Ma Thần Máu

Chương 127: Chương 127




Tà Huyết ngồi trước cửa tiệm cà phê, hai mắt nhìn dòng người đi qua đi lại.

“Xin lỗi Lây Lít, tự nhiên bắt nàng đi lòng vòng với ta suốt cả đêm.” - Tà Huyết nhìn Lilith áy náy nói.

“Không sao, tôi là người máy, sẽ không biết mệt.” - Lilith mỉm cười trả lời.

“Lô la không sao chứ? Mặc dù cô ấy nói không cần lo lắng, nhưng ta vẫn luôn thấy bất an.” - Tà huyết trở nên trầm ngâm.

“Tiểu thư đang nghiên cứu khoa học, mặc dù bị giám sát không thể đi ra ngoài, nhưng sẽ không sao cả. Những người trong Hội đồng tối cao thực ra rất tốt với tiểu thư.” - Lilith tạo ra một màn hình ánh sáng, quay chụp lại Lora đang ngồi trước một máy tính, hai ngón tay liên tục gõ vào màn hình.

“Khục... Cô ấy vẫn có thể chuyên tâm nghiên cứu khoa học sao? Thật đáng khâm phục.” - Tà Huyết cảm thán.

“Nhiều khi tôi cũng không biết liệu tôi hay tiểu thư mới thực sự là máy móc nữa. Tôi sẽ thường xuyên nóng máy, trở nên tăng động khó kiểm soát, còn tiểu thư luôn luôn bình tĩnh trước mọi vấn đề.” - Lilith đan những ngón tay vào nhau.

“Ta thấy tính cách đó của nàng rất tốt, giống như thiếu nữ hoạt bát đáng yêu. Nếu nàng là người thì chắc chắn ta sẽ rất thích nàng.” - Tà Huyết vui vẻ xoa đầu Lilith.

“Vậy là anh không thích tôi ư?” - Giọng nói của Lilith trùng xuống.

“Ta đương nhiên thích nàng, chỉ là chúng ta không thể cùng làm những chuyện vui vẻ.” - Tà Huyết thầm than thở.

“Nhưng nàng yên tâm, ta vẫn sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ bảo vệ nàng khỏi mọi nguy hiểm.” - Tà Huyết an ủi.

“Xin chào Tà Huyết, anh đến sớm thật đó.”

Tà Huyết ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Roselia và Vanesa đang tươi cười.

Roselia mặc bộ váy màu mận đỏ, bộ váy được thiết kế giống như bốn năm cánh hoa hồng ôm sát lấy cơ thể của nàng, những cánh hoa được cách điệu, tôn lên thân hình gợi cảm của Roselia.

Còn Vanesa thì giống như một chiếc lá vào buổi bình minh, một chồi non chớm nở, dễ thương thanh khiết.

Vẻ đẹp của hai cô gái thu hút ánh mắt của Tà Huyết, khiến hắn say mê nhìn ngắm các nàng.

“Đồ háo sắc! Đừng nhìn chúng em như vậy chứ!” - Vanesa cười duyên dáng, khẽ lườm nguýt Tà Huyết. Thái độ của nàng khác hẳn ngày hôm qua.

“Khục... Xin lỗi, vì các nàng quá xinh đẹp.” - Tà Huyết ngượng ngùng nói.

Roselia cười diễm lệ, nàng bước vào trong tiệm cà phê, giống như một quý cô thanh lịch bắt đầu chọn món.

“Cho tôi một tách Back Coffee, thêm một chút Rose Wine.” - Roselia chọn thức uống ưa thích của nàng. Đó là một tách cà phê có màu nâu đỏ, mùi hương hoa hồng thoang thoảng.

“Tôi chọn một phần Latte Mint Chocolate.” - Vanesa cũng đưa ra lựa chọn, đó là một ly nước có ba màu trắng lục lam, phía trên còn có một ít lá cây nhân tạo, trông rất bắt mắt.

“Còn ngài dùng gì?” - Robot hầu gái dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi Tà Huyết.

“Thật là ngại, nhưng tôi không phải công dân Ô Theo Ô nên không có điểm cống hiến.”

“Liệu cô có thể cho tôi một ly nước lọc miễn phí?” - Tà Huyết ngượng đỏ cả mặt khi phải đi xin xỏ một ly nước.

“Tất nhiên là được thưa ngài!” - Người máy hầu gái lạnh lùng trả lời.

“Anh ấy đùa đấy, hãy cho quý ngài đây một ly nước cam tươi ngon nhất.” - Roselia cười khúc khích, thay đổi món ăn của Tà Huyết.

“Rô Sa! Ta thực sự không có điểm cống hiến.” - Tà Huyết cảm thấy không ổn, hắn không muốn lại bị một lũ cảnh vệ bắt vì không có tiền.

“Khanh khách... Em biết chứ, nhưng chẳng lẽ em không thể mời anh một ly nước hay sao? Anh là khách từ phương xa đến, hãy để em làm tròn bổn phận chủ nhà.” - Roselia cười quyến rũ.

“Như vậy không tốt cho lắm...” - Tà Huyết cảm thấy ái ngại.

“Vậy thì anh hãy giúp em làm đề án về hòa giải giữa các quốc gia, như vậy sẽ xem như hòa.” - Roselia đề nghị.

“Như vậy... Cũng được...” - Tà Huyết gật đầu đồng ý.

“Vậy câu hỏi đầu tiên, anh có thân phận gì, đến Băng Nguyên để làm gì?” - Roselia nhìn Tà Huyết hỏi.

“Cái này... Nàng có thể đổi một câu hỏi khác không?” - Tà Huyết không biết nên trả lời như thế nào.

“Không thể, chẳng phải anh nói sẽ giúp em làm đề án sao? Chỉ là câu đầu tiên đã không muốn thành thật.” - Roselia oán trách.

“Ừm... Ta là Tà Huyết, một thợ săn bình thường ở một vương quốc rất xa nơi này, ta đến để giúp Lô La xây dựng lại Ô Theo Ô.” - Tà Huyết trả lời, nhưng đã ăn bớt phần lớn thông tin.

“Lô La là ai?” - Roselia hỏi lại.

“Tiểu thư Lora, cháu gái của Ngài Robert Adam, hiện là viện trưởng viện nghiên cứu công nghệ cao.” - Lilith thay Tà Huyết trả lời.

“Anh quen với tiểu thư Lora sao?” - Vanesa kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, cô ấy với ta là bạn, ta chính là theo chân Lô La đến đây. Hai nàng cũng biết cô ấy sao?” - Tà Huyết gật đầu.

“Đương nhiên biết, tiểu thư Lora chính là thần tượng của bọn em, nhưng bình thường cô ấy rất lạnh lùng khó gần, nên bọn em chưa có cơ hội nói chuyện bao giờ.” - Roselia nhún vai trả lời.

“Không đâu, ta thấy Lô La rất dễ thương tốt bụng, chỉ là hơi quá mức tập trung vào công việc mà quên đi mọi thứ xung quanh.” - Tà Huyết lắc đầu.

“Vậy là tiểu thư Lora mời anh đến đây? Nhưng anh sẽ làm gì để xây dựng Othelo?” - Roselia hỏi tiếp.

“Ta cũng không biết nữa, hiện tại ta chỉ đang đi lòng vòng và tìm hiểu nơi này, chứ chưa có kế sách gì hay ho.”

“Vậy hãy để bọn em làm hướng dẫn viên du lịch của anh, bọn em sẽ dẫn anh đi khắp thành phố, như vậy sẽ giúp anh tìm hiểu Băng Nguyên nhanh hơn.” - Vanesa vui vẻ đề nghị.

“Hình như mấy cô nàng này hiểu nhầm gì đó rồi.” - Tà Huyết cảm thấy không đúng cho lắm, nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của các nàng.

“Như vậy rất tốt, có hai cô gái xinh đẹp như các nàng làm hướng dẫn, chính chuyện tốt chỉ gặp khó cầu.” - Tà Huyết gật đầu đồng ý.

“Chúc quý khách ngon miệng.” - Người máy hầu gái đem ra ba ly nước.

Roselia vừa nhấm nháp cà phê, vừa sử dụng máy tính bảng đọc tin tức.

“A!” - Đột ngột Roselia hét lên.

“Có chuyện gì vậy chị?” - Vanesa lo lắng hỏi.

“Em nhìn này, Ngài Peter đã bị người ta giết chết.” - Roselia đưa tấm bảng ánh sáng cho Vanesa.

“Đây không phải là chủ nhân của tòa Trải Nghiệm Ái Tình sao? Ngài Peter rất tốt bụng tử tế, ai lại nỡ giết ông ấy cơ chứ?” - Vanesa hốt hoảng hỏi.

“Thủ phạm là Zeller, thuộc hạ của Ngài Peter. Theo báo viết thì là do mâu thuẫn cá nhân nên Zeller đã cùng thủ hạ giết chết ông ta. Sau đó những gã này bị một thanh tra của bộ tư pháp đánh gục và bắt giữ. “ - Roselia đọc những thông tin được ghi trên báo.

Trên màn hình ánh sáng hiển thị cảnh Zeller và đồng bọn nằm lăn lóc trên mặt đất, máu me đầm đìa.

Tà Huyết nhìn nhìn màn hình, sau đó xoay lại nhìn Lilith.

“Cám ơn Lây Lít.”

“Không có gì, nhưng anh đừng gây ra thêm rắc rối nữa, nếu tiểu thư biết sẽ nổi giận.” - Lilith nhẹ nhàng trả lời.

Roselia đem máy tính bảng cất đi, khẽ than thở.

“May mắn hôm qua chúng ta không đến đó, nếu không có lẽ đã gặp nguy hiểm.”

“Ngài Peter tốt như vậy, thật là tội nghiệp. Mấy tên này nhất định sẽ bị trừng phạt.” - Vanesa chậc lưỡi.

“Em đừng lo, chúng bị cảnh vệ bắt đi rồi, kẻ bị cảnh vệ bắt sẽ không có kết quả tốt đẹp.” - Roselia an ủi.

“Hai nàng quen biết Ngài Bi Tơ sao?” - Tà Huyết tò mò hỏi.

“Biết một chút, công dân hạng A chỉ có vài chục người, nên hầu như mọi người đều quen biết nhau.” - Roselia trả lời.

“Ngài Peter rất tốt, thường xuyên mở tiệc chiêu đãi mọi người, nên ai cũng quý mến ông ấy. Thỉnh thoảng bọn em cũng đến Trải Nghiệm Tình Ái chơi nữa.” - Vanesa phụ họa.

“Nếu nàng biết hắn ta thích lừa gạt bé gái làm nữ nô, thì sẽ không nói như vậy nữa.” - Tà Huyết nhủ thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn tươi cười vui vẻ nói chuyện.

Roselia hỏi Tà Huyết rất nhiều thứ về thế giới bên ngoài, hắn đành bịa đặt ra để lừa gạt.

“Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, cây cối tràn ngập khắp nơi, những cư dân ngoài đó đều hiền lành thân thiện với mọi người.” - Tà Huyết bắt đầu ba hoa phét lác bịa chuyện.

“Sao trong sách lịch sử lại nói cây cối đều đã bị tàn phá, khắp nơi đều là những khu công nghiệp?” - Roselia nhíu mày.

“Không, không, đó là từ hơn một trăm năm trước rồi, bây giờ phía bên ngoài Băng Nguyên khắp nơi đều là rừng cây.” - Tà Huyết lươn lẹo.

“Vậy là người Otheo ở bên ngoài đã bắt đầu bảo vệ môi trường rồi sao? Như vậy chắc có nhiều thú vật lắm nhỉ?” - Vanesa tò mò hỏi.

“Có, rất nhiều là đằng khác. Khắp nơi đều là những con côn trùng khổng lồ, to đến mấy mét.” - Tà Huyết dựa theo Thế Giới Máu, mô tả lại mọi thứ.

“Khúc khích... Trong sách nói côn trùng chỉ nhỏ bằng ngón tay thôi, làm sao to mấy mét được cơ chứ?” - Roselia cười nói.

“Đó là xưa rồi, bây giờ côn trùng đều đã tiến hóa, trở nên vô cùng to lớn.” - Tà Huyết giải thích.

“Vậy bên ngoài có hồ nước và suối nước nóng chứ?” - Vanesa cười khúc khích hỏi.

“Đương nhiên là có, những hồ nước thì trong vắt, nàng có thể nhìn thấy cả sỏi ở đáy hồ. Nhưng nếu muốn có nước nóng thì phải bắt vài con Bọ Thổi Lửa, nhờ chúng làm nóng nước giùm.” - Tà Huyết nhanh chóng trả lời.

“Những thứ anh nói đều là thật sao? Nó rất khác với những gì em biết.” - Roselia nhíu nhíu mày.

“Đương nhiên là thật, nàng nhìn thứ này sẽ biết.”

Tà Huyết lấy từ không gian ra một viên pha lê, hắn truyền một chút năng lượng vào bên trong.

Viên pha lê phát sáng, tạo ra một khung cảnh núi non hùng vĩ, rừng cây bạt ngàn. Tà Huyết điều khiển viên pha lê liên tục thay đổi hình ảnh. Có ảnh sông hồ, cảnh biển hoa rực rỡ, vách núi treo leo, cảnh thành trì hoa lệ, phố xá sầm uất....

“Đây chính là thế giới bên ngoài, rất đẹp đúng không. Mỗi khi đi qua một chỗ nào đó ta đều sẽ chụp lại.” - Tà Huyết nói với vẻ mặt tự hào.

“Đây... Nhưng đây đâu phải là Othelo? Othelo không thể rộng lớn tới mức này được.” - Roselia sửng sốt khi nhìn thấy những cảnh thiên nhiên hoang dã

“Những người này có hình dạng thật kỳ lạ, chị nhìn xem. Họ giống như là người thú vậy.” - Vanesa chỉ tay vào mấy Bán Ma Nhân.

“Khục... Khục...” - Tà Huyết ngượng đỏ mặt, đúng là khung cảnh Othelo và Thế Giới Máu không giống nhau chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.