Dương Chính tới gần nàng, từ lúc cứu nàng trên Phong sào đảo, hình ảnh
đặc biệt của nàng đã khắc sâu trong lòng Dương Chính. Hồng nương tử vốn
là nữ nhân khiến cho người ta đã gặp khó quên, cho dù giữa họ không thể
phát sinh bất cứ ái tình dung tục gì, nhưng Dương Chính cũng rất thích
cảm giác hân thưởng nàng ta.
"Ta trở về rồi, bất quá tạm thời không thể tiết lộ thân phận, cô cũng
biết ta bị rất nhiều người quyền thế cố kỵ, bằng không hơn 3 năm trước
đã không có nhiều người muốn lấy mạng ta, vì vậy cô tạm thời giúp ta giữ bí mật được không?"
Hồng nương tử nhìn sâu vào mắt hắn, đột nhiên vung quyền đánh thẳng vào bụng Dương Chính.
"Ngươi là một nam nhân không có trách nhiệm!"
Nàng ta thấp giọng mắng.
Dương Chính cố chịu một quyền của nàng, miệng cũng méo xệch, năm xưa hắn bỏ thân vệ đội ở Uy Cổ Lan, một mình đi tới Lưu Vân quốc mượn Hoàng
dương kỵ giết sạch Thương Nguyệt Tây tuyến quân, nói cho cùng thì thật
sự hổ thẹn với những thân vệ cùng mình vào sinh ra tử.
Dương Chính từng nói rằng hắn nợ nhân tình của Nguyệt Như Tuyết, nhưng thật ra lẽ nào hắn không nợ những thân vệ này sao?
Bọn họ tôn sùng hắn, bỏ qua cơ hội tấn tháng, cùng hắn đi đến vùng đất
loạn lạc lũ lụt này mà không hề than oán, hắn lại vì thù riêng của mình
mà bỏ rơi họ, đi trên con đường khác!
"Ta đúng là không có trách nhiệm, nếu cô còn giận thì cứ đánh ta cho hả
giận, ta tuyệt sẽ không hoàn thủ!" Dương Chính thành khẩn nói.
Hồng nương tử liếc nhìn hắn, vung tay:"Da ngươi vừa dày vừa cứng, có đánh chỉ đau tay!"
Dương Chính bật cười, đột nhiên vươn tay ôm lấy Hồng nương tử. Cái ôm
này tuyệt không bao hàm chút tính dục nào, mà bao hàm tình cảm huynh đệ
tỷ muội thân nhiệt vô cùng.
Hồng nương tử sống mũi cay cay, đẩy hắn ra:"Đừng có vừa về đã muốn chiếm tiện nghi của ta!"
Dương Chính cười ha hả:"Bọn Huyết Lang đâu? Hiện tại thế nào rồi?"
Hồng nương tử nói:"Năm xưa tin ngươi chết truyền tới, bọn họ đều náo
động, gây sự khắp nơi, hoài nghi Thương Nguyệt quốc hạ thủ, còn đòi đi
ám sát Thương Nguyệt vương, hỗn loạn vô cùng... Về sau, vương hậu... à,
thái hậu bệ hạ đi tới vỗ về. Họ biết nàng ta là tỷ tỷ của ngươi nên cũng nghe lời. Nàng ta khuyên nhủ bọn Huyết Lang không nên nhắm mắt đi chết, còn nói tương lai sẽ vì ngươi báo thù, bọn Huyết Lang mới chịu thôi.
Còn hôm nay trong Ma thần quân, hắn chính là thống lĩnh của Ma thần đệ
nhất quân, ta là thống lĩnh đệ tam quân. Ma thần quân tổng cộng có 12
biên chế, nhân số hơn sáu vạn, đệ tam quân của ta vì chỉ thu nữ binh nên nhân số khá ít, còn những quân khác đều có hơn 5000 người. Hiện tại Ma
thần quân cũng là một trong 2 chi quân đội lớn nhất nước. Chắc ngươi
cũng biết hiện nay bọn ta cũng đang đấu với Tây Nam quân hệ."
Dương Chính thở phào, còn sống là tốt rồi, những huynh đệ của hắn còn có thể xuất đầu thì càng tốt, xem ra Thụy Thu đối đãi bọn họ cũng không
tệ.
"Mấy năm nay ngươi đi đâu?" Hồng nương tử hỏi điều nàng canh cánh trong lòng.
Dương Chính kéo Hồng nương đến ngồi một bên hắn.
"Tình huống của ta rất phức tạp, mấy năm nay ta trải qua rất nhiều chuyện, từ từ ta sẽ kể cho nàng nghe..."
..........
Sáng sớm hôm sau, mấy tên nữ binh lén lút nhìn về phía thư phòng trên lầu ba.
"Tướng quân và thần y ở trong phòng cả 1 đêm mà còn chưa ra ngoài..."
"Ngươi nói xem bọn họ liệu..." Nữ binh thanh âm chợt nhỏ lại.
"Đừng nói bậy, sao có thể, tuổi của thần y đủ để làm gia gia của tướng quân..."
"Ha ha, ta thấy thần y tuổi già chứ tâm chưa già, ngươi không thấy hôm
qua lão sử đao hay sao, ta thấy lão còn mạnh hơn cả nam binh cường tráng nhất..."
"Hừ... con hồ ly nhà ngươi... Tướng quân mà biết coi chừng sẽ lột da ngươi..."
Cửa thư phòng chợt mở ra.
Mấy nữ binh vội vàng quay đầu đi tránh né.
Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, bọn nữ binh đang lén lút lui
ra, chợt một thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt khiến họ giật mình.
"Mấy người các ngươi ở đây làm gì?" Dương Chính mặt cười lòng không cười nhìn họ.
"À... à à... Thần y gia gia... Bọn ta chỉ vô tình đi qua..." Một nữ binh ấp úng, mấy nữ binh kia vội vàng phụ họa.
Dương Chính cốc mạnh một cái lên đầu nàng ta, cười mắng:"Tuổi thì chưa lớn, mà tâm tư đã lớn."
Nữ binh bị cốc đầu chỉ đưa tay ôm đầu, cười hề hề nhìn Dương Chính.
"Đứng đây làm gì, còn không đun nước pha trà cho gia gia, ta còn chưa ăn sáng đây."
"Dạ, dạ..." Mấy nữ binh chạy đi còn nhanh hơn thỏ.
Dương Chính quay đầu nhìn Hồng nương tử hai mắt còn đỏ tia máu, đi tới
vỗ vai nàng:"Cô đi nghỉ trước, nên nhớ, chuyện ở đây ta sẽ giúp cô giải
quyết."
Hồng nương tử ừ một tiếng rồi đi về phòng mình, đi được mấy bước nàng
lại quay đầu hỏi:"Những gì đêm qua ngươi nói là thật sao? Thực sự có
những thứ đáng sợ đó sao?"
"Bất kể thật giả, hiện tại cô không cần phải lo, mọi việc đã có ta!" Dương Chính ngữ khí rất kiên định.
Hồng nương tử nhìn hắn một lúc rồi bước vào trong phòng.
................
Phân tranh ở Uy Cổ Lan đã tiến vào giai đoạn giằng co lẫn nhau, cho dù
có Dương Chính ở đó nhưng hai bên vì không thể hủy bỏ mặt mũi nên cũng
không thể thẳng tay chém giết.
Dương Chính chỉ phụ trách luyện binh, mỗi ngày trù mưu tính kế cho Hồng
nương tử, để nàng dẫn các loại chiến thuật quấy nhiễu đối phương, tuy
không thể tiêu diệt chúng nhưng cũng làm chúng thương cân động cốt, khố
không biết bao nhiêu mà nói. Hơn nữa chiến lực của bộ đội Hồng nương tử
cũng được đề thăng.
Cứ thế đến nửa tháng sau.
Danh tiếng của thần y đã truyền đến tai của Thụy Thu.
Lại đúng dịp Tư Đế An đang bị bệnh, Thụy Thu liền muốn triệu tập thần y đột nhiên xuất hiện này vào cung xem thử.
Hồng nương tử dấu diếm không tiết lộ thân phận của Dương Chính, khi biết Thụy Thu triệu tập hắn thì vội vàng đi tới.
"Nếu ngươi vào cung thì sẽ không thể giấu được bệ hạ, cả ta ngươi còn không dấu được."
Dương Chính bình thản cười nói:"Cần gì phải dấu nàng ta? Lần này vào
cung vừa hay giúp nàng ta giải quyết vấn đề Tây Nam quân hệ, hiện tại
chính là thời cơ."
"Ngươi có biện pháp?" Hồng nương tử thấy Dương Chính mỗi ngày chỉ thao
luyện binh sĩ, nàng cho rằng hắn đối với cục thế Uy Cổ Lan trước mắt đã
thúc thủ vô sách.
"Thiên cơ bất khả tiết lộ." Dương Chính thần bí nói.
"Hừm" Hồng nương tử liếc hắn, căn bản không hề hỏi thêm, nàng không phải là trẻ con hiếu kỳ.
Một lúc sau, Hồng nương do dự hỏi:"Có cần ta hộ tống ngươi không?"
"Không cần, làm vậy thì mục tiêu quá lớn, hơn nữa cô cũng biết dịch dung thuật của ta không tệ, ẩn trong đám người bình thường có thể đến được
Tác La Đốn thần không hay quỷ không biết."
Hồng nương tử thấy hắn nói có lý nên cũng không ép.
Lúc Dương Chính rời đi chỉ mang theo một túi hành lý, vì bảo mật nên
Hồng nương tử cũng không nói thật cho thủ hạ biết, chỉ nói Dương Chính
có việc cần làm, sẽ nhanh chóng trở về, bọn nữ binh tuy buồn bực hắn
không từ mà biệt nhưng cũng không còn cách nào.
...........
Tác La Đốn giữa làn mưa nhỏ bay bay vẫn hùng vĩ tráng lệ như xưa.
Thành tường màu đen liên tiếp, các thành trấn vệ tinh, còn có cổng thành luôn có người ra vào tấp nập cơ hồ không chút gì thay đổi so với ba năm trước.
Hắn nhớ lại năm xưa tới đây, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, trong lòng
không khỏi cảm khái, khoác áo tơi, đội mũ rộng vành đi vào cổng thành.
Ở đây đương nhiên hắn không gặp phải bọn quan binh bá đạo Tây Nam, Dương Chính ăn mặc như người bình thường, đi vào trong thành.
Đi trên con đường lát đá xanh, nước mưa từ các mái nhà bên đường chảy
xuống, hội tụ trên mặt đất hình thành những "dòng suối" nhỏ. Dương Chính không đi xe ngựa, một mình đi bộ trong mưa, hân thưởng các loại kiến
trúc khác nhau.
Trên đường náo nhiệt, xe ngựa tới lui, người người che dù qua lại, khung cảnh giống như bức họa khắc sâu vào mắt Dương Chính.
Dương Chính lần này hóa trang thành một người trung niên, mặt mũi bình phàm, tự nhiên không bị ai chú ý.
Hắn tìm một lữ điếm, thay đổi y phục khô ráo, mượn chiếc dù của chủ quán rồi nhàn nhã hòa nhập vào dòng người. Đi qua mấy con đường quanh co,
hắn tiến vào trong một ngõ nhỏ, bốn bên đều rất yên tĩnh, trong làn nước mưa càng thêm thanh tân, thỉnh thoảng tiếng nước mưa rơi trên lá tí
tách nghe vô cùng êm tai, tiếng huyên náo như đã lùi ra xa tít.
Dương Chính bước đi, chỉ có hắn mới có thể cảm giác được mấy sinh mạng rất cường đại đang ẩn tàng gần đó.
Hắn thu liễm khí tức, giống như người qua đường, men theo con đường lát đá mà đi.
Dương Chính đi mãi, đến cách một tòa nhà màu xanh không xa lắm mới dừng lại.
Hắn vốn thính tai, ẩn ước nghe được tiếng đàn từ căn nhà đó truyền ra...
Vận khí đúng là không tệ, 4 năm rồi, vậy mà thói quen của nàng vẫn chưa đổi... Hắn mỉm cười.
Chỉ là càng tới gần tòa nhà xây bằng đá xanh đó thì mấy sinh mệnh cường
hoành đó tỏa ra khí tức trói buộc trên người hắn, một khi hắn có cử động khác thường thì sẽ phát động công kích sắc bén, đủ khiến cho bất kỳ ai ở dưới cấp bậc kiếm thánh chết ngay tại chỗ.