Kỳ thật Khải Ác trong hội nghị trước đó cũng đã có bàn luận với quần
thần, khi ấy cũng đã có ý kiến đề xuất giống như Dương Chính, nhưng suy
cho cùng đó cũng là 1/4 quốc thổ, người có thể trong chớp mắt đã quyết
định buông bỏ nếu không phải thiên tài thì cũng là tên điên, hơn nữa
thảo luận sách lược cũng rất lâu, chủ yếu chính là lực lượng thủy chiến
của Triêu Lan vương quốc không mạnh, lui về kiên thủ Á Mỗ Lan liệu có bị tổn thương hay không?
Khải Ác chần chừ nói:"Lời tiên sinh nói thực sự khiến người ta động tâm, chỉ là sông Á Mỗ vào tiết thu đông thường có sương mù, nếu Thánh Hỏa
Giáo kiến tạo công sự ở bờ đối diện, dằng co lâu ngày với quân ta, một
khi có được sương mù, thừa cơ vượt sông thì sợ là quân ta không đề phòng được."
Dương Chính cười nói:"Điểm này không vấn đề gì, chỉ cần có đủ tiền thì
mua thiết giáp thuyền từ Đào nguyên, trên thủy vực có thể xưng danh vô
đich5."
"Đào nguyên thiết giáp thuyền?" Thanh danh xưởng tạo thuyền lừng lẫy
này, Khải Ác tự nhiên là có nghe qua, nhưng Đào nguyên thương hội xưa
nay cung cấp thiết giáp thuyền rất hạn chế, Khải Ác cười khổ:"Tiên sinh
nói thì dễ, chỉ là Đào nguyên thương hội trải khắp đại lục, mấy quốc gia nhỏ bé như ta chưa chắc có thể mua được, hơn nữa dù có mua thuyền thì
Thánh Hỏa Giáo cũng có ưu thế hơn bọn ta nhiều."
Dương Chính không muốn lộ bài tẩy, thầm nói nếu như Thánh Hỏa Giáo cũng
mua chiến thuyền từ Đào nguyên thì mới là tuyệt diệu, trận này không
đánh cũng thắng quá nửa.
Hắn bình thản nói:"Ta và hội trưởng Đào nguyên có chút giao tình, tuy
không thể khiến họ không bán chiến thuyền cho Thánh Hỏa Giáo nhưng ít
nhất có thể bảo đảm họ sẽ cung cấp đủ lượng thuyền cho Tam đại công
quốc."
Khải Ác chấn động:"Tiên sinh có giao tình với hội trưởng Đào nguyên ư?"
Dương Chính gật đầu.
"Tiên sinh thực sự là chân thần cứu khổ cứu nạn, có ngài giúp ta thì không lo việc lớn chẳng thành."
Dương Chính nói:"Bọn ta không cần phải sợ Thánh Hỏa Giáo, nhưng cũng
không thể khinh địch, trên đường tới đây ta thấy quân dân ai nấy thần
sắc đều sợ hãi, cho dù ta chưa nhìn thấy cảnh tượng đại quân Thánh Hỏa
Giáo tề tụ nhưng cũng có thể tưởng tượng được sĩ khí cuồng nhiệt của mấy chục vạn dân chúng tụ tập. Điểm này mới là điều đáng sợ nhất của địch
nhân, cho dù bọn ta có được thuẫn giáp kiên cố nhất và vũ khí sắc bén
nhất nhưng nếu không có sĩ khí thì chỉ có thể thất bại mà thôi."
Khải Ác nghe Dương Chính nói vậy thần sắc đang vui mừng chuyển sang tư
lự, vấn đề này không chỉ một mình Dương Chính nhìn ra, chính y cũng hiểu rõ tầm quan trọng của sĩ khí.
"Thánh Hỏa Giáo mấy trăm năm nay dùng tín ngưỡng để nô dịch dân chúng,
cho dù bọn ta đã thoát ly tầm khống chế của họ, nhưng một khi đối mặt
với đại quân chinh phạt cũng không khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi. Đó là
vì bọn ta đã bị nô dịch quá lâu, dấu ấn tôn giáo đã khắc sâu vào tận
xương tủy. Nếu như muốn dân chúng dẹp bỏ cảm giác sợ hãi đối với quân
đội Thánh Hỏa Giáo chỉ có nước dùng một loại tín ngưỡng khác để thay thế mà thôi."
"Tiên sinh muốn lập giáo ư?" Khải Ác bất động thanh sắc hỏi lại.
Dương Chính cả cười:"Bệ hạ coi rẻ ta rồi, Kim Mạt Lan Hội của ta thành
lập đến nay, vốn là để phò nguy cứu nạn, trước giờ chưa từng có ý định
lập giáo, chỉ là Thánh Hỏa Giáo ép người quá đáng, cả một chỗ đứng chân
cũng không để cho ta, vì vậy ta mới liên hợp cùng các ngài, dù là thế đi nữa thì hôm nay ta vẫn không có ý định lập giáo, nếu như làm vậy thì ta có khác gì bọn Thánh Hỏa Giáo chứ? Tín ngưỡng chỉ cần tồn tại trong
lòng mỗi người là đủ, cần gì phải quan tâm đến hình thức bên ngoài."
Dương Chính nói huỵch toẹt ta như thế khiến cho Khải Ác không biết ứng đối thế nào.
"Đuổi sói cửa trước, rước hổ cửa sau" chính là vấn đề Tam đại công quốc
lo lắng, họ chỉ sợ Kim Mạt Lan Hội sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một
Thánh Hỏa Giáo khác.
Khải Ác cười khỏa lấp:"Ta chỉ là tiện miệng hỏi chơi, nếu như tiên sinh muốn lập giáo thì ta nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ."
Dương Chính nhếch mép cười trào phúng, hắn cũng không muốn phí công
miệng lưỡi, chỉ nói:"Tín ngưỡng có nhiều loại, Thánh Hỏa Giáo vì giáo
quyền nên mới gây chiến, bệ hạ vì vương quyền mà chiến đấu, giáo nghĩa
của Kim Mạt Lan Hội cũng có đề cập rằng Vua là trời, dân là đất. Bệ hạ
không cảm thấy dân coi vua là trời, vì vua mà chiến đấu cũng là một loại tín ngưỡng sao?"
Khải Ác mi mắt chợt động, lời của Dương Chính khiến cho y mở ra một vùng trời đất mới.
Không ngờ giáo nghĩa của Kim Mạt Lan Hội lại có nội dung khiến cho người ta kinh tâm động phách như vậy, chưa đọc qua bản kinh văn này thực sự
là quá đáng tiếc.
Dương Chính phảng phất nhìn thấu tâm tư của y, thò tay lấy ra một quyển
sách bìa đen, đưa cho Khải Ác:"Bệ hạ có thể xem thử kinh văn của Kim Mạt Lan Hội, biết đâu có chút chỗ dùng được."
Dương Chính đã đạt được mục đích, tức thì cáo từ lui ra.
Sau khi Khải Ác tiễn Dương Chính đi, trở về thư phòng thì đã có hai người ngồi chờ ở đó.
Không ngờ đó chính là sứ thần hai nước Lý Tra, Ma Đốn.
Khải Ác ngồi trên chiếc ghế lót lông thú mềm mại, ánh mắt sắc bén nhìn hai sứ thần:"Vừa rồi các ngươi cũng đã nghe rồi đó."
"Dạ, quốc vương bệ hạ."
"Các ngươi cảm thấy người này thế nào?"
Hai sứ thần nhìn nhau, sứ thần Thản Đề Nặc của Lý Tra vương quốc trầm
giọng nói:"Bọn ta rõ ràng là đã đánh giá thấp năng lực của Kim Mạt Lan
Hội, vô luận là việc nắm giữ đại cục hay đối với quân tình thì vị lãnh
đạo của Kim Mạt Lan Hội này đều có tài hoa khiến người ta thán phục, xem ra đó chính là minh hữu rất trọng yếu."
Thản Đề Nặc rít giọng, nhấn mạnh hai chữ "minh hữu", hiển nhiên năng lực của Dương Chính đã khiến cho hắn phải cảnh giác.
Khải Ác gõ nhẹ ngón tay lên trên quyển sách bìa đen, ánh mắt lấp lánh, khiến người ta không thể biết y đang nghĩ gì.
Sứ thần Lôi Nặc Á của Ma Đốn vương quốc nói:"Khiến người ta kinh ngạc
chính là y có giao tình không bạc với Đào nguyên, không ngờ có thể đảm
bảo mua đủ lượng thiết giáp thuyền, nên biết Đào nguyên thế lực hùng
mạnh, Bắc đại lục không ai không để cho họ ba phần mặt mũi, chỉ một điểm này cũng đủ biết Kim Mạt Lan Hội tuyệt không đơn giản."
"Đơn giản?" Khải Ác cả cười:"Kim Mạt Lan Hội thành lập được bao lâu? Nửa năm, chỉ vỏn vẹn nửa năm. Ngươi có biết hiện tại chúng khống chế 1/4
khu vực Áng Cách Tát, so với ba nước chúng ta còn hùng mạnh hơn, tổ chức như vậy sao có thể đơn giản cho được?"
"Chỉ sợ bọn chúng sẽ là một Thánh Hỏa Giáo khác?" Thản Đề Nặc lo lắng.
Khải Ác không nói gì, chỉ nhìn vào tiêu ký hình hoa sen lập lòe trong
bóng tối in ngoài bìa sách, Kim Mạt Lan Hội từ khi xuất hiện đến nay vẫn chưa có ai hiểu rõ nó như thế nào.
Chỉ là bất kể mục đích của Kim Mạt Lan Hội như thế nào thì hiện nay cũng không phải là lúc suy nghĩ.
Tình thế trước mắt, Khải Ác còn khả năng chọn lựa sao?
"Vô luận Kim Mạt Lan Hội có mục đích gì thì Thánh Hỏa Giáo mới là địch
nhân lớn nhất hiện nay, kẻ địch của kẻ địch chính là minh hữu, trước mắt bọn ta cần phải thảo luận xem làm thế nào để đánh bại Thánh Hỏa Giáo.
Ta đã quyết định buông bỏ lãnh địa bên kia bờ sông Á Mỗ, lui về cố thủ
phía này. Vừa rồi các ngươi đã nghe ta nói chuyện, có vài chỗ Dương tiên sinh nói rất đúng. Thản Đề Nặc, ngươi quay về báo cho quốc vương Tô Á
Tra rằng ta cần số tiền lớn để viện trợ, thiết giáp thuyền trân quý vô
cùng, nếu như y không muốn chiến tranh lan đến quốc thổ của mình thì tỏ
ra thành ý đi. Lôi Nặc Á, ta biết nước ngươi tịnh không giàu có nhưng ta hy vọng các ngươi ít nhất cũng có thể phái xuất 5 vạn quân, hiện tại
bọn ta đều ngồi cùng một chiếc thuyền, đừng trách ta không báo trước,
bằng không một khi quân Thánh Hỏa Giáo vượt qua phòng tuyến sông Á Mỗ
thì Triêu Lan sẽ đầu hàng vô điều kiện, đây không phải là ta uy hiếp các ngươi, tin rằng các ngươi biết chỗ khó xử của ta."
Khải Ác nói thẳng thừng, không để chút đường lui nào cho hai sứ thần
thương lượng, hơn nữa đối với Thánh Hỏa Giáo đang xâm lấn thì điều kiện y đề ra cũng khá hợp lý.
Thản Đề Nặc và Lội Nặc Á không nói gì nữa, đứng lên cáo từ rời đi.
Khải Ác sai thị nữ mang đèn tới, ngồi đọc quyển sách Dương Chính để lại...
................
Người trên đường bắt đầu tụ tập đông đúc, mỗi ngày đều có nhà truyền
giáo mặc bạch bào của Kim Mạt Lan Hội đứng bên đường, bên hoa viên, bên
bồn nước diễn giảng.
Nội dung những bài rao giảng này đều cổ động dân chúng phấn khởi phản
kháng Thánh Hỏa Giáo, những người truyền giáo lấy giáo nghĩa của Kim Mạt Lan Hội làm cơ sở, từ mấy trọng điểm miêu tả Thánh Hỏa Giáo làm mất
lòng người, kể ra họ nô dịch dân chúng, họ thúc thủ vô sách với bệnh
dịch, họ lòng đầy dã tâm.
Đồng thời giáo nghĩa còn tuyên truyền một loại tư tưởng khác, chính là
quốc gia là trên hết, vương quyền là trên hết, dân chúng có thể giám sát quân vương nhưng người lãnh đạo tối cao của vương quốc nhất định phải
là quân vương, chính quyền và giáo quyền tách ra, giáo quyền không thể
can thiệp vào chính trị, hơn nữa vương quyền cũng không thể can thiệp
vào tín ngưỡng của dân chúng.
Giáo nghĩa này rõ ràng là rất mới lạ.
Hơn nữa tư tưởng "chiến đấu vì quốc gia" mà Dương Chính đề ra đã khích lệ dân chúng vô cùng.
Khải Ác theo lời kiến nghị của Dương Chính, tuyên dương đạo lý "quân
vương cần phải dẫn dân chúng đi theo con đường tự do tín ngưỡng", mỗi
ngày y đều vận chiến y kim giáp, cưỡi ngựa đi tuần phòng các nơi, Dương
Chính còn lập một phương án tuyên truyền giống như công nghệ lăng xê thế kỷ 21, đưa Khải Ác lên thành người hùng của dân chúng.
Trong đó xuất sắc nhất chính là xuất bản Mạt Lan báo để khống chế dư
luận công chúng, mỗi ngày đều ghi chép tin tức đã "gia công" về quân
vương, giúp cho quốc vương có được uy nghiêm nhưng vẫn không hề mất đi
hình tượng ôn hòa.
Đương nhiên, việc này trong việc tuyên truyền đã có tác dụng cực lớn,
trên tờ báo được phát miễn phí này, Mạt Lan báo đã châm chọc đả kích
Thánh Hỏa Giáo, chỉ ra quân chúng chỉ là ô hợp, bị Thánh Hỏa Giáo ép
buộc tòng quân, hơn nữa lại khoa trương binh lực của Tam đại công quốc,
phao lên rằng có tới 15 vạn đại quân trú thủ sông Á Mỗ, lại mua thêm 500 chiếc thiết giáp thuyền từ Đào nguyên, tạo thành một phòng tuyến vững
chắc trên sông.
Nếu như ở trong thời thông tin phát triển, mà uy tín của chính phủ không cao như thời hiện đại thì dân chúng chắc chắn sẽ hoài nghi với những
tin tức thô sơ này.
Nhưng ở đại lục lạc hậu chưa từng nhìn thấy báo chí, kiểu tuyên truyền
này rõ ràng đã sinh ra hiệu quả kinh người, dân chúng đều tin là thật,
đều cho rằng quân đội Thánh Hỏa Giáo không chịu nổi một đòn, thậm chí
còn mong mỏi chúng mau tới, các chiến sĩ dũng cảm của quốc gia sẽ cho
chúng no đòn.