“Ác Mộng Đêm Đen! Thế gian nay đã hòa bình, Hắc Long Hoàng cùng Thánh Linh Thần và Vua Hoàng Kim đã ký hiệp ước đình chiến, Bất Tử Tộc trở thành một phần của thế giới. Chẳng lẽ bây giờ ngươi lại muốn chiến tranh một lần nữa?” - Bạch Cúc trừng mắt quát, cố không tỏ ra yếu thế.
“Khanh khách, việc này hoa yêu nhỏ ngươi không cần lo lắng. Ta chỉ là dẫn theo mấy tiểu ma vương dạo chơi một chút, rèn luyện quân đội một chút, để cho con gái của ta có thể vui vẻ một chút. Vốn dĩ không định hiện thân, ai ngờ mấy hoa yêu ngu ngốc các ngươi lại dám nhắm vào con gái của ta mà ra tay.” - Ác Mộng Đêm Đen khẽ dùng bàn tay vuốt ve mái tóc của Hắc Mộng, dáng vẻ rất là cưng chiều.
Nhưng bất chợt nàng thay đổi thái độ, trở nên hung ác điên loạn.
“Vậy nên hai hoa yêu nhỏ các ngươi chết đi.” - Ác Mộng Đêm Đen hét lớn, bàn tay phóng ra vô số quả cầu bóng tối bắn về phía Bạch Cúc và Hồng Hoa.
Bạch Cúc lập tức vung Tài Quyết kiếm ra đón đỡ, lưỡi thánh kiếm dễ dàng chém trúng tất cả những quả cầu bóng tối.
“Ầm ầm ầm!” - Những quả cầu bóng tối khi bị chém trúng thì nổ tung, hóa thành sóng xung kích đánh lên người Bạch Cúc, khiến nàng phun ra một ngụm máu.
“Chị!” - Hồng Hoa sợ hãi hét lên, bàn tay nàng ngưng tụ ánh sáng, hóa thành một giọt chất lỏng xanh biếc chữa trị cho Bạch Cúc.
“Không cần, em đừng hao phí thánh lực.” - Bạch Cúc lên tiếng ngăn cản.
“Chúng ta không phải đối thủ của ả ta, chị sẽ kiềm chân ả lại, em lựa thời cơ phá bỏ màn đêm này, sau đó đi tìm chị Tử Tinh cầu viện.”
Bạch Cúc nói xong không để cho Hồng Hoa trả lời, nàng vung kiếm lao về phía Hắc Mộng.
“Ánh sáng công lý sẽ chiếu rọi thế gian. Lửa và sấm sét sẽ thanh trừng mọi tội ác.”
“Tử Thần Hóa Thân!” - Bạch Cúc hét lớn, bộ áo choàng trắng của nàng rực sáng, những ký hiệu tia chớp và ngọn lửa như sống dậy, phẳng phất hóa thành thực thể bao lấy cơ thể nàng.
“Ác Quỷ! Ta sẽ giết ngươi một lần nữa!” - Âm thanh của Bạch Cúc hoàn toàn thay đổi so với vừa nãy, sự sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là âm thanh lạnh lùng của Tài Quyết Vương.
Bạch Cúc mặc dù rất giỏi kiếm thuật, nhưng nàng cũng giống như Hồng Hoa, đều là những vị Thánh Hoa mới trải qua luân hồi, ba mươi ngàn năm chỉ là số tuổi vô cùng ít ỏi. Nên cách tốt nhất là để cho linh hồn của Tài Quyết Vương khống chế thân thể.
“Khách khách, hóa ra là Tử Thần Trắng của tộc hoa yêu. Ngươi không hiện thân thì ta còn tưởng ngươi là con nhóc tì nào đó chứ.” - Ác Mộng Đêm Đen phá lên cười mỉa mai, trên bàn tay ngưng tụ một lưỡi kiếm đen kịt, nàng dướn người về phía trước đón đỡ lấy lưỡi kiếm của Bạch Cúc.
Hai thanh kiếm trắng đen va vào nhau kịch liệt, gây ra một vụ nổ lớn. Hắc Mộng chỉ bị đánh lui vài bước, còn Bạch Cúc thì bay ngược một đoạn dài, chênh lệch sức mạnh rất rõ ràng.
“Khanh khách, xem ra thanh kiếm của ngươi uống quá ít máu, sát khí không bằng một phần mười khi xưa.” - Hắc Mộng lên tiếng châm chọc.
“Ác Quỷ chớ nhiều lời!” - Bạch Cúc không quan tâm đến những lời nói đó, nàng một lần nữa lao đến.
“Để em giúp chị!” - Hồng Hoa thấy vậy thì tập trung năng lượng, xung quanh nàng xuất hiện vô số cánh hoa bằng ánh sáng, hóa thành một vòng năng lượng bay về phía Bạch Cúc, xem như giúp nàng tăng thêm một lớp bảo vệ.
Nhưng việc này chỉ khiến Bạch Cúc càng thêm lo lắng.
“Hồng Hoa! Em mau phá kết giới chạy đi, chị không giữ chân ả ta được lâu đâu, đừng lãng phí thánh lực vô ích.” - Bạch Cúc dùng tinh thần truyền ý nghĩ.
“Không! Em không thể bỏ mặc chị được.” - Hồng Hoa ngay lập tức lắc đầu kháng nghị, ánh sáng hồng nhạt trên người nàng càng tỏa ra rực rỡ giúp lá chắn trên người Bạch Cúc cũng trở nên ngưng thực.
“Khách khách! Tình chị em của hai ngươi thật là khiến ta cảm động.”
“Vậy nên ta sẽ tiễn hai ngươi đi cùng một lúc.” - Hắc Mộng nở nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt tràn đầy sự tàn ác và điên loạn.
“Vũ Điệu Tử Thần Đêm Tối!”
Không gian tăm tối liên tục xuất hiện những gợn sóng, vô số bóng đen có hình thù quái dị xuất hiện. Chúng là những sinh vật được tạo ra từ bóng tối và những cơn ác mộng. Toàn thân chúng đen thui, phủ đầy những gương mặt méo mó, co rúm, đau khổ vì sợ hãi và tuyệt vọng.
“Giết chúng!” - Hắc Mộng rít lên, chỉ tay về phía hai nàng hoa yêu.
Những bóng đen liền nhào đến, khuôn mặt của chúng trở nên điên cuồng, dùng móng vuốt sắc nhọn tấn công.
“Tội ác phải bị thanh trừng!” - Bạch Cúc khẽ vỗ những cánh hoa trên lưng, thanh Tài Quyết kiếm trong tay nàng sáng lên rực rỡ, mỗi lần vung kiếm là có thể cắt đôi một bóng đen, dùng ánh sáng của công lý thiêu chúng thành tro bụi.
“Ác Quỷ! Ta sẽ thanh tẩy linh hồn ngươi.” - Bạch Cúc sau khi tiêu diệt hết những cái bóng, nàng liền bay đến tấn công Hắc Mộng, những nhât kiếm do nàng chém ra có uy lực mạnh mẽ, mỗi lần đều khiến không gian rách ra một vết rách.
Hắc Mộng không hề nao núng, phần lớn những nhát kiếm đều bị nàng né tránh một cách dễ dàng, thỉnh thoảng sẽ dùng thanh kiếm bóng tối gạt Bạch Cúc bại lui. Dáng vẻ của nàng ung dung thong thả, dường như chỉ đang đùa giỡn.
“Khanh khách, hết giờ, không chơi cùng hai hoa yêu nữa.” - Hắc Mộng nở nụ cười.
“Bàn Tay Tử Thần!” - Hắc Mộng vung tay về phía trước, giống như tóm lấy một thứ gì đó.
“Hồng Hoa cẩn thận!” - Bạch Cúc hoảng sợ hét lớn, nàng muốn trở lại cứu viện nhưng quá muộn.
Màn đêm vụn vỡ, từ trong bóng tối một cánh tay đen kịt gớm ghiếc thò ra tóm lấy Hồng Hoa. Lớp lá chắn bằng ánh sáng trên người nàng vỡ vụn chỉ sau một giây.
“A...” - Hồng Hoa hét thảm rồi ngất đi, cơ thể nàng bị bàn tay bóng tối bóp nghẹt, giống như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
“Ác Quỷ, mau thả em gái ta ra!” - Bạch Cúc thấy vậy vừa sợ vừa giận, ánh sáng trên người nàng càng phát ra chói lọi, nàng hóa thành một tia chớp trắng lao tới tấn công Hắc Mộng.
“Ốc không lo nổi mình ốc, còn muốn cứu kẻ khác.”
Hắc Mộng vươn tay một lần nữa, trong không gian lại xuất hiện thêm một cánh tay màu đen chụp lấy Bạch Cúc, nhưng nàng hoa yêu lách người né được.
“Tia Sáng Cuối Cùng!” - Bạch Cúc hét lên, năng lượng trên người nàng bạo phát dữ dội, không màng tất cả chém ra một kiếm kinh thiên.
Một kiếm này chỉ giống như một tia nắng nhỏ nhoi yếu ớt, nhưng lại vô cùng sắc bén, tốc độ càng nhanh vô cùng, không gian lưỡi kiếm đi qua đều vỡ vụn.
Hắc Mộng dù đã né tránh, nhưng bởi vì lưỡi kiếm quá nhanh và mảnh nên cơ thể nàng bị cắt thành hai, vỡ vụn ra thành vô số đốm đen rồi tiêu biến trong không khí.
“Thắng rồi sao?” - Bạch Cúc gần như ngã khụy, ánh sáng trên người nàng vô cùng yếu ớt, giống như sẽ tắt bất cứ lúc nào.
“Thắng? Ngươi thật là ngây thơ, bên trong Vĩnh Dạ thì ta bất tử, là kẻ không thể bị đánh bại.” - Từ trong bóng tối vang lên tiếng cười lạnh lẽo của Hắc Mộng, nàng chậm rãi đi đến phía trước, dùng ánh mắt diễu cợt nhìn Bạch Cúc.
Cánh tay Hắc Mộng khẽ nhấc lên, một bàn tay hắc ám liền chụp lấy Bạch Cúc.
“Ác Mộng!” - Ánh mắt Hắc Mộng lóe lên một tia tăm tối, một sợi dây linh hồn phóng ra đâm vào trán Bạch Cúc.