Ma Thần Tướng Quân khép lại với cái chết đột ngột của Dương Chính cùng nhiều chuyện chưa giải quyết xong, phải chăng tác giả cho truyện này "Thái giám"?
Không! Tạm rời thế giới "Might" với chiến tranh khốc liệt, quân đội trùng trùng, tác giả sắp dẫn dắt người đọc sang một thế giới khác, một thế giới "Magic" đầy ma pháp hoàn toàn xa lạ và huyền bí. Số phận Dương Chính rốt cuộc có phải khép lại như vậy hay không? Cái gì nấp đằng sau những cái gọi là "ba bỉ", "Thanh Liên". Liệu những mối tình éo le ngang trái của Dương Chính cùng với Băng Vân công chúa, với vương hậu, với những người đẹp khác.... thực sự chấm dứt trong buồn bã như vậy hay không?? Câu trả lời sẽ được hé mở từng bước ở phần II của truyện - Tàn Binh Truyền Thuyết!
________________________________
Người đi đường
Gió...
Là đao
Thét gào nơi chéo áo ngươi
Khảo nghiệm tàn khốc, tiếng gió như đao bén cắt đứt tất thảy.
Cắt đứt giấc mộng phồn hoa
Khiêu chiến cực hạn dũng sĩ.
Qua lại giữa mệnh vận
Cấm địa khó dò
Tín niệm kiên định còn đó
Dấu chân sâu thẳm
In hằn trong tâm tạng của vùng cực địa này...
Khi Bái Luân dũng sĩ đi qua Hôi Tẫn sa mạc này, đã lưu lại hạt giống sinh mệnh trên đại lục cổ lão thần bí này, từ đó tiếng ca về người dũng sĩ vang lên khắp đại lục.
Sa mạc hoang lương là một vùng cấm địa rộng lớn nhất trong thập đại cấm địa, không chỉ hiểm nguy trùng trùng mà còn ngăn cách Lam Phong đại lục thành hai nửa, trong sử ký cổ lão có ghi lại, dũng sĩ của Bái Luân tộc đã từng trải qua thiên nan vạn hiểm vượt qua sa mạc đến Bắc đại lục, nhờ đó mà phát triển được nền văn minh Áng Cách Tát phồn vinh.
Nam Bắc hai đại lục trở thành hai thế giới, vì sa mạc hoang lương ngăn trở cũng giống như châu Âu và châu Mỹ trước khi được Kha Luân Bố (Columbus) phát hiện ra mà thôi, không hề thông thương qua lại với nhau.
Hôi Tẫn sa mạc khủng bố vô tận chính là vùng đất khiêu chiến cực hạn với dũng sĩ.
Nhưng từ xưa đến nay chưa có ghi chép lại ai đã thành công đi xuyên qua sa mạc vô tận này.
"Chưa có ghi lại" không có nghĩa là chưa có, giống như trọng tài trưởng thần bí của Hắc pháp sư tháp đã đánh cắp trân bảo tàn dư của Thánh hỏa u lam từ Bắc đại lục trốn chạy đến Nam đại lục, hơn nữa từ lịch sử của hai đại lục mà nghiên cứu thì cũng có không ít dũng giả đã từng xuyên qua Hôi Tẫn sa mạc vô tận, lưu lại dấu tích về nền văn hóa của hai nền văn minh khác nhau này.
Chỉ là những vị dũng giả đó vì sao lại không chịu tiết lộ thân phận của mình, thực sự khiến cho người ta mê man không biết lý do.
Bất kể thế nào, Hôi Tẫn sa mạc hiểm ác vô cùng thì người đời đều công nhận.
Sa mạc vàng óng, ánh mặt trời sắp lặn còn tán phát dư quang, ánh cát vàng vô tận chạy dài tới chân trời, càng khiến người ta có cảm thụ mỹ lệ huy hoàng.
Cảnh sắc thế này rất hiếm có nhưng tuyệt không để cho người ta hân thưởng.
Vì không lâu sau, khi mặt trời lặn khỏi đường chân trời, sa mạc hùng tráng biến thành ác thú ăn thịt người không nhả xương. Ban ngày và ban đêm là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, gió bão mịt mù nuốt chửng đất trời. Bất quá điều này cũng không đáng sợ, khi đêm tối giơ tay không thấy ngón, bóng tối hoàn toàn khiến cho con người dù có hùng tâm tráng đảm cũng phải lạnh mình, huống gì trong bóng tối đó còn có ma thú khủng bố không hơi không tiếng rình rập.
Chỉ có ma thú mới cho cảnh sắc khi mặt trời lặn là cảnh tượng đẹp đẽ nhất.
Ba con Ma mãng sa (thằn lằn cát ma) uốn éo dưới lớp cát màu vàng óng, tròng mắt tiệp màu với màu cát khẽ chớp, màu sắc ngụy trang hoàn toàn tiệp với sa mạc, phong cảnh có đẹp đến đâu đi nữa thì đối với ma thú có trí tuệ thấp mà nói thì còn không bằng một khối thịt máu tươi đầm đìa trước mặt.
Ma mãng sa đã ngắm nhìn mặt trời lặn dần ngày này qua ngày khác.
Bọn chúng đã có chút suy sụp.
Chờ đợi cả một ngày nhưng vẫn không tìm được vật săn nào.
Tuy bọn chúng có thể nằm bất động cả mấy tháng ròng trên sa mạc để giảm thiểu tiêu hao thể năng đến mức thấp nhất nhưng cảm giác bụng rỗng không thật sự không dễ chịu chút nào.
A, mùi vị gì đây?
Ma mãng sa kinh dị mở to mắt, nhìn một bóng đen đang di chuyển từ đường chân trời tới.
Bóng đen càng lúc càng tới gần, mùi vị cũng trở nên rất rõ ràng.
A, thịt tươi, là mùi nhân loại.
Bọn Ma mãng sa hưng phấn chớp mắt nhưng thân hình không hề động đậy, còn có chút phiền não. Nhân loại chỉ tồn tại trong ký ức rất xa xưa của chúng mà thôi.
Sa mạc hoang lương này sao có người đi tới?
Lần gần đây nhất bọn Ma mãng sa nhìn thấy nhân loại đã cách đây 16 năm, hơn nữa mùi vị thơm ngon của thịt nhân loại chúng được nếm đã cách đây 80 năm.
Bất luận thế nào, mỹ vị của thịt nhân loại lần đó đủ khiến cho bọn chúng cả đời thèm khát không quên.
Nhân loại đang tới gần nhìn có vẻ như lúc nào cũng có thể ngã xuống, hình dạng của hắn không còn ra dáng vẻ gì, y phục rách bươm, lại bị vô số cát vàng bám vào, gương mặt vàng khè mơ hồ chỉ còn đôi mắt màu đen hun hút lấp lánh, hắn lại không từ bỏ hy vọng, ánh mắt mệt mỏi lẫn các tia máu li ti vẫn hiển hiện thần sắc kiên nghị.
Tay trái hắn cầm một thanh đao đen kịt, tay phải cầm một thanh chủy thủ làm bằng xương.
Hắn tới gần rồi.
Miệng Ma mãng sa ứa ra độc dịch màu vàng nhạt, khi lữ giả lạc phách đó đi tới gò cát bằng phẳng thì cát vàng tung bay, ba con Ma mãng sa đều từ dưới cát phóng lên, há miệng to bằng cái chậu ra, cái lưỡi dài đỏ tươi không ngừng thè ra rút vào.
Là ma thú mạnh nhất trong các ma thú trung cấp, Ma mãng sa tuyệt đối là ác mộng trong sa mạc.
Hành động xuất quỷ nhập thần, lại thêm răng và móng vuốt cứng rắn vô kiên bất tồi, nước bọt có kịch độc mãnh liệt, lớp vảy dày đao thương bất nhập, Ma mãng sa chính là một trong những sinh vật khủng bố hiếm hoi chỉ đơn thuần sử dụng công kích vật lý là có thể nuốt gọn đại bộ phận vật săn.
Lạc phách lữ giả nhìn giống gió thổi cũng ngã, trái lại thế giáp công của ba Ma mãng sa thì cho dù là đại kiếm sĩ bát phẩm cũng phải né tránh mũi nhọn.
Ma mãng sa đã tính toán sẵn, chúng há miệng to hết cỡ, hận không thể một đớp nuốt chửng vật săn mà giảm đi cơn đói mấy tháng trời chưa được "ăn cơm".
Ngay sát na cái miệng lớn đớp tới lữ giả thì hắn chợt loạng choạng, cả người ngã lăn ra đất, còn thanh đao giống như đã vận hết khí lực toàn thân dựng thẳng lên, vừa hay trúng ngay cái miệng ngoác to như chậu máu của Ma mãng sa đang đớp tới, cho dù Ma mãng sa da dày nổi tiếng thiên hạ nhưng cổ họng cũng phun ra một luồng máu màu vàng, giãy giụa mấy cái, hai con Ma mãng sa kia đớp trúng khoảng không giận dữ rít lên, quay đầu phóng tới lần nữa.
Lữ giả rõ ràng sắp bị đớp trúng chợt búng lên, đè người lên trên một con Ma mãng sa, thanh chủy thủ nơi tay phải đâm thẳng vào nó. Hắn hoàn toàn là liều mạng vùng vẫy, bằng vào thể lực hiện tại thì thực sự không đủ để chống lại mấy con ma thú hung tàn này.
Mắt cá chân chợt đau nhói, tiếng xương vỡ vang lên, lữ giả nhíu mày nén đau, dùng sức đâm chủy thủ vào mắt của con Ma mãng sa còn sống.
Không biết có phải là ảo giác hay không, xương con Ma mãng sa màu xám xịt dường như lóe lên.
Ma mãng sa bị đâm mù mắt cất tiếng kêu thảm, không phải vì đau đớn mà vì kinh hãi khi đối mặt với sự tình quá mức đáng sợ.
Sau mấy lần đào sâu xuống cát lấy lại cốt chủy (chủy thủ làm bằng xương), lữ giả xoay người, vươn tay nắm chặt lấy cái đầu con Ma mãng sa đang cắn chặt vào chân hắn, nhịn đau kéo mạnh lên, kề miệng cắn vào cổ nó.
Màu máu tanh nồng chảy vào cổ họng lại giống như nước suối ngọt lành thuần khiết nhất.
Một người một thú lăn tròn trên mặt cát, vết máu chảy men theo đó nhanh chóng bị bốc hơi.
Ý thức dần dần rời xa lữ giả, ánh mắt hắn lộ một tia thảm đạm, đã 44 ngày rồi, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi sao?
Mặt trời keo kiệt chỉ rưới thêm chút ánh sáng ấm áp cuối cùng rồi biến mất.
Nhiệt độ trên mặt đất nhanh chóng hạ xuống rất thấp, trên đường chân trời xuất hiện một hắc tuyến, bầu trời vừa quang đãng vạn lý chớp mắt liền bị mây đen che phủ, lốc xoáy tử thần đang ập đến, sa mạc ban đêm thật sự quá mức đáng sợ.
Cát vàng xoáy trên không trung, gió mỗi lúc mỗi nhanh, nhiệt độ hạ xuống càng lúc càng thấp.
Mấy giây sau, sa mạc vàng óng hoàn toàn biến thành một lỗ đen hư vô.
Không còn gì xuất hiện trong đó nữa, chỉ còn màn đêm hắc ám thôn phệ tất cả.
Nhiệt độ xuống thấp đến mức khó chịu ngưng kết phân tử nước trong không khí khiến cho các hạt nước khi vỡ ra biến thành lợi khí sát nhân.
Lốc xoáy cuốn qua sa mạc, thanh tẩy tất cả sinh vật trên đó, cả một người một thú đang vùng vẫy cũng không tránh thoát...
Sau một đêm cuồng phong tàn phá, lúc thái dương xuất hiện nơi đường chân trời hắc ám chớp mắt đã không còn, sa mạc lạnh giá đêm qua biến thành nóng bức kinh người. Chính vì nhiệt độ thay đổi cực lớn này mà sa mạc mới thành cấm địa ma quỷ.
Trên mặt cát bằng phẳng chợt lú lên một bàn tay đầy cát vàng.
Mặt cát khẽ rung động, sau đó một người thân hình nửa vàng nửa đen chui ra khỏi cát vàng, chính là lữ giả đêm qua ngã lăn trên mặt đất.
Hắn phun ra một ngụm cát hòa lẫn thịt Ma mãng sa, cố sức mở mắt ra.
Gương mặt hắn chợt rung động, cát vàng dính trên đó rơi xuống, cổ họng vang lên tiếng ọc ạch, chừng như hắn đang cất tiếng cười vang nhưng vì thiếu nước nên gắng gượng kìm nén tiếng cười trong cổ họng.
Hắn ngoác miệng nói từng chữ câm lặng:"Ta Không Chết, Ta Không Chết!"
Cho dù ở tuyệt cảnh tàn khốc này ngọn lửa sinh mệnh của hắn vẫn cháy bừng bừng.
Không biết lấy được dũng khí từ đâu, hắn gắng sức bò về phía trước, mắt cá chân trái đông cứng với Ma mãng sa, xương mắt cá gãy vụn còn chưa liền da giờ phải chà sát lên mặt cát, đau đớn tới đâu có thể tưởng được. Thế mà lữ giả thần sắc không chút đau đớn, kiên cường bất khuất lết về phía trước, để lại 1 đường ngoằn nghèo uốn khúc trên mặt cát...
Không biết bao lâu, lữ giả bò trên mặt cát chạm phải một vật rắn, hắn lấy tay mò thử, dưới cát lộ ra một vật quen thuộc.
Cốt chủy.
Dưới cốt chủy chính là xác chết đã cương cứng của Ma mãng sa.
Lữ giả rút cốt chủy ra, trong lòng vô cùng kinh ngạc, lúc đó hắn vội vàng đâm tới, cũng không dùng bao nhiêu sức lực, cốt chủy chỉ đâm vào mắt ma thú, rõ ràng không phải vết thương trí mạng nhưng con ma thú cường hãn này lại chết. Hắn lật chủy thủ xem xét một hồi nhưng vẫn nghĩ không ra nguyên nhân.
Hắn lắc đầu, bắt đầu dùng chủy thủ cắt thịt con Ma mãng sa ra, thanh Liệp huyết đao mang theo đã mất, tìm lại được thanh chủy thủ này cũng tốt rồi.
Hắn tìm được một tinh thể màu vàng xám trong đầu của Ma mãng sa, viên đá này to chừng hột bồ đào, mấy thứ này hắn thu thập được không ít, từ khi hắn tiến vào sa mạc đã 1 tháng không biết đã giết chết bao nhiêu ma thú hung tàn, con thằn lằn cũng thuộc loại tầm thường, nếu như hắn không phải đói khát lâu ngày, thân thể đã tới bờ vực sụp đổ thì làm gì bị mấy con thằn lằn đó cắn bị thương.
Ngày qua ngày, sa mạc hoang lương vô tận này lại ghi dấu thêm về sự cường hãn của hắn.
"50 ngày rồi, đã 50 ngày rồi."
Lữ giả đưa mắt nhìn trời, cắn một miếng thịt thằn lằn đã khô cháy, nước bọt không còn khiến cho mỗi lần nhai nuốt đều đau đớn vô cùng, đôi môi khô nứt cắn ứa máu bị hắn liếm nuốt ngược trở vào giống như bảo bối, thuận thế còn cắn một khối thịt thằn lằn cuối cùng.
Hắn đứng dậy, đột nhiên nghe thấy một âm thanh nhỏ bé theo gió truyền tới.
Mắt cá chân của lữ giả đã hồi phục nhanh như kỳ tích, hắn loạng choạng bò lên một gò cát nhỏ, đưa mắt nhìn về phía âm thanh, giữa cát vàng mênh mông vô tận chợt hiện lên một bóng trắng. Là người....
Lữ giả vội chạy tới, người này nằm phục trên mặt đất, toàn thân vận bạch bào dính dầy cát vàng, tay nắm chặt một cái bao, thân thể vặn vẹo quỷ dị.
Lữ gia lật người hắn lên, tức thì ngơ ngẩn.
Người này cũng tóc đen, hơn nữa tướng mạo cũng tám phần tương tự với hắn khiến cho lữ giả cơ hồ có cảm giác như ban ngày thấy quỷ. May mà hắn tâm tính kiên nhận vô cùng, cũng không cho diện mạo tương tự là việc gì lớn lao, sau khi bình tĩnh lại hắn gan dạ vạch mắt người áo trắng ra quan sát.
"Chết rồi!"
Nhìn tròng mắt màu tím sậm của người này đã khuếch tán, lữ giả thở dài, xác định rằng người có diện mạo tương tự như mình đã chết, chỉ là người chết trên thân mình còn phủ một lớp ngân sắc cổ quái, lớp da cũng không cứng lại.
Cái chết thế này cho dù lữ giả kiến đa thức quảng cũng khó mà nhìn ra người này là người chết.
Hơn nữa bạch bào trên người hắn tuy dơ bẩn nhưng so với lữ giả thì còn sạch sẽ hơn nhiều. Làm sao có thể giữ cho y phục sạch sẽ như vậy trên sa mạc? Chợt nghĩ tới điểm này lữ giả trong lòng thoáng động, đứng phắt dậy nhìn về phía xa, sa mạc vẫn mênh mông không bờ bến như cũ nhưng lữ giả đôi tay run run chứng tỏ nội tâm của hắn đang rất kích động.
Chi tiết nhỏ này đã thấu lộ rất nhiều tin tức, quần áo trên thân người chết còn khá hoàn hảo, chưa dính nhiều vết tích của sa mạc đủ khiến cho lữ giả đã trải qua 50 ngày gian khổ trên sa mạc hoang lương khủng bố này kết luận được người chết chưa hề đi trên sa mạc quá 1 ngày, vì vậy mới còn có thể sạch sẽ như vậy.
Người này khẳng định là tiến vào sa mạc không lâu đã chết ở đây, điểm này cũng có nghĩa là biên giới của sa mạc cũng không còn xa nữa.
Lữ giả cơ hồ muốn thét lên biểu lộ nỗi vui mừng trong lòng nhưng cổ họng khô rát khó chịu khiến hắn bật lên mấy tiếng ho.
Sau khi hoa tay múa chân, lữ giả cố gắng đè nén tâm tình kích động, quỳ xuống bên người chết, hắn chú ý đến cái bao trong tay người kia, y dù chết nhưng vẫn siết chặt nó trong tay.
Lữ giả tốn không ít sức lực mới có thể gỡ cái bao khỏi tay y, mở ra xem thử thì lại có chút thất vọng, bên trong bao chỉ có một quyển trục tinh mỹ dày nặng có vẽ đồ án thần bí, còn có mấy tinh thể ánh sáng sặc sỡ, xem ra giá trị không nhỏ.
Lúc này thì nếu như trong bao có chút nước uống hoặc thức ăn thì đối với lữ giả còn trân quý hơn.
Thất vọng nặng nề, hắn vốn định chôn người chết cùng cái bao nhưng không ngờ một tờ giấy rơi ra từ trong lớp giấy hai lớp của quyển trục.
Tờ giấy mỏng manh như nước, dưới ánh dương quang khúc xạ hiện ra một bóng người. Lữ giả cẩn thận quan sát trong lòng khẽ cảm động, lại nhìn tới gương mặt người chết giống hắn đến 8 phần, cất tiếng than:"Cũng là người trọng tình nghĩa, thôi được, lá rụng về cội, tuy không thể đem xác ngươi về nhưng ta lấy cái này đi, tương lai nếu gặp người trong bức họa thì sẽ giao lại cho nàng ta."
Lữ giả lấy cái nhẫn trên tay trên tay người chết xuống, sau khi chôn cất xong thì lại tiếp tục lên đường.
Trước màn đêm đáng sợ phủ chụp xuống, lữ giả rốt cục đã nhìn thấy một dãy núi âm u ở phía xa.
Sa mạc đã đến tận cùng.
Khác với dáng vẻ hưng phấn vừa rồi, lữ giả lần này không có chút gì biểu lộ vẻ vui mừng.
Hắn nỗ lực thu nhiếp tinh thần, không để cho nỗi vui mừng tuyệt xứ phùng sinh khống chế cảm giác của mình, vì hắn sớm biết thân thể chịu dày vò suốt 50 ngày trong sa mạc đã biến thành yếu ớt vô cùng, khó chịu nổi bất kỳ đả kích nào.
Hắn bước từng bước kiên định ra khỏi sa mạc. Khi hắn bước chân lên tảng đá cứng rắn thì ánh tà dương đã tắt, sa mạc lại nổi cuồng phong. Nói ra cũng lạ, sơn lộ chỉ cách sa mạc trong gang tấc lại không chút động tĩnh gì, tự nhiên vô thường không phải thứ nhân loại có thể đoán định được.
Lữ giả quay đầu nhìn cuồng phong lốc xoáy trong sa mạc, trên mặt cuối cùng cũng nở ra nụ cười chất phác động lòng người.
Cách ngôn của nhà thám hiểm có nói.
Mỗi một lần thám hiểm đều là thứ tài phú trân quý nhất của đời người.
Sau khi gà gáy lần ba, tiểu trấn Tây Lý bắt đầu nhộn nhịp.
Tát La Hán sớm đã gánh một thùng nước lớn về nhà, Lạp thẩm thẩm nhà kề bên cũng thả một con gà mái và hai con gà con ra khỏi lồng cho chúng kiếm ăn, còn Mục Tư đại thúc cũng lau chùi đại phủ chuẩn bị lên núi đốn củi, trên đường gặp phải Kiệt Mễ dẫn hai đệ đệ song sinh đang lên núi đi săn.
Tây Lý tiểu trấn là một tiểu trấn nằm sát bên Hôi Tẫn sa mạc, cảnh sắc tươi đẹp, dân phong thuần phác, vì đường sá khó đi nên tòa thành lớn cách Khả Khả Tây Lý tiểu trấn gần nhất cũng phải tới ba ngày hành trình.
Giao thông bế tắc khiến cho Khả Khả Tây Lý bảo trì được trạng thái cổ lão và thanh bình, nghèo khó nhưng vui vẻ.
Ngày nối ngày bình đạm trôi qua, thế nhưng hôm nay lại nổi phong ba.
Trên phía cuối con đường sau trấn vang lên từng trận kinh hô, càng lúc càng có nhiều cái đầu tò mò thò ra coi.
Tất cả chuyện này chỉ vì người lạ mới đến.
Hai huynh đệ thợ săn song sinh Kiệt Tư chạy vội về thôn mang theo một tin tức khiến toàn thôn chấn động: Trên con đường sơn đạo sau núi có một người lạ, nói ngôn ngữ xa lạ, chắc là đến từ Hôi Tẫn sa mạc.
Con đường hậu sơn của Khả Khả Tây Lý thông với Hôi Tẫn sa mạc tuyệt đối là cấm địa, cố lão truyền lại sa mạc khủng bố chính là nơi Ác ma Thôi Tư Thản cư trú, bất kỳ người nào trong thôn đối với sa mạc mênh mông đó đều rất kính sợ, bọn họ không dám lại gần rìa sa mạc, cũng vì thế mà Hi Khắc Mạn mục sư, người lớn tuổi nhất trong thôn cũng hết cách nhớ được lữ giả từ đâu tới trong sa mạc.
Sau khi tin tức nhanh chóng lan truyền, tiểu thôn vốn bình tĩnh giờ trở nên nhốn nháo, lữ giả đến từ vùng đất ma quỷ biểu tượng cho điều gì?
Cả tiểu trấn đều hoang mang, có người nhanh chóng chạy tới giáo đường duy nhất của trấn mời Hi Khắc Mạn mục sư đến, còn người lớn thì đuổi trẻ con vào trong nhà, đóng cửa cài then cẩn thận, cầm theo nông cụ, cày cuốc, cung tên, khảm đao tụ tập lại với nhau.
Hi Khắc Mạn đầu tóc bạc phơ, mặc áo mục sư màu trắng. Ông là giáo sĩ duy nhất trong trấn, nhiều người trong trấn khi sinh ra đều được ông tẩy lễ, uy vọng của ông còn cao hơn cả trấn trưởng.
Ông cưỡi một con lạc đà già yếu đi đến tiểu lộ hậu sơn, lúc này nơi đây đã tập trung mấy trăm thanh niên trai tráng đang hoang mang rối loạn, có một số người gan dạ niệm kinh trừ tà nhin về phía bóng đen trên sơn đạo la hét inh hỏi.
"Mục sư tới rồi!" Không biết ai la lên, mọi người đều dang ra nhường đường cho lão Hi Khắc Mạn.
Hi Khắc Mạn đến nơi giúp cho mọi người bớt hoang mang, các tín đồ trung thành im lặng nhìn mục sư đầy hy vọng.
Họ mong mục sư có thể đem quang huy chiếu rọi mặt đất, đuổi ma quỷ ra khỏi trấn.
Lão mục sư lẩy bẩy leo xuống lạc đà, trong tay cầm một bộ U Lam kinh dày nặng.
Lão hé mắt đánh giá tên "ma quỷ" đến từ sa mạc này, chỉ thấy y là một người lam lũ giống như dã nhân, gương mặt bị bụi cát che phủ nhìn không rõ, có điều đôi mắt màu đen trước đây lão chưa từng thấy qua. Khi mục sư quan sát hắn, hắn cũng nhìn lại mục sư.
Ánh mắt hắn không chút hung tàn, không chút kinh hoảng mà rất trầm ổn, hắn nhìn mục sư gật đầu mở miệng nói một câu.
Câu này chính là nói bằng ngôn ngữ xa lạ, mọi người la lớn:"Ngôn ngữ của ma quỷ!" Họ không chú ý đến ánh mắt nghi hoặc lẫn kinh ngạc của Hi Khắc Mạn.
Lão mục sư cố hết sức nhớ lại những ký ức mờ nhạt từ thời xa xưa, cả nửa ngày mới cẩn thận hỏi lại một câu, tuy nghe có vẻ lạ tai nhưng lại khá giống với ngôn ngữ của "ma quỷ."
"Ma quỷ" ánh mắt lộ vẻ vui mừng, tựa hồ tìm được người đển giao lưu mà hưng phấn vô cùng, hắn lại nói thêm một câu.
Hi Khắc Mạn lúc này đã hoàn toàn nhớ lại ngôn ngữ xa lạ này, cũng đã xác định được thân phận của lữ giả, ông kích động thốt lên:"Ngươi tới từ Nam đại lục."
Mọi người nhốn nháo.
Trời ạ!
Người đến từ Nam đại lục.
Nam Bắc đại lục tuy mỗi bên một nơi nhưng hai bên không phải là không biết đối phương, trên sự thật hai đại lục đều có rất nhiều văn hiến ghi chép về cố sự Lam Phong đại lục chia cắt thành hai nửa, bọn họ đều biết có một chủng tộc nhân loại sống ở đầu bên kia sa mạc.
Thậm chí còn có một số ít người nghiên cứu ngôn ngữ đối phương, Hi Khắc Mạn lại là một trong số đó.
Từ sau khi Bái Luân dũng sĩ vượt qua Hôi Tẫn sa mạc, mấy ngàn năm nay không có ghi chép về ai vượt qua sa mạc cả.
Hi Khắc Mạn đối với đoạn lịch sử này rất hiếu kỳ, vì vậy sau khi 30 tuổi, đến ở KHả Khả Tây Lý này đã không dưới trăm lần thám hiểm sa mạc, lần nào cũng hiểm tử hoàn sanh, sau này ông đã già nên cuối cùng phải bỏ qua giấc mộng viển vông đó.
Ông đã từng biết qua sự đáng sợ của sa mạc nên hiểu rất rõ năm xưa Bái Luân dũng sĩ vượt qua sa mạc là hành động hùng tráng vĩ đại đến mức nào, ông ở KHả Khả Tây Lý này cũng là vì khuyên ngăn những thiếu niên tuổi trẻ không biết trời cao đất dày đi vào sa mạc tìm chết. Anh hùng không phải ai cũng có thể làm được.
Giờ đây cấm cố mấy ngàn năm đã bị phá tan, hơn nữa tên "ma quỷ" này có thể xuyên qua sa mạc lại đang đứng trước mặt ông khiến cho Hi Khắc Mạn kích động vạn phần.
Đêm ở Khả Khả Tây Lý an tĩnh hòa bình, ánh đèn sáng chiếu rọi khắp nơi.
Nhưng người trong trấn đêm nay lại không đi ngủ sớm như thường lệ mà tụ tập ở giáo đường, hiếu kỳ chờ đợi.
Người đến từ sa mạc không phải là ma quỷ mà là dũng giả.
Người có thể làm được hành động vĩ đại này rốt cục có hình dáng thế nào, nhân loại ở Nam đại lục có giống như trong sách sử miêu tả hay không, mọi người đều rất hiếu kỳ.
Đến khi ngọn nến trong giáo đường đã cháy hết, lão Hi Khắc Mạn chậm rãi bước ra.
Mọi người không thấy dũng giả đều bắt đầu hô hoán:"Mục sư đại nhân, dũng giả đến từ Nam đại lục đâu? Mau đưa hắn ra cho bọn ta xem xem, ông coi đó, bọn ta đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn để chiêu đãi hắn."
Vì giáo đường không hề cho mang súc vật vào nên bên ngoài tiếng gà gáy vịt kêu vang lên không ngớt.
Hi KHắc Mạn khẽ nhắm mắt, gương mặt từ hòa hiện nụ cười nhẹ:"Hắn ngủ rồi!"
A!
Mọi người đều hô lên kinh ngạc!
"Hắn rất mệt mỏi, trên người cũng bị thương, dũng giả cũng là người, đợi hắn nghỉ ngơi cho khỏe thì các ngươi gặp hắn cũng không muộn. Các con hãy về đi, nguyện thánh huy chiếu soi cho các con!"
Mọi người kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng cảm thấy thân cận hơn, thì ra dũng giả cũng giống họ, cũng bị thương, cũng cần phải ngủ! Thôn dân thuần phác cất tiếng cười, bọn họ chờ đến nửa đêm nhưng không ai phàn nàn gì, nhao nhao chào hỏi mục sư cáo từ.
Giáo đường lại khôi phục vẻ yên tĩnh như cũ.
Hi Khắc Mạn mục sư sau khi đóng cửa thì chầm chậm đi về phòng nguyện. Trong phòng nguyện có để một cái giường gỗ, dũng giả đang nằm trên đó, lúc này hắn đã tắm rửa xong, đầu tóc đen nhánh tán loạn trên gối, gương mặt vuông vức góc cạnh phân minh còn treo nụ cười thanh tịnh, chìm sâu vào giấc ngủ.
Còn ở ghế cầu nguyện cách đó không xa, một tu nữ đang quỳ, hai tay để dưới chiếc cằm tròn nhỏ thanh khiết, im lặng cầu nguyện.
"Ôn Toa, đi ngủ thôi."
Ôn Toa nữ tu mở mắt, đôi mắt nàng thuần tịnh như bảc thạch màu xanh biếc, tướng mạo tuy bình thường nhưng làn da trắng như tuyết, hơn nữa gương mặt thanh khiết vô cùng.
Ánh mắt nàng có chút lo lắng, nàng chậm rãi đứng dậy hành lễ với Hi Khắc Mạn mục sư, cất tiếng ôn nhu nói:"Giáo phục, để con thức canh cho."
Hi Khắc Mạn nhìn về cái bàn nhỏ bên giường, trên đó thức ăn nước uống còn nhiều hơn 1 nửa.
Ôn Toa có chút lo phiền nói:"Hắn đói đã lâu nhưng không chịu ăn nhiều, con nghe không hiểu hắn nói, cũng không có cách nào khuyên hắn."
Hi Khắc Mạn nhẹ lắc đầu:"Đừng, Ôn Toa, chính vì hắn đói đã lâu nên mới không thể ăn nhiều uống nhiều được. Chỉ là người có năng lực tự khống chế như vậy tịnh không nhiều, ngừơi thường nếu như chịu đói ba ngày thì dù là gỗ đá cũng đã nhai ngấu nghiến, ta nghe hắn nói là đã đi trong sa mạc 50 ngày, vậy mà còn có thể bảo trì năng lực tự khống chế như thế. Ta thực sự tin hắn chân chính là dũng sĩ.
Ôn Toa nhìn cánh tay màu đỏ đồng đầy vết sẹo lộ ra ngoài vải băng của nam nhân đang nằm, ánh mắt lộ vẻ thương hại, nhẹ than một tiếng không nói gì thêm nữa