“Ring... Ring... Ring...” - Chiếc máy tính bảng trên tay Roselia đột ngột kêu vang.
“À, đến giờ đi điện thờ rồi, anh có muốn đi cùng bọn em không?” - Roselia mỉm cười hỏi.
“Ta cũng có thể đến đó sao?” - Tà Huyết thắc mắc.
“Đương nhiên, sao lại không chứ? Ánh sáng của Polaris sẽ chúc phúc cho tất cả mọi người.”
“Ở chỗ của ta chỉ có những người trong cùng một giáo hội mới đến điện thờ, trừ phi là muốn gia nhập giáo hội đó, nếu không thì không được phép vào.” - Tà Huyết giải thích.
“Điện thờ Polaris thì không như vậy, Father Job luôn đối xử tốt và hòa nhã với mọi người. Ai cũng có thể đến điện thờ và nhận lấy sự chúc phúc của Đấng Polaris.”
“Vậy anh sẽ đi cùng tụi em chứ?” - Roselia hỏi với vẻ mặt mong chờ.
“Được! Dù sao ta cũng cần tìm hiểu về Băng Nguyên, tìm hiểu về tôn giáo cũng rất thú vị.” - Tà Huyết gật đầu đồng ý.
Cả bốn người liền rời khỏi tiệm cà phê. Khu trung tâm Băng Nguyên cũng không quá lớn, chỉ đi bộ hơn năm phút liền đã đến Điện Thờ Polaris.
Đó là một tòa nhà mái vòm có màu trắng bạc nằm tách biệt với những tòa nhà khác, xung quanh điện thờ là một khoảng sân trống, được trang trí rất nhiều cây xanh nhân tạo.
Tà Huyết theo chân Roselia bước vào điện thờ. Bên trong cũng chỉ có khoảng vài chục người, họ ngồi yên lặng trên những chiếc ghế kim loại, hướng ánh mắt về trung tâm điện thờ.
“Kia là Đấng Polaris sao?” - Tà Huyết chỉ tay vào bức tượng to lớn giữa phòng.
Bức tượng có hình dạng một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, có một nửa cơ thể con người, một nửa cơ thể là máy móc.
Cánh tay của Polaris đang nâng một khối hình lục lăng giống như pha lê, từ khối lục lăng tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
“Đúng vậy, đó là Đấng Polaris - Thần Khai Sáng, vị thần tối cao và duy nhất của Băng Nguyên.” - Roselia gật đầu.
“Trông Ngài rất hiền từ đúng không?”
“Phải, ông ấy trông rất hiền từ.” - Tà Huyết gật đầu đồng ý, khi nhìn bức tượng có cảm giác như Đấng Polaris đang mỉm cười với mọi người.
“Viên pha lê kia là gì vậy?” - Tà Huyết thắc mắc hỏi, hắn cảm nhận được hương vị báu vật phát ra từ khối pha lê.
“Đó là Thánh Tích Ánh Sáng Của Polaris. Nếu anh chạm vào nó và thành tâm cầu nguyện, Đấng Polaris sẽ chúc phúc cho anh.”
Roselia dẫn Tà Huyết ngồi xuống một chiếc ghế, bắt đầu nghe vị tu sĩ ở trung tâm thuyết giảng.
Người tu sĩ khoảng năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, gương mặt đã có nhiều nếp nhăn. Nhưng thần thái của ông ta vẫn rất tốt, không có vẻ gì là già yếu bệnh tật.
Father Job cầm trên tay một cuốn sách bằng kim loại, có bìa màu trắng bạc. Ông ấy đặt cuốn sách lên bục giảng, dùng tay chỉnh sửa gọng kính rồi bắt đầu đọc những dòng chữ trong sách.
“Chúng con xin gọi tên Người, Đấng Polaris vị thần khai sáng ra các nền văn minh. Chúng con cám ơn người vì đã khai sáng cho chúng con, ban cho chúng con ánh sáng của khoa học, khai sáng chúng con khỏi sự tối tăm ngu nguội.”
“Chúng con cám ơn ngài đã tạo ra vạn vật, dạy chúng con cách trồng trọt chăn nuôi. Ban cho chúng con thức ăn và sức khỏe. Chúng con cám ơn người đã dạy tình yêu thương, ban cho chúng con sự tự do, giúp chúng con có cuộc sống tươi đẹp...” - Father Job đọc một loạt những lời ca tụng Đấng Polaris.
Tà Huyết nghe xong mà vẫn chẳng hiểu gì. Những lời nói tốt đẹp của Father Job chui từ tai này sang tai kia của Tà Huyết rồi bay ra ngoài. Ánh mắt hắn chỉ tập trung vào khối pha lê trên tay thần tượng.
“Thứ đó đang kêu gọi mình, mình phải chiếm lấy nó.” - Ý niệm tham lam lan tràn trong đầu Tà Huyết.
Buổi lễ kéo dài hơn một giờ liền kết thúc.
“Chúng con xin tạ ơn Người, mong Ánh Sáng Của Polaris mãi che chở chúng con.” - Tất cả mọi người trong điện thờ đồng thanh nói, ngoại trừ Tà Huyết.
“Được rồi, mọi người hãy đến nhận lấy chúc phúc của Đấng Polaris đi.” - Father Job đóng cuốn sách kim loại, nhẹ nhàng nói với những tín đồ bên dưới.
Từng người Othelo xếp hàng hàng dọc, tiến về phía trước thần tượng. Mỗi một người khi đứng trước thần tượng đều quỳ xuống cầu xin. Viên pha lê phát ra tia sáng chiếu vào người họ.
“Tà Huyết! Tà Huyết! Chúng ta cũng đi nhận chúc phúc thôi.” - Roselia lay lay cánh tay của Tà Huyết, khiến hắn bừng tỉnh.
“À... Hả? À đúng... Chúng ta cũng đi nhận chúc phúc.” - Tà Huyết ngây người một giây trước khi lấy lại tinh thần.
“Nhưng mà chúc phúc có tác dụng gì vậy?” - Tà Huyết thắc mắc hỏi.
“Ánh Sáng Của Polaris sẽ ban cho chúng ta trí tuệ, ví dụ như mỗi lần em bí ý tưởng, sẽ đi đến đây xin chúc phúc. Sau đó liền cảm thấy đầu óc thông suốt, khả năng làm việc tăng lên rất nhiều.” - Roselia trả lời.
“Như vậy chúng ta cũng mau tới đó.” - Tà Huyết thúc giục.
Do trong điện thờ không có quá nhiều người, nên chỉ hơn mười phút liền đến lượt bọn họ.
Roselia đi đến trường thần tượng, nàng chắp hai tay và nhắm nghiền mắt lại, trong miệng thì thầm nho nhỏ.
“Con mong thế giới sẽ sớm có được hòa bình, để tất cả người Othelo có thể sống vui vẻ cùng nhau.”
Mặc dù nàng chỉ nói thầm, nhưng Tà Huyết vẫn có thể nghe rõ từng chữ một.
“Quả nhiên Rô Sa là một cô gái tốt, tiếc là thế giới bên ngoài đã sớm bị hủy diệt.” - Tà Huyết thở dài.
“Đấng Polaris, mong người hãy ban cho con một anh chàng thật đẹp trai và giàu có. Nếu anh ta là hoàng tử của Đế Quốc thì càng tuyệt.” - Vanesa cũng bắt đầu cầu nguyện.
“Khục... Cô gái này có ước mơ thiếu nữ thật đấy.” - Tà Huyết nghĩ thầm.
“Con muốn được tự do.” - Lilith nhìn lên thần tượng, nhẹ nhàng nói ra mong muốn của mình.
“Hử? Tự do? Là sao nhỉ, để có dịp thì hỏi Lilith vậy.” - Tà Huyết khẽ nhìn sang cô nàng robot xinh đẹp.
Cuối cùng cũng đến lượt Tà Huyết, hắn đi lên phía trước tượng Đấng Polaris, bắt chước mọi người chắp tay cầu xin.
“Tôi muốn...” - Tà Huyết chưa kịp cầu nguyện thì đã bị một tiếng hét ngăn lại.
“Ác Quỷ! Mau rời khỏi nơi này!”
Father Job tức giận nhìn Tà Huyết, gương mặt pha lẫn vẻ sợ hãi và căm ghét.
Những người trong phòng cũng xoay sang nhìn hắn.
“Chết tiệt! Sao ông ta lại có thể biết được thân phận của mình?” - Trong đầu Tà Huyết xuất hiện vài dấu chấm hỏi.
“Father Job, đây là Tà Huyết, anh ấy là một người nước ngoài nên có hình dáng khác chúng ta một chút. Chứ không phải Ác Quỷ gì đâu.” - Roselia liền giải thích.
“Đúng, đúng, tôi chỉ là một người nước ngoài, đây là lần đầu tiên tôi đến Băng Nguyên.” - Tà Huyết cũng nói hùa theo.
“Mọi người mau tránh xa hắn ta ra, hắn ta là tên dối trá. Hắn là Ác Quỷ, nhất định là Lora đã mang hắn đến đây. Con bé điên thật rồi.” - Father Job run lên vì tức giận, giọng ông ta trở nên trầm đục.
Father Job là một thành viên trong Hội đồng tối cao, ngày hôm qua ông đã xem toàn bộ ghi chép của Ngài Robert về ma quỷ, nên có thể nhận ra Tà Huyết dễ dàng.
“Ngài thực sự hiểu lầm rồi, anh ấy chỉ là người nước ngoài thôi.” - Vanesa cũng lên tiếng hòa giải.
“Không! Các con xem thứ này đi.” - Father Job lật cuốn sách kim loại, mở đến trang cuối cùng.
Trên trang sách in hình một cái bóng đen có cặp sừng trên đầu, ông bắt đầu đọc những chữ trong trang sách.
“Khi Mặt Trời bị thiêu dụi, khi màn đêm che phủ vạn vật. Sẽ có Ác Quỷ xuất hiện, Ác Quỷ sẽ chấm dứt tất cả, chỉ để lại tro tàn trong hư vô.”
“Hắn ta nhất định là con quái vật trong Kinh Thánh!” - Father Job chỉ tay vào mặt Tà Huyết thét lên.
“Ngài thực sự hiểu nhầm rồi, tôi là người tốt, không phải Ác Quỷ gì cả.” - Tà Huyết chối bay chối biến.
“Ngài Job, tôi là A.I Lilith, trợ lý của tiểu thư Lora. Xin ngài hãy giữ bí mật về Tà Huyết, đây là thông tin tuyệt mật. Tôi sẽ luôn đi theo giám sát và bảo đảm anh ta không gây ra rắc rối gì.” - Lilith tiến lên phía trước, nàng lấy ra tấm thẻ lấp lánh.
“Tôi hiểu rồi, nhưng Lora sẽ phải giải thích với hội đồng chuyện này.” - Father Job nhìn tấm thẻ một chút rồi nói.
Ông ấy đóng cuốn sách lại, nhanh chóng rời khỏi điện thờ.
“Anh hãy thông cảm cho Father Job, có lẽ ông ấy đã cao tuổi nên hơi lẩm cẩm. Nhưng bình thường ông ấy rất tốt.” - Roselia an ủi, nàng cảm thấy gọi người khác là Ác Quỷ chính là một điều tổn thương ghê gớm.
“Ha ha, không sao, không sao.” - Tà Huyết cười toe toét, ánh mắt lại nhìn về viên pha lê.
“Hay là chúng ta đến nơi thú vị đi.” - Vanesa đề nghị.
“Em muốn đến đó sao? Thật là một sắc nữ.” - Roselia trêu đùa.
“Nơi thú vị? Đó là đâu vậy?” - Tà Huyết tò mò hỏi.
“Đi đi rồi anh sẽ biết, em chắc chắn anh sẽ rất thích.” - Vanesa kéo tay Tà Huyết dẫn đi.