Ma Thần Thiên Quân

Chương 251: Chương 251: Thật là đệ đệ?




Quay lại với Đạo trần hồ đại chiến. Đánh nhau cấp độ lực lượng không ngừng đề thăng, đến lúc này đã đạt đến một cấp độ càng thêm đáng sợ! Uy năng đã không thể đoán định

“Chạm!...”. “Uỳnh!”. Cự kiếm đánh lên Luân hồi chi bàn lập tức vang lên kinh thiên tiếng nổ, kèm theo đó Hư không cũng như một tờ giấy bị xé rách tan vỡ, Luân hồi chi bàn bị đánh đến rạn nứt sắp tan vỡ, Cự kiếm bóng mờ cũng bị cản lại, một kích này Vũ Thiên lần đầu tiên nắm giữ thượng phong!

“Ha ha, dám khinh thường ta thì đây chính là ngươi kết quả, tiếp đi cho ta...”. Vũ Thiên thấy vậy thì cười lạnh nói, hắn đương nhiên không bỏ qua cơ hội đang chiếm thượng phong này, lại tiếp tục công kích công sát về phía Thần Quân. Hắn cũng không thể duy trì Thiên phạt chi kiếm bóng mờ quá lâu, thời gian này hắn cần dốc sức đánh bại Thần Quân!

“Hự...”. Thần Quân thân thể nhẹ chấn, Thần tông bị phá khiến hắn chân thân cũng gặp phải phản phệ, cổ họng đã ngòn ngọt nhưng hắn cường hành nuốt xuống lạnh lùng nhìn Vũ Thiên cùng Thiên phạt chi kiếm hình chiếu bóng mờ. “Không hổ danh Thiên phạt chi kiếm, cho dù chỉ là một cái hình chiếu cũng có đáng sợ như vậy uy năng...”. Hắn lẩm bẩm kinh nghi nói. Thế nhưng chỉ có như vậy đã muốn đánh bại hắn? Đáp án là không. “Hừ! Chủ quan rồi...”. Hắn hừ lạnh một tiếng, quanh thân vốn chỉ có Luân hồi chi lực lúc này lại nhộn nhạo thêm mấy loại lực lượng khác, cùng Thiên phạt chi kiếm hình chiếu bóng mờ tranh đấu hắn không tiếp tục giữ lại nữa.

“Dung!”. Thần Quân vươn ra hai tay, bốn loại lực lượng lấy Luân hồi làm trung tâm tự động cuốn lấy nhau, hắn giống như thần thánh lâm thế đứng giữa không trung che đi đại thế, một loại lực lượng càng thêm kinh khủng xuất hiện trên tay hắn, lực lượng còn chưa xuất ra thì Hư không đã nhộn nhạo mà bắt đầu.

“Hả?”. Vũ Thiên chính là tu giả ngay gần đó nhất, lại không bị bao nhiêu ảnh hưởng đến tầm nhìn cùng cảm nhân, hắn đã nhìn thấy Thần Quân kinh khủng sát chiêu. “Làm sao có thể...”. Ngay khi lực lượng bắt đầu hiện lên hắn tim không tự chủ đập nhanh, trán không hiểu chảy ra mồ hôi lạnh, hắn con ngươi lóe lên điên cuồng cắn răng huy động Cự kiếm bóng mờ không chút chậm trễ đã đánh về phía Thần Quân.

“Hừ!”. Thần Quân hừ lạnh một tiếng lạnh lùng nhìn Thiên phạt chi kiếm bóng mờ. “Nếu ngươi chân thân đến đây ta lập tức quay đầu bỏ chạy, thế nhưng chỉ một cái hình chiếu... Toái cho ta!”. Hắn tay nắm thành quyền, bốn loại dung hợp lực lượng nhộn nhạo đám về phía Thiên phạt chi kiếm bóng mờ đang hướng hắn chém xuống.

“...”. Vũ Thế Nguyệt chính là tu giả ở gần nhất quan sát kinh khủng đại chiến này, càng xem nàng càng kinh hãi, nếu không có lực lượng nhìn như âm nhu nhưng dẻo dai đang bao vây bảo vệ lấy nàng thì chỉ cần dư chấn của cuộc chiến kia đã đủ chém giết nàng rồi, nàng thật không hiểu hai tên kia nếu đã cường đại như vậy tại sao không dừng lại nhẹ nhàng nói chuyện ah, nếu không may cả hai đều là nói thật thì bọn hắn chính là huynh đệ rồi, đánh lên không phải là rất khó ngừng lại sao?

Dĩ nhiên Vũ Thế Nguyệt không nghĩ đến một chuyện, đánh đến lúc này Vũ Thiên hay Thần Quân đều có lẽ đã nhận định một phần rồi, chỉ là bọn hắn đã lâu chưa gặp đối thủ, đánh nhau rất khó tách ra, không những thế càng đánh càng hăng, làm sao có thể đơn giản dừng tay? Mặt khác, Vũ Thiên khiến Thần Quân có cảm giác rất quái dị, Thần Quân đương nhiên muốn biết cảm giác này là gì. Bọn hắn cho dù thật là huynh đệ chỉ sợ vẫn không thể tránh được một trận chiến.

“Ầm...”. Thần Quân nắm đấm đánh lên Thiên phạt chi kiếm bóng mờ lưỡi kiếm, cự kiếm trăm trượng so với Thần Quần thì như một con voi đang đè lên đánh một con kiến, chỉ là kết quả làm người ta khó đoán, Thần Quân nắm đấm mang theo kinh thiên lực lượng đánh vỡ Thiên phạt chi kiếm bóng mờ!

“Khặc...”. Vũ Thiên theo Thiên phạt chi kiếm bóng mờ bị đẩy lùi thì cũng không được may mắn, lực lượng phản chấn khiến hắn bị đánh bay về phía sau như diều bị đứt dây, cùng với đó thì tĩnh lặng khu vực cũng tan rã bị Hỗn loạn thay thế. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu lớn, khuôn mặt tuấn mỹ không còn chút huyết sắc.

“Dừng lại ở đây!”. Không chút nào ngừng lại sau khi đánh bay Vũ Thiên, Thần Quân thân hình như kéo ngang không gian đã đứng phía trên Vũ Thiên, tay phải lực lượng dung hợp nâng lên vỗ về phía Vũ Thiên đỉnh đầu, uy lực kinh khủng xé ra không gian như muốn chẻ phiến thiên địa này thành đôi.

“...”. Vũ Thiên con ngươi khiếp sợ nhìn công kích Thần Quân đã đến trước mặt, trực diện lực lượng kinh khủng kia hắn mới biết, bản thân hắn bại cũng không oan, lực lượng kia đã vượt ra Chung cực lực lượng mà bọn hắn có thể vận dụng rồi! Khóe miệng đắng chát hắn đột nhiên không chút nào sợ hãi, thay vào đó là nhếch mép đầy quỷ dị, phối hợp với khóe miệng máu tươi đang chảy ra có chút dọa người, hắn há miệng phun ra một tia sáng màu xanh, thình lình là một cái ngọc bài. Chỉ là một cái ngọc bài “ám khí” này có thể khiến Thần Quân không tiếp tục công sát hắn?

Đáp án là tuyệt đối có thể! Thần Quân con ngươi co rụt, thân thể nhẹ chấn một cái cho thấy ngọc bài màu xanh kia tuyệt đối có khả năng ngăn cản hắn phát ra đại chiêu hủy thiên diệt địa!

“...”. Thần Quân công kích mang theo kinh thiên vĩ địa lực lượng, nếu là đánh xuống thì đừng nói Vũ Thiên này một cái Thánh tổ bước thứ chín có chiến lực Hư vô cảnh giai đoạn nhất thực lực mà cho dù là một cái chân chính Hư vô cảnh bước thứ nhất đại năng cũng bị vô tình diệt sát! Thế nhưng ngọc bài màu xanh kia xuất hiện khiên hắn lâm vào khó xử, tay phải hắn đang hạ thẳng xuống đầu Vũ Thiên lúc này đột nhiên hóa chảo vòng sang phía bên trái, hiểm hiểm tránh đi không đánh lên Vũ Thiên đầu lầu, một đạo công kích này biến thành một cột sáng đánh vào Đạo trần hồ phia sâu.

“Hừ...”. Hắn lạnh rên một tiếng, nửa đường đột nhiên thu lại công kích khiến hắn cũng không chút nào thoải mái, chỉ là hắn cũng không mấy để ý bản thân gặp thương thế không đáng có kia mà chăm chú nhìn lên ngọc bào màu xanh.

“Uỳnh!”. Thần Quân đột nhiên ở phút cuối thay đổi hướng công kích đánh lên Đạo trần hồ, uy lực to lớn va chạm vang lên một tiếng nổ lớn khuấy động cả Đạo trần hồ, khiến cho tất thảy Thí luyện giả đang ở bên trong Đạo trần hồ đều bị đả động, bọn hắn đã không thể tiếp tục ngộ đạo, bị tách ra trong quá trình ngộ đạo bọn hắn lập tức lâm vào điên cuồng tức giận muốn đi tìm kẻ kia chém giết.

“ahhh... Rút cục là kẻ nào ngăn cản ta hoàn thành Đạo của mình...”. Có tu giả gầm lên.

“Ta muốn giết hắn...”. Những Thí luyện gải đương nhiên vô cùng tức giận lập tức bay ra Đạo trần hồ, định hướng một chút thì bọn hắn liền như châu chấu bay về một phía, nơi đó chính là phương hướng của công kích cội nguồn ah!

Nói thì lâu nhưng sự việc chỉ như một chút thoáng qua mà thôi, “thủ phạm” lúc này cũng không chút nào để ý việc mình “vôi vàng” giải quyết hậu quả kia, hắn đang có việc quan trọng hơn cần chứng thực, hắn tay phải vươn lên nắm lấy ngọc bài màu xanh sờ sờ lên chữ Vũ ở trên đó, chầm chậm nhưng chắc chắn, hắn tay phải thậm chí còn đang run run, tại vì trên đó có khí tức quen thuộc mà hắn biết.

“Hắc hắc, ở bên ngoài làm “chuyện tốt” lại dấu ta!”. Thần Quân im lặng một chút đột nhiên cười hắc hắc quái dị như cười trên nỗi đau của người khác nói. “Nếu từ đầu Đệ xuất ra vật này, chúng ta đã không cần đánh nhau sống chết như vậy!”. Nắm lấy thanh ngọc lệnh bài Thần Quân quay sang nhìn Vũ Thiên cách đó không xa nói.

“Hừ! Ngươi có gì chứng minh mình là ca ca ta?”. Vũ Thiên hừ lạnh nói. Hắn khóe miệng còn chưa lau đi máu tươi.

“Ha ha! Tính tình còn lớn như vậy, đại ca ta không đúng không được sao? Chỉ có thể trách Đệ không đưa ra vật này ah!”,. Thần Quân cười khan nói. “Hôm nay là ngay vui của chúng ta Vũ gia đây!”. Hắn vung tay lên, một đạo lực lượng hóa ra nhu lực cuốn lên đang ở xa xa Vũ Thế Nguyệt lại gần. “Phải không Cô cô của ta?”. Hắn cười cười nhìn Vũ Thế Nguyệt nói.

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn: Số từ: 1742

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.