Mặc khải cuối cùng của Thánh
kinh chính là:"Con dân thiên quốc từ nơi mặt trời thức tỉnh sẽ thống
lĩnh mọi người chống lại sinh vật địa ngục mưu đồ hủy diệt nhân loại."
Nhưng mà Thần tích đâu phải ai cũng có thể đạo diễn, thần long thì càng không thể tìm thấy.
Mã Nhã thần sơn vì Ma thần tướng quân xuất thế nơi được tín đồ gọi là Thánh sơn.
Ma thần giáo cũng có giáo nghĩa của riêng mình.
Dương Chính thuộc làu Thánh kinh, Phật kinh, tự nhiên là không bỏ qua loại mê hoặc nhân tâm này.
Dương Chính lấy những yếu nghĩa trong đó thay hình đổi dạng, sàng lọc
những gì cần thiết, loại bỏ những thứ không cần, tự mình biên soạn một
bộ giáo nghĩa, phát tán rộng rãi cho giáo đồ, tử đệ trong quân còn phải
học tập định kỳ.
Có thứ này giáo hóa, lại đưa tư tưởng của mình vào trong đó, tương lai
sẽ thay đổi đầu óc của một thế hệ một cách âm thầm, hơn nữa loại tư
tưởng này còn được truyền thừa xuống đời sau.
Giáo huy, giáo phục, giáo đường.
Những gì nên dùng Dương Chính đều lấy tiền từ Đào nguyên ra trang trải.
Giáo đường ngoài việc tuyên truyền giáo nghĩa định kỳ cho giới bình dân
ra còn kiêm luôn việc làm phúc lợi và giáo hóa, thu lưu những người già
và trẻ nhỏ không có năng lực kiếm sống, dạy dỗ trẻ con bình dân học tập
tri thức miễn phí.
Âm nhạc, số học, văn học, kiếm thuật...
Những thứ này vốn chỉ có quý tộc mới được hưởng, Dương Chính thông qua
giáo đường giúp cho giới bình dân cũng được hưởng thụ quyền lợi này.
Dương Chính cũng không ngu ngốc đến mức muốn làm cho chúng sinh bình
đẳng. Suy cho cùng thế giới này còn quá lạc hậu, cho dù là địa cầu thế
kỷ 21 cũng còn chưa có người người bình đẳng, hắn sao có thể bằng vào
khả năng một người mà đối kháng với cả giai tầng quý tộc hùng mạnh.
Nhưng trong giáo nghĩa hắn tuyên truyền có việc người lương thiện sau
khi chết sẽ được vào thiên đường, người độc ác phải vào địa ngục, còn
tuyển chọn những giáo đồ siêu quần bạt tụy trong giới bình dân lên làm
thần chức cao cấp.... Nhiều việc hắn làm giúp cho giới bình dân xưa nay
lầm lũi kiếm sống nhìn thấy được hy vọng trong cuộc sống hàng ngày.
Thuận thế thì đạo hưng vượng.
Dương Chính tin chắc rằng Ma thần giáo sẽ nhanh chóng phát triển.
Ở thế giới này, không có gì có thể ngưng tụ nhân tâm bằng tôn giáo.
Hắn cần phải nắm được lực lượng này, vô luận là để đối kháng với người
muốn lấy mạng hắn hay là hải tộc như ẩn như hiện gì cũng thế.
Sau khi Dương Chính xuất hiện 1 tháng, Thụy Thu đột nhiên tuyên bố rời khỏi vũ đài chính trị.
Nàng tuyên cáo Dương Chính là thúc thúc của Tư Đế An, lại là sư phụ của quốc vương nên phong hiệu Quốc phụ cho hắn.
Dương Chính nắm giữ Kim xà ấn, đeo Tử kim thụ, giúp đỡ Tư Đế An xử lý chính sự.
Tuổi của Tư Đế An không đủ để coi sóc quốc gia, điều này khiến cho Dương Chính trở thành quốc vương thực sự của Vệ Nhung quốc, huống gì hắn còn
là thống soái tối cao của quân đội toàn quốc. Tây nam quân và Ma thần
quân đều nằm dưới quyền chỉ đạo trực tiếp của hắn, quân đội Vệ Nhung lần đầu tiên có chỉ huy thống nhất.
Tình huống này nếu như là hơn 3 năm trước thì tuyệt không thể phát sinh.
Nhưng trước mắt Vệ Nhung quốc do một mình Thụy Thu cáng đáng,hơn nữa
Dương Chính thanh uy hiển hách nên không có ai dám phản đối.
Tín đồ của Ma thần giáo còn tán dương Thụy Thu hiểu rõ đại nghĩa, hành động này sẽ khai sáng thời thịnh thế cho Vệ Nhung.
Vương cung Vệ Nhung.
Cung yến thịnh soạn đang được cử hành, những thị nữ mỹ lệ đi qua lại
giữa đám đông, các loại thức ăn ngon miệng được đưa ra liên tiếp như
nước chảy, màn trướng sặc sỡ treo khắp nơi.
Trong cung đình, hoa viên đâu đâu cũng có người, quý tộc, cự phú, các nhân vật danh tiếng các giới đều thoải mái ăn uống.
Dương Chính mặc áo bào thụ kim màu đen, đầu đội lưu kim, bên cạnh hắn là Tư Đế An và Thụy Thu, bọn họ đi khắp nơi trong đại sảnh, kính tửu với
các danh nhân thân sĩ.
Mỗi một người đều cung kính hành lễ với họ.
Một tay đưa lên ngực, cúi người 90 độ chính là lễ tiết của Ma thần giáo, những người ở đây đều là tín đồ của Ma thần, ai nấy đều hướng về thần
tử thiên quốc tối cao hành lễ.
Dương Chính đi tới khu sảnh ngoài trời, nơi này tập hợp một đám quân quan của Ma thần quân.
Nhìn thấy hắn đi tới, bọn Huyết Lang đều nhao nhao vây quanh.
Vệ Nhung quốc hôm nay hai đại quân hệ hợp lại, đều xưng là Ma thần quân, quân chế từ 12 quân đoàn biến thành 25 quân đoàn.
Trong 25 người thống lĩnh thì cố nhân của Dương Chính đã có tới 16
người, đều là quân quan năm xưa dưới trướng Dương Chính, còn lại 9 người kia ai nấy cũng đều sùng bái Dương Chính vô cùng.
Bọn Huyết Lang vô cùng kích động. Huyết Lang nói:"Ta sớm đã nói qua
tướng quân là thiên thần sao có thể chết được, hôm nay cuối cùng lại có
thể ra sức vì ngài."
Tát Lạc Đặc đứng bên cười nói:"Huyết Lang, năm xưa ngươi chính là người đầu tiên đòi đi báo cừu đó."
Huyết Lang đá một cước vào mông hắn, Tát Lạc Đặc cười vang tránh né.
Đây đều là những thân vệ năm xưa của Dương Chính, họ ở trước mặt hắn tịnh không câu thúc gì.
Dương Chính cùng uống rượu với họ, kể lại sự tình ly biệt.
Lúc này Dương Chính vẫn chưa nói cho họ biết rất nhiều việc, kể cả việc hắn từng đến Bắc đại lục, Đào nguyên, hải tộc tà ác.
Chỉ có Hồng nương tử biết được những chuyện này, nàng ta im lặng ngồi
một bên, cặp mắt sáng như sao nhìn vào Dương Chính. Nàng là nữ nhân rất
trực tiếp, không biết cách che giấu tình cảm nội tâm.
Dương Chính nhanh chóng chú ý đến nàng, nâng ly đi tới.
Sau khi uống với nhau một ly, Dương Chính cúi người đưa tay nói:"Có thể
mời nữ tướng quân mỹ lệ của chúng ta nhảy bài đầu tiên của đêm nay
không?"
Bên ngoài tiếng nhạc đã vang lên, bọn quân quan đứng bên cất tiếng cười vang.
Hồng nương tử mặt nóng ran, nàng không ngờ Dương Chính lại đưa vinh dự
nhảy bản đầu tiên cho nàng. Thân phận của Dương Chính hiện nay đã không
giống như trước, là tín ngưỡng của dân chúng Vệ Nhung, cả nàng đối với
hắn cũng có phần kính sợ.
"Ta không biết khiêu vũ."
"Rất đơn giản, ta chỉ cho nàng, nàng sẽ học nhanh thôi."
"Hồng nương tử, mau đáp ứng tướng quân đi."
"Mau, đáp ứng đi!"
.......
Trong tiếng la hét của bọn quân quan Ma thần quân, Hồng nương tử cuối cùng cũng đặt tay vào trong tay Dương Chính.
Dương Chính dẫn nàng tới vũ trì, lúc này Hồng nương tử vẫn mặc kình trang, tịnh không mặc váy dài của nữ nhân đến dự yến hội.
Nàng ta thật sự không biết khiêu vũ, vừa đi được 2 bước thì đã đạp vào chân Dương Chính.
Dương Chính mỉm cười, nhìn Hồng nương thần tình nghiêm túc, cơ bắp căng
thẳng nói:"Thư giãn đi, ta dạy nàng vũ bộ đơn giản nhất, nàng xem chân
của ta... Một một một hai hai hai... xoay vòng tròn, đúng rồi, hay lắm,
rất đơn giản phải không? Kỳ thực nàng rất có thiên phú, nữ nhân mà, sao
lại không khiêu vũ chứ?"
Hồng nương tử vốn là người luyện võ, thân thể linh hoạt vô cùng, điệu nhảy
tam phách vũ (vanxơ) rất đơn giản này nàng nắm được rất nhanh, lại thêm
Dương Chính vốn là người nhảy dẫn đường rất giỏi, một lát sau nàng đã có thể phối hợp cùng Dương Chính.
Một khúc hát kết thúc nhưng Dương Chính không buông nàng ra.
Hơn nữa hắn vẫn tiếp tục nhảy với nàng, vừa nhảy vừa thấp giọng hỏi:"Xem ra nàng có rất nhiều nghi vấn?"
Hồng nương tử nhìn Dương Chính, bình thản nói:"Ta chỉ là nghĩ, ngươi đã
trở về, vì sao còn không sử dụng gương mặt thật, lại còn bọn quái vật
ngươi nói, còn những sự việc ngươi trải qua ở Bắc đại lục, nếu như cần
thiết ta nghĩ bọn Huyết Lang có đủ tư cách để nghe."
Dương Chính trầm ngâm:"Không phải ta không thích dùng mặt thật mà có một đoạn cố sự nên ta không thể, còn bọn quái vật kia vốn không phải là
địch nhân của một mình ta mà là địch nhân của toàn nhân loại. Không chỉ
bọn Huyết Lang cần biết mà bất kỳ ai cũng phải biết, nhưng mà ta không
thể nói trắng ra, chỉ thông qua tư tưởng tôn giáo truyền bá. Nếu nàng đã đọc Thánh kinh ta biên soạn ắt sẽ thấy "Mạt nhật chi luận", trong đó
nhân loại vì phạm quá nhiều tội nghiệt nên một nền văn minh cổ đại đã bị hồng thủy nhấn chìm, hải tộc hung tàn từ vực sâu địa ngục cũng xông ra
hủy diệt nhân loại."
Tư tưởng Mạt nhật luận Dương Chính sớm đã nghĩ tới.
Hắn không biết nguyên nhân chân chính hình thành hải tộc nhưng thông qua tôn giáo truyền bá hải tộc thành một loại quái vật hủy diệt nhân loại,
cho dù tương lai hải tộc có xuất hiện thì nhân loại cũng có thể thông
qua tôn giáo mà tụ hợp lại đối kháng với chúng.
Hồng nương tử còn chưa hiểu rõ thâm ý của hắn nhưng nàng thấy Dương
Chính chưa từng coi trọng bất kỳ ai như hải tộc, thậm chí hắn còn coi
việc đối kháng với chúng là lý tưởng tối cao.
Mặc khải cuối cùng của Thánh kinh chính là:"Con dân thiên quốc từ nơi
mặt trời thức tỉnh sẽ thống lĩnh mọi người chống lại sinh vật địa ngục
mưu đồ hủy diệt nhân loại."
Nhảy xong hai khúc, Dương Chính buông Hồng nương tử đang còn suy tư ra.
Hồng nương tử vừa học khiêu vũ xong liền bị một nhóm quân quan Ma thần
bao vây, có thể thấy Hồng nương tử trong Ma thần quân rất được lòng
người.
Dương Chính nhìn Thụy Thu đang vận đồ dạ hội màu tím, thần bí thâm thúy
như đóa hoa bách hợp về đêm, khiến cho người ta có cảm giác đẹp đẽ mà
không thể với tới.
Lúc này bên Thụy Thu lại là một người Dương Chính tuyệt không muốn gặp: Quy Tàng.
Vị tướng thống lĩnh Đông tuyến quân ngày xưa, hắn cũng biết chuyện Dương Chính giết chết Tả Thanh Tử, hơn ba năm không gặp, hắn đã già đi nhiều, râu tóc bạc quá nửa, gương mặt cũng có nhiều nếp nhăn, hiển nhiên những năm gần đây hắn sống tịnh không thoải mái.