Ma Thần Tướng Quân

Chương 18: Q.15 - Chương 18: Thiên thi cổ






"Ta chỉ sợ bọn chúng lúc cuối cùng liều mạng khiến cho cá chết lưới rách."

Dương Chính lắc đầu:"Không đâu, Tây Nam quân hệ cũng không phải một khối thép, vốn là mấy thế lực lớn hợp lại, huống gì chỉ luận về quân lực thì bọn chúng không nhất định là đối thủ của nàng, nếu như bọn chúng thực sự muốn cá chết lưới rách thì ta sẽ giúp nàng. Nàng yên tâm đi, ta nhất định không để cho nàng phải tổn hại gì."

Hắn nắm tay Thụy Thu, cảm giác ấm áp khiến cho nàng ta muốn khóc.

"Tư Đế An đâu? Nó bệnh tình thế nào?" Nói chính sự xong, Dương Chính bắt đầu nói chuyện riêng.

"Có thể là bị cảm mạo, ta thấy mấy ngày nay nó rất buồn ngủ, thái y cũng nói không có vấn đề gì."

"Đêm nay ta sẽ vào cung xem thử, chỉ là thân phận của ta hiện tại không thể để lộ, nàng cũng biết năm xưa có rất nhiều người muốn giết ta, khi đó Sư thứu đội của Thương Nguyệt quốc truy tung được ta cũng là vì ta bị phóng dược phấn trên người. Loại dược phấn này chỉ có thể do người bên cạnh ra tay, nghĩ lại thì rất có khả năng là Lôi Đặc Lâm và Mạn Kỳ."

Thụy Thu biết rõ đấu tranh chính trị rất phức tạp, thở dài nói:"Năm xưa ngươi thật sự quá to gan, một mình mượn binh đánh một trận chấn động đại lục. Ngươi không phải là phụ thân ta, không có cơ sở như ông ấy, công lao vĩ đại này thực sự khiến người ta cố kỵ, ta căn bản không có cơ hội khuyên ngươi, may mà ngươi vẫn còn sống."

Dương Chính cười khổ:"Ta đã nói năm xưa ta còn rất tùy hứng, có nhiều chuyện ta không chịu bỏ qua, vì vậy mới làm ra những chuyện đó, bất quá tới nay ta vẫn không hề hối hận."

"Ngươi không đếm xỉa gì đến những người quan tâm mình, có biết có người vì ngươi mà thương tâm hay không?" Thụy Thu ngữ khí bất thiện, hiển nhiên nhớ tới ủy khuất của mình.

"Vì vậy ta quay về để sửa chữa sai lầm." Dương Chính cười nói.

Thụy Thu tức giận, nàng biết tên khốn này giả vờ không hiểu.

Xe ngựa đưa Thụy Thu vào cung trước.

Dương Chính theo đường khác về lữ quán, sau đó cải trang thành thần y.

Giờ ngọ 3 khắc, Thụy Thu phái thị vệ đến đón hắn vào cung.

Có vết xe đổ từ Hồng nương tử trước đó, Dương Chính lần này cải trang rất kỹ lưỡng, dùng dị lực ép thân hình thấp xuống, lại dùng ma pháp cải biến màu mắt, cho dù là người quen cũng không nhận ra hắn.

Vào trong cung, Thụy Thu đang chờ sẵn, nhìn thấy dáng vẻ của hắn giật mình kinh hãi.

Hai bên chào hỏi theo lễ tiết để che giấu những người khác, sau đó Dương Chính theo Thụy Thu vào tẩm cung. Cung điện năm xưa bị thiêu cháy giờ đã được tu sửa, hơn nữa khí thế còn hoằng vĩ hơn trước. Đi vào một gian phòng rộng lớn, mấy thị nữ bước ra hành lễ:"Thái hậu bệ hạ."

"Quốc vương bệ hạ đâu?"

"Ngài đã ngủ rồi."

Thụy Thu gật đầu, bước vào trong, Dương Chính mỉm cười nhìn hai thị nữ đang hiếu kỳ quan sát hắn, cũng bước theo Thụy Thu vào trong phòng.

Một thiếu niên đang nằm trên một cái giường to lớn xa hoa màu vàng. So với hơn 3 năm trước thì thiếu niên này đã không còn bộ dạng trẻ nít, gương mặt trẻ tuổi bắt đầu có góc cạnh, tay chân cũng to lớn hơn, cổ họng cũng đã có yết hầu chứng tỏ nó sắp trưởng thành.

Lúc này nó nằm trên giường, da dẻ có chút trắng nhợt, nhìn không ra người lãnh đạo tối cao trên danh nghĩa của quốc gia.

Dương Chính quan sát bốn bề căn phòng rộng lớn quá mức này, gió thổi vào phòng còn vang vọng, nằm trong phòng này đêm đến liệu có còn cảm giác ấm áp hay không? Chăn đắp có dày đi nữa cũng không che được tâm linh cô tịch.

Đây chính là cái giá phải trả để trở thành người đứng trên, nó không thể tuyển chọn được, Thụy Thu cũng không thể.

Nó quả nhiên đang ngủ, cả Thụy Thu và Dương Chính đứng bên giường vẫn không phát giác ra.

Thụy Thu cho hai thị nữ lui ra, Dương Chính ngoẹo đầu, đứng thẳng lên, giả làm lão nhân thực rất khổ sở.

"Có cần kêu nó dậy không?" Thụy Thu nói.

"Không cần." Dương Chính ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cổ tay nó.

Câu đầu tiên hắn nói không ngờ lại là:"Nó gầy quá!"

Thụy Thu nghe thấy thanh âm của Dương Chính có hàm ý trách móc, mũi nàng cay cay, vành mắt cũng đỏ hoe:"Mấy năm nay An tử rất đáng thương, ta bận việc công căn bản không có thời gian chiếu cố nó, nó là một đứa trẻ, lại ngồi ở vị trí này, hạ nhân sợ hãi nó, kính trọng nó, nhưng nó lại không có bằng hữu. Ngươi biết mấy năm nay nó hay làm gì nhất không? Chính là tự nói chuyện với mình, nó rất nhớ những tháng ngày có ngươi dạy bảo, nhưng ngay cả lạc thú duy nhất đó nó cũng không thể có, cho dù nó không hiểu quốc sự nhưng sợ ta lo lắng nên nỗ lực giả vờ như người thành thục."

Dương Chính thắt tim, đưa cánh tay còn lại nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt thiếu niên, cuộc sống của đế vương đối với một đứa trẻ mười mấy tuổi thực sự quá mức tàn nhẫn.

Một lát sau, hai đầu mày của hắn đột nhiên chau chặt lại, thần sắc càng lúc càng thêm lạnh lùng.

Thụy Thu thấy có điểm không đúng, khẩn trương hỏi:"Sao vậy?"

Dương Chính ngẩng đầu, nghiêm túc nói:"Nó bị bệnh khi nào?"

"Một tháng trước nó bắt đầu thèm ngủ, ngoài ra vẫn bình thường, chỉ là thân thể càng ngày càng gầy ốm, hơn nữa không còn tinh thần. Ta cho thái y xem bệnh nhưng thái y vẫn không nhìn ra, chỉ nói là có thể bị hoảng sợ mà thôi, cần điều dưỡng dần dần thì ổn."

"Tư Đế An bị người ta hại cổ trùng."

"Sao?" Thụy Thu kinh hãi.

Thanh âm khá lớn, Tư Đế An giật mình tỉnh lại, nó mở mắt nhìn thấy lão nhân xa lạ ngồi bên giường, sau đó nhìn về Thụy Thu, cố gắng ngồi dậy:"Mẫu hậu."

Thụy Thu vội vàng ngăn lại:"An tử, đừng ngồi dậy, vị... gia gia này đang coi bệnh cho con đó."

"Xin chào, bệ hạ."

Dương Chính chào Tư Đế An, hắn nhìn thẳng vào mắt nó, khiến cho nó có cảm giác ấm áp, thông linh thuật của Dương Chính có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình người khác, lấy hảo cảm không có gì khó khăn.

Tư Đế An đương nhiên cũng không ngoại lệ, gương mặt trắng nhợt của nó lộ nét cười:"Chào ông, lão nhân gia."

"Hiện tại ta muốn trị bệnh cho ngài, có thể sẽ hơi đau, bệ hạ có sợ không?"

"Trị bệnh thì có gì đáng sợ?" Tư Đế An lộ vẻ kiên nghị, lúc này có thể nhìn ra nó kiên cường hơn người thường nhiều, cô độc trường kỳ khiến cho tâm tính của nó được mài luyện rất cứng cáp.

"Tốt!" Dương Chính cười nói:"Bệ hạ rất dũng cảm, hiện tại ta cần ngài há to miệng ra."

Tư Đế An nhìn Thụy Thu, thấy nàng gật đầu liền há to miệng ra.

Dương Chính đặt 1 tay vào bụng nó, một cỗ dị lực tức thì tiến vào trong cơ thể Tư Đế An, sau đó từng cơn đau liên tiếp truyền tới, giống như sóng dậy trong bụng, Tư Đế An mồ hôi đầm đìa, khổ sở chịu đựng, Thụy Thu đứng bên cũng lộ vẻ gấp rút nhưng không dám quấy nhiễu Dương Chính.

Dương Chính tròng mắt hiện lên màu đen sâu thẳm, hiển nhiên hắn đã xuất toàn lực.

Đột nhiên trong bụng Tư Đế An vang lên tiếng kêu thê lệ, mắt nó trợn tròn, sau đó từ cổ họng bắn ra một chấm đen, Dương Chính vốn đã chuẩn bị trước, liền vươn tay chụp lấy.

"Thụy Thu, lấy một cái bình tới đây." Dương Chính trong lúc vô ý gọi thẳng tên Thụy Thu.

May mà Tư Đế An lúc này còn chưa định thần, Thụy Thu vội vàng chạy lấy một bình đựng dược phấn, đổ hết ra ngoài rồi đưa cho Dương Chính.

Dương Chính bỏ thứ trong tay vào bình, đậy nút thật chặt.

Thụy Thu và Tư Đế An lúc này mới nhìn rõ vật trong bình, đó là một con côn trùng thuộc loại giáp xác, chỉ to cỡ ngón tay cái nhưng hắc khí nồng nặc, trên lưng có một dãy mắt, thoạt nhìn hung ác đáng sợ vô cùng. Tư Đế An nhìn thấy nó, nhớ lại vừa rồi nó tác quái trong bụng mình, tức thì nôn khan.

"Đây là thứ gì?" Thụy Thu sắc mặt trắng bệch.

"Thiên thi cổ trùng, một loại vu thuật của Á Lộ Đức tăng lữ." Năm xưa Dương Chính từng thu phục được Kim trượng tăng lữ La Tố Đạt Lạp Nhiên, đã từng thỉnh giáo vu thuật của lão, vì vậy đối với những thứ này không hề xa lạ:"Loại cổ trùng này có thể hút tinh khí của người ta, người bị hạ cổ sẽ ăn rất nhiều nhưng toàn bộ đều bị cổ trùng hấp thu, vì vậy ngày càng gầy ốm, hơn nữa tinh lực suy thoái, thèm ngủ vô cùng. Vì loại cổ trùng này ẩn nấp kín đáo, người không hiểu vu thuật căn bản không thể tra ra nguyên nhân, do đó nó thần bất tri quỷ bất giác hại chết người ta, cho dù người trúng cổ độc bị chết thì loại cổ trùng này cũng không rời thi thể mà dần dần ăn sạch thi thể rồi mới trở về bên người hạ cổ, cho nên người không biết căn bản không biết lý do người bị hại chết đi."

Thụy Thu mặt lộ sát khí, siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói:"Là ai độc ác như vậy, dám phóng thứ này vào người hoàng nhi?"

Dương Chính nhìn Tư Đế An sắc mặt xanh lè, nắm lấy cổ tay nó truyền vào một cỗ dị lực, gương mặt nó dần dần hồng nhuận trở lại.

"Người có thể thi triển Thiên thi cổ trùng ít nhất phải có cấp bậc Ngân trượng tăng lữ, chỉ là hiện tại tăng lữ cực kỳ hiếm hoi, không biết ai lại tu luyện loại vu thuật hung tàn này. Thái hậu bệ hạ, ngài có nhớ ai đã từng tiếp xúc với quốc vương bệ hạ hai, ba tháng trước không?"

"Hai, ba tháng trước..." Thụy Thu suy nghĩ, thấp giọng nói:"Ba tháng trước vì để hòa hoãn với Tây Nam quân hệ, ta đã mang An tử đi tới đó thị sát. Lẽ nào là... nhưng mà ta không nhớ có tăng lữ nào xuất hiện."

"Người hạ cổ rất bí ẩn, bất quá không cần gấp." Dương Chính lắc cái bình trong tay, cười lạnh nói:"Cổ trùng đã bị ta bắt ra, người sau lưng đó ta cũng có thể tra ra, Thiên thi cổ và người hạ cổ có liên hệ... Thời gian này phiền quốc vương bệ hạ giả vờ bệnh, như vậy mới không đánh cỏ động rắn." Thụy Thu biết bản lĩnh của Dương Chính nên chỉ nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.