Ma Thần Máu

Chương 347: Chương 347: Thương Hải Thành




Linh Ma Giới mặc dù chỉ là một hạ giới, nhưng kích thước cũng rất lớn, tu sĩ muốn di chuyển qua các địa vực thì cũng mất vài tháng đến hơn một năm phi hành.

Tất nhiên bình thường sẽ không ai dùng cách cùi bắp này để di chuyển một quãng đường xa như vậy, chỉ mỗi tên ngốc Tà Huyết sẽ chọn bay bằng đôi cánh của hắn, còn người bình thường sẽ sử dụng truyền tống trận, loại trận pháp thần kỳ có khả năng bẻ cong không gian và kết nối hai khoảng không gian khác nhau, giúp người sử dụng dịch chuyển cự ly trăm vạn dặm trong chớp mắt.

Ác Quỷ Máu đương nhiên cũng sẽ dùng phương pháp này để di chuyển.

Truyền tống trận phát ra ánh sáng rực rỡ, vô số đốm sáng hội tụ trong không gian trận pháp, khi những đốm sáng tiêu tán thì một gã nam nhân mặc áo bào màu đỏ xuất hiện, trên cổ nó còn quấn lấy một con rắn béo màu trắng, trông vô cùng đáng yêu.

Ác Quỷ Máu lắc lắc đầu để đầu óc thanh tỉnh trở lại, đây là một tác hại nhỏ khi sử dụng viễn trình truyền tống trận, khiến người sử dụng cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi.

“Khách nhân, ngài có thể đến bên kia nghỉ ngơi một lát, xin khách nhân nhanh chóng rời khỏi truyền tống trận để nhường chỗ cho người khác sử dụng.” - Một thiếu nữ Tiên Linh Tộc mặc y phục màu xanh hướng về phía Ác Quỷ Máu nói, bàn tay nàng hướng về một hàng ghế dài mời nó.

Ác Quỷ Máu nheo mắt một chút, liền quay người rời đi. Phía sau lưng nó là hàng chục cái truyền tống trận, mỗi trận pháp nối thông với một tòa thành thị lớn của các nhất lưu tông môn, tạo thành một bản đồ truyền tống trận dày đặc.

Những trận pháp này liên tục phát sáng, từng bóng người liên tục xuất hiện, kẻ thần thức mạnh thì lập tức rời đi, người thần thức yếu thì phải ngồi nghỉ một lát trên ghế chờ.

“Oa! Thật nhiều người!” - Long Nữ bám trên cổ Ác Quỷ Máu, nàng ngóc cái đầu lên, dùng đôi mắt to tròn nhìn ngắm xung quanh.

Trước mặt nàng là một con phố vô cùng phồn hoa nhộn nhịp, tu sĩ các tộc đi qua đi lại. Những tòa lầu các cao hàng chục lầu, vươn thẳng lên trời cao, phía bên ngoài được xây dựng bằng đủ thứ khoáng thạch quý hiếm, khiến cả con phố giống như một bảo tàng di động, đào một góc tường cũng có thể bán mấy trăm linh thạch. Tất nhiên sẽ không kẻ nào dám làm như vậy, bởi vì nơi này là địa bàn của Ngũ Thiên Tông, tông môn giàu có nhất trong thiên hạ.

Dưới trướng Ngũ Thiên Tông là Thiên Phù Môn, Thiên Bảo Môn, Thiên Cơ Môn, Thiên Đan Môn, Thiên Trận Môn. Năm môn phái này nắm giữ luyện phù thuật, luyện đan thuật, luyện khí thuật, trận pháp thuật và khôi lỗi thuật là thế lực sản xuất ra vô số pháp bảo đan dược phù lục trận pháp và cơ quan máy móc. Các môn phái thuộc thế lực Ngũ Thiên Tông đều có cửa hàng ở đây, thu mua tài liệu như xương cốt Hải Thú, khoáng sản dưới đáy biển, linh dược thủy sinh về luyện chế thành sản phẩm, rồi đem bán ngược lại cho tu sĩ, thu lời vô số lợi nhuận.

Cũng từ đây hàng hóa theo các con đường hàng hải, được các thế lực thương hội thu mua vận chuyển đi khắp Linh Ma Giới, hình thành những tuyến đường giao thương huyết mạch.

“Thương Hải Thành quả nhiên danh bất hư truyền, phồn hoa sầm uất đến cùng cực.”

“Hay là đem cả cái thành này huyết tẩy, lại cướp bóc một phen.” - Ánh mắt Ác Quỷ Máu lóe lên một tia độc ác, những tu sĩ đi qua đi lại trong mắt nó chẳng khác gì những chiếc đùi gà và túi tiền di động.

“Vẫn là thôi vậy, nếu làm thế thật e rằng Thiên Đạo sẽ đem ta đá khỏi Linh Ma Giới.”

“Theo kế hoạch cũ đi săn Hải Thú là được rồi.” - Ác Quỷ Máu thở dài một hơi, đem ác niệm xóa bỏ.

Nó chậm rãi bước đi trên phố, thỉnh thoảng lại nhìn vào những cửa hàng bên đường. Trước cửa những cửa tiệm này treo rất nhiều bảo vật, ví dụ như Cực Phẩm Pháp Bảo, đan dược cho Đại Thừa Kỳ tu sĩ, các loại bùa chú làm từ da Hải Thú, nhìn sơ qua cũng đáng giá vài ngàn đến vài vạn linh thạch, nhưng đó mới chỉ là sản phẩm treo bên ngoài để thu hút khách hàng, bên trong còn rất nhiều thứ quý giá hơn, đặc biệt là mấy món trấn điếm chí bảo càng có giá hàng trăm vạn linh thạch.

Bảo bối treo đầy cửa, tu sĩ ra ra vào vào vô cùng tấp nập, nhưng không một ai dám ra tay cướp bóc, bởi vì cả tòa Thương Hải Thành đã bị Thiên Trận Môn bày ra một tuyệt thế đại trận bao lấy, nếu có kẻ cả gan làm loạn sẽ lập tức kích hoạt trận pháp, thiên giáng thần lôi đem tên ngốc đó diệt sát.

Nếu tên đó là Độ Kiếp Kỳ tu sĩ, trận pháp không thể giết chết hắn thì Thương Hải Thành sẽ đem tất cả cổng thành phong tỏa, tạo thành một kết giới vững chắc.

Bên trong các cửa hàng lớn cũng đều có tu sĩ Độ Kiếp Kỳ tọa trấn, chỉ cần năm sáu người ra mặt, mỗi người một chiêu là có thể đem tên ngốc kia giết chết. Nhưng tu sĩ Độ Kiếp Kỳ tất nhiên là không ngốc như vậy, nên chuyện cướp bóc chưa bao giờ xảy ra.

Ác Quỷ Máu đi ngắm cảnh một hồi liền dừng lại trước một cửa hàng lớn.

“Vạn Bảo Các.”

Đây là sản nghiệp lớn nhất của Ngũ Thiên Tông, bên trong là một sảnh đấu giá. Nơi này lúc nào cũng diễn ra đấu giá hội, chỉ cần đem vật phẩm có giá trị trên một vạn linh thạch ký gửi, lại đợi một lúc sẽ có thể bán đấu giá.

Tu sĩ trong Thương Hải Thành đều rất giàu có, vật phẩm vài vạn linh thạch đấu giá chưa đến năm phút là có người mua. Chính là muốn bán vật phẩm vài chục vạn linh thạch cũng chỉ cần đợi vài ngày là bán được.

Hiệu suất bán hàng rất cao nên phí đấu giá cũng không rẻ, chỉ riêng phí ký gửi đã là một ngàn linh thạch, sau khi bán còn phải trích lại mười lăm phần trăm cho Ngũ Thiên Tông. Mỗi ngày Ngũ Thiên Tông buôn bán vật phẩm lên đến mấy chục vạn, tính sơ sơ thì mỗi ngày đều kiếm được vài vạn linh thạch từ việc đấu giá. Một năm chính là kiếm được hơn ngàn vạn, tiền nhiều nứt đố đổ vách.

“Vào đây kiếm ít tiền vậy.” - Ác Quỷ Máu liền bước vào bên trong.

Tầng một là một đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong lên đến hàng ngàn. Mỗi người ngồi trên một cái ghế, tay cầm một cái trận bàn. Giữa sân khấu là một trận pháp huyễn ảnh, liên tục hiển thị hàng dài vật phẩm bán đấu giá. Vô số quan khách đang sử dụng trận bàn để đấu giá vật phẩm.

Ác Quỷ Máu đương nhiên không quan tâm đến mấy thứ này, nó bước vào cầu thang, tiến lên lầu bốn.

Nhưng đang đi thì bị một tên tu sĩ Đại Thừa Kỳ chặn lại.

“Phía trên chỉ có tu sĩ Độ Kiếp Kỳ hoặc khách hàng có thẻ kim cương mới được vào. Phiền khách nhân mua bán trong các tầng dưới.”

Ác Quỷ Máu không nói gì, ánh mắt của nó lóe lên một tia hung ác. Trong chớp mắt ác niệm lan tràn, đem gã tu sĩ khóa chặt, sau đó mọi việc lại trở về bình thường. Sắc mặt gã tu sĩ trắng bệt, cắt không còn một giọt máu.

“Tiền bối tha tội... Là vãn bối mắt chó bị mù...”

“Tránh sang một bên!” - Ác Quỷ Máu lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng vâng.” - Gã tu sĩ lập tức nhường đường, trong chớp mắt vừa nãy hắn bị ác niệm nuốt chửng, suýt chút nữa là đã bất tỉnh.

Khi Ác Quỷ Máu đi rồi vẻ mặt hắn vẫn tràn ngập sự sợ hãi.

“Đó là ai vậy, khí tức còn đáng sợ hơn Độ Kiếp Kỳ lão ma?” - Gã gác cửa vẫn còn sợ hãi, muốn rời đi ngay lập tức, nhưng lại không thể đi.

Bên trong lầu bốn có một gian phòng nhỏ, phía bên ngoài đề ba chữ Ký Gửi Phòng, kế bên đó còn mấy cái Giám Định Phòng, Giao Dịch Phòng,...

Bên trong phòng cũng không có nhiều đồ vật, chỉ có một bàn dài đủ chỗ cho vài người ngồi.

Một thiếu nữ Tiên Linh Tộc ngồi ở ghế chủ tọa, phía sau lưng nàng là vài chiếc tủ đựng đồ.

Thiếu nữ mặc váy lụa màu xanh, đeo khăn che mặt, từ trên người nàng tỏa ra khí tức hoa cỏ nồng đậm, xem ra là tu sĩ thuộc Bách Hoa Tộc của Linh Tộc. Tu vi của nàng không cao lắm, chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ, khí tức vẫn còn phập phồng lúc mạnh lúc yếu, xem ra là mới đột phá chưa lâu.

“Mời ngồi, không biết khách nhân muốn đấu giá thứ gì, nếu là phẩm chất quá thấp thì không thể đấu giá. Chí ít phải là vật phẩm dành cho tu sĩ Độ Kiếp Kỳ trở nên, một số vật phẩm đặc thù quý hiếm thì có thể châm chước một chút.” - Bảo Hoa tiên tử làm việc khá máy móc, đọc một câu thoại quen thuộc.

“Cô là giám định sư của đấu giá hội?” - Ác Quỷ Máu nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, đạo hưu có ý kiến gì sao?” - Bảo Hoa nhíu mày.

“Chỉ là ta sợ cô định giá không được, vật phẩm ta muốn bán có chút đặc biệt.”

“Đạo hữu có thể an tâm, thiếp thân là trưởng lão Thiên Đan Môn, tuy đột phá chưa lâu nhưng đã làm việc nhiều năm ở đây, phần lớn tài vật thiếp thân đều có thể giám định chuẩn xác.” - Bảo Hoa có chút khó chịu, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

“Vậy ta tin cô một lần, ta có một lọ đan dược trị thương, cô giúp ta giám định một chút, sau đó treo bán mỗi viên một phần năm vạn linh thạch.”

Ác Quỷ Máu lấy ra một lọ ngọc máu, đây là lọ cuối cùng của nó.

Bảo Hoa cầm lấy lọ đan dược, mở nắp khẽ ngửi một hơi thì biến sắc. Đan dược bình thường đều có mùi thuốc thơm nhàn nhạt, nhưng riêng đan dược trong lọ thì toàn là mùi máu.

“Đạo hữu, thứ này mà là đan dược sao? Rõ ràng là dùng tà thuật rút sinh cơ từ sinh vật sống tế luyện mà thành.” - Bảo Hoa có chút căm ghét, kẻ trước mặt nhất định là một tên ma tu cùng hung cực ác.

“Thuốc có thể cứu người thì là đan dược, còn nó luyện chế từ cái gì thì cô không cần quan tâm. Cô chỉ cần định giá rồi giúp ta treo bán là được.”

“Bản các là chính đạo tông môn, sẽ không mua bán đan dược ma đạo hại người, xin đạo hữu thứ lỗi.” - Bảo Hoa đem lọ đan dược ném lại cho Ác Quỷ Máu.

Lần này Ác Quỷ Máu cũng phải tức giận, nét mặt nó tối sầm lại.

“Ta là có thành ý cùng ngươi bàn chuyện làm ăn, ngươi nếu không muốn làm thì gọi người khác ra định giá, đừng để ta phải trở mặt.” - Đôi mắt của Ác Quỷ Máu sáng rực lên, trầm giọng đe dọa.

Khí tức trong phòng trở nên lạnh lẽo, ác niệm của nó lan tràn ra bốn phía. Việc này đương nhiên cũng sẽ kinh động đến những phòng khác, rất nhanh liền có người tới.

“Ai nha! Khách quan hạ hỏa, là tiểu nha đầu này không hiểu chuyện. Người đến đều là khách, mối làm ăn này thiếp thân sẽ cùng ngài đàm luận.” - Một thiếu phụ hơn hai lăm tuổi bước vào trong phòng, dáng người của nàng vô cùng nóng bỏng, ăn mặc cũng hết sức táo bạo, đôi gò bồng đảo lộ gần một nửa ra ngoài. Nàng chính là môn chủ Thiên Đan Môn, có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ.

“Sư phụ!” - Bảo Hoa cúi đầu chào.

“Sư phụ cái gì, nha đầu ngươi đã là Độ Kiếp Kỳ tu sĩ, về sau gọi ta là tỷ tỷ hoặc môn chủ, gọi sư phụ nghe già chết đi được.”

“Nhanh lui ra đi.” - Mỹ phụ liền đem Bảo Hoa đuổi ra ngoài.

“Cô là?” - Ác Quỷ Máu nét mặt giãn ra, nó nhìn mỹ phụ có chút vừa mắt, chí ít nàng rất biết cách nói chuyện, không khô khan như thiếu nữ vừa nãy.

“Thiếp thân họ Bảo tên Anh Ninh, nhưng mấy đạo hữu khác đều gọi thiếp thân là Bảo Tam Nương, nhưng nếu đạo hữu không chê cũng có thể gọi một tiếng Bảo nhi.” - Bảo Tam cười mị mị nói.

“Tốt, vậy ta gọi cô là Bảo nhi.” - Ác Quỷ Máu bật cười, ánh mắt liếc qua liếc lại trên bộ ngực của nàng.

“Vậy mà thực sự dám gọi?” - Bảo Tam Nương nhíu mày.

“Xin lỗi đạo hữu, vừa nãy thiếp thân chỉ là nói đùa, ngài gọi ta là Bảo Tam Nương giống các vị đạo hữu khác là được.”

“Ta biết rồi, Bảo nhi.” - Ác Quỷ Máu gật gật đầu.

“Xin hỏi quý tính đại danh của đạo hữu là?” - Bảo Tam Nương nhíu mày hỏi.

“Ta là Ác Quỷ Máu, nhưng nàng có thể gọi ta là Tà Huyết hoặc Huyết lang đều được. Ta muốn bán lọ đan dược này, nàng giúp ta định giá một chút.” - Ác Quỷ Máu mặt có chút dày, thêm chữ nhi hay lang sau họ tên chỉ có tình nhân, đạo lữ hoặc phu thê mới có thể gọi.

“Đạo hữu chờ thiếp thân một chút.” - Bảo Tam Nương tiếp lấy lọ ngọc máu, cũng đưa lên mũi khẽ ngửi.

Nét mặt nàng biến thành ngạc nhiên, sau đó chính là mừng rỡ vô cùng.

“Xin hỏi đan dược này có phải là Huyết Tẫn Trùng Sinh Đan?” - Bảo Tam Nương mừng rỡ hỏi. ngôn tình tổng tài

“Thứ này ta gọi là Huyết Châu, nhưng cái tên Huyết Tẫn Đan nghe cũng khá hay.” - Ác Quỷ Máu gật đầu.

“Đạo hữu liệu có thể đem lọ đan dược này bán cho thiếp thân, thiếp thân nguyện dùng giá cao mua vào, linh thạch không thành vấn đề.” - Bảo Tam Nương nắm chặt lọ ngọc máu trong tay, nàng cố tình ưỡn bộ ngực no tròn về phía Ác Quỷ Máu, cố gắng câu dẫn nó.

“Vốn dĩ định bán đấu giá, nhưng nếu nàng cần thì ta có thể tặng nó cho nàng.” - Ác Quỷ Máu tỏ ra vô cùng rộng lượng.

“Thực sự?” - Bảo Tam Nương tưởng mình nghe nhầm, vội vã hỏi lại.

“Đương nhiên, chỉ cần nàng cùng ta vui vẻ một lúc là được.” - Ác Quỷ Máu liền nói ra mục đích thật, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người mỹ phụ.

“Huyết đạo hữu! Chúng ta đang bàn chuyện làm ăn, đạo hữu ra một cái giá đi, thiếp thân sẽ dùng linh thạch để mua.” - Sắc mặt Bảo Tam Nương cau lại.

“Ta là đang bàn làm ăn với nàng, đổi tình lấy đan dược cũng là một loại mua bán, nàng lại nghĩ kĩ một chút. Cùng ta ân ái một giờ có thể tiết kiệm mấy chục vạn linh thạch, hiệu suất kiếm tiền rất tốt.” - Ác Quỷ Máu vô sỉ nói.

“Đạo hữu cẩn thận lời nói của mình, thiếp thân không phải kỹ nữ. Vừa nãy đạo hữu nói năm vạn một viên, thiếp thân nguyện mua giá gấp đôi, mười vạn một viên, lọ đan dược này một trăm vạn.” - Bảo Tam Nương đem một túi trữ vật đặt lên bàn, chiếc bàn bị sức nặng làm cho lung lay một hồi.

“Cô nàng này rõ ràng không phải trinh nữ, cùng ta vui vẻ một hồi cũng đâu mất mát gì, vậy mà vẫn muốn dùng linh thạch thu mua, xem ra là đã đánh giá sai.” - Ác Quỷ Máu nhíu mày thầm nghĩ.

“Hắc hắc, nếu nàng đã cương quyết như vậy thì ta cũng không ép buộc, trăm vạn linh thạch thì trăm vạn linh thạch.” - Ác Quỷ Máu vung tay lên, đem túi trữ vật thu vào không gian di động.

“Nếu nàng thay đổi ý định cũng có thể liên lạc cho ta, chỉ cần cùng ta vui vẻ một lúc, ta sẽ đem linh thạch trả lại cho nàng.” - Ác Quỷ Máu lấy ra một tấm truyền tin phù đưa cho Bảo Tam Nương, loại phù chú này chỉ có tác dụng truyền tin một lần, dùng xong sẽ tự bốc cháy.

“Ý tốt của đạo hữu thiếp thân không dám nhận, đạo hữu vẫn nên giữ gìn lời nói một chút, nếu không sẽ bị người khác xem thường.”

“Nếu giao dịch đã hoàn thành, mời đạo hữu rời đi.” - Bảo Tam Nương lập tức đuổi người, nét mặt vô cùng khó chịu.

Ác Quỷ Máu cũng không nói gì nữa, chậm rãi đi ra khỏi cửa.

“Xem ra Ngũ Thiên Tông rất giàu có, thỉnh thoảng lại tới đây bán ngọc máu, kiếm lời ít linh thạch vậy.”

“Chủ nhân, Long Nữ có chút đói, có thể cho Long Nữ ít linh thạch được không?” - Long Nữ thấy Ác Quỷ Máu có tiền liền dùng giọng nói non nớt nũng nịu, đầu rắn không ngừng cọ vào mặt nó lấy lòng.

“Có thể, nhưng tối nay nàng lại hầu hạ ta một chút là được.” - Ác Quỷ Máu lấy ra một viên linh thạch đút cho Long Nữ.

“Ô... Biết rồi...” - Long Nữ liền đem linh thạch nuốt xuống bụng, nét mặt vui vẻ hơn rất nhiều.

Phía bên ngoài thành vẫn phồn hoa tấp nập, Ác Quỷ Máu lại tiếp tục đi dạo thêm một lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.