Ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào, cả căn phòng nhỏ đều trở nên ấm áp.
Vừa nằm xuống nghỉ ngơi một lát, lữ giả duỗi người thở ra một hơi dài khoan khoái, toàn thân mệt nhọc đã lâu chưa được thoải mái như thế này, qua một giấc ngủ cơ bắp căng cứng đột nhiên thả lỏng, cơ hồ khiến cho lữ giả muốn ngủ cho đến chết nhưng lữ giả biết rõ đây chính là lúc khảo nghiệm ý chí. Hắn nghiến răng, lật người ngồi dậy, miệng thở phì phì, thân trên cường tráng đầy vết sẹo lộ hẳn ra ngoài.
Bên giường có để một áo choàng màu trắng, xem ra giống như y phục của nhân viên giáo chức, lữ giả mặc áo vào tuy có vẻ không hợp cách lắm nhưng rộng rãi thoáng mát, thoải mái vô cùng.
Hắn tùy ý đi dạo một vòng quanh giáo đường, ẩn ước nghe được tiếng tiếng người từ cửa sau truyền đến, lữ giả liền đi tới đó, Ôn Toa tu nữ đang cầm một cái cốc đựng hạt kê, miệng vừa "túc túc" gọi gà đến vừa rải hạt kê lên mặt đất, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc vàng óng lộ ra ngoài chiếc áo nữ tu lay động giống như dòng sông vàng. Dung mạo nàng vốn rất bình thường nhưng nhờ vào lớp da trắng mịn màng như mỡ đông, lại thêm khung cảnh an tường mỹ lệ khiến con người ta cảm thấy bình hòa, an ổn.
Lữ giả đứng tựa vào cửa, không nỡ phá hỏng bức tranh an tĩnh hài hòa này.
Nhưng Ôn Toa tu nữ cảm ứng được, nàng quay đầu lại, gương mặt hoảng hốt, bỏ cái cốc đựng hạt kê xuống chạy tới.
Hai người ngôn ngữ bất đồng, hoa chân múa tay cả nửa ngày mới tạm hiểu ý nhau, Ôn Toa tu nữ muốn lữ giả đi nghỉ ngơi, lữ giả lại ra ý rằng mình không sao.
Ôn Toa ôn nhu nhưng lại có chút cố chấp, thần tình phảng phất như bác sĩ đầy trách nhiệm ở thế kỷ 21. Lữ giả có chút khó chịu thì Hi Khắc Mạn đã tới mới khiến hắn thở phào được một hơi.
Ôn Toa tu nữ đi chuẩn bị bữa sáng, Hi Khắc Mạn cùng lữ giả vừa ăn vừa nói chuyện, đêm qua Hi Khắc Mạn đã ôn lại lịch sử về Nam đại lục mà ông tồn trữ nhiều năm lại một lần, ngôn ngữ cũng nhớ lại không ít, giao lưu với lữ giả càng lúc càng thông sướng.
Nói chuyện một hồi, Hi KHắc Mạn đã biết nhiều thêm về cục diện của Nam đại lục, còn lữ giả cũng ngạc nhiên phát giác ra mình thực sự đã tới một thế giới hoàn toàn khác.
Văn hóa giữa hai đại lục Nam Bắc lại khác biệt nhau quá lớn.
Bất quá đây chẳng phải là thứ tự mình truy cầu hay sao? Trải qua nhiều thế giới nhiều phong vị sắc thái xa lạ, gặp gỡ nhiều phong thổ nhân tình khác nhau chính là nguyện vọng lớn nhất của các nhà mạo hiểm.
Lữ giả bình thản cười, hiển nhiên đã tiếp nhận sự thật là mình đã đi tới một vùng đất chưa từng biết.
Hai người nói chuyện hồi lâu, đến khi Ôn Toa quay lại, nàng nói với mục sư gì đó, Hi Khắc Mạn mới ngỡ ngàng hỏi.
"Quá kích động rồi, còn quên chưa hỏi ngươi tên gì, xưng hô thế nào, dũng sĩ?"
Lữ giả trù trừ một lúc mới chậm rãi nói:"Dương Chính."
Hắn chính là Dương Chính.
Chính là Ma thần tướng quân đã thoát khỏi dòng xoáy chính trị, dùng kế kim thiền thoát xác rời khỏi Nam đại lục tới nơi này.
Người đời đều nói hắn đã chết nhưng không ai biết lần nói chuyện giữa Tu Tư và Dương Chính đã làm thay đổi mệnh vận của hắn.
Thân là luyện kim thuật sĩ thần bí khó dò nhất Nam đại lục, Tu Tư có năng lực người thường khó mà tưởng tượng, trong thế giới ma pháp thần kỳ có nhiều điều nhân loại không hề biết tới, ví dụ như Bất tử thuật. Lịch sử đã có rất nhiều truyền thuyết chết rồi sống lại, nhưng nhân vật chính chủ yếu đều là các đại thuật sĩ có tài thông thiên triệt địa.
Tu Tư đưa cho Dương Chính bình đựng dịch thể màu lam, còn có ma pháp thư thần bí, trong đó giải mã bí ẩn thực sự của Bất tử thuật.
Trên bìa sách của quyển ma pháp thư có 1 đoạn văn tự.
Thế thân khôi lỗi (con rối thế thân) thông qua hoạt tính vật chất chuyển sang, từ nguyên sinh thể chế tạo ra một diễn sanh thể, bất kỳ công kích nào cũng chỉ gây thương hại cho diễn sanh thể cho đến khi diễn sanh thể diệt vong thì mới kết thúc.
Còn dịch thể màu lam đó chính là Khôi lỗi dịch.
Khôi lỗi dịch trân quý khôn tả, thành phần trọng yếu nhất của nó là Phục sinh vân mẫu ở sâu vạn mét dưới đáy Lam Mộng hải, năng lực phục sinh cường đại và quý hiếm của Phục sinh vân mẫu khiến cho bình Khôi lỗi dịch này giá trị liên thành. Dương Chính nghĩ không ra Tu Tư có mưu đồ gì mà lại tặng cho hắn lễ vật quý giá đến vậy, hơn nữa lại có thể giúp hắn giải quyết hoàn toàn tâm sự, khiến hắn không tìm được lý do gì mà cự tuyệt.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, quan trọng là hiện giờ hắn đã rời đi, lại còn bắt đầu một cuộc sống mới.
Hắn vốn là một nhân vật thanh danh hiển hách ở Nam đại lục nhưng ở Bắc đại lục thì không chút tiếng tăm, ai cũng không biết tới.
Dương Chính nhìn lão mục sư đang còn suy nghĩ trước mặt, vội vàng nói:"Lão tiên sinh, ta có một chuyện muốn nhờ, mong ngài có thể đáp ứng."
"Mời nói!"
Dương Chính nói ý nghĩ của mình ra một hồi.
Hi Khắc Mạn có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau một hồi mới nói:"Ngươi muốn ta giúp ngươi giữ bí mất? Ngươi nên biết nếu như tuyên dương chuyện ngươi từ Nam đại lục qua đây thì ngươi sẽ nhanh chóng nổi danh khắp Bắc đại lục, ta tin là quốc gia nào cũng muốn khoản đãi ngươi vào hàng khách quý."
Dương Chính thần sắc điềm đạm, nhẹ nhàng nói:"Ta là người ham thích tự do, xuyên qua sa mạc chính là mộng tưởng chu du thế giới, ngài cũng biết nếu như thân phận ta tiết lộ ra bên ngoài thì ta sợ là khó mà sinh sống yên ổn được, vì vậy, lão tiên sinh, ngài nhất định phải giúp ta."
Hi Khắc Mạn nhìn ánh mắt bình tĩnh và hòa nhã của Dương Chính, trong lòng thầm khen ngợi, hiện tại người trẻ tuổi mà đã coi danh lợi như phù vân như thế này thực sự không nhiều.
"Được rồi, ta sẽ giúp ngươi."
"Đa tạ lão tiên sinh, đúng rồi, còn dân chúng trong thôn..."
Hi Khắc Mạn mỉm cười:"Ngươi yên tâm đi, trấn này toàn người thuần phác, bọn họ sẽ giúp ngươi giữ bí mật, bất quá ngươi còn quen cách sống khác hẳn với Bắc đại lục, sợ là sẽ bị người khác chú ý."
Dương Chính sắc mặt lộ vẻ khẩn cầu:"Ta có thể ở đây một thời gian không? Ta có thể trả thù lao cho ngài."
Trước khi hắn tiến vào Hôi Tẫn sa mạc đã mang theo không ít tiền, rơi rớt trong sa mạc không ít nhưng vẫn còn kha khá, chỉ là không biết vàng có thông dụng ở Bắc đại lục hay không.
Hi Khắc Mạn lộ vẻ bất mãn.
Ông chỉ lên thần tượng trên giáo đường:"Thánh huy chiếu rọi chúng ta, mỗi người đều là kẻ mắc nạn được Thần đường thủ hộ, ngươi có thể yên tâm ở lại nơi này."
Dương Chính gật đầu tỏ vẻ xin lỗi.
Người dân Khả Khả Tây Lý rất thuần phác, hơn nữa cả tiểu trấn giống như đang ẩn cư, chỉ nửa năm mới có hội chợ lớn, khi ấy thanh niên trai tráng mang đặc sản của trấn và da thú họ săn được đem đi đổi lấy vật dụng sinh hoạt và nhu yếu phẩm.
Vì vậy thân phận của Dương Chính vẫn còn giữ được bí mật.
Hắn ở lại đây thời gian dài, người ta không còn kinh dị như thời gian đầu mới gặp nữa, rốt cục họ chỉ là bách tính bình thường, áp lực sinh sống hàng ngày rất lớn, Dương Chính có đến từ Nam đại lục hay không đối với họ mà nói thì cũng không đáng nhắc tới.
Dương Chính có bản lãnh qua mắt không quên, học tập ngôn ngữ rất nhanh, sau hai tháng hắn đã có thể nói chuyện lưu loát với người bản xứ, hiện tại y phục, mái tóc đều không khác gì cư dân Bắc đại lục. Tuy người có tròng mắt đen cực hiếm nhưng Bắc đại lục có rất nhiều người tròng mắt màu tím sẫm, nhìn không kỹ cũng rất khó phân biệt.
Đời sống trong trấn an tĩnh và hòa bình, khác hẳn với cuộc sống đầy dẫy hiểm nguy ở Nam đại lục. Dương Chính ở đó nghỉ ngơi mấy tháng không chỉ thương thế khỏi hẳn mà thân thể còn nặng thêm mấy cân.
Gì thì không nói, chứ đi săn hắn vốn là hảo thủ.
Có hắn ở đó, mấy tháng nay tiểu trấn thu được thịt và da thú nhiều hơn trước gấp mấy lần, hơn nữa còn làm giảm bớt thương vong cho thợ săn.
Người trong trấn rất thuần phác đều cho Dương Chính là người tốt, đã coi hắn như người nhà, hắn không ở giáo đường thì quá nửa thời gian là bị người trong trấn kéo về nhà ăn uống.
Đến tối Dương Chính luôn về giáo đường ngủ, không phải là hắn không có chỗ ngủ lại, người trong trấn muốn làm cho hắn một cái nhà gỗ nhưng đều bị Hi Khắc Mạn ngăn cản. NGười dân không có hứng thú gì với Nam đại lục nhưng Hi Khắc Mạn lại rất quan tâm, Dương Chính ở giáo đường mỗi đêm đều có thể giúp ông nghiên cứu.
Về sau, Ôn Toa tu nữ cũng gia nhập vào hàng ngũ nghiên cứu, bất quá trước mắt nàng chỉ học tập ngôn ngữ Nam đại lục do Dương Chính dạy.
Sau khi làm xong bài học buổi tối, Dương Chính giúp Hi Khắc Mạn phiên dịch một đoạn văn tự rồi dạy cho Ôn Toa học ngôn ngữ.
Nhìn thấy Dương Chính có thể sử dụng hai loại ngôn ngữ chỉ đạo mình, Ôn Toa gương mặt lộ vẻ xấu hổ nói:"Ta có phải là ngốc lắm không, ta và ngươi đồng thời học tập ngôn ngữ của nhau, hiện tại ngươi đã có thể sử dụng ngôn ngữ của ta một cách hoàn hảo còn ngôn ngữ Nam đại lục của ngươi ta lại thua xa ngươi."
Dương Chính bật cười nói:"Ôn Toa, cô cũng là rất giỏi rồi, học mấy tháng đã có thể nói chuyện bằng tiếng Nam đại lục với ta, ta chỉ là có được kỳ ngộ cho nên ký ức tốt hơn người thường nhiều, cô ngàn vạn lần đừng tự coi nhẹ mình."
Ôn Toa mở to mắt nhìn Dương Chính, mỉm cười nói:"Cảm ơn ngươi khích lệ."
Gương mặt tươi cười như gió xuân khiến lòng Dương Chính ấm áp, Ôn Toa tu nữ rõ ràng không phải là mỹ nữ nhưng gương mặt thuần tịnh của nàng, khí chất thánh khiết ôn hòa đều không giống bình thường. Dương Chính lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử thuần túy và tín ngưỡng thâm sâu như vậy.
Sau khi dạy cho Ôn Toa hoàn thành bài tập, Dương Chính lấy ma pháp thư của Tu Tư ra đưa cho nàng.
Hi Khắc Mạn mục sư là nhân viên giáo chức của Thánh Hỏa giáo, Bắc đại lục là thế giới ma pháp khiến cho Dương Chính sản sinh hứng thú kịch liệt với ma pháp.
Hiện tại Dương Chính đã biết một vài ma pháp sơ cấp, ví dụ như Chiếu minh, tạo thủy, trị liệu, bất quá phiền phức chính là ma pháp cần rất nhiều tài liệu, chỉ với mấy ma pháp nhỏ này đã cần rất nhiều thứ lỉnh kỉnh, tài liệu sử dụng cho trung cao cấp ma pháp thì cần phải bao nhiêu tài liệu trân quý và số lượng nhiều cỡ nào cũng có thể biết được.
Vì vậy muốn trở thành ma pháp sư cao cấp thì điều quan trọng nhất không phải là thiên phú mà là tài lực.
Quyển sách Tu Tư đưa cho hắn tự nhiên không phải là tiền tệ, bên trong miêu tả tường tận đến ma pháp, cả cách vận dụng đê trung cao ma pháp đều có, với thiên phú của Dương Chính thì chỉ cần hắn có đủ tiền bạc thì tịnh không cần nhiều thời gian cũng có thể trở thành một ma pháp sư cao cấp.
Đáng tiếc là hắn không có nhiều tiền, nhiều ma pháp hắn đành phải bắt chước theo mà thôi.
Tinh thần lực hơn xa người thường giúp hắn vận dụng ma pháp một cách rất dễ dàng, trải qua mấy tháng trời tiềm tâm nghiên cứu, hắn vận dụng các ma pháp loại nhỏ một cách rất nhuần nhuyễn và khéo léo.
Như bây giờ, hắn có thể dùng năm ngón tay để chế tạo năm quang cầu nhỏ, nếu như Hi Khắc Mạn ở đây nhìn thấy tuyệt đối sẽ rất kinh ngạc. Vận dụng lực chế tạo quang cầu không khó nhưng có thể làm giống như Dương Chính, một tay phân ra thành năm quang cầu, khiến cho quang cầu bay lượn như hồ điệp trên đầu ngón tay thì sợ là cao cấp ma pháp sư cũng chưa chắc làm được.
Cháy hết nhiên liệu, năm quang cầu dần dần biến mất.
Dương Chính tay phải miết vào bột phấn trắng đó, nhờ vào tinh thần lực lưu thông, phấn trắng dần dần ngưng tụ thành một thủy châu, thủy châu ngưng kết lại khối cầu, hắn chậm rãi đưa tay di chuyển, khối cầu nước này vang lên tiếng xì xì, sau một lúc đã biến thành băng cầu.
Sát na băng cầu rơi vào trong cốc, ánh lửa chợt bùng lên, băng hóa thành nước, Dương Chính đưa cốc nước lên miệng uống, tinh thần phấn chấn, hôm nay hắn muốn làm một thí nghiệm thập phần khó khăn, mới chế tạo Đề thần tề (thuốc giúp người ta hưng phấn) để mình uống, vì bất kỳ công việc luyện kim tinh tế nào cũng rất cần sự tập trung cực độ.
Cảm giác tinh thần đã tới đỉnh cao, hắn đóng cửa phòng lại, lấy một bao nhỏ trong hành lý ra, vừa mở bao thì ánh sáng chiếu rọi từ trong đó ra khiến cho ánh nến cũng phải ảm đạm.
Trong bao toàn là các trân châu lớn nhỏ, màu lam, màu đỏ, màu vàng các loại, lớn nhỏ cũng không đồng đều, viên lớn nhất cỡ trái bóng bàn, viên nhỏ nhất cỡ như hạt gạo.
Đáng tiếc nơi này không có ma pháp sư, bằng không nhất định sẽ bị kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên, đây toàn là tinh hạch ma thú cao cấp, hơn nữa loại lớn như trái bóng bàn thì chỉ Ma thú lĩnh chủ hung tàn nhất mới có được. Ma thú giảo hoạt hung tàn cỡ nào người thường tuyệt không thể tưởng tượng nổi, cao cấp ma thú ít nhất là có thể đánh ngang tay với bát, cửu phẩm kiếm sĩ, còn như muốn giết chết chúng thì ngay cả Kiếm thánh cũng chưa chắc đã làm được. Ma thú lĩnh chủ vốn là sinh vật trong truyền thuyết, khó ai có thể đụng vào.
Chưa nói lĩnh chủ thực lực bản thân mạnh mẽ, mà ma thú đẳng cấp bên người luôn có một đám tiểu binh, nói là tiểu binh nhưng có thể hầu cận bên lĩnh chủ thì người thường cũng không dám chạm vào. Cho dù là Kiếm thánh, gặp phải chúng cũng chỉ có thể bỏ chạy giữ mạng mà thôi.
Hơn nữa tinh hạch chính là tinh hoa của ma thú, hoàn toàn ngưng tụ thiên địa tạo hóa, bên trong chứa đựng nguyên tố lực thuần khiết nhất mà ma pháp sư luôn thèm khát, tinh hạch chứa đựng nguyên tố lực thuần tịnh không vướng chút tạp chất, không có gì có thể so sánh nổi. Nguyên tố lực bình thường ma pháp sư hấp thu so với nguyên tố lực thuần khiết của ma thú tinh hạch khác biệt như nhiên liệu nạp vào xe, một bên chỉ có hiệu suất 90%, còn một bên hiệu suất đến 100%. Dùng hai loại nhiên liệu tất nhiên sẽ sản sinh ra hiệu quả không giống nhau, ví dụ như hỏa lực của xe càng mạnh thì càng tốt, pháp sư cũng vậy, uy lực ma pháp dùng nguyên tố lực thuần tịnh rõ ràng sẽ mạnh hơn. Đương nhiên cũng không có ai dùng thuần nguyên tố để thi triển ma pháp, giá trị trọng yếu nhất của thuần nguyên tố chính là dùng để nghiên cứu, rất nhiều luyện kim thuật cao cấp nếu không dùng thuần nguyên tố thì không thể tiến hành được, ví dụ như kim loại giá trị liên thành dùng để chế tạo ma khí uy lực cường đại. Khoa kỹ càng cao đương nhiên phải cần nhiên liệu cao cấp.
Trừ việc đó ra, ma thú tinh hạch còn là dung khí tàng trữ nguyên tố lực toàn vẹn nhất trong thiên nhiên. Dung khí có nghĩa là nó có thể tồn trữ nguyên tố lực nhiều lần một cách hoàn mỹ. Thử nghĩ xem, một ma pháp sư cấp thấp mang theo rất nhiều ma thú tinh hạch tồn trữ nguyên tố lực đánh nhau với ma pháp sư cao cấp thì sao? Ma pháp sư cấp thấp có thể dùng trên ngàn vạn quả cầu lửa nướng chín đối thủ có thực lực cao cường như nướng vú dê mà ăn.
Tất cả những điều này khiến cho ma thú tinh hạch trở thành vật người ta luôn mang theo bên mình, dù ở nhà hay ra ngoài đường, cũng là vật cần thiết cho sát nhân phóng hỏa...
Vì Bắc đại lục đâu đâu cũng có luyện kim sư, trên người không có một hai viên tinh hạch còn dám tự xưng là ma pháp sư, là luyện kim sĩ hay sao? Thực sự là quá mất mặt.
Nhưng mà mọi người tốn sức cũng không ít, cao cấp ma thú rất khó đánh hạ, hành tung của chúng là rất khó dò nên giá trị của tinh hạch đắt đến mức người ta phải ói máu.
Dương Chính nếu đem bao tinh hạch này ra bán thì hắn có thể trở thành một tên cự phú ngay lập tức, còn như đem bao tinh hạch cho một quốc gia thì cho dù phong hắn làm Công tước quốc vương cũng không có gì phàn nàn.
Đương nhiên, với tính cách của Dương Chính thì không bao giờ làm thế, tinh hạch là chiến lợi phẩm trên đường xuyên qua sa mạc đến đây, hắn trước giờ vẫn có năng lực tự khống chế rất tốt, hiện nay thời gian cũng sắp đến, hắn cần làm cho xong thí nghiệm. Dương Chính lấy ra nguyên tố hạch ngũ sắc, từ hôm nay hắn bắt đầu cần phải cảm thụ lực lượng của thuần nguyên tố này.
Tinh thần lực đưa vào thăm dò nguyên tố lực sung mãn chứa đựng bên trong tinh hạch rồi lưu nhập vào cơ thể của Dương Chính phi thường sướng khoái, thông qua chỉnh hợp gia công, sau đó bùng một tiếng, một đốm lửa màu trắng hình thành trong lòng bàn tay của Dương Chính, đốm lửa tuy không lớn nhưng phát tán ánh sáng và nhiệt lượng kinh người.
Quả nhiên là lực lượng thuần nguyên tố, Dương Chính vô cùng mãn ý.
Có mớ tinh hạch này làm cơ sở, hắn cuối cùng có thể tiến hành một số ma pháp có độ khó rất cao.
Dương Chính cứ thế an tĩnh tiềm tu, mỗi ngày đều nghiên cứu, làm thí nghiệm, thỉnh thoảng ra ngoài săn bắn, đồng thời trong khi nghiên cứu thì Dương Chính cũng suy nghĩ đến đoạn đời trước đó của mình, chỉnh lý toàn bộ các mảng ký ức trước đây, sau đó tự rút kinh nghiệm quý báu cho mình.
Lúc ở Nam đại lục, hắn một mực phải vất vả khốn cùng, tranh đấu không nghỉ, căn bản không thể quan tâm đến đời sống của mình đã bị bóp méo thành kiểu gì, có lúc đến hắn cũng không hiểu được mình.
Hiện tại hắn cuối cùng đã có cơ hội ngồi xuống suy nghĩ lại.
Hiện tại hắn hưởng thụ cảm giác dần dần trưởng thành, vô luận kiến thức và tâm tính cũng giống như côn trùng kết kén, không ngừng tích lũy chờ ngày hóa bướm...
Nửa năm cứ trôi qua như thế.
Dương Chính hiện tại nếu như để cho bằng hữu hoặc địch nhân ở Nam đại lục nhìn thấy sợ rằng không nhận ra hắn.
Đây còn là Ma thần tướng quân năm xưa tàn nhẫn lãnh khốc, mười bước giết một người hay sao?
Nửa năm tu thần, khí chất của Dương Chính đã biến đổi hoàn toàn, nhãn thần sắc nhọn như đao bén giờ đây tiềm tàng dưới đôi mắt u tĩnh, cả ngày lúc nào cũng tươi cười, thần vận nhu hòa, nếu như mặc trường bào giáo chức thì nói hắn là một vị Thần phủ cũng không quá đáng.
Lúc bình thường hắn mặc áo vải đi săn cùng dân chúng, uống rượu giúp đỡ mọi người rất nhiệt tình.
Hiện nay mỗi người trong trấn đều coi hắn như huynh đệ, sớm đã quên hắn là người đến từ Nam đại lục.
Chỉ là hội chợ nửa năm đã sắp tới, Hi Khắc Mạn mục sư và Ôn Toa tu nữ đều cảm giác Dương Chính có chút khác thường.
Gần đây Dương Chính rất ít khi ra ngoài đi săn, hắn dành nhiều thời gian tu bổ sửa chữa giáo đường, giáo đường tàn tạ đã lâu được hắn sửa chữa như mới, lúc nhàn hạ hắn còn chủ động chỉ cho Ôn Toa học bài, đồng thời giúp Hi Khắc Mạn chỉnh lý tài liệu nghiên cứu về Nam đại lục.
Những việc này tịnh không rõ ràng nhưng Hi Khắc Mạn mục sư và Ôn Toa tu nữ đều biết được ý định của Dương Chính.
Hai người tuy không nói gì nhưng trong mắt lại hiện lên nét thương cảm.
Vào bữa ăn tối trước khi hội chợ diễn ra, Ôn Toa phá lệ làm thịt thú rừng, nên biết bình thường lão mục sư và tu nữ không hề ăn thịt. Hai người đều có lòng dạ từ bi, giáo quy tuy không cấm ăn thịt nhưng bình thường họ không bao giờ ăn. Hôm nay trái lại, họ đi nướng thịt heo rừng mà Dương Chính thích ăn nhất, Dương Chính cũng cảm giác khác thường.
"Đến đây, Ái Đức Hoa (Dương Chính nhập gia tùy tục, lấy giáo danh này làm tên), nghe nói ngươi rất thích ăn thịt uống rượu, uống thử cái này xem." Hi Khắc Mạn lấy một bình rượu màu xám ra.
Mở lớp bùn đất niêm phong, mùi rượu mê người bay xộc vào tận phế phủ, Dương Chính ngẩn người:"Giáo phụ, người không phải không uống rượu sao?"
Hi Khắc Mạn cười cười:"Ta cũng từng là người trẻ tuổi, lúc còn trẻ tửu lượng của ta không thua gì ngươi, bình rượu này ta đã để dưới hầm vào năm 40 tuổi, từ đó đến nay chưa từng nếm qua giọt rượu nào,chớp mắt thì 40 năm nữa đã qua, không ngờ có lúc còn nhìn thấy nó lần nữa."
Rượu để 40 năm dĩ nhiên không giống rượu thường, sau khi uống ba ly, Dương Chính sắc mặt đã hừng hừng.
Hơn nữa Hi Khắc Mạn không hề ngăn trở Ôn Toa mời Dương Chính uống một ly. Rượu lâu năm nóng rực khiến cho làn da trắng của Ôn Toa phớt màu hồng phấn, lần này là lần đầu vị tu nữ thánh khiết lộ vẻ phóng tứ như vậy.
Dương Chính trong lòng thương cảm, thấp giọng nói:"Hai người đều đã biết rồi?"
"Thiên địa của hùng ưng rộng lớn, nó tạm thời đứng yên không phải vì yếu ớt mà là đợi lúc tiếp tục bay lên cao." Hi Khắc Mạn chậm rãi nói:"Ái Đức Hoa, ta biết con nhất định có một quá khứ không tầm thường, nhưng Nam đại lục và Bắc đại lục khác nhau, giáo quyền và vương quyền vừa thỏa hiệp lại vừa đối lập, bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong tranh đấu còn sợ là khốc liệt hơn cả Nam đại lục, con cần phải cẩn thận đó."
Dương Chính cung thuận gật đầu, Hi Khắc Mạn bình thường là người rất hời hợt nhưng Dương Chính biết rõ sự quan tâm chân chính ông dành cho hắn vô cùng sâu sắc, tình cảm giữa hai người thực ra vô cùng sâu đậm.
Ngày thứ hai, chỉ có mình Ôn Toa đi tiễn hắn.
"Giáo phụ bảo ta đi tiễn ngươi." Ôn Toa thần sắc bình hòa không khác gì ngày thường, trên đời này trừ Thần ân ra tựa hồ không còn gì có thể khiến cho nữ tu này động lòng.
Trên đường tới quảng trường tập hợp, hai người không hề nói gì, không khí lại rất tự nhiên, vì bình thường họ cũng không thích nói nhiều.
Tiếng huyên náo trên quảng trường đã gần bên, Ôn Toa chuẩn bị xoay người thì bị Dương Chính giữ lại. Nàng ngừng lại, ngẩng đầu, chiếc áo nữ tu màu trắng đen bay phơ phất, ánh mặt trời vừa mọc chiếu lên gương mặt không chút son phấn của nàng càng hiện rõ vẻ thánh khiết.
Nàng nhìn Dương Chính không hiểu, chợt phát hiện Dương Chính cầm một chiếc hộp nhỏ chế tác tinh xảo bỏ vào tay nàng:"Mở ra xem đi."
Ôn Toa mở hộp, nàng đưa tay bịt miệng, dáng vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Trong hộp là một chiếc vòng đeo tay chế bằng bạc, tịnh không xa hoa tinh trí nhưng có vẻ đẹp chất phác hàm ẩn bên trong, bề mặt có khắc nhiều ma văn phức tạp, lại khảm thêm một viên trân châu màu trắng bạc to như mắt rồng, ẩn ước vụ khí lưu động như nước, trân châu không biết hàm chứa năng lượng gì mà cùng với ma văn phát sinh tác dụng, tiếp xúc với làn da mềm mại của Ôn Toa.
"Quang linh tinh hạch!"
Ôn Toa biết được bản chất của trân châu vừa kinh vừa sợ, nếu như nói ma thú tinh hạch đã là thứ rất khó tìm, chỉ có trong người ma thú trung cao cấp thì Quang linh tinh hạch này không chỉ đơn giản là có thể kiếm được từ cao cấp ma thú. Trên thế gian này căn bản không có ma thú có thể sử dụng Quang hệ ma pháp, mức trân quý của Quang tinh hạch chính là ở chỗ nó cần có năm hệ nguyên tố tinh hạch, lại thêm kỹ năng vận dụng ma pháp vô cùng cao siêu mới có thể phối hợp chế luyện thành, dù cho có là luyện kim sư cũng rất khó thành công.
"Ngươi... ngươi làm sao có được cái này?"
Dương Chính mỉm cười không trả lời, chỉ vào cái vòng:"Tặng cho cô."
Lúc Ôn Toa mở hộp đã có cảm giác nếu như vật trong đó quá quý trọng thì nàng khẳng định sẽ không nhận, nhưng mà Quang linh tinh thạch chính là chí bảo mục sư luôn mộng tưởng.
"Cô nên biết, ta giữ cái này cũng không có tác dụng gì."
Ôn Toa vốn là nữ tử thanh tịnh và siêu thoát, cũng không nghĩ nhiều, chỉ lấy vòng tay nói:"Đa tạ."
Đeo vòng vào tay, Ôn Toa liền cảm thấy một cỗ năng lượng Quang hệ bành trướng ra theo cánh tay tiến nhập vào thân thể, sau đó cộng hưởng cùng tinh thần lực của nàng, cảm giác này thật huyền diệu, giống như chiếc vòng đã hợp nhất cùng thân thể nàng, thậm chí nàng có cảm giác hiểu biết về quang hệ ma pháp đã tăng thêm một tầng.
Nàng cũng đã biết vì sao Dương Chính mỗi tối đều ở trong phòng nghiên cứu, thậm chí có vài lần bị thương, bây giờ xem ra chính là hắn cố tình chế tạo quang linh tinh hạch giá trị liên thành này, dung hợp năm hệ nguyên tố vốn là việc vô cùng khó khăn và nguy hiểm.
Ôn Toa không biết nói gì, vành mắt cũng đỏ lên.
Nàng đưa tay lấy Thánh hỏa ngân liên đeo trên cổ xuống, cầm trên tay mặc niệm một lúc rồi đeo nó lên cổ Dương Chính, sau đó áp tay vào ngực hắn cất giọng nhu hòa tụng niệm:"Nguyện thánh huy sẽ vĩnh viễnbảo hộ ngươi, Ái Đức Hoa."
Lời nàng vừa dứt, Dương Chính liền cảm thấy ngực mình tựa hồ có một luồng khí nóng chạy qua, hướng đến tứ chi bách hải của hắn.
"Thánh quang chúc phúc!"
Dương Chính giật mình, đây chính là năng lực của mục sư đỉnh cấp.
Ôn Toa sắc mặt bình tĩnh, chừng như không hề biết mình đã bước vào tầng cao nhất của sự nghiệp.
Ai biết gặp được hạng quái thai như Dương Chính, lại có thể độ người, hắn cũng không biết ý nghĩa Chúc phúc thuật của Ôn Toa, chỉ vẫy tay từ giã, đi về phía quảng trường.
Trên quảng trường tề tựu rất nhiề thanh niên trai tráng của Khả Khả Tây Lý trấn, sau lưng là mấy chục cỗ xe lớn đựng đầy những thứ họ thu hoạch, da thú, các loại thổ sản... Mấy thứ này vận chuyển đến Đồ Lan Đóa để đổi lấy nhu yếu phẩm sống qua mùa đông.
Dương Chính đi vào trong hàng ngũ mọi người chào hỏi. Mọi người sớm đã được Hi Khắc Mạn báo trước nên không hề kinh ngạc.
Bọn họ nghĩ Dương Chính chỉ theo họ đi tới Đồ Lan Đóa mà thôi.
Xa đội bắt đầu rời đi.
Lúc đi qua cái gò nơi cửa thôn, Dương Chính quay đầu nhìn lại, thân ảnh của Ôn Toa tu nữ vẫn trầm tĩnh đứng ở chỗ cũ, bên người nàng, Hi Khắc Mạn không biết từ lúc nào đã xuất hiện, trên cổ ông có đeo một viên trân châu to bằng mắt rồng màu trắng bạc. Dương Chính đã làm hai quang linh hạch, một cho Ôn Toa, một dành cho ông.
Dương Chính vẫy tay tạm biệt.
Tái kiến, giáo phụ!
Tái kiến, tu nữ!