Dương Chính uống cạn chung
trà nói:"Hiện tại Tư Đế An đã lớn, sớm muộn gì nó cũng phải gánh vác
trách nhiệm, nàng và ta đều không thể chiếu cố cho nó cả đời, đúng
không? Con đường của vương giả là con đường chông gai, nó vừa ra đời thì đã bị chú định đi con đường đó, ta chỉ có thể tận tình chỉ dẫn nó nhưng ta không thể bầu bạn cùng nó. Vương giả, trời sinh vốn phải cô độc!"
Năm xưa vì Dương Chính bị ám sát, Thụy Thu trút giận sang những người
từng tham gia Lam Quang hiệp nghị, lão hồ ly Tiếu Ân bị đánh rơi đài,
bọn Quy Tàng, Mục Phi Vân đều bị trục xuất trực tiếp khỏi quân Đông
tuyến. Hiện tại tuy quan chức của Quy Tàng không nhỏ nhưng chỉ là một
tướng quân không có thực quyền.
Lúc Dương Chính nhìn qua thì Quy Tàng cũng đang nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ phức tạp pha lẫn chút không tin.
Dương Chính lấy hai ly rượu từ tay thị nữ thần tình thản nhiên đi về phía y.
Hắn đưa ly rượu cho Quy Tàng, nói thoải mái:"Đã lâu không gặp, Quy tướng quân!"
Quy Tàng nhìn hắn một lúc, thấp giọng nói:"Đã lâu không gặp, tướng quân, có thể gặp riêng ngài không?"
Thụy Thu ánh mắt lăng lệ nhìn về phía Quy Tàng, Dương Chính liếc mắt ra hiệu cho nàng, mỉm cười nói:"Mời Quy tướng quân!"
Đến một tiểu thính tĩnh mịch, Dương Chính dặn dò hộ vệ không được cho ai tiến vào.
Hai người đóng cửa, Quy Tàng lạnh lùng nhìn hắn, Dương Chính thản nhiên như không thấy gì.
"Nếu như ta đoán không sai thì Quy tướng quân có phải đang nhớ tới chuyện ta năm xưa giết chết Tả Thanh Tử hay không?"
Quy Tàng ánh mắt lộ vẻ kinh nghi, hiển nhiên không ngờ Dương Chính lại
chủ động như vậy, y trầm mặc một lúc, lạnh giọng nói:"Ngươi quả nhiên là hắn? Ta từng nghi ngờ là nhân vật như ngươi sao có thể dễ dàng chết đi, quả nhiên là ngươi còn sống!"
Dương Chính đi tới song cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm trong suốt
như pha lê, trăng khuyết cong cong và rất nhiều ngôi sao sáng.
Hắn nói:"Ta còn sống thì lẽ nào ngươi cho ta quay lại phục cừu hay sao?"
"Lẽ nào không phải?" Quy Tàng cười lạnh:"Với tính cách của ngươi, năm
xưa Thương Nguyệt quốc bán rẻ ngươi, ngươi đem lòng thù hận, sử dụng tất cả lực lượng có được, đánh cho Thương Nguyệt quốc tơi bời hoa lá, Khâu
Viễn Sơn cũng bị tức chết, hơn 3 năm trước ta tuy không trực tiếp tham
gia mưu sát ngươi nhưng cũng biết rõ tất cả những nhân vật cao tầng của
các nước đều không muốn ngươi sống, hiện nay ngươi quay lại không biết
dùng phương pháp gì mê hoặc bệ hạ, chẳng phải vì phục cừu thì là gì?"
"Xem ra ngươi cũng hiểu ta." Dương Chính cười tự trào, uống cạn ly rượu
đỏ như máu trong tay, quay người lại:"Ngươi nói ta phải làm sao đây, Quy tướng quân, hay là ngươi nói cho ta biết, ta nên làm thế nào mới thích
hợp đây?"
Quy Tàng không ngờ hắn lại hỏi như vậy.
Nhìn thấy đôi mắt màu đen không chút biểu tình nào của Dương Chính, Quy
Tàng đột nhiên cảm giác tất cả những gì muốn nói lại không thể nói ra
lời.
Dương Chính phảng phất như có thể nhìn thấu nội tâm của y, bình tĩnh
nói:"Lúc đến đây, có phải ngươi nghĩ sẽ dùng chuyện của Tả Thanh Tử uy
hiếp ta, ép ta phải rời đi phải không?"
Quy Tàng cuối cùng cũng cảm thấy có chút không đúng.
Lúc đối mặt với Dương Chính, y phát giác nam nhân này căn bản không thể
bị uy hiếp, bất kể là về mặt tinh thần hay thể xác, Dương Chính đều
không phải là người y có thể đối phó. Dương Chính nhìn y, dáng vẻ như
không phải là bề trên nhưng Quy Tàng lại phát hiện mình chỉ có thể
ngưỡng vọng hắn. Đó chính là phong phạm ung dung, khiến cho người ta
sinh ra cảm giác tự ti.
Dương Chính sớm đã đoán biết những gì Quy Tàng định uy hiếp nhưng hắn không hề để ý.
"Quy tướng quân, ta biết ngươi là người thẳng thắn, đáng tiếc lại không
thích hợp với quan trường." Dương Chính đi tới, vỗ vai y:"Ngươi đã biết
con người của ta, chắc biết ta không hề ăn nói hoang đường. Ta tịnh
không sợ ngươi đem chuyện ta giết Tả Thanh Tử lưu truyền ra ngoài, vì
hiện nay ở Vệ Nhung quốc không ai tin chuyện này. Ta có thể nói cho
ngươi biết, lần này ta trở lại không phải vì báo cừu, nghĩ cho kỹ đi,
nếu ngươi nhất định muốn dùng chuyện này uy hiếp ta thì cứ việc."
Dương Chính thản nhiên đi ra ngoài.
Thụy Thu chờ hắn ở đầu hành lang, thấy hắn đi tới liền tới hỏi:"Sao?"
"Quy Tàng không phải là địch nhân, không cần lo lắng, huống gì địa vị
của hắn hiện tại cũng không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với ta, chỉ có Thương Nguyệt vương và Mạn Kỳ là có chút phiền phức." Dương Chính
bình thản nói.
Qua mấy tháng truyền bá, Ma thần giáo uy lực sơ hiện, địa vị của Dương
Chính đã được đưa lên cao tột, không thể xô ngã, ít nhất ở trong Vệ
Nhung quốc thì hắn không khác gì Thần!
Hiện tại nếu muốn uy hiếp Dương Chính thì trước hết phải san bằng Vệ Nhung quốc.
Trước mắt, Nam đại lục còn chưa có quốc gia nào có thể làm được chuyện đó, kể cả Thương Nguyệt quốc.
Chỉ là, Vệ Nhung đứng ở đầu sóng ngọn gió, khiến cho người ta còn úy kỵ
hơn cả Thương Nguyệt quốc, Thụy Thu chỉ sợ những quốc gia trong lòng có
quỷ liên hợp lại đối phó với Vệ Nhung. Nghe nói hiện tại Lôi Thiết quốc
và Thương Nguyệt quốc đã ra lệnh cấm chỉ lưu truyền Ma thần giáo, các
tín đồ thờ phụng Ma thần đều bị coi là dị đoan.
Dương Chính ánh mắt sắc bén, phảng phất như nhìn xuyên qua nội tâm của Thụy Thu.
Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng:"Không cần lo lắng, ta có thể đứng ở vị trí đỉnh cao này, tự nhiên đã có tính toán đến bất kỳ công kích nào. Yên
tâm, ta tịnh không phải quay lại một mình, cố sự của ta sẽ kể cho nàng
nghe. Nếu như luận về chiến đấu thì còn có đội quân nào hơn được Ma thần quân?"
Thụy Thu ánh mắt sáng lên, Dương Chính nói vậy nàng cũng an tâm hơn
nhiều, nàng tịnh không hỏi dồn, vì nàng biết Dương Chính chắc chắn sẽ
nói cho nàng biết.
Thịnh yến cung đình đã kết thúc.
Tư Đế An không chịu cho Dương Chính rời đi, kéo hắn đòi hắn dạy kiếm thuật.
Mấy năm chưa gặp, tiểu gia hỏa này cố nhiên đã trở thành thiếu niên
nhưng vẫn không quên được vị sư phụ này. Ngày đó Dương Chính chân đạp
thần long xuất hiện ngay vùng đất mặt trời thăng khởi đã lưu lại ấn
tượng không thể xóa nhòa trong lòng nó.
Lứa tuổi này thường sùng bái anh hùng, Tư Đế An từ nhỏ đã thiếu tình
thương của người cha, vì vậy trước khi Dương Chính xuất hiện cũng cảm
thấy cô tịch và yếu ớt.
Dương Chính xuất hiện đã bổ sung được khoảng trống trong lòng nó, đối
với nó, Dương Chính không chỉ là sư phụ, mà còn là phụ thân, bù đắp cho
những ngày thiếu thốn tình thương.
Trong thâm cung, Dương Chính thay áo bào hoa lệ, chỉ mặc y phục đơn giản.
Thụy Thu an tĩnh ngồi trong đình nhìn hai nam nhân đang luyện kiếm, hai người đều là những người quan trọng nhất đối với nàng.
Mọi việc diễn ra y hệt mấy năm trước.
Dương Chính cầm mộc kiếm, tùy ý đứng đó cho Tư Đế An phát động công kích.
So với 4 năm trước, Tư Đế An kiếm thuật tiến bộ rất lớn, vô luận là sức lực, kỹ xảo, tốc độ đều hơn xa ngày xưa.
Lúc nó công kích ẩn ước có oai phong của chúa tể, thậm chí còn có đấu
khí, các chiêu thức đánh ra không còn phiêu phù như cũ, Dương Chính tiện tay ngăn đỡ, xem ra vô cùng kịch liệt.
Chỉ là nhìn kỹ thì mới thấy Dương Chính thậm chí chân còn không thèm di
chuyển, một mực đứng yên ngăn đỡ công thế của Tư Đế An, sau 10 phút Tư
Đế An bắt đầu thở dốc, mồ hôi ướt khắp người, còn Dương Chính thần sắc
vẫn như thường, cả mồ hôi cũng không có 1 giọt.
Hô!
Thanh kiếm của Dương Chính nhẹ nhàng vạch lên một đường, đánh trúng chuôi kiếm của Tư Đế An khiến cho kiếm của nó bay ra ngoài.
Tư Đế An thở dốc, hổ thẹn nói:"Sư phụ, con thật vô dụng."
Dương Chính thần tình thản nhiên, nói:"Vương giả không cần áp chế người
mà cũng không bị người áp chế. Vương giả thành công không hề cầm tù trái tim người khác, mà khiến cho họ tự giác thần phục mình, đi theo mình,
nhưng những người đi theo vĩnh viễn không thể tiếp cận y, hiểu được cảm
thụ chân thật của y. Tư Đế An, con là vua của Vệ Nhung, là người nắm giữ vùng đất này, con phải có được tấm lòng của bậc đế vương, bác ái khoan
hậu, đồng thời không chịu khuất phục bất kỳ ai. Cho dù là ta thì con
cũng không cần phải sợ hay phải khuất phục, kiếm thuật của con không
phải là quan trọng nhất, thân là vua của 1 nước, con có thể sai sử những kiếm thủ đỉnh cấp, nhưng trước khi làm được chuyện này, đầu tiên con
phải trưởng thành, trở thành một bậc vương giả chân chính. Nhớ lấy..."
Dương Chính đưa tay đặt lên trái tim mình:"Tấm lòng của con!"
"Được rồi, , đi nghỉ thôi, kiếm thuật hôm nay luyện tới đây thôi!"
Dương Chính đi lên đình, bỏ mộc kiếm xuống, Thụy Thu rót cho hắn một
chung trà, liếc nhìn Tư Đế An nói:"Ngươi hiện nay sao nghiêm túc thế? Ta nhớ 4 năm trước ngươi còn chơi bời vui vẻ với nó, còn chơi đá dế với nó nữa!"
Dương Chính uống cạn chung trà nói:"Hiện tại Tư Đế An đã lớn, sớm muộn
gì nó cũng phải gánh vác trách nhiệm, nàng và ta đều không thể chiếu cố
cho nó cả đời, đúng không? Con đường của vương giả là con đường chông
gai, nó vừa ra đời thì đã bị chú định đi con đường đó, ta chỉ có thể tận tình chỉ dẫn nó nhưng ta không thể bầu bạn cùng nó. Vương giả, trời
sinh vốn phải cô độc!"
Thụy Thu nhìn Tư Đế An đang đứng ở luyện võ trường, nó chỉ yên lặng cầm
kiếm suy tư, nhưng lại khiến cho nàng có cảm giác nó đang dần dần thay
đổi.
Nó không còn ốm yếu, đáng thương mà phảng phất như một tòa cô sơn lạnh lẽo.
Lần đầu tiên, Thụy Thu cảm thấy mình không thể tiến nhập vào nội tâm của nó.
..................
Nàng thở dài, đây chính là con đường nàng đã chọn cho Tư Đế An.
Nàng không thể quay đầu, cũng không thể hối hận, chỉ là khi Tư Đế An
bước lên con đường vương giả thì nó cũng từng bước, từng bước rời xa
nàng.
Nó không còn là An tử đáng yêu của nàng, cũng không còn là bảo bối của nàng ngày xưa.
Nó là vua, nó thuộc về quốc gia này, thuộc về những thần dân của nó.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, nội tâm của nàng đều đau đớn, chua xót vô cùng.
Dương Chính nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
"Đừng thương tâm, nàng là mẹ của vua, điều này không thể thay đổi, huống gì nàng còn có ta, nàng không hề cô độc."
"Dương!" Thụy Thu rơi lệ, ôm chặt lấy hắn.