Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có quân đội chỉnh tề đi qua, gương mặt
đã không còn vẻ tươi cười, đối mặt với đại quân Thánh Hỏa Giáo, rất
nhiều người đã sinh lòng khiếp sợ.
Dương Chính đi vào cơ sở Kim Mạt Lan Hội ở Hải Luân Đặc, nơi này do ảnh
hưởng của chiến sự nên không còn nhiệt náo như trước. Người của Đào
nguyên trú thủ nơi này gặp được Dương Chính tức thì vui mừng không thôi.
Dưới tình huống mưa gió tơi bời hiện nay, Dương Chính trở về chính là
một liều thuốc định tâm, bất kỳ người Đào nguyên nào cũng đều coi hắn
như Thần, cho dù đối mặt với cỗ máy chiến tranh khổng lồ lớn nhất Bắc
đại lục của Thánh Hỏa Giáo họ cũng tin chắc rằng Dương Chính hễ đánh là
thắng.
Dương Chính cũng biết được tình hình đại khái thông qua nhân viên tình
báo, sứ giả Triêu Lan vương quốc cũng đã đến mời hắn tham gia dạ yến
trong vương cung.
Dương Chính biết quốc vương Triêu Lan bị chiến sự làm cho tinh thần bất
định, vừa biết hắn quay về thì mời ngay vào cung, hiển nhiên là nhân dạ
yến để nhờ hắn đem Kim Mạt Lan Hội giúp sức.
Sau khi đáp lời sứ giả, Dương Chính ở Kim Mạt Lan Hội tu chỉnh một lúc, lại xem tin tình báo va địa đồ cả buổi trưa.
Đến chiều tối, Dương Chính lên xe ngựa do vương thất Triêu Lan phái đến đi tới hoàng cung.
Sau khi Tam đại công quốc độc lập, Dương Chính thân là người đứng đầu
Kim Mạt Lan Hội, ba nước đồng thời cung phụng hắn như là con thần Mạt
Lan, không những không cần hành lễ với quốc vương mà bất kỳ quý tộc nào
trong ba nước gặp hắn cũng phải hành lễ, địa vị tôn quý vô cùng.
Đại điện vương cung bài trí xa hoa, quốc vương Triêu Lan hiển nhiên đã
hao phí khá nhiều tâm tư để bố trí dạ yến này, không chỉ mời các giới
danh lưu trong nước mà còn mời cả sứ giả của hai công quốc kia.
Chỉ là Dương Chính thân là quốc phụ Vệ Nhung, lại là thống soái tối cao
của Đào nguyên, cho dù là Lý Tra vương quốc mạnh nhất trong tam đại công quốc cũng còn thua xa Vệ Nhung, hắn coi khí thế này cũng là bình
thường.
Xã giao vài câu, uống mấy chung rượu xong, Dương Chính cùng quốc vương Triêu Lan đi vào thư phòng bên đại điện.
Quốc vương Triêu Lan Khải Ác niên kỷ cũng xấp xỉ Dương Chính, nhưng
Dương Chính năm xưa bị Ba Bỉ đưa tới Lam Phong đại lục nên dáng vẻ vẫn
còn giống như lúc 25, 26 tuổi, trải qua nhiều năm tuổi hắn đã chừng 35
nhưng dung mạo vẫn không chút biến hóa, còn Triêu Lan quốc vương thoạt
nhìn dáng vẻ chừng bốn năm mươi tuổi, nửa đầu đã bạc, trán cũng có nhiều nếp nhăn.
Dương Chính đương nhiên là hiểu được lý do khiến y già cỗi, lúc Thánh
Hỏa Giáo thế lực mạnh mẽ thì cho dù là quốc vương của vương quốc đỉnh
cấp khu vực Áng Cách Tát, quyền lợi cũng bị hạn chế rất nhiều, đối với
một quốc vương mang đầy dã tâm mà nói thì thân ở ngôi cao nhưng không
thể thi triển quyền hành thực sự là điều tàn khốc nhất. Hôm nay vừa
thoát khỏi ách thống chế cả Thánh Hỏa Giáo thì quốc gia lại rơi vào cảnh mưa gió tiêu điều, bất kể là bệnh dịch hoành hoành hay là mấy chục vạn
quân Thánh Hỏa Giáo áp tới đều khiến cho y đau đầu vô cùng, chỉ nửa
tháng ngắn ngủi mà đã già đi mấy tuổi.
Cửa vừa khép lại, trong thư phòng chỉ có hai người Dương Chính và quốc vương.
Khải Ác xoay người, cúi mình thành một góc 90 độ, hành đại lễ, nói như khóc:"Tiên sinh cứu ta!"
Dương Chính vội vàng bước tới đỡ y dậy:"Bệ hạ làm vậy là có ý gì?"
Khải Ác hai mắt đầy tơ máu, mi mắt xanh lè, dáng vẻ mệt mỏi và suy lão
vô cùng. Y run giọng nói:"Tiên sinh, hiện nay Thánh Hỏa Giáo tập kết 25
vạn đại quân, một đường Nam tiến, bức tới biên giới Triêu Lan, địa thế
nước ta bằng phẳng trống trải, không có gì vững chắc để cố thủ, quân lực dự bị chỉ có 4 vạn người, đa số đều là nông binh sức chiến đấu yếu kém, làm sao có thể chống được 25 vạn đại quân của Thánh Hỏa Giáo? Đến khi
đó, quân đội Thánh Hỏa Giáo chỉ kiếm tới đâu, nơi ấy liền bị hủy diệt,
không chỉ bách tính phải chịu sống khổ sở dưới tà uy của Thánh Hỏa Giáo
mà ngay cả Kim Mạt Lan Hội do tiên sinh khổ tâm gầy dựng cũng bị hủy
trong chốc lát."
Khải Ác nước mắt lưng tròng, ngôn ngữ kịch liệt, bất kỳ ai nghe thấy cũng đều cảm thương.
"Đúng là lão cáo già!" Dương Chính thầm nhủ, nội tâm bội phục kỹ thuật
diễn kịch của y vô cùng, y đúng là vì không để Kim Mạt Lan Hội rủ tay
đứng nhìn đã bất chấp tất cả, hạ mình kéo hắn vào vũng nước xoáy.
Dương Chính thanh âm không nhanh không chậm nói:"Bệ hạ, Kim Mạt Lan Hội
tồn tại tới bây giờ, cùng với Thánh Hỏa tà giáo thế không cùng đứng,
tuyệt sẽ không ngồi nhìn Triêu Lan bị đại quân Thánh Hỏa Giáo đồ sát,
lần này ta đến chính là việc ấy, bệ hạ có thể yên tâm."
"Có lời của tiên sinh, ta cũng yên tâm!"
Dương Chính ánh mắt sắc bén, nhìn sâu vào mắt Khải Ác, trầm giọng
thốt:"Thánh Hỏa Giáo bề ngoài xưng là 25 vạn quân nhưng nhân số không
đủ, hiện nay bệnh dịch hoành hoành, nếu như thật sự gom đủ số quân ấy
thì quét sạch đại lục còn được, vì vậy ta không tin chúng có đủ quân số
25 vạn. Hơn nữa, cho dù Thánh Hỏa Giáo có thể phát động được quân đội
hùng hậu đến thế thì đầu lĩnh của chúng nếu như có chút kiến thức quân
sự, tuyệt không thể dương cờ gióng trống tấn công Triêu Lan."
"Do đó, bệ hạ trước tiên đừng quá kinh sợ, địa thế Triêu Lan tuy bằng
phẳng, nhưng đều là đồng trống, lại có thêm con sông Á Mỗ Lan bao quanh, chỉ cần bệ hạ buông bỏ 1/4 quốc thổ, dựa vào Á Mỗ Lan kiến tạo một
phòng tuyến kiên cố thì có thể giữ vững."
Nghe thấy Dương Chính nói thế, Khải Ác tức thì động dung.
Không phải vì y vốn là người trong mộng được Dương Chính kinh tỉnh, trên sự thật Khải Ác đối với chiến huống cũng không phải là kẻ mù quáng vô
tri, y vốn là quốc vương, năng lực xuất chúng, chỉ cần xem y tự phong
mình làm đại tướng quân ngự giá thân chinh thì đủ biết y rất tự tin vào
năng lực của mình, nhưng Dương Chính một lời nói ra đã đánh trúng vào
kết quả mà Khải Ác và những quân sư cao cấp đã phân tích, điều này mới
thật sự khiến y kinh ngạc.
Y vốn giả vờ khiếp nhược, chỉ vì muốn Dương Chính dùn Kim Mạt Lan Hội để ổn định quân tâm, làm tốt công tác hậu cần chứ không hề kỳ vọng Kim Mạt Lan Hội sẽ chân chính xuất lực trên chiến trường.
Dương Chính nói ra lời này khiến y chợt nhận ra mình đã đánh giá thấp
năng lực của tổ chức Kim Mạt Lan Hội núp bóng từ thiện này.
Chỉ nhìn thần thái Dương Chính ung dung bình tĩnh, bàn luận quân cơ
chính xác vô cùng, thì y biết cho dù có là quan tham mưu quân sự cao cấp sợ là cũng khó làm được như vậy.
Nếu như y biết được những phân tích chiến dịch của Dương Chính lúc chiều thì chắc có lẽ còn kinh hãi hơn nữa.
Khải Ác ngơ ngẩn hết mấy giây mới định thần lại, phát giác mình đã thất
thái, vờ ho nhẹ, khôi phục thái độ như thường, vỗ tay cười nói:"Không
ngờ tiên sinh lại lạc quan với chiến huống như vậy, nhưng mà bỏ đi 1/4
quốc thổ, kiến tạo phòng tuyến dựa vào sông Á Mỗ Lan thực sự có mạo hiểm quá không?"
Dương Chính bình thản mỉm cười, lòng biết Khải Ác muốn thử bản lĩnh của
mình, nhưng hắn trái lại muốn chấn nhiếp y, hơn nữa hắn cũng không sợ y
nổi lòng úy kỵ với Kim Mạt Lan Hội.
Tình thế hiện nay ép Tam đại công quốc và Kim Mạt Lan Hội vào chung một
chiến tuyến, cho dù Kim Mạt Lan Hội biểu hiện có mạnh mẽ thế nào thì bọn họ cũng phải nén lòng, cùng nhau đối mặt với đại quân Thánh Hỏa Giáo.
Còn như sau khi liên minh đánh bại Thánh Hỏa Giáo, nhất thống Bắc đại
lục rồi tan vỡ thì lúc đó Dương Chính triển hiện thực lực Đào nguyên
phía sau Kim Mạt Lan Hội ra, khi ấy còn sợ gì Tam đại công quốc?
Dương Chính nhìn bức địa đồ đại lục treo trên vách thư phòng, đi thẳng
qua đó, đưa tay vẽ một vòng lớn trên khu vực Triêu Lan vương quốc
nói:"Bệ hạ, ngài xem, cả nước Triêu Lan đều là bình nguyên Gia Lan, phía sau tiếp giáp Lý Tra, Ma Đốn hai đại công quốc, địa thế của họ chính là nằm giữa sơn mạch, là hai nước địa hình nhiều núi, đặc biệt là vương
quốc Ma Đốn có dãy núi Tát Ti Nhĩ bao quanh, dễ thủ khó công, đương
nhiên là khó đánh, tuy quốc thổ rộng lớn nhất nhưng cũng nghèo khó nhất. Còn Lý Tra vương quốc nằm ở vùng bồn địa cắt ngang sơn mạch, đất đai
phì nhiêu, sản vật phong phú, lại có mỏ sắt lớn của Hoành Đoạn sơn mạch, đồng thời còn có con sông Á Mỗ Lan cắt ngang, vận chuyển đường thủy
cũng rất phát đạt, cho nên đó là nước giàu có nhất, quan trọng nhất
chính là đường xuất khẩu ra bình nguyên Gia Lan của nó do Triêu Lan
vương quốc chẹn giữ. Quân đội Thánh Hỏa Giáo muốn đánh vào Lý Tra tất
phải mở ra khuyết khẩu ở Triêu Lan, hơn nữa Triêu Lan vốn ở bình nguyên, tự nhiên rất dễ vây công. Do đó, Triêu Lan nhất định là điểm tấn công
đầu tiên của quân Thánh Hỏa Giáo, cũng là điểm tiến công duy nhất. Trận
chiến này của bệ hạ có thể nói là quan hệ đến vận mệnh của ba quốc gia,
ta cho rằng Lý Tra và Ma Đốn tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn, vừa
rồi bệ hạ nói có 4 vạn binh lực, cá nhân ta nhận định rằng nếu muốn mượn đủ 10 vạn quân tịnh không phải là chuyện khó."
Khải Ác cười bối rối, không hề vì Dương Chính nói ra lòng dạ riêng tư của mình mà giận dữ.
Dương Chính lại chỉ vào đường cong màu lam trên bình nguyên Gia Lan, nơi mà đại bộ phận đất đai Triêu Lan quốc ở đó nói tiếp:"Bệ hạ có thể thấy
hướng chảy của dòng sông Á Mỗ Lan, không chỉ bao quanh 3/4 quốc thổ, mà
còn bao quát cả kinh đô Hải Luân Đặc và những thành lớn trọng yếu. Buông bỏ 1/4 quốc thổ, lui giữ phía Nam con sông Á Mỗ Lan có thể có được bình phong thiên hiểm trời cho, rất là đáng giá, đến khi đó chỉ cần xây dựng công sự phòng ngự bên sông, mười dặm một tòa, lại dùng phong hỏa đài
làm tín hiệu thì ta không tin rằng đại quân Thánh Hỏa Giáo có thể chắp
cánh bay qua dòng sông Á Mỗ Lan này."