Á Mỗ hà chính là con sông lớn thứ hai của Bắc đại lục, cắt ngang diện tích của bình nguyên.
So với Thương Lan giang, con sông lớn nhất đại lục, nước sông trong vắt
thì Ni Á Mỗ hà vì chảy ngang khu vực phù sa nên nước sông có màu vàng
sẫm. Dù nó ở thượng nguồn bình nguyên nhưng dòng chảy không hề mạnh mẽ
như sông Thương Lan, nhưng thập phần rộng rãi, uốn quanh trên bình
nguyên tạo thành hình chữ Kỷ (几).
Triêu Lan vương quốc nằm trên cái miệng lớn của chữ Kỷ đó, dòng chảy đắp bồi cho bình nguyên, đất đai phì nhiêu, cây cỏ mọc xanh um, nông nghiệp và nuôi thả gia súc cũng rất phát đạt, biến bình nguyên Gia Lan trở
thành một kho lương khổng lồ của Bắc đại lục.
Thời gian này chính là lúc thu hoạch ngũ cốc, cho dù bệnh dịch lan tràn
mang tới vô số tai ách, rất nhiều hương thôn đều chết hết, nhiều ruộng
đồng bị bỏ hoang nhưng sau khi Dương Chính thành lập nhà nuôi dưỡng của
Kim Mạt Lan Hội thì bệnh dịch đã được khống chế một cách hữu hiệu.
Hiện tại giáo đường của Thánh Hỏa Giáo trước đây đều đã trở thành nhà
cứu nạn của Kim Mạt Lan Hội. Đây chính là một mạng lưới to lớn, mỗi mắt
lưới đều tương ứng với một khu vực, chịu trách nhiệm chỉ đạo dân chúng
cách dự phòng bệnh dịch, những địa phương đã bị tai nạn tiêu diệt đều
được người phái đến thiêu hủy, sau đó lại dựng bảng chỉ dẫn, cảnh báo
dân chúng không nên đến gần khu vực đã bị nhiễm bệnh.
Cơ bản đã không còn tình trạng số lượng lớn dân chúng di cư, người nhiễm bệnh cũng tự giác đi vào nhà cứu nạn, còn người nhà cũng lưu lại đó một thời gian để quan sát, sau khi xác nhận không bị lây bệnh thì sẽ được
trở về nhà tiếp tục sinh sống như thường.
Không thể không nói nhân loại có sức sống mạnh mẽ hơn cả con gián, sau
khi trải qua thời kỳ đen tối nhất thì nhân dân Triêu Lan đã dần dần phục hồi nếp sống bình thường, bắt đầu công cuộc kiến thiết lại đất nước.
Nếu giục ngựa phóng nhanh trên đồng trống thì có thể thấy được ven đường có rất nhiều ruộng lúa đang trổ bông vàng óng, những nông dân bán mặt
cho đất, bán lưng cho trời mồ hôi đổ như mưa vẫn cứ kiên cường làm việc.
Trong nước đã tiến nhập giai đoạn chuẩn bị khẩn cấp, thỉnh thoảng lại có quân đội số lượng lớn đi ngang qua.
Lúc này, cơ hồ quân đội toàn quốc đều tập trung bên dòng sông Ni Á Mỗ,
đương nhiên là còn có viện quân của Lý Tra, Ma Đốn hai nước. Ba quốc
vương này đều là những bá chủ kiêu hùng, bằng không đã không dám giao
tranh quyết liệt với Thánh Hỏa Giáo. Liên quân ba nước số lượng đạt tới
hơn 12 vạn, cho dù trong đó hết một nửa là nông binh trưng dụng, nhưng
số lượng khổng lồ như thế cũng là lần tập kết lớn nhất trong mấy trăm
năm nay ở bắc đại lục.
12 vạn người ở bên dòng sông Ni Á Mỗ xây dựng công sự phòng ngự, khói lửa ngút trời.
Đồng thời, ba nước cơ hồ triệu tập tất cả thuyền buôn thuyền chở hàng tập kết vào công trình phòng ngự khổng lồ này.
Mỗi ngày đều có vô số chiến thuyền qua lại trên dòng Ni Á Mỗ vận chuyển gỗ đá cát các loại vật liệu.
Không thể không nói lực lượng của nhân loại thực sự vĩ đại, chỉ một
tháng ngắn ngủi, ngay cửa khẩu trọng yếu nhất của chữ "Kỷ" ở Ni Á Mỗ đã
xuất hiện ba tòa thành mới, dân chúng ở 1/4 quốc thổ đã bị buông bỏ đều
được di dời vào đây, đồng thời họ cũng được trưng dụng để xây dựng công
sự.
Đương nhiên họ cũng có được một khoản thù lao tương xứng, giúp cho những người ly hương này có thể nhanh chóng hòa hợp vào cuộc sống nơi đây, có điều tập kết quá nhiều người như thế cũng rất dễ xảy ra hỗn loạn, nhưng đối mặt với hơn 10 vạn quân thì mọi hỗn loạn đều bị dẹp yên.
Khải Ác lúc này đang đứng trên Tân Nguyệt thành, một trong ba tòa thành
mới, dùng vọng viễn kính quan sát dòng sông Ni Á Mỗ cách đó không xa.
Tân Nguyệt thành ở mé bên trái của lưu vực chữ Kỷ, đây cũng chính là chỗ hẹp nhất của Ni Á Mỗ, cũng là cửa khẩu quan trọng nhất. Nơi này theo
thuật ngữ quân sự thì chính là "trọng địa chiến lược", Tân Nguyệt chính
là trọng trấn vừa mới được kiến lập.
Vọng viễn kính di động trái phải, vô số chấm đen xuất hiện dày đặc trong mắt Khải Ác giống như đàn kiến bâu quanh Ni Á Mỗ.
Lá cờ màu cam của Triêu Lan tung bay trong gió trên Tân Nguyệt thành.
Lúc này, Khải Ác đã không còn thần thái mệt mỏi, y vận y giáp màu vàng,
bên hông đeo một thanh kim kiếm rực rỡ, mái tóc xám trắng tung bay không ngừng, dáng vẻ vô cùng tiêu sái và tự tin.
Dòng người dày đặc cùng ba tòa thành kiên cố cắt ngang bờ sông Ni Á Mỗ
khiến cho y chợt có cảm giác hưng phấn chưa từng có, đó chính là cảm thụ của người nắm giữ quyền lực đỉnh cao, là khoái cảm mà suốt mấy mươi năm làm quốc vương dưới cái bóng của Thánh Hỏa Giáo y chưa từng hưởng thụ
qua.
12 vạn quân a!
Y là thống soái của chi quân đội lớn mạnh này, chỉ cần kim kiếm trong
tay chỉ ra thì 12 vạn người sẽ vì một câu nói của y mà xông lên như sóng triều nuốt chửng địch nhân.
A!
Đây chính là cảm giác đứng trên vạn người khó thể hình dung được!
Khải Ác làm quốc vương mấy mươi năm nhưng chưa từng hưng phấn như một
tháng này, y cảm thấy quãng thời gian trước mình chỉ sống thừa, hiện giờ bất kể phải trả cái giá nào y cũng không chịu quay về kiếp sống như
ngày trước, y không thể để cây gậy quyền lực tuột khỏi tay mình, tuyệt
không thể chịu khuất đằng sau cái bóng của người khác.
Lúc Khải Ác xoay vọng viễn kính về phía dòng sông Ni Á Mỗ, chợt rất nhiều chấm đen xuất hiện từ phía thượng lưu.
Y hồi hộp sai người đi tra xét, chừng 10 phút sau trinh sát báo về, đó
chính là hạm đội thiết giáp thuyền mua từ đào nguyên đưa tới.
Khải Ác siết chặt nắm tay, hô lớn:"Đi, chúng ta tới xem!"
.........
Dương Chính đứng trên mũi chiếc thuyền đầu tiên, Vũ Lôi đứng bên cạnh,
còn những thủy thủ đi theo đều là những chiến sĩ được tuyển lựa kỹ càng
của Đào nguyên.
Loạt chiến thuyền mới xuất xưởng này từ khi thiết kế đến lúc chế tạo
xong chỉ vỏn vẹn nửa tháng. Loại chiến thuyền này chỉ đóng 200 chiếc,
tất cả thiết bị đều thiết kế sao cho thích ứng với sông Ni Á Mỗ nhất,
thuyền tịnh không lớn, một chiếc chỉ có thể chở 50 người nhưng thân
thuyền linh hoạt, kiên cố phi thường.
Sau khi đóng thuyền xong, Vũ Lôi ra mặt làm đại biểu cho Đào nguyên, đi theo Dương Chính.
5 ngày sau, Tân Nguyệt thành đã xuất hiện trước mắt.
Trên đường đi, nhìn thấy vô số công sự ven bờ, dòng máu hiếu chiến của
Vũ Lôi lại cuộn trào, có chút không nhịn được, nhưng Dương Chính chỉ
phái hắn đi làm đại biểu thương nghiệp, chuyên môn phụ trách cung ứng
chiến thuyền sau khi đại chiến nổ ra.
Cho dù người Đào nguyên vì vậy có thể triển hiện bản lĩnh nhưng Vũ Lôi vẫn buồn phiền vô cùng.
Hắn trên đường đã quấy rầy Dương Chính vô số lần đều không có hiệu quả,
Vũ Lôi chỉ vào Tân Nguyệt thành nói:"Tòa thành này nếu để ta kiến tạo
thì quyết không thể làm như vậy, đừng thấy nó kiên cố vững vàng, chỉ cần cho ta 3 vạn thủy quân thì trong vòng 1 tháng ta sẽ có cách đột phá đạo phòng tuyến đó, công hạ được mấy tòa thành."
Dương Chính không lý gì đến hắn, chỉ hô hào thủy thủ chuẩn bị cập bờ.
Vũ Lôi phát giác vô luận mình có làm gì cũng không thể thuyết phục Dương Chính cho mình gia nhập chiến tranh thì than vắn thở dài không thôi.