Dương Chính không tới gần, mà lại đi tới ven đường, bứt một chiếc lá, rũ sạch nước mưa rồi đưa lên môi... Thanh âm du dương dìu dặt từ chiếc lá
vang lên, giữa trời mưa gió càng hiển lộ vẻ cô đơn.
Từng đợt sóng âm cứ thế vang lên.
Tiếng đàn trong nhà đột nhiên ngưng bặt... Sát khí xung quanh cũng chầm chậm tan đi.
Cửa tòa nhà đột nhiên mở ra, một nữ nhân trang phục thị nữ nhìn ra, sau đó rảo bước đi về phía Dương Chính.
"Tiên sinh." Người thị nữ này rất lễ phép chào hỏi Dương Chính, phong độ khí chất đều không chê vào đâu được.
Dương Chính nhìn nàng cười nói:"Cô nương, có chuyện gì sao?"
Thị nữ chớp mắt, thanh âm mềm mại khiến cho người ta động lòng
thương:"Tiểu thư nhà ta muốn gặp tiên sinh, tiên sinh có thể di giá tới
đó được không?"
"Nữ sĩ đã mời, ta sao có thể cự tuyệt?" Dương Chính tỏ ra rất phong độ.
Thị nữ mỉm cười, chậm rãi dẫn đường cho Dương Chính đi vào trong. Dương
Chính đi vào hậu viện, qua con đường rải đầy đá vụn thì tới một căn lầu
gỗ quen thuộc, hắn hít sâu một hơi, không khí toàn là mùi hương hoa quả.
Thị nữ đưa Dương Chính vào trong lầu rồi nhẹ nhàng rời đi.
Bài trí trong lầu không khác gì với mấy năm trước, bàn ghế màu đỏ sậm,
đơn giản tự nhiên, còn có cả những chậu hoa nhỏ làm bằng trúc, cấu tạo
của cửa sổ giống như giếng trời, dùng một cây gỗ đẹp để chống lên, còn
có nhiều hoa lan vây quanh, bên ngoài là một hồ nước sóng nổi dập dềnh,
bên hồ là mấy cánh đồng, không khí lãng đãng mùi quả đầu mùa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cầu thang gỗ truyền tới.
Thân ảnh màu trắng đó phảng phất như từ trong mộng đi tới, hơn 4 năm rồi Dương Chính mới nhìn thấy bóng dáng ung dung này. Thụy Thu mặc áo gai
màu trắng, thắt lưng cũng màu trắng, mái tóc xanh chỉ dùng một cây trâm
bằng trúc đơn giản vấn lại, đôi mắt sáng ngời như nước, lại sâu thẳm như giấc mộng khiến cho người ta muốn đắm chìm vào đó...
Hắn nhớ lại vô số lần gặp nhau trước đây, chỉ là lúc này đối diện với thân ảnh xinh đẹp này thì lại không nói được lời nào.
Dương Chính đứng bật dậy.
Ánh mắt của Thụy Thu nhìn về hắn, đầy tình cảm nồng nhiệt, nhưng lại biến thành không dám tin.
"Tỷ!" Dương Chính nhẹ hô, bước tới trước mấy bước.
Thụy Thu lảo đảo lùi lại, đưa tay ra quát:"Dừng lại!"
Thanh âm run rẩy vì quá kích động, môi nàng cũng tái nhợt.
Thụy Thu hít sâu một hơi nói:"Ta không muốn nhìn thấy ngươi thế này!"
Người khác không biết nàng muốn nói gì nhưng Dương Chính hiểu, hắn bước
tới một bồn nước, lấy bình thuốc xoa lên mặt, rồi lại lấy nước rửa lại.
Lúc hắn quay người lại thì gương mặt bình phàm biến đổi hoàn toàn, lộ ra gương mặt đường nét phân minh, đôi mắt đen thâm thúy, hai hàng lông mày xếch ngược cùng chiếc mũi cao giống như được điêu khắc. Từng trải qua
nhiều mưa gió, gương mặt vốn đã xuất chúng càng thêm vẻ thành thục mà
chỉ nam nhân thực thụ và rất tự tin mới có được, tịnh không quá đẹp
nhưng càng nhìn càng hấp dẫn.
Nước chảy trên gương mặt hắn xuống đất tí tách.
Tia hoài nghi cuối cùng trong mắt Thụy Thu cũng tiêu tán, hai hàng lệ trào ra.
Nàng bước từng bước tới gần, gương mặt lộ vẻ vui mừng và kích động, Thụy Thu đưa ngón tay như ngọc thạch ra sờ vào mặt Dương Chính, nhẹ nhàng ve vuốt như muốn dung hợp gương mặt này vào gương mặt tường chừng như đã
biến mất bốn năm.
Nước mắt nàng càng lúc càng chảy nhiều.
Dương Chính đột nhiên xung động vô cùng, hắn cũng không biết vì sao lại
xung động như thế. Hắn vươn tay ôm chặt Thụy Thu vào lòng.
Nhìn dung nhan tuyệt sắc kề bên, nhìn chiếc mũi dọc dừa cao vút, đôi môi kiều diễm đó, hắn đột nhiên cúi đầu xuống hôn vào môi nàng. Thụy Thu
trợn mắt, lộ vẻ kinh hoảng, ngạc nhiên, và còn có chút hổ thẹn.
Nàng muốn đẩy Dương Chính ra nhưng căn bản không đẩy được, thân thể Dương Chính nóng bừng như núi lửa.
Hơi thở nặng nề phả trên mặt nàng, Dương Chính cơ hồ bạo lực "hành hạ" đôi môi nàng.
Cánh tay Thụy Thu dần dần trở nên vô lực, ngón tay vùi vào tóc Dương
Chính, miệng phát ra âm thanh mê hồn, ánh mắt cũng lộ vẻ mê man. Dương
Chính động tác cũng nhu hòa hơn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi thơm, sau đó
nhẹ nhàng hút lấy những giọt nước mắt Thụy Thu vừa khóc, chậm rãi hân
thưởng như là trân phẩm thế gian hiếm gặp.
Đôi mi cong dài của Thụy Thu cũng nhẹ nhàng rung động, không biết là sợ hãi hay là thẹn thùng.
Cảm giác này thật sự rất khó tả.
Dương Chính hút hết giọt lệ cuối cùng, lại cụng trán vào trán nàng, bốn
mắt gần nhau tới mức khó mà nhìn thấy được nhau, hơi thở phả lên mặt đối phương, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Lúc lâu sau,
hai người đều im lặng nhìn nhau.
"Xin lỗi... tỷ tỷ...."
Lời nói của Dương Chính còn chưa dứt thì đã bị Thụy Thu cắn vào môi.
Nhãn thần của nàng cuối cùng đã trở nên trong trẻo, hung hăng nói:"Ngươi đi một hơi hơn 3 năm, vừa về tới nơi thì đã khi phụ ta sao?"
Nàng giãy giụa nhưng Dương Chính vẫn ôm chặt không buông.
"Ta nhớ nàng!"
Dương Chính thấp giọng nói, ánh mắt ngập vẻ nhu tình, Thụy Thu thân hình chợt cứng đờ, khẽ cúi đầu xuống, hai tai cũng đỏ bừng lên.
Dương Chính cũng không biết vì sao lại sản sinh tình cảm mê luyến với
Thụy Thu. Hắn tới dị thế giới này đã gặp nhiều nữ nhân xuất sắc nhưng
vẫn không hề yêu thích, hơn nữa hắn trước nay đều cố giữ khoảng cách,
nhưng đối với Thụy Thu lại có phần mê luyến, cảm giác này càng lúc càng
dày đặc, sau khi trùng phùng thì trở nên vô cùng rõ ràng.
Thụy Thu nghiêng người, búi lại mái tóc tán loạn, ống tay áo rủ xuống lộ ra cổ tay trắng như tuyết, khí tức ung dung mê người.
Dương Chính nhìn chăm chú vào từng động tác của Thụy Thu, từ góc độ của
hắn có thể nhìn thấy được bộ ngực trắng nõn cao vút của nàng ta. Hắn
càng tham lam nhìn ngó thêm.
Thụy Thu bình tĩnh lại, suy cho cùng nàng cũng là nữ vương chấp chính
một nước lớn hơn 3 năm, nhờ đó nên cử chỉ của nàng so với khi xưa càng
thêm ung dung cao quý, giơ tay nhấc chân đều khiến cho người ta có cảm
giác rằng mình ô uế.
Nhìn thấy Dương Chính ngó nàng như thế, Thụy Thu lấy tay che ngực, liếc hắn nói:"Ngươi coi đủ chưa?"
"Tỷ, nàng thật đẹp!"
Thụy Thu giận dữ trừng mắt:"Ngươi còn dám nói?"
Dương Chính đưa tay lên trời, tỏ ý đầu hàng, mỉm cười nói:"Tỷ, ta nghe nói Tư Đế An bị bệnh nên vội vàng tìm đến."
"Ngươi là thần y?" Thụy Thu nghe một suy được 10, lập tức đoán ra.
Dương Chính gật đầu:"Ta cũng nghe qua tình trạng của nàng hiện nay, vội vàng chạy đến, cũng đã ở lại Uy Cổ Lan một thời gian."
Thụy Thu nghe vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng ngoài mắt lộ vẻ
oán trách, bĩu môi nói:"Coi như ngươi cũng còn chút lương tâm."
Sắc mặt nàng nhanh chóng biến chuyển, trở thành mạnh bạo vô cùng:"Ngươi
nói xem, hơn 3 năm nay một mình ngươi tiêu diêu khoái hoạt, bỏ lại một
đống bùng nhùng cho ta, hôm nay còn về đây làm gì? Ta cần ngươi quản
sao?"
Dương Chính đau đầu, Thụy Thu trước mắt giống như trẻ con đang tức giận, không có chút bá đạo nào, nhưng hắn vẫn cảm giác được nàng rất quan tâm đến mình, giống như mẫu thân, giống như tỷ tỷ, giống như thê tử, đó
cũng là nguyên nhân hắn mê luyến nàng ta, lúc mới gặp thì nàng đã thu
hút hắn.
"Tỷ, hơn 3 năm trước ta đúng là không nên bỏ đi, lúc đó ta cũng quá tùy hứng, bất quá ta bảo đảm đó cũng là lần cuối."
Ánh mắt Dương Chính lộ vẻ kiên định.
Thụy Thu nhìn thấy thần thái và khí chất của hắn nội liễm hơn 3 năm
trước, lại càng trầm ổn hơn, có thể để cho người ta dựa vào. Nàng chỉ
giận hắn không từ mà biệt, hơn 3 năm nay vì hắn mà nàng đã đổ không biết bao nhiêu nước mắt, hiện tại thấy hắn hứa như vậy, lòng dạ cũng mềm
nhũn, không nỡ trách hắn nữa.
Dương Chính dùng dao nhỏ gọt 1 quả táo đưa cho Thụy Thu nói:"Mấy năm nay ta đến Bắc đại lục."
"Sao?" Thụy Thu vô cùng kinh ngạc.
Dương Chính nói tiếp:"Cố sự của ta rất dài, tạm thời khoan nhắc tới,
trước mắt cần phải giải quyết phiền phức của nàng đã. Ta ở Uy Cổ Lan
cũng đã thu thập được một chút tình báo, đối với tình huống của Tây Nam
quân hệ cũng có chút hiểu biết, ta có biện pháp khiến chúng phải giao
quyền."
Thụy Thu mắt lộ dị quang,phiền hà của Tây Nam quân hệ không phải ngày
một ngày hai, nàng cũng vì nó mà héo cả ruột gan, không ngờ Dương Chính
vừa đến là nói có biện pháp, nàng vội vã nói:"Ngươi nói xem."
Dương Chính ghé sát tai nàng nói nhỏ:"Nàng làm thế này, trước mắt cứ...."
........
Nghe xong kế hoạch của Dương Chính, Thụy Thu ngơ ngẩn nhìn hắn than:"Có
địch nhân đáng sợ như ngươi thì không biết khi nào sẽ bị trúng kế đây."
Dương Chính cười hắc hắc:"Nhưng có đồng bạn là ta thì rất tốt, bất cứ việc gì cũng có thể giải quyết."
Thụy Thu đối với việc Dương Chính "lớn lối không biết hổ thẹn" cũng
không biết phải nói gì. Nam nhân này thực sự có bản lãnh... Nàng cầm lấy quả táo đã gọt vỏ bỏ vào miệng.