Tử Tâm vươn tay điểm nhẹ, không trung chợt gợn sóng, một vật hình tròn xuất hiện.
Vật này do nhiều khối vuông màu đen và màu trắng hợp lại thành hình
tròn, không ngừng xoay chuyển trong không trung, màu trắng và màu đen
không ngừng thoát ly tụ hợp, phát sinh biến hóa vi diệu.
"Đây là cái gì?" Dương Chính hỏi.
"Khắc Lâu Ba Để tinh tượng la bàn."
"Khắc Lâu Ba Để tinh tượng la bàn." Dương Chính ngạc nhiên:"Là cái la
bàn trong truyền thuyết có thể trả lời tất cả vấn đề của ngươi? Thật sự
có thứ này trên đời sao?"
Tử Tâm chụp lấy la bàn, bình thản nói:"Đây không phải là thần thoại, cho dù chưa hề có ai nhìn thấy nó nhưng ta từ nơi Thánh điện chi chủ mà
biết KHắc Lâu Ba Để tinh tượng la bàn có thật, suốt mấy năm nay ta một
lòng đi tìm nó, cuối cùng đã tìm được."
Dương Chính nhìn la bàn trong tay Tử Tâm, lúc này ánh sáng nhàn nhạt của nó đã biến mất, thoạt nhìn không khác gì một chiếc la bàn bình thường,
thậm chí có chút cũ kỹ, không hề giống như trong truyền thuyết. Hắn
hỏi:"Thứ này có hữu dụng không?"
Tử Tâm bình thản nói:"NGươi có thể tùy ý hỏi ta một việc gì đó mà ta không biết, ta sẽ thông qua la bàn này trả lời cho ngươi."
"Nói cho ta biết hiện tại trên đảo có bao nhiêu người?" Dương Chính hỏi.
Tử Tâm không nói gì, hai tay án lên la bàn, miệng lẩm nhẩm niệm, la bàn
bắt đầu phát sáng, các điểm trắng đen trên đó biến thành các gợn sóng kỳ dị, gợn sóng không ngừng xoay chuyển, đến khi nó dừng lại, Tử Tâm
thốt:"21194 người!"
Dương Chính ngẩn người, con số này chính là khi hắn xử lý văn kiện lúc
trưa nhìn thấy thống kê nhân khẩu mới nhất, không hiểu Tử Tâm làm cách
nào mà biết được. Hắn lại hỏi thêm mấy việc tuyệt không ai biết, nào ngờ Tử Tâm lại trả lời đúng phóc. Chuyện này đúng là kỳ tích, vì Tử Tâm
không thể nào có chuẩn bị từ trước.
"Có thể cho ta mượn xem không?"
Dương Chính cầm lấy la bàn, khi vào tay nó hơi nặng, bề mặt sờ vào không giống như bằng kim loại, Dương Chính nhìn thế nào cũng không thấy được
huyền cơ, các nét khắc trên đó phức tạp vô cùng, chẳng hiểu Tử Tâm có
hiểu được ý nghĩa của nó hay không. Thân là chuyên gia khảo cổ học,
Dương Chính cho dù là người vô thần nhưng cũng biết trên đời còn nhiều
thứ nhân loại không thể hiểu thấu, ví như các loại huyền học Bát quái
Chu dịch. Dương Chính cũng từng gặp qua một đại sư tướng số, vị đại sư
đó nói rõ là năm hắn 26 tuổi sẽ gặp đại nạn, khi ấy Dương Chính cho là
người này chỉ nói hoang đường, vì ông ta còn nói thêm là mệnh vận của
hắn sau năm 26 tuổi rất mơ hồ, căn bản không thể giải đoán được.
Dương Chính vốn cho rằng ông ta chỉ là cố lộng huyền hư, nhưng đến khi
rơi vào dị giới mới hiểu được vị đại sư đó toán mệnh chuẩn xác vô cùng.
Vì vậy hắn đối với la bàn thần kỳ này không phải là không tiếp thụ được, chỉ là hắn vẫn còn nghi vấn:"Thứ này đã thần kỳ như vậy thì ngươi không phải là cái gì cũng biết sao? Chi bằng hỏi thẳng la bàn biện pháp giải
quyết phụ thần không phải hay hơn sao?"
Tử Tâm lắc đầu:"Kỳ thật đáp án của la bàn chính là một loại toán pháp,
sự việc liên quan càng ít thì la bàn càng có thể cho ngươi manh mối càng chính xác. Vấn đề vừa rồi ngươi hỏi quá đơn giản, không có nhiều biến
hóa liên quan, vì vậy ta có thể căn cứ vào manh mối la bàn đưa ra mà có
được đáp án, nhưng liên quan đến đại sự có thể thay đổi cả thế giới thì
manh mối la bàn cung cấp vô cùng mơ hồ, ta nỗ lực tính toán cũng chỉ
tính đến di tích đó thôi, cũng chứng minh được di tích đó thực sự tồn
tại."
"Di tích đó ở đâu?"
Tử Tâm lắc đầu:"Lần này manh mối càng ít hơn, bất quá thì nó nằm ở sa mạc."
Dương Chính tặc lưỡi, có chút tiếc nuối, sau đó lại phấn chấn tinh thần
nói:"Ít nhất vẫn còn hy vọng, so với ta nghĩ còn tốt hơn nhiều, ngươi có tính toán gì không?"
Tử Tâm nói:"Ta quyết định đi tìm di tích, chiến hữu, ngươi có thể giúp ta không?"
"Nếu như có thể giúp thì đương nhiên là giúp rồi." Dương Chính sảng khoái đáp ứng, cùng một kẻ địch thì tất là bạn.
"Được, vậy một tuần sau bọn ta xuất phát được chăng?"
"Sao phải gấp như vậy?"
"Không thể à? NGươi còn việc gì phải làm sao? Ta có thể giúp ngươi."
"À, không." Dương Chính vuốt mũi:"Một tuần không vấn đề gì, ta chỉ là cảm giác có chút chưa chuẩn bị."
Tử Tâm thu la bàn lại nói:"Không cần chuẩn bị, chỉ cần vài người là
được, trong một tuần này ta sẽ dạy ngươi phương pháp sử dụng tinh thần
nguyên lực, năm xưa ngươi đã có được tinh thần nguyên lực hùng hậu từ ta và Thanh Liên, chỉ là không biết cách phát huy. Thông linh thuật là kỹ
xảo thấp nhất, ta sẽ dạy ngươi những kỹ xảo cao hơn."
"Hay lắm!" Dương Chính lại vuốt mũi nói.
Tử Tâm đến đi vô thanh vô tức, không một ai phát giác, nàng cũng khôgn
muốn gặp người khác, mỗi ngày đều ẩn trong phủ Dương Chính dạy hắn sử
dụng tinh thần nguyên lực.
Tinh thần nguyên lực đến từ Vân Trung quân không giống như những loại
lực lượng thông thường khác, chúng lưu chuyển trong cơ thể, sinh sinh
bất tức, giúp cho thân thể Vân TRung quân không bị lão hóa, là yếu tố
quan trọng nhất giúp họ trường sinh bất lão, có thể nói tinh thần nguyên lực chính là bản nguyên của họ, chỉ cần nó không tiêu tan thì thân thể
họ có thể tái sinh vô hạn, năm xưa Tử Tâm cũng nhờ vào tinh thần nguyên
lực mà lưu chuyển giữa hai không gian, sau đó lại đoạt được thân thể của Thanh Liên. Đương nhiên nhục thể cũng rất quan trọng, ngoài việc dùng
nhục thể để phát huy tinh thần nguyên lực mạnh mẽ hơn, thì còn có thể
dùng nhục thể để tu luyện tinh thần nguyên lực, không có nhục thể phụ
trợ thì tinh thần nguyên lực không thể tăng trưởng, thậm chí còn có thể
dần dần tiêu tan.
Tinh thần nguyên lực nhân loại không thể tiếp nhận, trừ người có thể
chất Ma linh thể như Dương Chính ra, bất kỳ ai tiếp xúc thì sẽ bị nó rút cạn thân thể.
Vì vậy Tử Tâm năm xưa mới lựa chọn Dương Chính, hơn nữa Tư Gia Lệ cũng
quan tâm đến hắn, thân thể này thực sự rất khó tìm, thậm chí so với thân thể của họ còn trân quý hơn, vì thân thể họ chỉ như một công cụ cố
định, còn thân thể của Dương Chính có thể cường hóa, có thiên tính tiến
hóa tự nhiên.
Phương pháp sử dụng tinh thần nguyên lực duy nhất Dương Chính học được
chính là Thông linh thuật do Tư Gia Lệ dạy hắn, đây chỉ là pháp môn thô
thiển nhất, nhưng không phải là Tư Gia Lệ cố tình giấu diếm mà là do
tinh thần nguyên lực trong cơ thể Dương Chính năm xưa không nhiều, pháp
môn cao hơn cũng không học được, sau này hắn có được tinh thần nguyên
lực hùng hậu từ Tử Tâm và Thanh Liên thì lại không có ai chỉ điểm.
Chỉ với Thông linh thuật thì Dương Chính đã độc bộ thiên hạ, hắn miễn
dịch với bất kỳ tinh thần ma pháp nào, có thể khống chế người khác trong nháy mắt, thậm chí có thể rút lấy ký ức người ta, có thể nói là cường
giả mạnh nhất của nhân loại.
Bất quá pháp môn nghịch thiên này trong mắt Tử Tâm chỉ là món đồ chơi nhập môn.
Một tuần lễ này, Tử Tâm đã mở ra cánh cửa rộng chân chính cho Dương Chính.
Hắn nhìn thấy được thế giới hơn xa phạm trù nhân loại, trong mắt con người thì không khác gì là Thần.
Năm xưa, Tư Gia Lệ và Thanh Liên dùng "lĩnh vực" quyết đấu đã tạo thành
ấn tượng đáng sợ trong lòng Dương Chính, lực lượng họ sử dụng hoàn toàn
có thể ngang bằng với vũ khí hạt nhân, phương viên mười dặm biến thành
bụi phấn, lực lượng cỡ này không khác gì Thần trong truyền thuyết.
Nhưng hiện giờ hắn cần phải đấu tranh với kẻ sáng tạo ra những vị "Thần" đó.
Không ai biết phụ thần có lực lượng đáng sợ cỡ nào, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến người ta run sợ, thậm chí mất đi dũng khí chiến đấu.
Dương Chính thiên phú rất tốt, cơ sở của hắn quá hùng hậu, chỉ bằng vào
tinh thần nguyên lực trong cơ thể thì hắn đã không thua gì Tử Tâm, suy
cho cùng thì hắn cũng nhận được lực lượng ngang bằng nàng ta khi Tử Tâm
và Thanh Liên dung hợp.
Hiệu quả của một tuần này thực sự ra ngoài ý liệu, Tử Tâm cơ hồ truyền
thụ tất cả kỹ xảo thao khống tinh thần nguyên lực cho hắn, hắn cũng lĩnh ngộ được bảy tám phần, chỉ là thiếu kỹ xảo thực chiến.
Một tuần này, không ai biết Tử Tâm ở trên đảo.
Dương Chính cũng không muốn nói ra việc mình đi tìm viễn cổ di tích, bất quá một tuần này hắn an bài một loạt sự việc, thậm chí còn giao một
phong mật hàm rất dài cho Ảnh tử bộ đội bảo quản, điều này vốn là để đề
phòng vạn nhất, nếu như hắn không thể quay về thì Đào nguyên vẫn có thể
thuận lợi phát triển.
Cũng có người lờ mờ suy đoán được việc hắn ly khai, bất quá Dương Chính
nói thác là phải chấp hành một nhiệm vụ, nhiều nhất thì nửa năm sau sẽ
quay về.
Sau khi an bài mọi chuyện, Dương Chính và Tử Tâm chuẩn bị việc cuối cùng.
"La bàn nói chúng ta cần mấy người?"
Tử Tâm lấy la bàn ra, nhìn vào đó một lúc rồi nói:"Kỳ thật chỉ cần thêm hai chiến hữu."
"Hai người nào?"
"Mật Tuyết Nhi và Ma long."
Dương Chính tròn mắt:"Ngươi có lầm không, Mật Tuyết Nhi chỉ là một đứa bé! Không được, quá mạo hiểm!"
"Đó là la bàn nói cho ta biết." Tử Tâm bình thản nói.
"Ngươi tính lại một lần xem." Dương Chính có chút ảo não, hắn thực sự không muốn mang Mật Tuyết Nhi đi theo mạo hiểm.
Tử Tâm nhìn hắn, không hiểu được cảm tình giữa nhân loại với nhau, bất quá nàng cũng tính lại một lần:"Đúng vậy, không sai!"
Mẹ nó! Dương Chính buồn bực, day day mi tâm của mình.