“Ài... Quả nhiên lũ Sa Nhân là lũ chết nhát. Tên Sa Hoàng kia có lẽ ngửi thấy mùi nguy hiểm, nên bỏ lại thủ hạ chạy rồi.” - Ác Quỷ Máu chán nản nói, đợi suốt nửa ngày mà không tác dụng gì.
“Không chịu! Long Nữ muốn ăn cá!” - Long Nữ nghe vậy thì vô cùng thất vọng.
“Không phải nàng ăn cả bầy Sa Ngư Sa Nhân rồi sao? Ta cũng chỉ ăn có ba tên.”
“Chúng chỉ là cá nhỏ, ngươi ăn ba con nhưng là cá lớn. Hay là ngươi dẫn Long Nữ đến Hải Quốc của Sa Nhân, đem tất cả đều ăn sạch.” - Long Nữ ứa nước miếng nói.
Ác Quỷ Máu nghe xong có chút méo mặt.
“Chúng ta không nên giết sạch bọn chúng, để chúng tiếp tục sinh sản, đợi bọn chúng khôi phục ta lại dẫn nàng đến săn cá.”
Ác Quỷ Máu bị gọi là Ác Quỷ Diệt Vong, nhưng nó cũng không thực sự đem một giống loài tàn sát sạch sẽ, mà chỉ đem những con trưởng thành giết chết, còn con non và con cái sẽ để lại.
“Nhưng Long Nữ vẫn đói.”
“Được rồi, nàng vẫn là nên tìm cách khắc chế cơn đói của mình. Không thì chỉ mấy năm nữa, toàn bộ sinh vật trên Linh Ma Giới đều bị nàng ăn hết.” - Ác Quỷ Máu đầu có chút đau, cố gắng dỗ dành Long Nữ.
“Ăn hết thì chúng ta sang thế giới khác, giống như trước kia vậy.”
“Nàng biến thành rắn nhỏ đi, thu nhỏ cơ thể cũng sẽ bớt đói. Đợi mấy hôm nữa chúng ta lại đi chọc mấy tộc Hải Thú Hải Yêu khác, chỉ cần chúng dám tấn công trước thì chúng ta có cớ giết chúng.” - Ác Quỷ Máu vuốt ve rắn nhỏ, chậm rãi đi vào bên trong nhà.
Diễm lệ lúc này đã ăn hấp thu xong năng lượng sống trong ngọc máu, thương thế trên người hoàn toàn khôi phục. Nàng thấy Ác Quỷ Máu đi vào liền cúi người thi lễ.
“Đa tạ đạo hữu cứu giúp. Ơn đức này thiếp thân không bao giờ quên.”
“Nàng không cần khách sáo, ta không phải kẻ thi ân cầu báo, chúng ta kết giao bằng hữu là được rồi.” - Ác Quỷ Máu suy nghĩ một chút rồi trả lời, bày ra bộ mặt ta là chính nhân quân tử.
Vốn nó muốn ép nàng lấy thân báo đáp, nhưng cô nàng này lại vừa bị bắt cóc, thoát khỏi tay sói lại vào hang hổ, e là sẽ gây ấn tượng xấu.
Nó lại nhìn bộ quần áo hoa lệ nàng mặc, đoán nàng là người giàu có. Nhưng bị vây trên đảo lâu như vậy, linh thạch có lẽ cũng đã hết sạch, trên người trừ mấy món pháp bảo có lẽ cũng chẳng còn gì đáng giá.
Nên nó quyết định nhân lúc nàng đang hoảng loạn, làm quân tử một lần, gây ấn tượng tốt với nàng. Về sau muốn lừa tiền hay lừa tình đều sẽ dễ dàng.
“Nàng tên là gì? Tại sao Sa Tộc lại tấn công Bắc Minh đảo? Ta vốn dĩ cách nơi này khá xa, có người báo tin liền chạy đến đây. Tiếc là vẫn đến trễ một bước.” - Ác Quỷ Máu ra vẻ vô cùng tiếc thương cho các tu sĩ đã chết.
“Thiếp thân là Diễm Lệ, trưởng lão của Thiên Bảo Môn. Vốn dĩ chúng ta có thể chống đỡ thêm một thời gian. Không ngờ hai tên ngụy quân tử Mặc Nhiễm Trúc Thạch lại phản bội, đem thiếp thân đánh gục, lại tàn sát tu sĩ trên đảo để lấy lòng Sa Hoàng.”
“Hai tên đó bị Sa Hoàng lật mặt, đã nhanh chóng bỏ chạy, cũng không biết là sống hay chết. Sau việc này thiếp thân nhất định phải báo lên chính đạo liên minh, đem hai tên phản đồ này giết chết.”
Diễm Lệ tức giận nói, nếu không có Ác Quỷ Máu cứu có lẽ số phận nàng sẽ rất bi thảm, bị lũ Sa Nhân gian dâm đến chết. Càng nghĩ nàng càng uất ức, nước mắt không kìm được chảy ra ngoài.
“Hồng nhan đẫm lệ, quân tử bi thương.” - Ác Quỷ Máu thấy vậy liền đọc một câu thơ.
“Đạo hữu thứ lỗi, là thiếp thân thất thố.” - Diễm Lệ nghe vậy thì đỏ mặt.
“Nàng không cần quá đau lòng, Sa Tộc đều đã bị ta giết sạch, ba tên Sa Vương cũng đều đã đền tội. Chỉ có Sa Hoàng là mất tăm, đợi tìm thấy hắn ta cũng sẽ giết chết, thay nàng báo thù rửa hận.”
“A!!” - Diễm Lệ nghe xong thì vô cùng giật mình, không kiềm chế được hét lên.
“Có chuyện gì sao?”
“Không! Không có...” - Diễm Lệ lắc đầu.
“Thiếp thân chỉ không ngờ đạo hữu có thực lực mạnh như vậy, có thể đem một thị tộc Hải Yêu diệt sát. Phải chăng đạo hữu là tông chủ của đại tông nào? Vì sao thiếp thân lại không nhận ra?”
“Ta là Ác Quỷ Máu, nhưng nàng cũng có thể gọi ta là Tà Huyết. Ta không phải tông chủ tông môn nào cả, hiện tại ta ở tạm Thiên Ma Cung.”
“Thiên Ma Cung? Thiếp thân dường như đã nghe qua ở đâu đó?”
Diễm Lệ nghe xong thì thấy ngờ ngợ ra điều gì.
“Đạo hữu là tên ngốc gửi thư chiêu hàng cho các tông môn lớn nhỏ khắp Linh Ma Giới?” - Mỹ nhân trợn tròn hai mắt, sau đó phá lên cười lớn.
“Khục... Là ta! Nhưng ta cảm thấy tu vi mình cao thực lực mình mạnh, xưng đế thì có gì sai?” - Ác Quỷ Máu đỏ mặt nói, nhớ lại kế hoạch viết thư hăm dọa của nó, quả thực có chút ngu xuẩn.
“Khúc khích... Là thiếp thân thất thố. Chỉ là mọi người không ai biết thực lực của đạo hữu cao như vậy, đương nhiên sẽ xem thường, coi đạo hữu là một tên ngốc.” - Diễm Lệ cười khúc khích nói.
“Hừ! Rất nhanh chúng sẽ biết ta là ai.”
“Sau việc này nàng có dự định gì tiếp theo? Ở lại trên đảo hay trở về đất liền?” - Ác Quỷ Máu chuyển câu chuyện sang hướng khác.
“Thiếp thân đương nhiên là muốn về đất liền, nhưng hiện tại trên đảo không có thuyền, muốn trở về cũng không thể. Tạm thời đành chờ có tu sĩ từ đất liền ra đảo săn bắn, lại nhờ họ đưa trở về.”
“Hắc hắc, cơ hội đến rồi.” - Ánh mắt tên ác quỷ lóe một tia gian xảo.
“Vậy xem ra chúng ta tạm thời cũng chỉ có thể ở lại đảo. Ta vốn dĩ là có thuyền, chỉ là bị sóng gió đánh tan mất rồi.” - Ác Quỷ Máu tỏ ra tiếc hận.
“Đạo hữu không cần vì thiếp thân lo lắng, chúng ta tu đạo đã hơn vạn năm, ở lại trên đảo vài năm thì có là gì. Hơn nữa có đạo hữu trò chuyện, thiếp thân cũng sẽ không thấy buồn chán.”
“Bây giờ thiếp thân muốn nghỉ ngơi một lát, trên đảo còn rất nhiều phòng trống, đạo hữu có thể tùy ý sử dụng.” - Diễm Lệ cúi người thi lễ, sau đó đem Ác Quỷ Máu tiễn ra ngoài.
“Nữ nhân này trở mặt thật nhanh, nhưng cũng có chút thú vị. Tạm thời cá cũng bị mình ta giết sạch, ở lại trên đảo chơi với nàng ta vài năm vậy.”
Ác Quỷ Máu lựa một căn phòng cách xa phòng của Diễm Lệ khá xa. Nó đem một bộ trận pháp cách âm cắm xuống bốn góc phòng, bộ trận pháp này cũng không biết là của tu sĩ xấu số nào, nó lượm được liền đem ra sử dụng.
“Sắc quỷ! Thấy gái là hai mắt sáng lên! Ngươi chơi nàng ta nhanh một chút, rồi còn dẫn ta đi săn cá.” - Long Nữ tức giận nhe răng cắn vào cổ Ác Quỷ Máu.
Nàng đã theo nó từ lâu, hiểu rõ bản tính của tên sắc quỷ này.
Ác Quỷ Máu ngồi xuống giường, nó đang suy nghĩ hôm nay sẽ ngủ cùng người vợ nào.
“Long Nữ thân yêu, hay là nàng cũng để ta chơi nàng, về sau ta đảm bảo sẽ cưng chiều nàng hơn, sẽ không bỏ đói nàng nữa.” - Ác Quỷ Máu đem rắn nhỏ ôm vào người, vuốt ve thân rắn dụ hoặc.
“Tuyệt đối không thể! Trước khi tu luyện thành Chân Linh, Long Nữ sẽ không làm việc kia với ngươi.” - Rắn nhỏ lúc lắc cái đầu từ chối.
“Nếu ngươi dám cưỡng hiếp Long Nữ khiến ta không thể hóa rồng, Long Nữ sẽ giận ngươi cả đời.” - Long Nữ phun lưỡi phì phì đe dọa.
“Vậy giống như mọi lần, nàng dùng miệng hầu hạ ta là được.” - Ác Quỷ Máu thấy Long Nữ nóng nảy như vậy đành phải nhượng bộ, nó chính là dùng chiêu dương đông kích tây, nếu bình thường ép nàng hầu hạ nàng sẽ không đồng ý, nhưng nếu nói muốn chơi nàng, dọa nàng sợ rồi hạ yêu cầu xuống thì Long Nữ sẽ đồng ý.
“Cái này thì có thể, ngươi cũng gọi Thi Thi ra đi, Long Nữ với Thi Thi cùng ngủ với ngươi.”
Không ngoài dự đoán của Ác Quỷ Máu, Long Nữ nhu thuận gật đầu, cũng biến thành hình người, để cho Ác Quỷ Máu dùng tay sờ soạng thân thể của nàng.
Một đêm vui vẻ trôi qua, Ác Quỷ Máu đem hai cô vợ nhỏ ru ngủ, đưa các nàng vào không gian nghỉ ngơi.
Buổi sáng mặt trời mọc trên bãi biển rất đẹp, ánh sáng chiếu rọi xuống những bãi cát trắng.
Ác Quỷ Máu ngồi trên bờ biển ngắm mặt trời mọc, cảm thụ cảnh đẹp nhân gian. . Tìm truyện hay tại — trumtru yen. CO M —
“Đạo hữu dậy thật sớm, còn có nhã hứng ngắm mặt trời.” - Sau lưng Ác Quỷ Máu vang lên âm thanh của nữ nhân.
Nó quay mặt lại nhìn liền thấy một thiếu nữ khoảng đôi mươi, mặt nhú trăng tròn, mắt như bồ câu. Làn môi giống như thuyền nhỏ khẽ cong lên, hé môi nở nụ cười ngọt ngào.
Bây giờ Diễm Lệ đã thay một bộ váy màu vàng nhạt tương đối đơn giản, lớp trang điểm dày đậm cũng bị nàng tẩy sạch, khiến nàng trông có vẻ trẻ hơn hôm qua rất nhiều.
“Nàng là Diễm Lệ?” - Ác Quỷ Máu ngơ ngác hỏi, nữ nhân khi trang điểm và khi để mặt mộc giống như hai người khác nhau hoàn toàn.
Một cái là phu nhân quý phái kiều diễm, một cái là thiếu nữ thanh thuần đáng yêu. Khiến Ác Quỷ Máu suýt nữa không nhận ra.
“Là thiếp thân.” - Diễm Lệ nở nụ cười gật đầu.
“Nàng có cảm thấy đói? Ta sẽ nướng cá cho nàng ăn.”
“Vậy thì còn gì bằng, thiếp thân cầu mà không được.” - Mỹ nhân liền gật đầu, nàng bởi bỏ đôi hài đặt xuống bãi cát.
Ngồi nhìn Ác Quỷ Máu làm việc.
Ác Quỷ Máu liền lấy ra Thương Tần, đứng từ khoảng cách rất xa, nhắm vào một con cá lớn.
Sau khi nhắm kỹ nó ném mạnh Thương Tần về phía con cá, cách xa trăm thước mà vẫn đâm chính xác.
“Đạo hữu thật tài giỏi.” - Diễm Lệ thấy vậy thì cười khúc khích.
Nàng biết tên ngốc này đang cố gắng thể hiện trước mặt nàng.
“Nàng lại đợi một chút, rất nhanh sẽ có cá.” - Ác Quỷ Máu được mỹ nhân khen ngợi liền vui vẻ trả lời.
Nó bơi ra biển đem Thương Tần và con cá về. Lại chạy khắp đảo lượm gỗ xây dựng một bếp lửa nhỏ, thu lượm một ít cỏ khô, sử dụng hai hòn đá đập mạnh vào nhau tạo ra ngọn lửa.
Sau nửa tiếng hì hục làm giống như sách giáo khoa Kỹ Năng Sinh Tồn Trên Hoang Đảo, cuối cùng Ác Quỷ Máu cũng thành công nhóm lửa, đem con cá đặt lên bếp.
Thân cá được ngọn lửa nướng chín vàng, mỡ chảy xuống dưới kêu xèo xèo, mùi cá nướng thơm lừng.
Diễm Lệ ngửi thấy mùi cá cũng có chút đói bụng, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Ác Quỷ Máu.
“Cá chín rồi, nàng ăn thử xem có ngon không?” - Ác Quỷ Máu vui vẻ cầm con cá vừa nướng chín đưa cho mỹ nhân.
Diễm Lệ cầm lấy que cá, cẩn thận gỡ những vết than cháy xuống.
“Đa tạ ý tốt của đạo hữu.” - Sau đó nàng đưa ngược lại con cá cho Ác Quỷ Máu.
“Chúng ta là người tu đạo, cũng không cần phải vất vả giống như phàm nhân. Hay là để thiếp thân nướng một con cá khác vậy.” - Diễm Lệ cười khúc khích.
Bàn tay nàng khẽ vung lên, bắn ra một thanh phi kiếm, ngón tay khẽ cong điều khiển phi kiếm uốn lượn trên mặt biển.
Cánh tay khẽ vẫy, phi kiếm liền xiên trúng một con cá lớn, còn to gấp đôi con cá Ác Quỷ Máu săn được.
“Hỏa Cầu Thuật!” - Diễm Lệ bấm pháp quyết, phóng ra một ngọn lửa nóng bỏng.
Nàng dễ dàng điều khiển ngọn lửa đem cá nướng vừa chín tới, trong vàng ngoài giòn, mùi cá nướng thơm phức.
Mỹ nhân lại lấy ra một lọ hương liệu, khẽ rắc vào thân cá, mùi hương càng lan tỏa ngào ngạt.
“Mời đạo hữu thưởng thức.” - Diễm Lệ nở nụ cười, đem con cá nướng đưa cho Ác Quỷ Máu.
Nó cầm con cá lên tay, lại so sánh với con cá cháy xém do nướng bằng củi của mình.
“Nàng ăn đi, ta ăn cá ta nướng là được rồi.” - Ác Quỷ Máu bị mỹ nhân làm cho bẽ mặt, có chút tức giận mà không làm gì được.
“Không biết tên não tàn nào viết ra cuốn sách đó nữa, thật là tức chết đi được.”
Hôm qua Ác Quỷ Máu lục lọi từ trong túi trữ vật của mấy tu sĩ xấu số, lượm được một cuốn sách cũ. Bên trong ghi lại rất nhiều kinh nghiệm sống sót trên hoang đảo, Ác Quỷ Máu đọc xong liền cảm thấy rất hay.
Sáng sớm muốn làm thử để lấy le với mỹ nhân, ai dè lại thành làm trò cười.
“Thiếp thân có chút khát, đạo hữu có thể giúp thiếp thân kiếm một ít nước được hay không?” - Diễm Lệ sau khi ăn no, liền mỉm cười nhìn Ác Quỷ Máu.
“Đương nhiên có thể! Nàng đợi ta một lát!” - Ác Quỷ Máu hưng phấn nói, lần này quyết không lại để nàng xem thường.
Nó liền chạy vào rừng hái một cái lá lớn, rót những giọt nước mưa đọng trên lá cây, sau một lúc cũng thu thập được một khối nước trong.
“Nước của nàng đây.” - Ác Quỷ Máu liền đem chiếc cốc nước mưa đưa cho mỹ nữ.
Diễm Lệ lại phì cười.
“Thực ra đạo hữu không cần vất vả như vậy, chì cần thi triển Ngưng Thủy Thuật là đã có thể ngưng tụ hơi nước trong không khí thành nước ngọt.”
Diễm Lệ vừa nói vừa bấm pháp quyết, hơi nước trong không khí tập trung về phía nàng, dần lắng đọng lại thành một khối nước lớn, nhẹ nhàng rơi vào chiếc cốc bằng lá.
Mỹ nhân chỉ uống một nửa, nửa còn lại đưa cho Ác Quỷ Máu.