Lam y thanh niên cùng hắc y mỹ nhân đương nhiên là Cường cùng Vũ Thế Nguyệt. Chỉ khác đó là Vũ Thế Nguyệt đã tỉnh, bất quá nàng giống như xảy ra di chứng nào đó, không những nhìn trẻ hơn một chút mà khí chất cũng càng thêm huyền bí thâm sâu, ngoài ra nàng tu vi vốn chỉ có Thánh tổ bước thứ năm đỉnh phong mà thôi, lúc này lại sinh sinh được đẩy lên Thánh tổ bước thứ chín hậu kỳ, nếu có thể giải thích, có lẽ cũng chỉ có bí ẩn lam y thanh niên Cường mà thôi.
Vũ Thế Nguyệt nhảy vào vòng chiến chắn lại cái kia dùng kiếm thanh niên thanh y thì Cưỡng vẫn đứng tại chỗ, hai tay để sau lưng đứng giữa không trung lạnh nhạt cười cười nhìn quanh mấy cái không có tỏ rõ thái độ gì, bất quá có mấy chỗ nơi hắn nhìn đến đều có mấy người con ngươi co rụt nhìn lại sau đó hơi chút chắp tay lùi lại một bước, dĩ nhiên là tỏ rõ thái độ sẽ không nhúng tay ngăn cản hai kẻ đang đột phá kia.
Ở đó đương nhiên là mấy vị không kém chút nào mấy vị đang muốn ngăn cản hai tên kia đột phá, tu vi đều có Thánh tổ bước thứ chín trở lên, những kẻ này giống như nhận ra Cường nên hắn mới nhìn lại tỏ thái độ, về phần còn có mấy kẻ còn không nhận ra hắn thì đương nhiên không nhân được điều này, dĩ nhiên, mấy kẻ nhận ra Cường đều là ngậm miệng không nói, bọn hắn biết lam y thanh niên nhìn như bình đạm này chính là kẻ đánh giết Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất hung thú giống như ăn cơm uống nước, liền Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai hung thú cũng giết qua một con!
“Thông minh!”. Cường đứng đó cười cười lạnh nhạt phun ra hai chữ sau đó lại nhìn chỗ vòng chiến đang tạm thời dừng lại. Bất quá hắn không biết mình hành động lại khiến một đám thiên kiêu hiểu lầm nghiêm trọng.
“Hai tên kia là ai? Vậy mà có thể mời đến quái vật này bí ẩn tiềm hành ở đây hộ pháp, không lẽ là muốn một lần tập trung tiêu diệt hết kẻ đối địch?”. Một cái thiên kiêu kinh dị thầm nghĩ. Bọn hắn có cái còn chưa nhận ra hai kẻ đang đột phá là ai.
“Quả nhiên là Nhị tà bên trong Nhất hoàng Nhị tà của nhân tộc đang ở đây đột phá, lấy tên này cùng Vũ Thiên Quân có quan hệ có lẽ sẽ giúp Băng thần tọa trấn cũng không phải không có khả năng!”. Có kẻ đã nhận ra âm thầm lẩm bẩm.
Thí luyện giả bên trong hầu như đều biết đến Vũ Thiên Quân cũng bí ẩn lam y thanh niên nguyện ý cũng Hư thiên bí cảnh bản dân đại năng hợp tác phá vỡ Hư thiên bí cảnh quy tắc khiến cho những Bản dân có thể một lần nữa hàng lâm tinh không vô tận. Điều này đối với Bản dân đương nhiên là một cái kinh thiên hỉ sự, bọn hắn bao đời bị nhốt ở đây có khi nào lại không muốn đi ra? Có ai không muốn tại một nơi thiên địa rộng rãi hơn vùng vẫy? Thế nhưng đối vói những Thí luyện giả thì đây lại là một cái không tốt tin tức.
Hư thiên bí cảnh đối với tất cả Thí luyện giả chính là một cái bảo địa vô cùng có lợi, ở đây không những giúp bọn hắn đạt được không ít cơ duyên mà còn có khả năng nắm được đột phá Hỗn độn cảnh huyền bí, bị phá đi với bọn hắn liề là một loại mất mát không thể nói hết. Mặt khác đối với không ít Thái cổ chủng tộc cũng tính là một cái chuyện xấu, những bản dân này cơ bản chính là tội nhân hậu duệ, để bản dân thoát khỏi Hư thiên bí cảnh kiềm chế thì một ngày kia những bản dân này cũng có khả năng đột phá Hỗn độn cảnh, khi đó những tộc Thái cổ kia sẽ lại có thêm kẻ địch cường đại. Vì lẽ đó có rất nhiều kẻ không muỗn chứng kiến cảnh này, dị tộc có, nhân tộc cũng có không ít!
“Nhân tộc?”. Đông Phương Giang Hạ có chút kinh ngạc nhìn Vũ Thế Nguyệt sau đó liền thu hồi ánh mắt âm trầm nhìn sang thanh y thanh niên. “Ngươi đã là nhân tộc thánh địa truyền nhân tại sao lại ngăn cản bọn ta đột phá?”.
“Làm sao? Hắc! Nếu hôm nay ta đột phá chỉ sợ các ngươi cũng muốn ngăn cản một hai, không cần dối mình lừa người!”. Thanh y thanh niên lạnh nhạt nói. “Người khác sợ các ngươi tứ đại hoàng triều chứ bọn ta Thục sơn chưa biết sợ!”. Hắn có chút tự ngạo nói sau đó nhìn sang Vũ Thế Nguyệt. “Cho dù cô không kém ta bao nhiêu nhưng ở đây không chỉ có bốn chúng ta muốn ngăn cản hai kẻ này đột phá, ta biết cô không có chút quan hệ nào với ba kẻ này, nhân lúc sự tình còn chưa bung bét, mong cô nương hãy rời đi, tính mạng bọn hắn chúng ta cũng không có ý định chém, chỉ muốn ngăn cản bọn hắn đi trước một bước xa mà thôi!”.
“Hắc! Tốt một cái Thục sơn!”. Đông Phương Giang Hạ con ngươi co rút. Hắn có chút nghi ngờ nhưng lúc này mới triệt để tin tưởng, quả nhiên thanh y thanh niên chính là Thục sơn truyền nhân, cũng chính là một trong tam thánh môn bí ẩn của Thập nhị thế lực đỉnh phong Nhân tộc!
“Mặt khác ngươi nói nàng cùng bọn ta không có quan hệ thì sai rồi đó Thục sơn truyền nhân!”. Hắn lại tiếp tục nói sau đó chỉ về phía hắc trụ quang mang. “Nếu tính ra thì nàng cũng là Cô cô của Băng thần, đến cả chuyện này các ngươi cũng không biết?”. Hắn lời nói lạnh lẽo vang lên.
“Cô cô?”. Vũ Thế Nguyệt hơi chút kinh ngạc nhìn sang Đông Phương Giang Hạ sau đó nhíu mày giống như không hiểu sau đó lắc đầu nhìn cái kia thục sơn truyền nhân. “Bản tỷ tỷ ngứa mắt các ngươi hành vi, ỷ đông hiếp yếu ta liền không thích, tỷ tỷ ta thích quản, không đánh liền rời khỏi!”. Nàng bá đạo chỉ mấy cái thiên kiêu nói.
“Băng thần? Vậy ra cũng là huynh đệ của Vũ huynh? Bất quá khí tức này so với Vũ huynh thì đúng là khác biệt!”. Đang đứng xa xa Cường nghe được cũng hơi chút kinh ngạc, con ngươi lấp lóe không biết nghĩ gì. “Trước xem có mấy cái ngu ngốc muốn náo động!”. Hắn khóe miệng khẽ câu lên lạnh nhạt lẩm bẩm. “Lộ diện đi...”.
“Đủ bá đạo! Tiểu nương bì, ca ca ta muốn thu ngươi làm đệ nhất phu nhân... Ha ha ha ha!”. Đột nhiên một tiếng nói bá đạo ầm ầm vang lên, một tràng cười khiến cho nhiều Thí luyện giả màng nhĩ cũng phải run lên kinh hãi. Một cái khuôn mặt cuồng dã thân hình cao lớn thanh niên, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn đạp không đi đến, tu vi thả ra lại có Thánh tổ bước thứ chín đỉnh phong!
“Vốn nghĩ ngoài hai tên kia ra đã không có kẻ có thể cùng ta sánh vai, xem ra hôm nay liền gặp một cái, bản tọa Thần Khư, các hạ tên là gì?”. Một giọng nói khác cũng nhàn nhạt vang lên, hư không tách ra một cái bạch y phong thần như ngọc thanh niên.
“Tiềm lực đệ nhất Thần tộc mới có thể có tên một chữ, đời này lại xuất hiện một cái, quả thật còn không nhận biết, Ma Vũ!”. Cuồng dã thanh niên cũng cười cười nói. Dứt lời Ma khí liền từ người hắn tỏa ra khắp một vùng thiên địa khiến cho xung quanh thí luyện giả một mảnh kinh sợ lùi lại.
“Thần Khư? Ma Vũ? Bọn hắn đã hiện thân, Hải Hoàng ngươi còn trốn cái gì?”. Lại một giọng nói lanh nhạt vang lên. Một cái hắc y thanh niên tỏa ra hung lệ khí tức đột nhiên xuất hiện giữa thiên địa.
“Hừ! Quỷ Anh ngươi lại muốn cùng bổn Hoàng tranh đấu, đến đây!”. Một tiếng hừ lạnh vang lên, hơi nước khắp nơi nổi lên sinh sinh hình thành một cái hải dương rộng lớn, một cái toàn thân một màu nước biển thanh niên đứng trên sóng lạnh lùng nói.