Ma Thần Tướng Quân

Chương 15: Q.15 - Chương 15: Dạy dỗ






Ở lại Đức Khắc Lan ăn tối xong, Thụy Lệ lại tìm tới Dương Chính xin được học lộ đao pháp đó.

Nói ra thì đại khái vì năm xưa Dương Chính sử dụng thanh đao này nên Ma thần quân tựa hồ đều dùng Liệp huyết đao để làm vũ khí.

Vào trong viện, một nhóm nữ binh vây quanh, chào hỏi thần y gia gia rất là thân thiết. Dương Chính đi lại nơi này nhiều lần, cơ hồ mỗi nữ binh đều đã được hắn cứu trị, vì thế rất là thân cận.

Thụy Lệ yêu cầu mọi người tránh ra, để thần y dạy đao pháp. Sớm đã nghe thần y lần này đến đây, trên đường đã đánh giết khiến cho hơn trăm người phải bỏ chạy, bọn nữ binh vốn tôn sùng cường giả đều khát khao muốn biết.

Mọi người vây quanh thành một hình tròn, Dương Chính rút đao ra.

Tức thì khí thế của hắn liền cải biến, cả người hắn giống như một thanh đao vừa xuất vỏ, sắc bén vô cùng.

Nữ binh đứng đối diện hắn thậm chí còn không dám nhìn vào mắt hắn, mọi người đều bị khí thế sát phạt kỳ diệu vây khốn, mọi tiếng thì thầm đều tan biến, khu nhà biến thành yên tĩnh vô cùng.

Dương Chính đưa tay vuốt nhẹ lên lưỡi đao sáng lóa lạnh lẽo, người ngoài đứng xem có cảm giác như hắn dung hợp với đao thành một thể. Dương Chính chậm rãi cất tiếng, thanh âm không từ hòa như bình thường mà lạnh lẽo như tiếng kim loại va vào nhau:"Binh lính sa trường chiến đấu khác với đơn độc chiến đấu, đơn đả độc đấu cần phải nghiên cứu kỹ xảo, thực lực cao thấp mới là nhân tố quyết định, nhưng binh lính sa trường thì khác hẳn, trong thiên quân vạn mã thì lực lượng của 1 người rõ ràng không đủ, vì vậy phải truy cầu lực lượng của "thế", thuận thế mà làm, vô luận đao thế, kiếm thế và nhân thế gì cũng vậy!"

"Gào!" Hắn đột nhiên quát lớn, hai tay cầm đao giơ lên quá đầu chém mạnh xuống!

Chớp mắt đao như vầng trăng tròn chiếu rọi, đao quang soi sáng khắp khu nhà!

Nữ binh đứng đối diện hắn cách chừng hơn 10 mét phảng phất như bị hút vào trong dòng xoáy do đao quang hình thành, cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào hố băng, tê dại đờ đẫn, cả nói cũng không ra hơi, sắc mặt biến thành trắng nhợt.

Một đao này giống như từ trời vụt qua, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

Mấy nữ binh đối diện đao quang như bị rút hết khí lực ngã lăn ra đất.

Những nữ binh đứng xem xung quanh sắc mặt đều xanh lè, hiển nhiên là bị một đao này chấn nhiếp.

Nữ binh ngã xuống được đồng bạn đỡ lên, nhưng mồ hôi lạnh toát khắp người, giống như vừa lâm bệnh nặng. Dương Chính nhìn bọn họ, bình thản nói:"Đây chính là cách vận dụng đao thế, mọi người có thể thấy một đao này rất đơn giản, không có chút kỹ xảo hoa mỹ nào, nhưng các ngươi nghĩ xem có đao thuật, kiếm thuật nào hoa mỹ mà có thể ngăn đỡ được một đao này hay không?"

Bọn nữ binh đều trầm tư suy nghĩ.

Dương Chính nhẹ nhàng nói:"Các ngươi lui lại một chút, đừng đứng trước mặt ta."

Mấy nữ binh vừa rồi khiếp sợ vội vàng lùi ra.

Dương Chính nhẹ nhàng giơ đao lên, một động tác vô cùng đơn giản nhưng những người bên ngoài không thấy được chỗ hở nào có thể công kích, chỉ một thế khởi đao mà Dương Chính đã như một cây đại thụ sừng sững, tư thái đơn giản mà không ai có thể phá hủy.

Trong mắt mọi người, vẻ già lão của Dương Chính hoàn toàn biến mất, hiện tại toàn thân hắn tán phát khí thế sắc bén không ai có thể ngăn trở.

"Binh lính sa trường dùng lực thủ thắng, hợp cùng khí thế dũng mãnh để phá khí thế đối phương, ép bức sức lực đối phương. Trong lúc xung phong giữa ngàn vạn người, chỉ một tiến không lùi, không thể có chút cảm giác khiếp sợ hay thương cảm nào, cần phải biết đối phương là người muốn lấy mạng ngươi, cái thói nhân từ của đàn bà tuyệt không thể có. Một trận thắng bại có thể quyết định tính mạng đồng bào huynh đệ, phụ mẫu của ngươi, vì vậy trên chiến trường ngươi chỉ cần nhớ một chữ!"

"Sát!"

Dương Chính lạnh lùng quát lên.

Cả người hắn chớp mắt đã biến mất, trong tay chỉ còn một phiến đao quang.

Bộ đao pháp này thập phần đơn giản, bất kể bổ thẳng, chém ngang, đâm xéo đều không chút kỹ xảo nhưng liên tiếp với nhau, đao thế cuồn cuộn như mây, không hề dừng lại chút nào.

Nếu như đứng trước đao thế này, bất kỳ thứ gì cũng đều bị chém nát tan thành tro bụi, bất kỳ kỹ xảo nào cũng không có tác dụng, vì lúc ngươi đang suy nghĩ xem nên dùng chiêu số nào thì đao thế đã như hoàng hà tuôn đổ, nuốt gọn ngươi, trừ việc ngạnh công mãnh tiếp, so lực so thế thì không còn cách nào khác.

Hơn nữa, trong lúc chiến đấu, nếu có chút phân thần, hoặc có chút khiếp sợ tất sẽ bị chém thành bụi phấn.

Chớp mắt, Dương Chính đã đánh ra hơn trăm đao, cả người đã phóng về phía trước mấy chục mét, đao quang lướt qua một cây đại thụ, Dương Chính thu đao xoay người, cây đại thụ đó chầm chậm ngã xuống.

Trong trường bụi bốc mù mịt, mọi người im lặng hồi lâu không nói, phảng phất tất cả ngôn ngữ đều bị đao quang chí bá chí cường này đánh tan nát.

Dương Chính đi về chỗ nữ binh, trầm giọng nói:"Lộ đao pháp này xem rất đơn giản nhưng nếu không có tâm tính kiên định và dũng khí coi chết như về thì căn bản không thể nào tạo thành "thế", vì vậy muốn lĩnh ngộ tinh tủy của lộ đao pháp này thì phải mài luyện tâm tính, lại dành thêm thời gian vẽ ra họa đồ về kết cấu cơ thể..."

"Xuất đao mạnh mẽ thần tốc tịnh không phải thuần túy đâm chém loạn xạ, phải đánh vào đúng chỗ trí mệnh của đối phương. Trước đây ta từng gặp một người mổ trâu tên là Bào Đinh, lúc hắn mổ trâu thì tay, vai, chân, đầu gối cùng động, cả một con trâu đều bị cắt ra từng phần da xương riêng biệt, âm thanh của lưỡi đao vang lên rất lớn, nhưng lại hợp với âm luật. Ta hỏi các ngươi hắn kỹ thuật đã cao minh tới trình độ nào, lại nói hắn nghiên cứu quy luật của sự vật đã vượt quá yêu cầu của việc mổ trâu. Năm xưa hắn bắt đầu mổ trâu thì do không biết kết cấu thân thể của con trâu, chỉ nhìn thấy một con trâu hoàn chỉnh, ba năm sau hắn nhìn thấy được cơ thịt gân cốt bên trong nó chứ không còn nhìn thấy cả một con trâu. Hiện tại lúc mổ trâu hắn chỉ cần dùng tinh thần tiếp xúc với thân thể của trâu là có thể ra tay, tuyệt không cần dùng mắt nhìn. Bất kỳ đao nào xuất ra đều thuận theo kết cấu của cơ thể con trâu, men theo những chỗ trống giữa những khớp xương mà rọc, tất cả đều y như kết cấu cơ thể ban đầu. Con dao mổ trâu không hề chạm đến những chỗ kinh mạch tương liên, đừng nói gì tới chạm vào xương cốt, trù công kỹ thuật cao minh mỗi năm đổi một thanh đao khác vì bọn họ chỉ dùng đao để cắt thịt, trù công kỹ thuật kém thì mỗi tháng đổi một thanh đao, là vì họ dùng đao chém vào xương. Còn đao của Bào Đinh sử dụng suốt 19 năm, mổ mấy ngàn con trâu nhưng lưỡi đao lại sắc bén như được mài vào đá. Thanh đao của hắn chỉ cần cắt nhẹ trên thân trâu thì cốt nhục liền tách ra giống như bùn đất, mổ trâu lấy hết thịt mà xương cốt vẫn được bảo toàn. Đó cũng là cảnh giới tối cao của đao pháp, các ngươi cần phải luyện cho đến khi đối thủ trước mặt dù biến hóa thân hình thế nào thì ngươi chỉ cần xuất một đao liền chém đúng vào chỗ trí mệnh của y, đao tùy tâm động, căn bản không cần phải rắp tâm trước, đến lúc đó thì đao pháp đại thành!"

"Tự mình lĩnh ngộ đi!" Dương Chính nói xong liền đi về phòng, mặc bọn nữ binh vẫn còn đang kinh hãi.

Thụy Lệ đi tới cây đại thụ vừa bị chặt ngang, tức thì kinh ngạc la lên.

Bọn nữ binh vây lại quan sát, nhìn thấy vết cắt đều kinh hãi, vết cắt ngang thân cây trơn láng như kính, không có chút thô nháp nào.

Loại cây này là gỗ đào, nổi danh cứng rắn, nếu như họ dùng toàn lực, cho dù có cả đấu khí thì vết chém cũng lồi lõm không đều, không thể nào có được hiệu quả như vậy.

Dương Chính đi vào trong phòng, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Nhìn thấy người này, Dương Chính vòng tay thi lễ:"Tướng quân, ngài tỉnh rồi sao? Thân thể thế nào?"

Hồng nương tử lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như lưỡi đao muốn xuyên thấu gan ruột hắn, Dương Chính kinh hãi, hắn tự tin dịch dung thuật của mình diệu tuyệt thiên hạ nhưng hắn cũng biết trực giác của nữ nhân đáng sợ vô cùng.

"Ngươi đi theo ta!"

Hồng nương tử không kể gì tới Dương Chính, quay người đi lên Thanh Triêu lâu.

Tới một gian thư phòng, Hồng nương tử đợi Dương Chính tiến vào xong thì đóng cửa lại.

Lúc này, trời đã tối, lại không có ánh trăng, trong phòng càng thêm tối tăm, Dương Chính không biết Hồng nương tử muốn làm gì, hắn đi tới song cửa sổ, im lặng nhìn nàng.

"Niêm hoa bá tước đại nhân, ngươi còn dấu ta tới chừng nào?"

Dương Chính giật mình, thực sự đã bị nàng ta nhìn thấu rồi sao? Hắn miễn cưỡng cười nói:"Tướng quân, Niêm hoa bá tước gì chứ?"

"Còn giả vờ? Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?" Hồng nương tử cười lạnh:"Năm xưa ngươi đưa ta vào Uy Cổ Lan cũng đã dịch dung, không ai biết rõ bản lĩnh cải sửa dung mạo của người bằng ta. Nhưng dung mạo thay đổi nhưng thân hình vẫn không đổi, huống gì một lộ Liệp huyết đao pháp đó sao có thể gạt người? Đáng cười nhất là ngươi lấy tên chỉ khác một chữ với tên thật, ta mà nhận lầm thì để cho ngươi tùy nghi xử trí."

Dương Chính đau đầu, không ngờ mình trước mặt Hồng nương tử lại để lộ sơ hở liên tiếp, cũng do hắn vốn không muốn dấu diếm nàng, suy cho cùng thì người có thể biết được nhiều bí mật của hắn cũng đều là người mà hắn tín nhiệm.

Hồi lâu sau, hắn thở dài nói:"Hồng nương tử, nhiều năm không gặp, nàng vẫn như xưa!"

Thanh âm của hắn không còn cố ý tỏ ra trầm đục, nghe thấy thanh âm vừa lạ vừa quen này, thân hình kiều diễm của Hồng nương tử run lên, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Cho dù nàng đã đoán ra, cho dù Dương Chính chính miệng thừa nhận nhưng nàng vẫn có cảm giác không dám tin, hơn ba năm trước, sau khi hắn sáng tạo nên kỳ tích thì đột nhiên "chết đi".

Nàng là người đầu tiên không tin, sự hùng mạnh của Dương Chính đã ăn sâu trong lòng nàng, nàng cho là không ai có thể giết được hắn.

Chỉ là truyền ngôn về sau càng lúc càng khoa trương, Dương Chính lại không còn tung tích, Hồng nương tử mới miễn cưỡng tiếp thụ sự thật này.

Nhưng nàng cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, nàng vẫn mong chờ ngày Dương Chính xuất hiện.

Chỉ là "ngày đó" đột nhiên đến, Hồng nương tử lại cảm thấy tay chân luống cuống, không biết làm sao.

Chú:

Câu chuyện dùng đao Dương Chính kể chính là câu chuyện ngụ ngôn Bào Đinh giải ngưu của Trang Tử, ý tứ là đầu bếp mổ trâu khi đạt tới đỉnh cao thì trong mắt cũng không còn trâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.