Ma Thần Máu

Chương 360: Chương 360: Ai cũng muốn sống




Bên trong Bắc Minh đảo sắc mặt chúng tu sĩ vô cùng khó coi.

Ba vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ ngồi trước mặt trận nhãn, trong trận hầu hết linh thạch đã biến thành xám trắng, linh khí tiêu hao sạch sẽ.

“Không quá ba giờ nữa, Bắc Minh trận vỡ người vong.” - Gã kiếm tu lắc đầu nói, sắc mặt của hắn vô cùng tồi tệ.

“Vì sao cứu viện vẫn chưa đến, chúng ta đã bị vây ở đây hơn mười ngày? Theo lý mà nói chỉ cần bảy ngày là họ phải đến rồi chứ?” - Diễm Lệ nhíu mày hỏi.

Gã tu sĩ Linh Thú Môn lấy ra mấy lá bùa, trong đó ba lá đã xám trắng một mảnh, phù văn và tinh huyết bên trên đều đã biến mất, chỉ duy lá bùa của Nhã Nhược là vẫn sáng lấp lánh như cũ.

“Bốn tên tiểu bối này ba chết một sống. Người còn sống lại là nữ tu Thủy Kiếm Môn, cũng có thể ả không thoát được, đã bị Sa Nhân bắt được, bây giờ chưa chết mà đang làm đồ chơi cho chúng.”

“Hoặc cũng có thể là cô ta đã về được đất liền, nhưng không báo tin mà bỏ trốn.” - Gã tu sĩ Linh Thú Môn ảm đạm nói.

“Hoặc cũng có thể là các đại tông môn không muốn cùng Hải Tộc lật mặt, nên đã dùng chúng ta làm con tốt thí. Gã tu sĩ giết Sa Vương kia có thể là vị Tông Chủ nào đó, còn chúng ta là quân cờ thế mạng của ông ta.” - Gã kiếm tu xám xịt nói.

“Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” - Diễm Lệ hoảng sợ hỏi, nữ nhân thường bị cảm xúc chi phối, khi gặp chuyện rất hay mất bình tĩnh, nàng mặc dù đã tu đến Độ Kiếp Kỳ, nhưng vẫn không tránh khỏi việc này.

“Thực ra ta có một cách, có thể giúp tu sĩ trên đảo bình an.” - Gã tu sĩ Linh Thú Môn ánh mắt lóe lên một tia tàn ác, hắn cười lạnh nhìn Diễm Lệ.

“Đạo hữu có cách gì mau nói!” - Tu sĩ Thủy Kiếm Môn vội hỏi, ai cũng không muốn chết, hắn cũng không ngoại lệ.

“Hy sinh cô ta!” - Tu sĩ Linh Thú Môn giơ tay chỉ về phía Diễm Lệ, một con rết bảy màu phóng ra từ tay áo hắn.

Diễm Lệ bởi vì khoảng cách quá gần, lại bị minh hữu đánh lén, chưa kịp tế ra pháp bảo đã bị con rết cắn trúng.

“A! Tên súc sinh nhà ngươi! Mặc Nhiễm huynh, mau giúp ta giết hắn.” - Diễm Lệ hét lớn, muốn tế ra pháp bảo tranh đấu.

“Tốt!” - Gã tu sĩ Thủy Kiếm Môn bình thường có giao tình với Diễm Lệ rất tốt, đương nhiên khi nàng gặp nạn sẽ đứng về phía nàng.

“Hóa Kiếm Vi Ti!” - Hắn tế ra một thanh kiếm màu đen, miệng nhẩm niệm chú ngữ, thanh kiếm lóe lên rồi biến thành một sợi tơ mỏng.

Nhưng mục tiêu của hắn cũng không phải là gã tu sĩ Linh Thú Môn, mà là cô nàng Diễm Lệ tội nghiệp.

“Xoẹt!” - Sợi tơ mỏng manh đâm xuyên qua người mỹ nhân, kích hoạt một loại thần thông nào đó, khiến linh khí trong cơ thể Diễm Lệ đình trệ, pháp bảo nàng vừa tế ra cũng rơi xuống đất.

“Vì sao ngươi cũng...” - Mỹ nhân không kịp nói hết câu thì miệng phun ra một ngụm máu đen.

Nàng là tu sĩ Thiên Bảo Môn, trên người có rất nhiều pháp bảo lợi hại, tiếc là chưa kịp sử dụng đã bị đánh bại.

“Xin lỗi... Người không vì mình trời tru đất diệt, ta cũng chỉ là muốn sống lâu thêm vài năm...” - Mặc Nhiễm có chút áy náy nói.

Mấy ngày hôm nay hắn và Trúc Thạch đã bàn bạc kỹ với nhau, nếu sau mười ngày mà vẫn không có viện binh, sẽ đem Diễm Lệ đánh gục, đem nàng cống nạp cho Sa Hoàng, đổi lại mạng sống của bản thân.

“Việc ác đã làm, chúng ta tuyệt đối không thể để bất kỳ tên nào còn sống. Ta với đạo hữu đem tất cả tu sĩ diệt sát, đem túi trữ vật của chúng dâng lên cho Sa Hoàng.”

“Khi trở về tông môn chỉ cần nói trận pháp bị phá vỡ, mọi người chôn thây trong biển. Hai người chúng ta thi triển thần thông nên may mắn trốn thoát. Chỉ cần làm như vậy mọi thứ đều sẽ hợp lý, sẽ không ai nghi ngờ gì.” - Gã tu sĩ Linh Thú Môn liền nói.

“Ta hiểu, việc này tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu không chúng ta thân bại danh liệt, bị chính đạo liên minh truy sát.” - Gã kiếm tu gật đầu.

Hai gã Độ Kiếp Kỳ tu sĩ lao ra khỏi trận nhãn, phía bên kia có rất nhiều tu sĩ đang chờ.

“Trưởng lão! Tình hình thế nào rồi?” - Một gã tu sĩ lên tiếng hỏi.

“Mọi việc đều ổn, mọi người không cần lo lắng, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta.” - Gã tu sĩ Linh Thú Môn cười hiền hòa, hắn tế ra một món đồ trông giống như tổ ong.

Gã tu sĩ Thủy Kiếm Môn cũng lấy ra một bộ pháp bảo phi kiếm. Hai tên ngụy quân tử bấm niệm pháp quyết.

“Thật tốt quá!” - Chúng tu sĩ bên dưới mừng rỡ, nhìn nét mặt vui vẻ của hai vị lão tổ Độ Kiếp Kỳ, họ không mảy may nghi ngờ.

Chỉ đến khi từ bên trong cái tổ bay ra một đàn ong, đông đến cả ngàn con. Mấy chục thanh tiểu kiếm nhỏ bằng ngón tay cũng được Mặc Nhiễm điều khiển bay qua bay lại.

“Hai vị trưởng lão! Hai người đang làm gì vậy? Trưởng lão Thiên Bảo Môn đâu?”

“Người chết thì không cần biết nhiều như vậy! Giết!” - Trúc Thạch gầm lên, chỉ huy bầy ong đánh về phía tu sĩ.

“Thiên Kiếm Sát Linh Trận!” - Mặc Nhiễm gầm lên, điều khiển ngàn thanh tiểu kiếm bay múa hóa thành kiếm trận.

“Xoẹt xoẹt!”

“Hai vị lão tổ điên rồi! Mọi người mau cùng hợp sức đánh trả.”

Âm thanh hỗn loạn vang lên, hai tu sĩ Độ Kiếp Kỳ như hổ nhập bầy dê, dễ dàng đem mấy hai mươi tên Đại Thừa Kỳ giết chết.

Cả đại điện chìm trong máu tươi, ánh mắt hai tên tu sĩ có chút điên loạn.

Gã tu sĩ Linh Thú Môn đem Diễm Lệ đã ngất xỉu vác lên vai, còn Mặc Nhiễm vơ vét túi trữ vật trên đất, cả hai đi ra ngoài đảo.

Mấy tên Sa Nhân vẫn bơi qua bơi lại bên ngoài, yên lặng chờ đợi.

“Sa Hoàng đại nhân! Ta đã làm theo lời ngài, đem vị mỹ nhân này đánh gục, lại giết chết toàn bộ tu sĩ trên đảo. Diễm Lệ đạo hữu và túi trữ vật đều cống nạp cho ngài.”

“Mong ngài giữ lời hứa, tha cho ta và Mặc Nhiễm đạo hữu một con đường sống.” - Gã tu sĩ Linh Thú Môn hướng về Sa Hoàng hét lớn.

“Khà khà... Bản hoàng đương nhiên là giữ lời. Người đâu, đem thuật pháp thu hồi, rút nước.” - Bạch Sa Hoàng cưỡi trên đầu cá mập trắng khổng lồ, miệng cười ha hả nhưng trong mắt lại tràn ngập sát niệm.

Lũ cá mập ngưng xoay tròn, những ngọn giáo cũng được thu hồi, trận pháp Hải Triều Đỏ bị dẹp bỏ, ngay lập tức gió ngừng thổi, mây đen che kín bầu trời nhanh chóng tan rã.

Nước biển một lần nữa trở nên yên bình. Hàng tỷ tỷ khối nước nhanh chóng rút đi, Bắc Minh đảo được ánh mặt trời chiếu rọi. Cũng vào lúc này trận pháp hộ đảo hao sạch linh thạch, lồng sáng bảo vệ biến mất.

“Đem người và túi trữ vật giao cho ta. Sau đó các ngươi có thể cút.” - Sa Hoàng lớn tiếng nói.

Gã tu sĩ Linh Thú Môn liền dùng thần niệm đem mỹ nhân và túi trữ vật dâng lên.

Sa Hoàng liền đem Diễm Lệ đón lấy, hắn đã chơi chán mấy mỹ nhân ngư. Đối với Hải Yêu dưới biển thì mỹ nhân trên mặt đất mới là bảo bối. Bình thường các nàng đều ở trên cạn, muốn dụ các nàng xuống biển không dễ dàng gì, chưa nói đến việc các nàng đều biết bay, đánh không lại thì ngự kiếm phi hành bỏ trốn.

Hải Tộc muốn giết tu sĩ thì khá dễ, nhưng muốn bắt sống thì lại rất khó, chỉ có cấu kết với chính các nam tu sĩ, lừa gạt nữ nhân ra biển, rồi bán lại cho bọn chúng.

“Rất tốt! Ba người các ngươi giết chúng!” - Sa Hoàng ôm được mỹ nhân thì cười lớn, hung ác nhìn về phía hai gã tu sĩ.

“Rõ! Thưa Sa Hoàng! “

Ba gã Sa Vương đồng loạt đáp lời, quất đuôi vào đầu Sa Ngư, ra lệnh cho thú cưỡi tấn công.

Cá mập hổ, cá mập đầu búa, cá mập răng kiếm đều là những loài hung ngư dưới biển, vô cùng khát máu. Tọa kỵ của ba tên Sa Vương đều là vua của loài Sa Ngư, thân dài hơn trăm trượng, ánh mắt khát máu. Ba con Sa Ngư khổng lồ há miệng, phun ra những cột năng lượng bắn về phía gã kiếm tu.

“Kiếm Thuẫn Thuật!” - Mặc Nhiễm phóng ra ba thanh phi kiếm, cấp tốc bấm niệm pháp quyết, khiến ba thanh kiếm phóng to, hóa thành một bức kiếm tường che chắn trước mặt.

“Cự Kiếm Thuật!”

Sau đó hắn rút thanh kiếm trên lưng ném thẳng lên trời, thanh kiếm lao vút đi rồi biến mất.

“Thiên địa vô cực, nhất kiếm kinh thiên!” - Miệng Mặc Nhiễm nhẩm niệm chú ngữ.

Từ trên trời cao nổ một tiếng vang rền, thanh phi kiếm vốn chỉ dài một mét đã hóa thành cự kiếm hơn trăm trượng, lấy uy thế sét đánh giáng xuống biển.

“Ghè...” - Thú cưỡi của Hổ Sa Vương bị cự kiếm cắt ngang hông, xé toạc một vết thương lớn.

Mùi máu khiến thú cưỡi của Chùy Sa Vương và Kiếm Sa Vương bị kích thích, suýt chút nữa là nhào tới cắn Hổ Sa. Hai gã Sa Vương phải thi triển Trì Độn Thuật mới có thể khiến chúng an tĩnh lại.

Gã kiếm tu lợi dụng ba gã Sa Vương hỗn loạn, thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất thần thông, hóa thành một đạo độn quang bỏ chạy.

Gã tu sĩ Linh Thú Môn thì không được may mắn như vậy, hắn ta bị Bạch Sa Hoàng đuổi sát phía sau lưng.

“Sa Hoàng đại nhân, người và tiền đều giao cho ngài, ngài cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?” - Trúc Thạch đạp trên mình Thanh Anh Vũ lớn tiếng nói.

Con chim xanh lúc này đã biến thành một cự điểu lớn hơn mười trượng, tốc độ phi hành vô cùng nhanh. Nhưng Sa Hoàng cưỡi cá mập trắng bơi dưới biển còn nhanh hơn một chút, thỉnh thoảng hắn lại phóng ra những cột năng lượng, tấn công con cự điểu trên trời.

“Khà khà, con cá lớn như ngươi bản hoàng sao có thể để lọt lưới, Đại Bạch của ta đã tu luyện đến Độ Kiếp hậu kỳ, để nó ăn ngươi nhất định tu vi sẽ tăng tiến không ít.”

“Đợi nó cũng đột phá Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, ta sẽ có thực lực cùng Hải Long Hoàng giao đấu, cùng hắn ta tranh ngôi vị vua thất hải.”

“Hải Hoàng Nộ, Đại Ngư Cưỡi Sóng!” - Bạch Sa Hoàng thi triển thần thông điều khiển biển cả.

Sóng gió một lần nữa nổi lên, hải dương gào thét, một cơn sóng biển nâng Đại Bạch lên cao, giúp tốc độ của nó tăng thêm mấy lần.

Gã tu sĩ Linh Thú Môn sắc mặt đen lại, hắn biết cứ cái đà này thì kiểu gì cũng chết.

“Liều mạng!” - Trúc Thạch rít lên, không tiếp tục bỏ chạy mà quay ngược lại, muốn cùng Sa Hoàng chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.