân ăn sạch.” - Diêm dúa mỹ nhân nhíu mày nói.

“Vẫn còn sống, có lẽ chúng ta lại đợi vài ngày, sẽ có tông chủ đại tông và trưởng lão các phái đến cứu viện.” - Gã tu sĩ gầy gò trả lời, hắn lấy ra bốn lá bùa, mỗi lá đều có một giọt máu bôi phía trên.

Đây là bản mạng linh phù của tu sĩ, nếu tu sĩ tử vong thì lá bùa cũng sẽ bốc cháy, bình thường thân nhân sẽ dùng cách này để biết người thân còn sống hay đã gặp nạn.

“Sa Hoàng đại nhân! Việc ngài nói bọn ta đã bàn bạc kỹ với nhau. Liệu ngài có thể tạm thời thu binh, thư thả cho chúng tôi vài ngày, chúng tôi nhất định sẽ điều tra hung thủ, trả lại sự công bằng cho quý tộc.” - Gã trưởng lão Thiên Kiếm Môn hướng về phía Sa Hoàng thương lượng.

“Chuyện này cũng có thể, tạm thời để nữ nhân kia hầu hạ bản hoàng vài hôm, khi bắt được ác đồ và bồi thường cho bọn ta. Bản hoàng sẽ thả cô ta về.” - Bạch Sa Hoàng lóe lên một tia nham hiểm.

Hắn ta không phải kẻ ngu, khi nghe tin Hắc Sĩ bị giết chết, hắn ta liền sợ mất mật. Một chiêu có thể diệt sát Độ Kiếp Kỳ sinh linh, điều này quá mức kinh dị. Cho dù là bản thân hắn cùng Sa Hắc Sĩ chiến đấu thì cũng phải hao phí to lớn công sức mới có thể đánh bại, còn diệt sát thì hoàn toàn không thể. Muốn giết một Độ Kiếp Kỳ tu sĩ cần chí ít năm đồng giai tu sĩ, lại lừa vào trận pháp, bày thiên la địa võng vây đánh mới có thể giết chết được.

Nếu tu sĩ kia thực sự có thể một chiêu giết chết Sa Vương, vậy bản thân hắn chắc chắn cũng không phải đối thủ. Nhưng thân là Sa Hoàng, thấy thủ hạ bị giết mà không báo thù thì sẽ bị dân chúng xem thường. Vậy nên hắn chọn quả hồng mềm để bóp, đem quân tấn công Bắc Minh đảo. Ngoài miệng thì là để trả thù, nhưng thực ra chỉ để kiếm cớ, vòi vĩnh một ít linh thạch từ tu sĩ trên đảo, lấy le ra oai với thủ hạ một lúc rồi sẽ lui binh.

Nghe Sa Hoàng nói xong hai nam tu sĩ Độ Kiếp Kỳ nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía nữ tu sĩ.

“Diễm Lệ đạo hữu, hay là cô vì an nguy của các tu sĩ trên đảo, hy sinh một chút để chúng giữ cô làm con tin vài hôm. Đợi mấy vị Tông Chủ đến sẽ cứu cô ra.” - Gã tu sĩ Thiên Kiếm Môn thử dò xét.

“Ta biết việc này không đúng, nhưng chúng ta là chấp sự trưởng lão trên đảo, bảo vệ an toàn của tu sĩ là trách nhiệm của chúng ta. Ta cùng Mặc Nhiễm đạo hữu mỗi người đưa cho cô năm mươi vạn linh thạch, cô chịu ủy khuất mấy hôm là được.”

“Chúng tu sĩ biết cô xả thân vì nghĩa, nhất định sẽ nhớ ơn cô, Thiên Bảo Môn về sau làm ăn cũng sẽ phát đạt.”

Hai gã nam tu dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ, tu sĩ linh tộc mỗi người đều ích kỷ, chỉ quan tâm lợi ích và mạng sống của bản thân. Nếu có thể lừa gạt cô nàng này, để nàng ta nhảy vào hố lửa, còn bọn họ đợi nước rút sẽ ngay lập tức rời đi.

“Tuyệt đối không thể! Hai vị đạo hữu đều là nam tử hán đại trượng phu, lúc gặp nguy hiểm không bảo vệ thiếp thân thì thôi. Hà cớ gì còn muốn đẩy thiếp thân vào chỗ chết. Ai cũng biết Sa Nhân tàn bạo khát máu, lọt vào tay chúng thì sống không bằng chết.” - Diễm Lệ ngay lập tức phản đối, nàng có thể tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ, đương nhiên không phải kẻ ngốc, sao có thể bị mấy lời vớ vẩn lừa gạt.

“Tại hạ chỉ nói một chút, đạo hữu không đồng ý thì thôi vậy. Chúng ta lại cố thủ thêm vài ngày, nếu vẫn không có cứu viện thì lại tính cách khác.” - Gã kiếm tu đỏ mặt nói, bị một cô gái oán trách khiến hắn cũng có chút ái ngại.

Lại thêm mấy hôm trôi qua, tình hình trong đảo càng lúc càng rối loạn, linh thạch duy trì trận pháp đã hao hơn một nửa, mà viện binh vẫn không thấy đâu.

Sắc mặt ba tu sĩ Độ Kiếp Kỳ trở nên đen kịt, tu sĩ cấp thấp bắt đầu hỗn loạn, lời ra lời vào liên tục vang lên.

“Chúng ta hay là bị bỏ rơi rồi?”

“Có khi nào mấy vị tông chủ muốn hy sinh Bắc Minh đảo, để giữ mối quan hệ với Hải Tộc.”

“Mọi người không cần lo lắng, trong vòng ba ngày nhất định sẽ có cường giả đến cứu chúng ta.”

Gã kiếm tu nghe thấy tu sĩ bên dưới bàn luận, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Trúc Thạch đạo hữu, ngươi lại lấy ra linh phù xem một chút, xem coi mấy gã tu sĩ chúng ta phái đi còn sống hay đã chết.”

“Được!”

Gã tu sĩ Linh Thú Môn liền lấy bốn lá phù ra, trong đó ba lá ảm đạm vô quang, báo hiệu chủ nhân dù chưa chết thì cũng đã gặp phải tai họa. Chỉ có duy nhất một tấm vẫn lóe sáng lấp lánh.

“Đây là tình huống gì?” - Diễm Lệ kinh ngạc hỏi.

“Có lẽ là chúng gặp phải nguy hiểm nên tách thành hai nhóm bỏ chạy. Ba cái lá bùa này ảm đạm như vậy, chủ nhân của chúng nhất định là pháp lực đã tiêu hao sạch sẽ, sống chết gần trong gang tấc.”

“Còn chủ nhân lá bùa này có lẽ đã tìm được một con thuyền, yên ổn trở về đất liền báo tin.” - Gã tu sĩ Linh Thú Môn giải thích.

“Bốn người sống một, xem ra chúng ta có thể an tâm được rồi. Lại đợi thêm mấy ngày vậy.” - Gã kiếm tu sắc mặt giãn ra, chỉ cần một người còn sống thì tin tức vẫn có thể truyền đi.

“Vậy thì thiếp thân an tâm rồi.”

Tu sĩ trên đảo nghe tin thì mừng rỡ vô cùng, không khí căng thẳng cũng giãn ra đôi chút.

Chỉ là họ không ngờ vị tu sĩ còn sống kia không đi xin cứu viện như họ nghĩ, mà là đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ, sắc mặt quái dị nhìn vị chủ nhân mới của nàng.

“Hắc hắc, Hải Đường thân yêu, nàng lại co bóp buồng trứng thêm chút nữa.” - Ác Quỷ Máu đem mỹ nhân ngư đặt dưới người, thỏa thích hưởng thụ.

“Là... Là như vậy... sao?” - Hải Đường sắc mặt đỏ hồng, ngoan ngoãn làm theo.

“Ách... Là như vậy... Thật sướng... “ - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói, nét mặt hưởng thụ vô cùng, tiếp tục cùng Hải Đường giao hoan thêm một lúc lâu.

Nhã Nhược nhìn hết thảy vào mắt, tình cảnh này nàng nhìn không dưới mười lần.

“Thật không biết xấu hổ...” - Nữ tu sĩ lắc đầu, tay bê một khay nước trà.

“Ài... Thuyền này đi chậm thật đấy, biết vậy mượn phi chu của Minh Linh bay cho nhanh.” - Ác Quỷ Máu sau khi thỏa mãn liền mặc quần áo.

Cầm lấy ly nước trên tay Nhã Nhược uống cạn.

“Chủ nhân, phía trước đã là Bắc Minh quần đảo, ngài thực sự muốn đến đó sao? Nếu không cẩn thận bị lũ Sa Nhân kéo vào trong nước, sẽ bị bầy cá xé xác ngay lập tức.”

Ấn tượng của Nhã Nhược về Ác Quỷ Máu vẫn xem như là tốt, dù sao nó cũng cứu nàng một mạng. Bình thường cũng chỉ bắt nàng bưng trà rót nước, đấm bóp cho nó một lúc. Cũng không có hành vi khinh bạc gì quá đáng.

“Đương nhiên là phải đến đó, ta mục đích vốn dĩ là đi săn chúng. Chỉ là mấy tên này nhát như chuột, bị ta dọa sợ.”

Bỗng con thuyền nhỏ chao đảo dữ dội, sóng biển đột ngột trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

“Xem ra là đã đến nơi, chúng ta ra ngoài xem một chút.”

Ác Quỷ Máu liền dẫn các nữ ra ngoài.

Bên ngoài con thuyền sóng gió ngập trời, mây đen mù mịt, những cơn sóng cao đến bốn năm trượng lướt đi trên mặt biển, đánh mạnh vào thuyền nhỏ.

Ác Quỷ Máu nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy hòn đảo nào cả, nước biển thì đục ngầu, sủi bọt trắng xóa.

“Đây là Bắc Minh quần đảo sao? Sao ta chẳng thấy hòn đảo nào cả?”

“Có lẽ là đã bị nước biển nhấn chìm, lúc nô tỳ rời đi nước đã bao phủ một phần ba hòn đảo, nhưng trên đảo có trận pháp phòng thủ, có lẽ vẫn còn có thể bảo vệ tu sĩ một thời gian.” - Nhã Nhược suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Vậy các nàng ở lại trên thuyền, ta đi xuống dưới đó xem một chút.”

“Ta cũng muốn đi!” - Long Nữ vội vàng bám lấy tay của Ác Quỷ Máu.

“Không được! Nàng với Thi Thi ở lại bảo vệ Nhã Nhược Hải Đường, ta có năng lực ẩn thân, đi thám thính tình hình sẽ dễ dàng hơn.” - Ác Quỷ Máu liền từ chối.

“Ta cũng biết ẩn thân, cho Long Nữ đi theo với đi, Long Nữ nhất định sẽ nghe lời.” - Long Nữ dùng ánh mắt van xin nhìn Ác Quỷ Máu, nàng thực ra là sợ Ác Quỷ Máu xuống đó liền đem Sa Ngư giết sạch, sau đó lại ăn hết một mình.

“Được rồi, nhưng nàng nhất định không được gây ra tiếng động.” - Ác Quỷ Máu nhìn thấy bộ mặt điềm đạm đáng yêu của Long Nữ, đành phải đồng ý.

“Để an toàn thì ba nàng tạm vào trong không gian của ta nghỉ ngơi một lát, bên trong ngoại trừ hơi tối và đơn sơ một chút, thì vẫn rất ấm áp an toàn.”

Ác Quỷ Máu tạo ra một cánh cửa không gian hơn hai mét. Thi Thi và Hải Đường nhanh chóng đi vào bên trong.

“Chàng nhớ phải cẩn thận.” - Hải Đường không quên nhắc nhở một câu.

Nhã Nhược thấy bên trong tối om thì có chút sợ hãi, chần chừ hồi lâu không biết nên vào hay không.

“Nàng không muốn thì cũng có thể ở lại trên thuyền, nhưng không có ta bảo vệ, rất có thể sẽ bị cá ăn mất.”

“Nô tỳ sẽ vào.” - Nhã Nhược nghe vậy liền đi vào bên trong không gian di động.

Vào rồi nàng mới biết bên trong cũng không quá tệ, giống như một căn phòng bình thường, có một chiếc giường và một cái quan tài, ở góc phòng chất đầy túi trữ vật và mấy món đồ linh tinh.

Ngoài ra còn có một số kệ tủ và bàn ghế. Ác Quỷ Máu đã đem không gian di động sửa sang lại, để lỡ may dùng làm chỗ trú ẩn thì các thê tử của nó cũng thoải mái một chút.

“Nàng biến thành rắn đi, giờ chúng ta xuống dưới.”

“Biết rồi.” - Long Nữ liền biến thành rắn nhỏ, leo lên cổ Ác Quỷ Máu nằm, dùng móng chân bám vào cổ áo.

Ác Quỷ Máu lấy ra áo choàng tàng hình, thân thể dần trở nên hư ảo.

“Chủm!” - Hắn nhảy từ trên thuyền xuống nước, chậm rãi lặn xuống đáy biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.