“Oáp!!” - Tà Huyết ngáp một hơi dài, hắn đã ngủ ba ngày ba đêm. Xung quanh hắn lúc này ngập tràn những mảng da thịt cháy khét bong chóc. Còn cơ thể của hắn đã hồi phục hoàn toàn.
“Cái giường này hay thật đấy.” - Hắn vừa nói vừa với tay nhấn vào nút nhỏ trên thành giường.
Chiếc nệm êm ái từ từ nâng hắn dậy, rồi hóa thành một khối kim loại cứng rắn như lúc đầu.
“Đi tắm trước vậy.” - Tà Huyết nói thầm một mình, đi về phía cánh cửa nhỏ trong phòng.
Hắn bắt chước Lora đặt tay lên cánh cửa.
“Xác nhận danh tính - Khách mời Tà Huyết.” - Cánh cửa phát ra giọng nói của Lilith rồi từ từ mở ra.
Tà Huyết liền đi vào, bên trong căn phòng hoàn toàn trống rỗng, chỉ là bốn bức tường kim loại màu.
“Ừm, không có thùng tắm rồi? Lô La tắm kiểu gì nhỉ?”
“Đúng rồi! Nhấn vào nút này.” - Sau một lúc suy nghĩ thì hắn cũng tìm ra nút nhỏ có hình giọt nước.
“Rào rào rào...” - Lập tức có vô số nước mưa rơi từ trên trần nhà xuống, tuôn xối xả lên người Tà Huyết.
Chẳng mấy chốc cả căn phòng đều ngập trong nước, khiến Tà Huyết có thể thoải mái tắm rửa, lau đi những vết máu khô và những tảng thịt khét còn xót lại trên người.
Sau khi tắm xong, hắn nhấn vào nút nhỏ một lần nữa. Một lỗ hổng xuất hiện dưới sàn nhà, hút toàn bộ nước và cặn bẩn ra khỏi phòng.
“Cái phòng tắm này hay thật đấy, nhưng liệu có lãng phí nước quá không nhỉ?” - Tà Huyết thì thào nho nhỏ.
“Không đâu! Lượng nước mà anh vừa dùng sẽ được lọc và tái sử dụng, sẽ không lãng phí dù chỉ một giọt.” - Từ trên cánh cửa vang lên giọng nói của Lora, làm cho Tà Huyết giật nảy mình.
“Xin chào Lô La, cô đang ở bên ngoài sao?” - Tà Huyết bối rối hỏi.
“Tôi đang ở phòng điều khiển, bữa ăn của anh đã được chuẩn bị.” - Lora nhẹ nhàng đáp lời.
“Cám ơn, tôi sẽ đến ngay.”
Tà Huyết lấy ra từ không gian một bộ quần áo mới, đó là một bộ lễ phục của ma quỷ, thường được những ma quỷ quý tộc mặc khi tham dự các bữa tiệc.
“Chà, trông mình giống mấy tên ma nhân quý tộc thật.” - Tà Huyết ngắm nghía mình qua hình ảnh phản chiếu trên vách tường.
Chỉ mất vài phút để đi đến phòng điều khiển giữa trung tâm tàu.
“Chào Lô La...”
Khi đi qua cửa phòng hắn liền cất tiếng chào, nhưng âm thanh của hắn cứng lại ngay lập tức. Đồng tử của hắn co rụt lại khi thấy Lora.
Lúc này Lora đang mặc một bộ áo giáp mỏng màu trắng, trên đầu đeo kính phòng hộ. Trước mặt nàng là một chiếc bàn dài, trên bàn ngập ngụa một thứ chất lỏng màu vàng đậm. Lilith đang nằm trên đó, nhưng toàn bộ cơ thể của nàng đã bị tháo rời.
Lora đang dùng một chiếc tua vít điện để tháo hộp sọ kim loại, để lộ ra một viên ngọc màu lam to bằng nắm tay, bên trong viên ngọc khắc chi chít những đường rãnh phát sáng.
Lora nhẹ nhàng nhấc viên ngọc khỏi hộp sọ kim loại, đặt lên một cái khay.
“Ừm, thật tốt vì anh không sao, nếu không tôi sẽ rất hối hận.” - Lora quay sang chào Tà Huyết, sau đó liền tiếp tục công việc, nàng tỉ mỉ tháo một hộp động cơ mini.
“Lô La! Mặc dù Lây Lít có hơi vụng về, nhưng cô cũng không thể giết chết cô ấy! Hơn nữa còn là cách tàn độc này!” - Tà Huyết rít lên, hắn đang vô cùng tức giận.
Tiếng quát của hắn khiến Lora giật mình, suýt chút nữa thì đánh rơi linh kiện trên tay.
“Anh nói gì vậy? Tôi chỉ đang kiểm tra và sửa chữa cho Lilith thôi mà.” - Lora khó hiểu hỏi.
“Cô gọi đây là chữa bệnh sao? Cô tháo Lây Lít thành tám khối, lại còn mổ cô ấy ra để lấy kết tinh. Cho dù có là Quỷ Bất Tử thì cũng sẽ chết.” - Tà Huyết tiếp tục quát lên, ánh mắt đỏ bừng như máu.
“Khánh khách... “ - Hành động của hắn khiến Lora phì cười.
“Cô cười gì chứ? Lây Lít tin tưởng cô như vậy, mà cô lại có thể giết cô ấy một cách dã man.” - Tà Huyết nhìn những phần linh kiện trên bàn, trong lòng cảm thấy đau xót.
“Anh hiểu nhầm rồi, Lilith vẫn ổn, cô ấy đang ở bên kia.” - Lora vừa cười vừa chỉ tay sang một chiếc bàn khác, trên bàn là một khối kim loại màu đen tuyền đang bay lơ lửng.
Tà Huyết nhìn theo hướng Lora chỉ, rồi lại nhìn Lora với vẻ mặt khó hiểu.
“Ừm... Anh cắm sợi dây kia vào chiếc lỗ trên Hộp Đen thì sẽ thấy Lilith.” - Lora lại chỉ tay sang một cái bàn khác.
Tà Huyết mặc dù cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn làm theo những gì Lora nói.
Hắn cầm lấy khối kim loại màu đen, cắm dây kết nối với chiếc bàn. Từ khối kim loại màu đen phát ra ánh sáng, theo dây cắm truyền lên bàn. Một màn hình ánh sáng liền xuất hiện.
“Tiểu thư! Tôi sẽ không bị cấm túc nữa sao?” - Hình ảnh của Lilith xuất hiện trên màn hình, nàng hớn hở hỏi.
“Xin lỗi Lilith! Nhưng cô vẫn sẽ phải ở trong Hộp Đen thêm vài ngày, tôi vẫn chưa xong việc.” - Lora quay trở lại với công việc, bàn tay linh hoạt tháo lắp các chi tiết kim loại.
Tà Huyết nhíu mày nhìn Lilith, trong đầu hắn lại xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi.
“Này Lây Lít, cô không sao chứ? Cô đang ở trong hộp sắt này hả?” - Hắn gõ gõ ngón tay vào Hộp Đen.
“Tôi ổn, anh cần tôi giúp gì sao?” - Lilith cúi chào Tà Huyết.
“Thật sự không sao hả?” - Tà Huyết nhìn về phía chiếc bàn kim loại.
“Toàn bộ cơ thể của cô bị tháo rời luôn rồi, làm sao có thể sống được nữa?” - Tà Huyết hoang mang hỏi, hắn cảm thấy nếu mình mà bị cắt thành nhiều phần như vậy thì chắc chắn cũng phải chết.
“Khúc khích... Anh lo lắng cho tôi ư?” - Lilith cũng bật cười khi thấy vẻ mặt hoang mang của Tà Huyết.
“Tôi chỉ là một cỗ máy, nên dù có bị tháo rời thì cũng không sao cả, chỉ cần lắp lại là được. Kỹ thuật của tiểu thư Lora rất tốt, cô ấy có thể tháo các cỗ máy ra để bảo trì rồi lắp lại dễ dàng.” - Lilith vừa nói vừa tạo ra một đoạn hình ảnh ngắn, giới thiệu cách tháo lắp linh kiện máy móc.
Sau khi xem xong đoạn phim ngắn, Tà Huyết đã có thêm một chút kiến thức về máy móc.
“Cách chữa trị này thật kỳ lạ, bộ phận cơ thể mà cũng có thể thay thế sao?” - Tà Huyết chậc chậc không ngừng.
“Đây gọi là sửa chữa máy móc, thay thế các linh kiện hư hỏng bằng các linh kiện mới.” - Lilith ân cần giải thích.
“Này Lây Lít, liệu cách chữa trị này có áp dụng lên người được hay không?” - Đột nhiên Tà Huyết nảy ra một ý nghĩ kỳ quái.
“Tôi đã từng thử nghiệm thay thế bộ phận cơ thể người, nhưng có lẽ là do cơ thể của mỗi người là khác nhau nên các bộ phận thay thế rất nhanh bị đào thải hoặc hoại tử.”
“Người thân như cha mẹ hoặc anh chị em thì có tỉ lệ cấy ghép thành công cao hơn. Nhưng không thể vì cứu một người mà hi sinh một người khác được, nên tôi đã hủy bỏ dự án này.” - Lora trả lời xong lại tiếp tục lắp ráp những chi tiết kim loại.
“Cô trở về Hộp Đen đi Lilith, tôi cần kiểm tra System của cô.” - Sau một lúc thì Lora cũng hoàn tất việc kiểm tra các linh kiện trên người Lilith, tất cả đều bình thường.
“Vâng thưa tiểu thư.” - Lilith sắc mặt hơi trầm xuống, nàng không thích việc này chút nào, nhưng vẫn phải làm theo.
Ánh sáng từ màn hình yếu dần rồi biến mất, chiếc hộp kim loại đen cũng trở nên im lìm.
Lora chậm rãi tiến lại gần, đặt Hộp Đen lên một chiếc đĩa kim loại rồi rời khỏi phòng.
Tà Huyết thấy vậy cũng liền đi theo.
“Thật xin lỗi... Lô La, vừa nãy tôi hơi mất bình tĩnh...” - Tà Huyết áy náy nói, hắn cảm thấy hối hận vì đã không hỏi rõ tình hình.
“Khúc khích... Tôi không giận đâu...” - Lora tươi cười trả lời hắn.
“Thật tốt quá, ừm... Nhưng mà lúc nãy ta còn tưởng nàng định ăn Lây Lít...”
“Nhưng nghĩ lại thì... Ta thật ngu ngốc, làm sao nàng có thể ăn Lây Lít cơ chứ, cô ấy làm bằng kim loại mà.” - Tà Huyết cười một cách ngớ ngẩn.
“Không đâu, tôi có thể ăn kim loại thật đó.” - Lora nheo mắt nhìn Tà Huyết.
“Ừ... Là thật sao?” - Tà Huyết cảm thấy hoang mang.
“Khanh khách... Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ đùa thôi. Nhưng mà Lilith thì có thể ăn kim loại được đó, cô ấy có thể ăn một số khoáng sản và biến chúng thành một phần cơ thể mình.” - Lora nhoẻn miệng cười, khoe hàm răng trắng đều của nàng.
Nụ cười của thiếu nữ khiến Tà Huyết ngẩn ngơ vài giây.
Lora dẫn Tà Huyết đi qua một cầu thang dẫn xuống phía dưới của con tàu. Dưới này là một căn phòng rộng hơn trăm mét, khắp gian phòng là vô số tủ kính cất chứa rất nhiều những thứ kỳ lạ sáng bóng.
Lora cởi bộ giáp bảo hộ cất vào một tủ kính, chỉ mặc một bộ quần áo làm từ sợi dẻo ôm sát người.
“Đây là kho thiết bị, phần lớn những thứ ở đây là máy móc công cụ, nhưng cũng có một số thứ là vũ khí nguy hiểm, tốt nhất anh đừng chạm vào chúng.” - Lora vừa giải thích vừa đi về phía trung tâm căn phòng.
“Tôi biết rồi.” - Tà Huyết gật gật đầu, lặng lẽ đi theo Lora, nhưng ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên những món vũ khí.
Sau một lúc thì hai người đi tới trung tâm căn phòng, nơi đây đặt một cỗ máy cồng kềnh, toàn thân làm bằng kim loại màu đen.
Ở phía trên của cỗ máy là một lỗ lõm hình vuông. Lora nhẹ nhàng đặt Hộp Đen vào trong lỗ khảm.
“Đây là máy tính lượng tử, nó là một cổ vật có niên đại hàng chục ngàn năm. Tôi phát hiện nó từ một di tích cổ xưa.”
“Lilith chính là do cỗ máy này sinh ra.”
Lora vừa nói vừa vỗ mạnh vào thành máy tính.
“Bộp... Bộp... Bộp...”
“Ừm, chẳng lẽ hư rồi sao? Hay là hết pin nhỉ?” - Lora nhíu mày suy nghĩ.
Sau một hồi cố gắng khởi động cỗ máy nhưng không thành công, nàng đành phải đi ra phía sau máy tính, dùng tua vít mở nắp hông.
“Lõi bình thường, bộ ghi tạm bình thường, ổ cứng bình thường. Vậy chắc là hết pin rồi.” - Lora vừa nói vừa tháo ra từ cỗ máy một khối kim loại đen xì.
“Có chuyện gì vậy Lô La?” - Tà Huyết hiếu kỳ hỏi.
“Cỗ vật này không sử dụng quang năng làm nguồn năng lượng, mà sử dụng một thứ gọi là pin. Đôi khi năng lượng trong pin sẽ cạn kiệt và cần phải nạp lại.” - Lora nhẹ nhàng giải thích.
Nàng đem khối kim loại gọi là pin sang một chiếc bàn bên cạnh.
“Đây là máy chuyển đổi quang năng thành điện năng.”
Lora khẽ nhấn vào nút nhỏ trên bàn, cả mặt bàn chằng chịt những đường quang mạch, chúng dần phát ra ánh sáng chói lòa.
“Lách tách... Lách tách...” - Những tia sét dần xuất hiện, chúng truyền từ mặt bàn vào bên trong khối kim loại, khiến khối kim loại cũng phát sáng.
“Này Lô La, lúc nãy nàng nói cỗ máy này là mẹ của Lây Lít sao?” - Trong lúc chờ đợi pin được sạc đầy, Tà Huyết và Lora nói chuyện phiếm.
“Đúng vậy, khi tôi khai quật cỗ máy này lên, thì bên trong bộ nhớ của nó đã có dữ liệu của Lilith, cũng không biết ai là người tạo ra cô ấy nữa, nhưng người có thể biến những câu lệnh buồn tẻ thành một sinh vật ảo có trí tuệ cao, nhất định người đó là một thiên tài.”
“Cũng nhờ những kiến thức cổ xưa này mà tôi có thể chế tạo ra nhiều thiết bị hữu ích.” - Lora vừa nói vừa vỗ vỗ tay vào thùng máy tính.
“Rè... Rè... Rè...” - Sau một hồi lâu thì màn hình máy tính cũng phát sáng, ban đầu chỉ là vô số kẻ sọc chạy ngang dọc, dần dần hình ảnh cũng trở nên rõ ràng hơn, là một không gian rộng lớn vô biên vô tận với vô số con số, chữ viết và ký tự kỳ quái.
“Đây là không gian số.” - Lora giải thích, nàng đặt tay lên một tấm kim loại trước màn hình máy tính, từ từ nhắm mắt lại.
Dưới sự điều khiển của Lora hình ảnh trên màn hình lại tiếp tục thay đổi, biến thành một đồng cỏ rộng mênh mông.