Ma Thần Máu

Chương 97: Chương 97




Đợi một lúc lâu sau thì Tà Huyết mới rời khỏi chỗ nấp, tiến lại gần con tàu vũ trụ.

Hắn ngó nghiêng con tàu một hồi lâu, giống như đang tìm vị trí kẻ hở để đột nhập.

“Căn nhà này kỳ quái thật, mình sẽ đục một cái lỗ rồi đột nhập vào bên trong, hay là sẽ chờ lúc cô ta đi ra thì đột ngột tấn công?”

Sau một lúc suy nghĩ, Tà Huyết quyết định sẽ mai phục bên ngoài. Ngay khi cô gái xuất hiện từ bên trong tòa nhà, hắn sẽ dùng Thương Tần đánh gục nàng.

Tà Huyết nấp sau một cái cây, yên lặng chờ cô gái xuất hiện.

Nhưng cả đêm cũng không có động tĩnh gì. Tòa nhà kỳ dị giống như một con quái vật khổng lồ đã chết, nằm im lìm giữa khu rừng tăm tối.

Ngày hôm sau khi Mặt Trăng Đỏ xuất hiện và tỏa sáng trên bầu trời Thế Giới Máu.

Ngôi nhà kỳ lạ rốt cục cũng có động tĩnh, xung quanh con tàu phát ra ánh sáng nhẹ. Chiếc đĩa kim loại chậm rãi rơi xuống, cô gái bí ẩn đang đứng trên cái đĩa, nàng giơ tay phải ra trước mặt, một màn hình ánh sáng phát ra từ cổ tay.

Lora đang mải mê đọc thông số kỹ thuật, mà không hề biết nàng đang bị theo dõi.

“Đánh gục cô ta trước rồi tính tiếp vậy.” - Ánh mắt Tà Huyết lóe lên một tia ác độc, hắn vẫn còn cảm thấy tức giận vì bị Lora đánh lén mấy hôm trước.

Cánh tay Tà Huyết giơ lên cao, hắn ném mạnh mũi giáo bay về phía lưng của cô gái. Bởi vì không muốn giết chết nàng ta, nên Tà Huyết không sử dụng kỹ năng của ngọn giáo. Nhưng dù không sử dụng kỹ năng thì độ cứng và sắc nhọn của Thương Tần cũng đủ để đâm thủng sắt thép bình thường.

“Keng!”

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Tà Huyết, ngay khi ngọn giáo va chạm với bộ giáp thì chỉ vang lên một tiếng chát chúa, sau đó liền bật ra ngoài, trên bộ giáp chỉ lưu lại một vết xước nhỏ.

“Chết tiệt!” - Nét mặt Tà Huyết trở nên méo mó, hắn liền xoay người bỏ chạy. Hắn biết nếu đánh nhau trực diện thì chắc chắn sẽ bị thứ vũ khí kỳ lạ của cô gái bắn chết.

Thân hình Tà Huyết nhanh như một cơn gió, nhẹ nhàng lướt đi trên những cành cây, chẳng mấy chốc liền biến mất.

“Tiểu thư! Chúng ta bị tấn công!” - Lilith tạo ra một cảnh báo đỏ trên màn hình hiển thị.

“Là kẻ hôm trước, có lẽ hắn muốn trả thù.” - Lora ngẩng cao đầu nhìn theo hướng Tà Huyết bỏ chạy.

Sau đó nàng cúi người xuống, muốn lượm lấy ngọn giáo vừa tấn công nàng.

Thì không gian xung quanh ngọn giáo đột ngột trở nên méo mó, Thương Tần đang nằm trên mặt đất lóe ánh sáng tím rồi biến mất.

“A! Lilith! Mũi thương đá đâu rồi?” - Lora giật mình khi thấy ngọn giáo biến mất ngay trước mắt nàng.

“Thưa tiểu thư! Theo đo đạc từ cảm biến thì thứ vũ khí kia vừa phá vỡ cấu trúc không gian cấp độ 1.” - Lilith nhẹ nhàng trả lời, tạo ra một bảng dữ liệu.

“Phá hủy không gian? Đó chỉ là một ngọn giáo bằng đá thôi mà?” - Lora nhìn bảng số liệu, trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi.

“Thưa tiểu thư! Sinh vật vừa nãy có 98,76% có trí tuệ cao. Hắn đã phát hiện ra vị trí tàu của chúng ta. Có 70% lần sau chúng ta sẽ bị tập kích bởi đồng loại của hắn.” - Lilith lại tạo ra một cảnh báo trên màn hình.

“Ừm...Tôi không muốn chạm chán với cư dân bản địa, chúng ta cần họ để xây dựng thuộc địa.” - Lora nhíu mày suy nghĩ.

“Thưa tiểu thư, chúng ta nên đuổi theo gã vừa nãy, việc bám theo sẽ giúp chúng ta tìm ra làng của hắn. Khi đó chúng ta có thể dùng sức mạnh để đe dọa, khiến họ không dám tấn công chúng ta.” - Lilith tạo ra một loạt các bức tranh, mô tả hình ảnh Lora bay lượn trên bầu trời, phô bày sức mạnh khoa học, khiến các thổ dân sợ hãi.

“Như vậy không tốt lắm, đe dọa họ có thể sẽ khiến họ chống lại chúng ta. Bây giờ tôi sẽ bám theo hắn, thu thập thêm thông tin rồi tính tiếp.” - Lora lắc đầu, xóa đi những bức tranh do Lilith tạo ra.

Phía sau lưng bộ giáp của nàng xuất hiện hai khe nứt nhỏ, tạo thành đôi cánh kim loại. Nhấc bổng Lora bay lên cao, nhanh chóng đuổi theo Tà Huyết.

“Phù... Phù... Chắc cô ta không đuổi theo.” - Tà Huyết thở phì phì sau hơn nửa tiếng chạy như điên.

Hắn lấy ra một lọ máu, uống vào để khôi phục thể lực, bộ não bắt đầu suy nghĩ.

“Bộ áo giáp kia không ngờ lại cứng như vậy, chí ít ngang với bảo vật của Hạch Tâm Kỳ, ngay cả Thương Tần cũng không đâm thủng được.”

“Như vậy thì không thể đánh trực diện hay đánh lén. Nhưng mình cũng không muốn giết cô ta, có lẽ bỏ qua việc này vậy.” - Sau một hồi lâu suy nghĩ, Tà Huyết quyết định sẽ từ bỏ việc cướp món vũ khí kỳ lạ của Lora.

“Ù... Ù... Ù... “ - Bỗng từ trên trời vọng xuống một loại âm thanh âm u, ù ù như xay bột.

“Tiếng gì vậy?” - Tà Huyết liền ngẩng đầu lên nhìn, một bộ áo giáp tỏa ra ánh sáng bạc, vô cùng rực rỡ đang bay lơ lửng ngay phía trên đầu hắn.

“Chết tiệt!”

Tà Huyết không chần chừ một giây, hắn đạp mạnh chân vào một thân cây, lấy đà lách sang một bên.

Nhưng khác với dự đoán của hắn, không có tia năng lượng nào được bắn ra. Bộ áo giáp không tấn công mà chỉ bay lơ lửng trên đầu Tà Huyết.

“Xin chào! Tôi đến trong hòa bình!” - Lora cất cao giọng nói, mặc dù nàng biết đối phương sẽ không hiểu.

Sau đó nàng ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm Tà Huyết, chú ý đến từng cử động của hắn.

“Lilith, cô sử dụng hệ thống phân tích ngôn ngữ đi.” - Lora đưa ra mệnh lệnh.

“Vâng thưa tiểu thư!” - Lilith liền kích hoạt một phần mềm hệ thống.

“Xin chào! Anh có thể nói chuyện chứ? Như vậy thì tôi có thể phân tích được ngôn ngữ của anh.” - Lora lại nói lớn, nhưng vào tai Tà Huyết giống như vịt nghe sấm.

“#%@%%%@%%#?”

“Cô ta nói gì vậy nhỉ?”

“Được rồi, nếu không tấn công thì mình chuồn trước vậy.” - Tà Huyết nhìn bộ giáp một lúc lâu, sau đó quyết định bỏ chạy.

Hắn bước vài bước về phía bên trái, rồi đột ngột đảo hướng, phóng như điên về phía đông.

Một lần nữa thân ảnh Tà Huyết lại lẩn khuất trong rừng cây rậm rạp.

“Tiểu thư, hắn chạy rồi, chúng ta đuổi theo chứ?” - Lilith lên tiếng hỏi.

“Đuổi theo, nhưng đừng làm anh ta sợ.” - Lora liền điều khiển bộ áo giáp bay theo Tà Huyết, nàng đã sử dụng hệ thống định vị khóa chặt, nên dù Tà Huyết có chạy hay lẩn trốn trong rừng thì vẫn không thoát được.

Sau một hồi lâu bỏ chạy, Tà Huyết lại ngồi nghỉ dưới một gốc cây lớn.

“Chắc là thoát rồi.” - Tà Huyết lầu bầu, tiến vào trạng thái ẩn nấp, sử dụng những cành cây và bụi rậm để che giấu thân thể.

Nhưng không để cho hắn vui vẻ được bao lâu, trên bầu trời lại xuất hiện bộ áo giáp bạc.

Lúc này Tà Huyết nín thở, hạ nhịp tim và nhiệt độ cơ thể xuống bằng với môi trường. Thông thường khi hắn tiến vào trạng thái này thì những côn trùng có khả năng truy tìm mạnh nhất cũng không thể phát hiện ra hắn.

Nhưng hệ thống radar của Lora lại có khả năng quét và tái tạo lại toàn bộ hình ảnh của khu rừng, nên nàng chẳng tốn mấy công sức đã tìm được Tà Huyết.

“Xin chào! Tôi đến trong hòa bình, xin hãy trả lời, như vậy thì tôi sẽ có thể phân tích ngôn ngữ của anh.” - Lora bay lơ lửng trên đầu Tà Huyết, cố gắng thuyết phục hắn.

Nhưng sau một hồi lâu thì Tà Huyết vẫn ẩn núp, không hề có ý định trả lời. Nên Lora quyết định sẽ đáp xuống.

“Xin chào! Tôi không muốn làm anh sợ, lần trước là hiểu lầm, tôi tưởng anh là một con quái vật.”

Lora đi lại gần Tà Huyết, cách hắn hơn mười mét thì dừng lại.

“Khỉ thật! Đáng lẽ mình không nên đi theo cô ta, tò mò hại chết người.” - Tà Huyết chửi thề một câu, hai mắt lóe huyết quang, hắn tập trung năng lượng máu trong cơ thể.

“Chết!” - Hắn rít một tiếng, đạp mạnh vào thân cây bên cạnh, nắm Thương Tần lao về phía bộ giáp.

Quả nhiên như hắn dự tính, cô gái kia không kịp phản ứng, bị mũi giáo đâm mạnh vào ngực.

“Keng!” - Âm thanh kim loại va chạm vang lên đinh tai, nhưng cũng như lần trước, Thương Tần lại bị bộ giáp cản lại.

“Khai hỏa lưới điện từ!” - Lora bị tấn công bất ngờ, nhưng nàng rất nhanh liền đáp trả.

Từ bàn tay của bộ giáp ngưng tụ một quả lôi cầu, quả lôi cầu phình to ra, sau đó hóa thành một tấm lưới điện chụp thẳng lên người Tà Huyết.

“Cái quái gì thế này!” - Sắc mặt Tà Huyết trở nên khó coi, hắn cố gắng bứt đứt lưới điện. Nhưng loại vũ khí này vô cùng kỳ lạ, giống như hư ảo bám chặt lên người hắn.

“Sốc điện!” - Lora hét lớn, kích hoạt tấm lưới.

Ngay lập tức một cơn sóng điện từ chạy ngang qua người Tà Huyết, khiến hắn toàn thân cháy xém, ngã lăn ra đất.

“Tôi không muốn tấn công, xin hãy bình tĩnh.” - Lora dùng giọng nói bình bình, không cao không thấp, cố gắng trấn an Tà Huyết.

Tất nhiên Tà Huyết không hiểu Lora nói gì, hắn chỉ tập trung năng lượng hồi phục các tế bào bị thương, chuẩn bị phản lại một kích.

“Anh có thể nói chuyện được không? Tôi cần phân tích ngôn ngữ của anh.” - Lora thấy Tà Huyết không tấn công nữa thì yên tâm, nàng tiếp tục nói chuyện với hắn.

“Thưa tiểu thư! Hắn không hiểu chúng ta nói gì đâu. Tốt nhất là ta nên đánh gục hắn, sau đó quét não hắn để moi thông tin.” - Lilith cảm thấy hành động của Lora rất ngớ ngẩn, nên đã đưa ra một gợi ý.

“Như vậy không tốt đâu, tôi muốn tạo thiện cảm với cư dân bản địa, chúng ta còn nhiều cách mà.” - Lora từ chối, nàng tiếp tục cố gắng nói chuyện với Tà Huyết, nhưng một hồi lâu thì hắn vẫn không trả lời.

“Đúng rồi! Có lẽ do anh ta không thấy mặt của tôi, nên không trả lời. Trong sách Tập Tính Sinh Vật có ghi rất nhiều loài sinh vật sử dụng nét mặt và cử chỉ để giao tiếp.” - Một ý tưởng lóe lên trong đầu Lora, nàng liền dùng tay tháo bỏ chiếc mũ bảo hiểm bí ngô, để lộ khuôn mặt xinh đẹp có đôi mắt trong suốt của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.