Khuôn mặt nàng hoa yêu tràn ngập vẻ thống khổ, nàng gắng sức giãy giụa, nhưng bàn tay của tử thần giống như gọng kìm giữ chặt lấy nàng.
Linh hồn của Bạch Cúc bị bóng tối bao trùm, bị ăn mòn từng chút một, những mảnh vỡ linh hồn hóa thành năng lượng thuần túy, theo sợi dây truyền vào người Hắc Mộng.
“Linh hồn của một vị thánh quả là mỹ vị.” - Hắc Mộng liếm môi, dáng vẻ vô y hưởng thụ.
Trong lúc Hắc Mộng đang ăn thì không gian bỗng bị xé toạc. Vết rách lan tràn, cắt đứt sợi dây liên kết giữa Hắc Mộng và Bạch Cúc.
“Bạch Cúc! Em không sao chứ?” - Tử Tinh nhìn về phía Bạch Cúc hỏi.
“Em không sao.” - Bạch Cúc yếu ớt trả lời, vừa nãy linh hồn của nàng đã bị thương nặng.
“Em lo cho Hồng Hoa đi, con Ác Quỷ này chị sẽ tiêu diệt.”
Tử Tinh mặc chiến giáp vỏ cây màu tím, tay cầm kiếm không gian liên tục cắt chém. Chẳng mấy chốc kết giới Vĩnh Dạ do Hắc Mộng tạo ra bị phá vỡ, không gian xung quanh cũng trở lại bình thường.
Không khí lạnh giá tan biến, dòng sông băng cũng tan rã, những hoa yêu bị đông cứng cũng được cứu thoát.
“Không Gian Lâm Thánh! Ngươi đúng là kẻ phá đám.” - Hắc Mộng tức giận trừng mắt nhìn, nhưng sâu trong ánh mắt nàng đã có ý thối lui.
Hắc Mộng có thể dễ dàng đánh bại Bạch Cúc và Hồng Hoa vì cả hai đều là những vị hoa thánh non trẻ vừa trải qua luân hồi, còn Tử Tinh thì khác, nàng là một vị hoa thánh đã hơn trăm ngàn năm tuổi, đã từng phụng sự Tài Quyết Vương và Nữ Hoàng Hoa Hồng đời trước, theo họ chinh chiến khắp các vùng đất, đánh lui nhiều lần Trùng Tộc và Bất Tử Tộc xâm lấn. Có thể nói Tử Tinh lúc này đang ở phong độ đỉnh cao của một đời hoa thánh.
Còn Hắc Mộng mặc dù rất mạnh, có thể một mình chống lại năm sáu vị thánh vây công, nhưng đó là khi nàng còn ở trạng thái mạnh nhất. Bây giờ nàng cũng chỉ vừa mới hồi sinh vài ngàn năm, e rằng không phải đối thủ của Tử Tinh.
“Nhát Cắt Không Gian! Dám làm hại em gái của ta, ngươi sẽ phải chết.” - Tử Tinh hét lớn.
Vết rách không gian lan tràn chém về phía Hắc Mộng, cô nàng không dám đón đỡ, chỉ có thể né tránh.
Nhưng tốc độ lia kiếm của Tử Tinh vô cùng nhanh, kiếm kiếm nối liền không dứt tạo thành một tấm lưới bủa vây lấy Hắc Mộng, không cho nàng có cơ hội né tránh.
“Màn Đêm Vô Tận!” - Hắc Mộng sử dụng năng lượng bóng tối hóa thành một lá chắn, cản lại những vết cắt.
Nhưng vẫn có những nhát kiếm vượt qua được rào cản, chém lên cơ thể Hắc Mộng, khiến nàng rú lên đau đớn, cơ thể bốc lên từng làn khói đen.
“Lũ hoa yêu đáng ghét.” - Hắc Mộng rít lên đe dọa, nàng đã muốn thoái lui, nhưng bốn phía đều là những vết rách không gian do Tử Tinh tạo ra, muốn trốn thoát cũng không thể.
Ánh mắt Hắc Mộng lóe lên vẻ tàn độc, năng lượng bóng tối trên người bùng phát dữ dội.
Tử Tinh cảm thấy không ổn, bộ chiến giáp ngưng kết thêm một lá chắn màu tím, chuẩn bị đón đỡ chiêu phản kích.
“Tước Đoạt Linh Hồn!” - Hắc Mộng rít lên, bàn tay nàng tích tụ vô số oán hận và sự sợ hãi, hóa thành một hắc trảo phóng về phía Tử Tinh.
Vị Hoa Vương giơ kiếm lên đón đỡ, cũng chém ra một kiếm đáp trả. Nhưng khi lưỡi kiếm không gian và hắc trảo sắp va trạm, thì bàn tay đen ngòm đó đột ngột biến mất.
“Không ổn!” - Tử Tinh có kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu, liền biết có chuyện không lành.
“Bạch Cúc cẩn thận.” - Nàng hét lớn cảnh báo.
Vừa dứt lời thì hắc trảo phá không xuất hiện, phóng thẳng về phía Bạch Cúc đang bị thương. Bạch Cúc lập tức nâng Tài Quyết kiếm lên đón đỡ, cánh tay đen ngòm đó bay về phía nàng rất nhanh, nhưng khi cách nàng chỉ ba mét thì đột ngột biến mất một lần nữa.
“Ngu xuẩn...” - Hắc Mộng nở nụ cười ác độc, mục tiêu nàng nhắm tới ngay từ đầu không phải Tử Tinh hay Bạch Cúc, mà là Hồng Hoa vẫn còn đang hôn mê.
Cánh tay tử thần đó tiến lại gần thiếu nữ yếu đuối, nàng hoàn toàn không có biện pháp chống trả, nếu bị đánh trúng e sẽ lành ít dữ nhiều.
Tà Huyết hai mắt nhìn hắc trảo, hắn vẫn luôn bám trên vai Hồng Hoa, mặc dù rất muốn giúp đỡ nàng. Nhưng hắn bây giờ chỉ là một tiểu quỷ bé bằng bàn tay, giống như một con thú kiểng vô hại, có tâm mà không có lực.
Đúng lúc hắc trảo sắp đánh lên người Hồng Hoa thì Tà Huyết nhảy ra phía trước, đón đỡ một kích trí mạng. Cánh tay màu đen đánh lên người hắn thì cũng biến mất, không tiếp tục gây ra sóng gió gì.
“Hồng Hoa!”
Nhưng việc Tà Huyết đón đỡ kích chí mạng kia chỉ có mình hắn biết, trong mắt Hắc Mộng và hai nàng hoa yêu thì Hồng Hoa đã bị hắc trảo đánh trúng, khiến hai người hét lên đau đớn.
“Ha ha ha, Muốn lấy lại linh hồn ả ta thì ngươi phải đem linh hồn năm vị thánh khác tới đổi, còn không thì đừng mong gặp lại ả nữa.” - Hắc Mộng cười lên điên loạn, trong bàn tay nàng là một linh hồn đỏ như máu, thứ nàng vừa tước đoạt được.
Nói xong thân hình của Hắc Mộng cũng hóa thành khói đen, tan biến trong không trung, để lại hai nàng hoa yêu đang lo lắng tột độ.
“Hồng Hoa! Hồng Hoa!” - Tử Tinh ngay lập tức bay về phía em gái út, bàn tay phát ra ánh sáng truyền vào cơ thể nàng.
“Chị! Chúng ta nhất định phải giết ả ta để báo thù, không thể để như vậy được.” - Bạch Cúc vô cùng tức giận, nàng không màng thương thế, bắt đầu tập trung thánh lực muốn đuổi theo Hắc Mộng.
“Em bình tĩnh đã, ả muốn dùng Hồng Hoa uy hiếp nên sẽ tạm thời không giết con bé, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác, em tạm dưỡng thương cho tốt đi.” - Tử Tinh lớn tuổi hơn nên cũng bình tĩnh hơn, nàng lên tiếng trấn an em gái, nhưng trong lòng cũng nóng như lửa đốt.
Trong khi hai nàng đang vô cùng lo lắng thì Hồng Hoa cũng tỉnh lại, cô bé khẽ mở đôi mắt, ngơ ngác nhìn hai người chị của mình.
“Chị Tử Tinh, Bạch Cúc, hai người làm sao vậy?” - Hồng Hoa ngây thơ hỏi.
Âm thanh của nàng khiến Tử Tinh và Bạch Cúc giật thót, nhưng sau đó là niềm hạnh phúc tràn ngập.
“Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” - Tử Tinh lo lắng hỏi.
“Không phải linh hồn của em bị con quỷ kia bắt đi rồi sao?” - Bạch Cúc cũng lên tiếng.
“Hai người đang nói gì vậy? Em không sao hết, chỉ hơi mệt do sử dụng thánh lực quá nhiều.”
“Còn con quỷ kia đâu? Là chị đã giết nó rồi hả?” - Hồng Hoa nở nụ cười ngọt ngào, nàng đứng dậy để chứng minh mình hoàn toàn khỏe mạnh, sau đó nhìn bốn phía tìm kiếm tung tích Hắc Mộng.
“Vậy linh hồn bị bắt đi là...” - Tử Tinh thay đổi sắc mặt, nàng rõ ràng thấy Hắc Mộng đã tóm được một linh hồn màu đỏ.
“Tà Huyết, Tà Huyết! Hai chị có thấy Tà Huyết đâu không? Không phải là trong lúc chúng ta chiến đấu, anh ấy bị đánh bay rồi chứ?” - Hồng Hoa lo lắng tìm kiếm tung tích Tà Huyết.
Lúc này Tử Tinh liền đoán được chuyện gì đã xảy ra, nàng liền lên tiếng giải thích.
“Tà Huyết hả? Chị đưa hắn về cánh đồng hoa rồi, tên quỷ háo sắc đó không xảy ra chuyện gì đâu, sau khi chúng ta đánh bại Bất Tử Tộc thì em có thể trở về chơi với hắn.”
“Thật sao? Tại sao hai người không đợi em tỉnh lại mà đã đưa Tà Huyết về?” - Hồng Hoa nghi ngờ hỏi, nàng cảm thấy thái độ của hai chị gái có hơi khác lạ.
“Là do tên tiểu quỷ đó quá nhát gan, bị ma thuật bóng tối dọa sợ mất mật, vừa nãy đã cầu xin chị Tử Tinh đưa hắn trở về trước.” - Bạch Cúc lên tiếng giải thích.
“Không! Tà Huyết không nhát gan, có lẽ là do anh ấy bị ma thuật ảnh hưởng, để anh ấy trở về cũng tốt, dù sao cũng đỡ nguy hiểm.” - Hồng Hoa liền lên tiếng bảo vệ Tà Huyết, nói đỡ cho hắn.
“Ổn rồi, giờ chúng ta trở về thánh điện thôi, lần phục kích này tộc ta thương vong thảm trọng, nếu không kịp chấn chỉnh e rằng sẽ thua cuộc trước Bất Tử Tộc.” - Tử Tinh đổi chủ đề, đánh lạc hướng sự chú của Hồng Hoa.
Nhắc đến thương vong liền khiến sắc mặt Hồng Hoa và Bạch Cúc trầm xuống. Lần này là do hai nàng chỉ huy tác chiến bất lợi đánh giá thấp kẻ địch mà dẫn đến thua cuộc.
“Nữ Vương! Lần này là do tôi thất trách, khi trở về tùy người trách phạt.” - Bạch Cúc lập tức quỳ xuống nhận lỗi.
“Trách phạt gì chứ, em đứng lên đi, chúng ta là chị em, đừng nói những lời này.” - Tử Tinh mỉm cười nâng Bạch Cúc đứng dậy, nàng hiểu rõ tính cách của em gái mình.
“Lần này hai em không cần tự trách, chị cũng không ngờ Bất Tử Tộc lại do Ác Mộng lãnh đội. Chúng ta trở về bàn giao cho Thiên Thanh, để cho cô ta giải quyết là được.”
“Cô ta có thể đánh thức Thánh Linh Thần, dù là Ác Mộng hay vị ma vương nào cũng sẽ bị đánh bại.” - Tử Tinh nói xong liền dùng kiếm Không Gian cắt ra một lỗ hổng, trở về trung tâm Rừng Thiêng, hai người Bạch Cúc Hồng Hoa cũng lập tức đi theo.
“Chị, vậy còn tên tiểu quỷ kia? Chúng ta sẽ cứu hắn chứ?” - Bạch Cúc âm thầm truyền âm hỏi.
“Nếu lúc đó hắn còn sống thì đương nhiên sẽ cứu hắn, nhưng em nghĩ khi Ác Mộng phát hiện bắt nhầm người thì chuyện gì sẽ xảy ra?” - Tử Tinh hỏi một câu lấp lửng.
Câu trả lời của chị gái khiến sắc mặt Bạch Cúc xám xịt, nàng dễ dàng đoán được kết cục của Tà Huyết.
“Không phải bình thường em rất ghét hắn sao? Tại sao lại quan tâm việc này?”
“Em rất ghét hắn! Em chỉ lo cho Hồng Hoa, con bé chắc chắn sẽ rất tức giận và buồn bã khi biết tên tiểu quỷ đó chết thay nó.” - Bạch Cúc ảm đạm trả lời.
“Không sao, lúc đó chúng ta nói Tà Huyết đã trốn thoát, rồi bắt một tên tiểu quỷ khác cho con bé chơi là được. Hồng Hoa vô lo vô nghĩ, sẽ không để trong lòng đâu.” - Tử Tinh lạnh lùng trả lời, trong lòng nàng cũng muốn đi cứu Tà Huyết, nhưng nàng là nữ vương của tộc hoa yêu, là chị gái của Bạch Cúc và Hồng Hoa. Nàng có trách nhiệm lo cho tộc nhân và hai cô em gái, nên đã quyết định để cho Tà Huyết tự sinh tự diệt, không thể vì một người đàn ông mà bỏ qua an nguy của bộ tộc được.
“Như vậy cũng được.” - Bạch Cúc tạm chấp nhận câu trả lời của chị cả, nàng cũng biết việc cứu Tà Huyết gần như không thể.
“Tiểu quỷ háo sắc, thiếp chỉ có thể cầu phúc cho chàng.” - Bạch Cúc thở dài trong lòng.