Tử Tâm nhìn hắn nói:"Nền văn minh đó ngươi nói thử xem ta có biết hay không?"
"Ngươi biết được thì càng hay, văn minh Tát Đức rất lợi hại nhưng vẫn bị Hải tộc hủy diệt, ngươi biết Hải tộc không?"
"Hải tộc?" Tử Tâm gương mặt cuối cùng có chút biểu tình của nhân loại,
cười trào phúng:"Ngươi nói bọn biến chủng chiến sĩ hủy diệt nền văn minh Tát Đức sao? Chúng chẳng qua chỉ là công cụ hủy diệt do phụ thần chế
tạo, chuyên dùng để hủy diệt những nền văn minh đã đạt đến một trình độ
nhất định, ví như văn minh Tát Đức, nó đã phát triển hơn xa thế giới
này, tiếp cận giới hạn của phụ thần, vì thế y mới hủy diệt nền văn minh
mà y đã gầy dựng đó."
Đây thực sự là bí mật động trời, Dương Chính nghe thấy mà tay chân lạnh
toát, cuối cùng hắn đã hiểu rõ vì sao Hải tộc lại biến mất sau khi tiêu
hủy nền văn minh Tát Đức, thì ra chúng chỉ là công cụ, còn người đứng
đằng sau điều khiển lại là Vân Trung thành mà nhân loại coi như là thánh địa.
"Ngươi nói thật sao? Văn minh Tát Đức là do phụ thần sáng tạo ra, vì sao y lại hủy diệt nó?"
Tử Tâm ngữ khí bình đạm nói:"Nguyên nhân cụ thể thì ta không biết, có lẽ là y sợ nhân loại tiến hóa, nên biết y rất có thể là do nhân loại sáng
chế ra, đối với chủng tộc có thể sáng tạo ra mình, y có nỗi sợ hãi trời
sinh, y không muốn nhân loại phát triển hơn giới hạn y vạch ra, vì như
vậy sẽ uy hiếp đến sự tồn tại của y."
Dương Chính cố gắng tiêu hóa những gì Tử Tâm nói, mỗi việc nàng ta đề
cập đều vượt qua phạm vi lý giải của hắn, bất quá bí mật động trời nhất
của thế giới này đang dần dần lộ ra... Hắn lại nói:"Đã là vậy thì vì sao y lại muốn giúp đỡ nhân loại tiến hóa, rồi sau đó lại hủy diệt? Vì sao
phải những chuyện vô lý đó, y tiêu diệt hoàn toàn thế giới này không
phải tốt hơn sao?"
Tử Tâm không trả lời hắn ngay, mà lộ vẻ suy tư, hồi lâu sau mới lắc đầu nói:"Ta không biết."
"Còn ngươi vì sao lại phản kháng phụ thần?" Dương Chính cố hết khả năng
để thu thập tin tức, khi hắn phát hiện Vân Trung thành là bàn tay ma
đứng đằng sau sự hủy diệt văn minh nhân loại thì hắn cần phải phấn chấn
hơn, cho dù nỗ lực này cũng đáng cười giống như châu chấu đá xe.
Tử Tâm nhíu mày:"Ta từng nói qua ta chỉ là công cụ do phụ thần sáng tạo
ra, mỗi một đời Vân Trung quân đều đại biểu cho hưng suy của một nền văn minh, ví như Vân Trung quân trước đời của ta phụ trách khởi nguyên và
phát triển của văn minh Tát Đức, lúc văn minh Tát Đức bị hủy diệt thì
Vân Trung quân đó cũng bị hủy diệt theo, còn ta vốn được sáng tạo lúc
bắt đầu nền văn minh này. Tiến trình của nền văn minh hiện tại vốn do ta nắm giữ, đến khi nó kết thúc thì ta cũng hoàn thành sứ mệnh của mình,
sau đó cũng sẽ biến mất, nhưng mà lần này lại xuất hiện chuyện ngoài ý
muốn. Hơn 1 vạn năm trước không ngờ lại xuất hiện tổ chức thần bí Thánh
điện có thể chống lại Vân Trung thành."
"Thánh điện? Tư Gia Lệ là người của Thánh điện phải không?" Dương Chính chen vào.
Tử Tâm ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Dương Chính:"Đúng thế, Tư Gia Lệ là
Thánh điện Bạch tinh sứ, còn có Hắc Nguyệt sứ Tích Nguyệt. Hai người này ngươi đều đã gặp qua, họ chính là người đại diện cho Thánh điện chi chủ Ngải Lực Khắc Tư ở nhân gian. Công tác của họ kỳ thật cũng không khác
gì với ta, đều là đại biểu cho chủ nhân hành tẩu ở nhân gian, Thánh điện chi chủ cũng giống như phụ thần, không hề rời khỏi Thánh điện. Sau khi
nền văn minh này bắt đầu, ta và Tư Gia Lệ, Tích Nguyệt cũng đã đấu tranh với nhau vô số lần, nhưng khó thể đánh bại đối phương một cách triệt
để, suy cho cùng Thánh điện chi chủ và phụ thần đều có thể khôi phục
thân thể của chúng ta không hề hạn chế, chỉ cần sinh mệnh chi hồn còn
tồn tại thì thân thể có vỡ nát cũng không sao. Chỉ là 8000 năm trước, ta bị họ thiết kế dụ vào trong Thánh điện, đối mặt với y ta không có chút
khả năng kháng cự, triệt để mất hết ý thức, sau khi tỉnh lại thì linh
hồn của ta xuất hiện một số tin tức lạ thường. Ta biết rất nhiều bí ẩn
của phụ thần, thậm chí thân thể không còn chịu ước thúc của Tam đại Thủ
hộ giả giới luật, ta biết được tình cảm của nhân loại, ta biết trừ việc
làm công cụ cho phụ thần ra ta còn có thể có được cuộc sống của riêng
mình. Từ đó về sau, dần dần ta có ý muốn thoát khỏi sự khống chế của phụ thần, ta muốn biến thành một con người chân chính, có tự do, có tình
cảm của chính mình, thậm chí có cả khả năng sinh nở, nhưng việc này phụ
thần vốn không chấp nhận, vì thế trước khi y hủy diệt nền văn minh này
đã chế tạo ra Vân Trung quân thứ hai thay thế ta, những việc sau này thì ngươi cũng đã biết đại khái. Ta bị ép phải chạy khỏi thế giới này,
nhưng bị mất đi thân thể, cần phải nhờ vào ngươi mới có thể trở về, đoạt lại một thân thể mới. Lần này ta đã nói hết lai lịch cho ngươi biết,
chúng ta có thể trở thành bằng hữu không?"
Tử Tâm im lặng, ánh mắt nhìn Dương Chính có chút chờ mong.
Dương Chính cuối cùng cũng biết rõ nguyên ủy.
Nghe xong trường cố sự kinh tâm động phách này, hắn cũng không còn trách cứ Tử Tâm lừa dối mình. Hắn nhìn nàng ta, từ dáng vẻ của nàng hắn có
thể biết được nàng thực sự không rõ tình cảm giữa người và người, từ một công cụ đến một người hoàn chỉnh, nàng ta còn phải đi một con đường rất dài.
Bất quá người cường đại đến thế mà có thể đứng bên chiến tuyến của mình
thì bất kể suy nghĩ ra sao, Dương Chính cũng tha thứ cho nàng, hắn đưa
tay ra nói:"Ta bỏ qua tất cả những gì lúc trước ngươi đã làm với ta,
nhưng trở thành bằng hữu thì quá nhanh, bọn ta ít nhất phải trở thành
chiến hữu của nhau trước đã."
Tử Tâm ngơ ngác nhìn hắn:"Chiến hữu?"
"Đúng, chiến hữu!" Dương Chính nhấn mạnh:"Ngươi còn chưa biết rõ nhân
loại, muốn học hỏi trở thành một con người thực sự phải từ từ, giống như bằng hữu, không chỉ là một danh từ mà còn đại biểu trách nhiệm, cho dù
đao kề cổ thì vẫn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Trở thành bằng
hữu không phải là chuyện đơn giản, chỉ có thể là chiến hữu, cùng hiểu
biết nhau thì mới có thể là bằng hữu!"
Tử Tâm suy nghĩ một lúc, đưa cánh tay như ngọc thạch ra bắt tay Dương Chính:"Được, chiến hữu!"
Dương Chính mỉm cười, Tử Tâm tâm tính xem ra cũng rất thiên chân.
"Vì sao ngươi lại đưa bản đồ Kỳ tích hiệu cho gia tộc Thái Lan Mễ Á?" Dương Chính quay trở lại chủ đề lúc trước.
Tử Tâm bình tĩnh nói:"Ta chỉ muốn phá vỡ tiết tấu của phụ thần, y trước
nay đều chậm rãi xây dựng nền văn minh, khống chế tiến trình của nó, ta
cũng không biết nguyên nhân vì sao y lại làm thế, nhưng y muốn hủy diệt
ta thì cho dù bây giờ ta không đối phó nổi y thì cũng không để y an
nhiên tự tại. Ta đưa vài thứ hơn xa nền văn minh hiện tại vào thế giới
này nhằm cải biến quá trình phát triển của nó. Ngươi xem, điều này thực
sự có hiệu quả, bệnh dịch lần này khẳng định là do phụ thần truyền ra,
cảnh cáo nhân loại, chỉ khi nào y cảm thấy sắp mất quyền khống chế nhân
loại thì mới làm ra việc trừng phạt này."
Dương Chính ngẩn người, hắn không ngờ người đứng sau hắc tử bệnh lại ở
ngay trước mắt, hắn thầm mắng mình ngu ngốc, đánh giá Tử Tâm là người
thiên chân, nếu như nàng ta thiên chân thì năm xưa đã không lừa gạt tới
mức ngơ ngẩn như vậy. Nàng ta chỉ thiên chân về phương diện cảm tình
nhân loại, còn nếu như chỉ thuần túy vì mục đích nào đó thì nàng thật sự đáng sợ hơn nhân loại nhiều, giống như một cỗ máy lạnh lùng, bày mưu
tính kế không chút tình cảm nào.
Dương Chính phát hiện được đặc tính này của nàng, lòng thầm phát lạnh,
hắn biết Tử Tâm vốn không phải giống như những người vô sỉ bất chấp thủ
đoạn để đạt được mục đích, chỉ là khi nàng hành sự thì y theo thói quen
của Vân Trung quân, không có chút tình cảm con người nào.
Có nhiều lúc, đây chính là ưu điểm.
Bất quá nàng lại muốn làm người, Dương Chính vẫn muốn khi nàng hành sự thì suy nghĩ nhiều hơn giống như là con người.
Ví như những gì nàng đang làm, nếu như là Dương Chính thì chắc chắn sẽ
không mù quáng chọc tức phụ thần, ai biết được làm thế sẽ phát sinh hậu
quả nghiêm trọng gì, nếu như phụ thần cảm thấy văn minh nhân loại hơn xa giới hạn y khống chế, y phái xuất hải tộc tiêu diệt hoàn toàn nhân loại thì tới lúc đó cục diện sẽ biến thành đáng sợ đến cỡ nào.
Tử Tâm hiển nhiên không nghĩ tới điều này, cho dù nền văn minh này biến
mất đối với nàng mà nói thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cần nàng không bị tiêu vong là đủ. Nàng có sinh mệnh vô cùng vô tận, có thể chờ tới
khi văn minh lại hưng khởi, con người lại xuất hiện.
Dương Chính biết cách nghĩ của Tử Tâm, cũng không oán trách gì, chỉ là
nói cho nàng ta biết những cảm thụ của mình, dần dần giúp nàng có cảm
xúc của con người.
Sau khi Tử Tâm nghe xong, nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:"Cảm tình của nhân
loại thực sự quá phức tạp, bất quá ta sẽ tiếp thụ từng chút một, đây
cũng là một quá trình thú vị... À, bọn ta làm vậy có phải là giúp đỡ
nhau khi cùng là chiến hữu không?"
"À... đúng vậy!" Dương Chính cũng không biết nói sao cho phải.
"Chiến hữu, thật ra ta có một biện pháp đối phó với phụ thần." Tử Tâm
chừng như rất thích danh từ chiến hữu, thuận miệng nói luôn.
"Ngươi nói đi!"
"Ta từng nói qua, phụ thần có lẽ là sản vật được sáng tạo bởi một nền
văn minh siêu cấp cổ xưa. Điều này ta có căn cứ, sau khi ta bị Thánh
điện chi chủ cầm tù, ý thức xuất hiện dị biến, lấy được một vài tin tức
từ chỗ y, vì Thánh điện chi chủ muốn thay thế vai trò Vân Trung thành
nên đã nỗ lực tìm kiếm di tích của nền văn minh siêu cấp đó. Cho nên ta
nghĩ, chỉ khi tìm được di tích của nền văn minh siêu cấp đó, tìm được
căn nguyên của phụ thần thì mới có thể đánh bại y."
Dương Chính nghe thấy tức thì tinh thần phấn chấn, khảo cổ vốn là nghề
nghiệp của hắn, hai từ "di tích" khiến hắn động lòng:"Thực sự có di tích của nền văn minh đó sao?"
"Ta đã bỏ ra mấy trăm năm điều tra, hiện đã có chút manh mối."