Ma Thần Tướng Quân

Chương 6: Q.9 - Chương 6: Viễn tẩu cao phi




Sau trận chiến tanh máu đó, bầu trời giống như tấm lưới úp chụp lấy mặt đất, Dương Chính lê bước đi trên bùn đất, gương mặt mệt mỏi dính toàn bùn đất và huyết tương, khôi giáp toàn thân đều bị phá nát, khi hắn di chuyển phát ra tiếng lách cách. Trên chiến trường xác người và ngựa giống như đá cuội trên bãi sông, nằm dày đặc cả mặt đất, địch nhân phương xa đã chạy tứ tán, trên thảo nguyên còn vô số chiến xa và chiến mã!

Trận đánh lấy ít địch nhiều này đã giành được chiến thắng vĩ đại nhưng quân Lưu Vân cũng phải trả một giá thảm trọng.

Lưu Vân quân vốn có hai vạn người chỉ còn lại có 7000 người, người không bị thương tổn gì còn không tới 2000 người.

May mà Tịch Ảnh thành là một thành lớn, hơn nữa viện quân đi đến cũng đem theo y liệu và quân nhu bổ cứu. Đêm đại thắng đó không hề có hoan ca tiếu ngữ, đã có quá nhiều người chết, người sống cũng quá mệt mỏi, chỉ hận không được ngủ thẳng một giấc không cần tỉnh lại.

Ánh bình minh vừa chiếu lên trên Tịch Ảnh thành, quang mang màu vàng giống như cự long cuộn lấy cả tòa thành trì.

Dương Chính cũng vừa ngủ dậy, hắn đứng lên dùng sức gồng mạnh, các mảnh vải băng vết thương đều rách toạt để lộ làn da khỏe mạnh màu đồng. Vết thương thảm trọng đêm qua trừ ba dấu trảo trên lưng đang đóng vảy ra thì miệng vết thương ở các chỗ khác đều đã phục nguyên, lớp thịt mới sinh ra đang còn đỏ ửng.

Đối với việc sử dụng tinh thần lực Dương Chính càng lúc càng lão luyện.

Mặc bì giáp mới vào người, Dương Chính vừa đi ra cổng liền thấy ngay mấy thân ảnh quen thuộc.

Mạn Kỳ, Lôi Đặc Lâm, Quy Tàng, Mục Phi Vân...

Những người này bình thường là cừu địch với nhau nhưng giờ đây mỗi người đều mang tâm trạng phức tạp cùng đứng một chỗ, vừa nhìn thấy Dương Chính sắc mặt họ đều lộ vẻ cổ quái.

Tư vị trong lòng Dương Chính phức tạp khó thể hình dung, hắn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu, cũng không biết bọn họ muốn nghe giải thích thế nào.

Đúng vậy, Dương Chính chính là người sắp đặt tất cả mọi chuyện.

Từ khi bắt đầu tập kích Lôi Mông Tư Đặc, Dương Chính một mình qua lại giữa Vệ Nhung và Lưu Vân, thôn tập Tây tuyến, xúc tiến hợp minh.

Thái độ cùng cách hành sự của hắn khiến cho người ta không thể lý giải, khiến cho họ cảm thấy xa lạ.

Bọn họ trong lòng đều có một nghi vấn rất lớn.

Dương Chính rốt cục là ai?

Mỗi người đang đứng tại trường đều là cường giả bá chủ một phương,

Họ đều biết sự tình không chỉ như vẻ bề ngoài.

Hiện tại không ai dễ dàng tin Dương Chính vốn thuộc về Vệ Nhung quốc. Hắn nhất định có lai lịch khác, hắn quá thần bí, lại quá cường đại, người thế này khiến cho mọi người không dám phóng tâm.

Dương Chính hiển nhiên hiểu được nghi vấn trong lòng họ thông qua ánh mắt họ nhìn hắn.

"Đi vào thôi. Ta nghĩ đến lúc nói rõ chân tướng cho các vị rồi." Dương Chính nói. Sau đó mọi người lục tục theo Dương Chính tiến vào trong quân trướng.

Trừ những người có đủ tư cách biết được bí mật ra, người khác đều bị đuổi hết ra ngoài.

Dương Chính đi tới một bồn nước ở góc quân trướng, lấy tay vốc nước, bắt đầu xoa lên thái dương.

Tay hắn nhẹ gỡ, một lớp mặt nạ da người bị kéo xuống. Khi hắn xoay người lại thì gương mặt hiện ra khiến cho mọi người đều trố mắt. Gương mặt này có sống mũi cao thẳng, anh tuấn lạnh lùng, vuông vức góc cạnh rõ nét, tuy không đẹp bằng tinh linh nhưng phong thái đặc biệt đầy mỵ lực, đặc biệt là đôi tròng mắt màu đen nhánh lấp lánh hữu thần, chừng như mọi việc diễn ra trong đôi mắt này đều chỉ là việc bên lề không liên quan gì tới hắn.

Mạn Kỳ là người đầu tiên kinh hãi la lên:"Là ngươi... Ngươi..."

Ký ức đã quá xa xăm, Mạn Kỳ mấy lần vẫn không nói được nên lời, Dương Chính nhếch mép cười:"Ta là Dương Chính. Mạn Kỳ bệ hạ, thật cao hứng là ngài còn nhớ tới ta."

Dương Chính?

Dương Chính?

Sau một lúc thầm gọi cái tên này, mấy tướng lĩnh Vệ Nhung Đông tuyến đều không nhớ được gì vì bọn họ năm xưa không biết Dương Chính ám sát Tả Thanh Tử đã dùng hóa danh, hơn nữa cũng đã hóa trang.

Quy Tàng nhìn chằm chặp vào Dương Chính, trong lòng suy nghĩ miên man nhưng vẫn không nghĩ ra bất kỳ hồi ức nào về "Dương Chính".

Trái lại Mục Phi Vân ở bên lại lẩm nhẩm:"Còn nhớ Thương Nguyệt quốc có một đào phạm hình như tên gọi là Dương Chính."

Chỉ có Mạn Kỳ là biết rõ nội tình nên thần sắc phức tạp, muốn nói lại thôi.

"Là ta giết chết Tả Thanh Tử."

Nếu như Dương Chính tự nói ra thân phận chỉ là một mồi lửa châm ngòi cho người ta hiếu kỳ thì lần này mồi lửa hắn ném ra đã dẫn phát một quả tạc đạn.

Sát na hắn nói ra câu này, trừ Mạn Kỳ lui lại một bước còn người khác phảng phất như bị đông cứng, nhìn chằm chằm vào Dương Chính.

Dương Chính giống như không thấy mấy cặp mắt sắc bén như lưỡi đao nhìn mình, bình tĩnh kể lại mọi chuyện:"Ta từng là một nô lệ ở Tử vong doanh nước Thương Nguyệt, bất ngờ trong 1 cuộc tuyển chọn được cùng 4 người khác phá cách thăng lên làm quý tộc, sau đó tiếp nhận 1 nhiệm vụ... Sau khi giết chết Tả Thanh Tử, bọn ta bí mật trở về Thương Nguyệt quốc, không ngờ chúng lại chờ sẵn bọn ta để ra tay diệt khẩu, trừ ta và một người bị thất tung thì ba hảo huynh đệ toàn bộ đều thảm tử trước mặt ta. Từ đó về sau ta đã phát thệ phải phục cừu... Sau đó ta đổi sang một thân phận khác, mọi việc ta đã làm với thân phận đó nghĩ chắc mọi người cũng không xa lạ gì."

"Ngươi giết chết y... hảo, là ngươi giết chết y." Quy Tàng run rẩy nói, tay án lên chuôi kiếm, ánh mắt nhìn Dương Chính vừa bi thương vừa kích động vừa thống khổ.

Dương Chính nhẹ hít một hơi, ánh mắt có chút bi thương.

Cái chết của Tả Thanh Tử đả kích cực lớn tới Vệ Nhung quốc nhưng Dương Chính khơi khơi lại đưa Vệ Nhung quốc thoát khỏi khốn cảnh.

Điều này thực sự là chuyện hoang đường nhất thiên hạ.

Nếu như ở đây không phải đều là nhân vật lão mưu thâm toán thì sợ là bây giờ đã trở mặt rồi, dù vậy thì người Vệ Nhung quốc nhìn Dương Chính với ánh mắt đầy cảnh giác và bất thiện.

Dương Chính sớm đã đoán được kết quả sau khi hắn nói ra nhưng hắn tịnh không hối hận, từ giờ trở đi thế giới này không còn Ma thần tướng quân, không còn Niêm hoa bá tước gì nữa. Hắn chỉ còn là hắn, là Dương Chính.

Cừu hận báo phục đến đây cũng dừng lại được rồi.

Làm đến cục diện hôm nay thì Mông Tầm, Hồng Thạch, Lưu Nhược Phi ở trên trời cũng có thể ngậm cười.

"Ngươi là người Thương Nguyệt sao?" Lôi Đặc Lâm lạnh lùng hỏi.

"Không, ta chỉ là một lưu lãng giả." Dương Chính ngữ khí lạnh lùng:"Vì vậy các ngươi không cần lo lắng ta có âm mưu gì. Trường chiến tranh này không hề mang lại kết quả xấu cho các ngươi, trên sự thật, Thương Nguyệt quốc giờ đây nguyên khí đại thương, trong mấy năm tuyệt không thể uy hiếp các người, thậm chí chỉ cần các ngươi đồng tâm hiệp lực thì nói không chừng Thương Nguyệt quốc phải nhìn sắc mặt các ngươi mà hành động."

Ở đây toàn là người thông minh, điểm này tất nhiên là nhìn ra.

"Còn thân phận của ta, mọi người đều đã biết rõ, sau khi trận chiến này kết thúc ta sẽ rời đi, cho nên mọi điều ta nói hôm nay mọi người cũng xem như là nghe một cố sự mà thôi. Ta cam đoan rằng từ đây về sau vô luận là Ma thần tướng quân hay Dương Chính đều sẽ không xuất hiện trước mặt các ngươi."

...........

Long quân hợp quân cùng tàn binh của Khâu Viễn Sơn. Khâu Viễn Sơn chịu đả kích quá lớn nằm liệt giường không dậy nổi, chỉ vỏn vẹn mấy ngày mà đã biến thành một lão già sắp chết. Trận chiến Tịch Ảnh thành, Dương Chính đã tiêu diệt 6 vạn Lang quân, giết hơn nửa số Sư thứu và Mãnh mã, thực sự đã làm chấn động đại lục. Uy danh của Ma thần tướng quân cơ hồ sánh ngang với Phi Tướng Quân Trì Vân.

Cơ hồ cùng lúc, cả Nam đại lục đều nhìn về phía Thương Nguyệt Tây tuyến.

Vì uy danh của Ma thần tướng quân như mặt trời giữa ngọ khiến cho Lôi Thiết quốc và Hạo Nhiên Liên Minh vốn chịu áp bức nhiều năm bắt đầu muốn động binh.

Mọi người đều mong chờ lịch sử của Trì Vân đánh bại Thương Nguyệt quân 30 năm trước tái diễn lần nữa.

Lần đó Phi Tướng Quân khiến cho địa vị bá chủ của Thương Nguyệt quốc bị lung lay, lần này nếu như lịch sử lặp lại thì Thương Nguyệt quốc có thể sẽ bị hãm nhập vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Và nếu vậy thì cũng đến lượt các quốc gia thấp bé hơn phân chia lại bản đồ Nam đại lục.

Ai biết được lịch sử sẽ đi theo chiều hướng nào, dân chúng bị Thương Nguyệt quốc đàn áp thời gian dài tuyệt không để tâm đến một anh hùng mới được sinh ra.

Đại thế như vậy, Thương Nguyệt quốc sẽ hãm nhập vào nguy cơ lớn chưa từng có từ 30 năm nay.

Mạc Băng Vân suất lĩnh 15 vạn bộ đội hạ trại tại Mạt Lan sơn mạch.

Còn liên quân Lưu Vân, Vệ Nhung tập hợp ở Tịch Ảnh thành.

Binh lực liên quân cũng đạt đến 14 vạn.

Một trận chiến tranh siêu cấp chỉ chạm vào nổ ra, chỉ cần trận chiến này diễn ra thì bộ đội do Lôi Thiết quốc, Hạo Nhiên Liên Minh tập kết rất có khả năng từ Bắc tuyến, Nam tuyến Thương Nguyệt tấn công vào, cả Nam đại lục đều chìm vào trong một trận đại chiến như đại chiến thế giới.

Mọi người đều khẩn trương và hưng phấn chờ đợi, nhưng thời gian cứ dần trôi qua mà Thương Nguyệt quốc và liên quân Lưu - Vệ ở Tịch Ảnh thành lại dằng dai không hề khai chiến.

Chỉ cần là những đại nhân vật thân ở trong cục thì đều phải bình tĩnh, bọn họ không thể không suy nghĩ về những hậu quả đáng sợ của trận đại chiến này.

Ngày hôm nay, một chiếc xe nhỏ đi vào trong Tịch Ảnh thành giới bị sâm nghiêm.

Chiếc xe tiến vào trong nội thành, một người toàn thân mặc áo khoác kít mít tiến vào sảnh chỉ huy ở nội thành giới bị nghiêm mật.

Trong khách sảnh, Dương Chính và các quân quan cao cấp của liên quân đang ngồi chờ, người tới bỏ nón xuống lộ ra một gương mặt khiến Dương Chính phải kinh ngạc.

Hắn cố đè nén cảm xúc không lên tiếng, người mới tới cất tiếng thi lễ:"Các vị tướng quân, đại nhân, ta là sứ giả của Thương Nguyệt quốc, Nguyệt Như Tuyết!" Lúc ánh mắt của nàng ta nhìn qua, Dương Chính thấy được ánh nước lấp loáng trong mắt nàng.

Thương Nguyệt sứ giả đến đây không ngoài ý liệu của mọi người, chỉ không ngờ sứ giả lại là Nguyệt Như Tuyết, hơn nữa lại chỉ có 1 người.

Trận chiến này rốt cục có đánh hay không?

So với dư luận bên ngoài cho rằng lần này nhất định sẽ khai chiến thì những đại nhân vật trong cục, kể cả những người đang ở đây đều có chung một nhận thức khác.

Trận chiến này nếu có thể không đánh thì không đánh.

Trên sự thật, Dương Chính công nhập Tây tuyến, đánh hạ Tịch Ảnh thành, đại bại Khâu Viễn Sơn, việc đến nước này đối với Lưu Vân và Vệ Nhung hai nước mà nói thì cũng đã hoàn mỹ lắm rồi.

Đối với Lưu Vân quốc mà nói thì coi như đã thắng được Thương Nguyệt quốc 1 lần.

Khiến cho bá chủ Nam đại lục tổn thất thảm trọng, ít nhất trong 5 năm không thể khuếch trương, thậm chí còn khiến Thương Nguyệt phải nhìn sắc mặt của họ thì đã là thắng lợi lớn nhất.

Tổn thất trong trận chiến với Thương Nguyệt quốc thì đã được Vệ Nhung bồi thường, điểm này hai nước đã đạt thành hiệp nghị cho nên Lưu Vân quốc không hề thua lỗ, chỉ còn muốn tranh thủ đàm phán với Thương Nguyệt quốc nhằm giành thêm nhiều lợi ích hơn mà thôi.

Còn Vệ Nhung quốc càng là người chiến thắng chân chính trong trận chiến này, mọi điều thuận lợi do Dương Chính đạo diễn giúp cho vương hậu đánh Lôi Mông Tư Đặc rơi đài, lại giúp cho Vệ Nhung quốc không phí một binh một tốt có thể đánh bại Khâu Viễn Sơn, hơn nữa có thể chiếm cứ vị trí chủ đạo trong cuộc đàm phán, bọn họ còn gì mà không mãn ý nữa chứ.

Điểm duy nhất bất mãn chỉ là thanh uy của Dương Chính nhờ trận chiến này mà được nâng cao cực điểm, khiến cho tất cả tướng lĩnh Vệ Nhung biết chuyện đều sắc mặt ảm đạm.

Những lão tướng quân này mấy ngày nay đều tránh mặt Dương Chính, nghĩ cũng do đạo lý này.

Thương Nguyệt quốc không muốn khai chiến là điều đương nhiên, lúc này bọn họ phát động chiến tranh thì phải gặp cục diện bốn mặt bao vây, Mạc Luyện Ngọc dù có cuồng vọng bá đạo hơn nữa cũng không thể không thừa nhận nếu Thương Nguyệt mạo hiểm khai chiến thì nguy cơ diệt vong cao hơn một nửa.

Lưu Vân quốc, Vệ Nhung quốc cũng không hung hăng đến mức cho là mình có thể thôn tính được Thương Nguyệt quốc. Sự thật là không quốc gia nào trên đại lục chịu nổi phản kích toàn lực của vị bá chủ này, nếu mọi người liều mạng đánh thì kết cục cuối cùng chỉ là sinh linh đồ thán, nhà không ra nhà, nước không ra nước.

Chính khách từ phương diện nào suy tính cũng không hề muốn cho trận chiến này xảy ra.

Nguyệt Như Tuyết là sứ giả đầu tiên đến, truyền đạt ý muốn nghị hợp, đàm phán chân chính cần có các thống lĩnh cao tầng giữa hai bên hội diện, không thể nào hoàn thành trong thời gian ngắn.

Đây chính là chiến tranh không tiếng súng giữa chính khách, tuy không tàn khốc lạnh lùng bằng sa trường nhưng đấu đá còn nhiều hơn.

Sau khi tạm thời gặp nhau, Vệ Nhung quốc và Lưu Vân quốc đã đáp ứng đàm phán, địa điểm chính là ở trong một tiểu trấn Lam Quang giữa Mạt Lan sơn mạch và Tịch Ảnh thành, thời gian là ba ngày sau.

Dương Chính không muốn tiếp tục ở lại sau khi tham dự đàm phán, hắn đã quyết tâm rời đi.

Đến lúc đó không còn gì có thể giữ được hắn, những món nợ cần trả thì hắn đều đã trả lại hết, chỉ cần đàm phán xong thì hắn liền rời đi.

Nguyệt Như Tuyết làm xong việc công, ở lại cùng dự yến tiệc với liên quân.

Dương Chính từ đầu tới cuối đều quanh quẩn bên ngoài. So với công trạng hắn lập được thì thực sự hắn biểu hiện ra rất mờ nhạt, đến cả người không quen cũng không biết được hắn nhưng Dương Chính biết có một đôi mắt luôn quan sát hắn.

Nguyệt Như Tuyết cuối cùng cũng thoát ra khỏi các lễ tiết phiền phức, sau khi cáo lỗi vội đi tới chỗ Dương Chính.

Dương Chính đứng ở góc yên tĩnh nhất, mân mê ly hồng tửu trong tay, nhìn A Tuyết tới gần, thần sắc hắn không lộ vẻ gì, chỉ là trong mắt ánh lên vẻ quan hoài.

Nguyệt Như Tuyết đến trước mặt hắn, hít sâu một hơi, cụng nhẹ ly với Dương Chính. Trong mắt người ngoài thì hai người chỉ khách khí cụng ly với nhau, thanh âm đàm thoại thì chỉ có hai người mới có thể nghe được.

"Ca, cung hỉ huynh đã chiến thắng."

"Ngươi không giận ta? Suy cho cùng ngươi cũng là người Thương Nguyệt."

"Ca muốn muội nói thật không?"

Dương Chính im lặng gật đầu.

"Ta từ đó giờ đều cảm thấy ca là một nam nhân ôn nhu, cho nên lúc nghe thấy ca ca giết rất nhiều người ta thật rất khó chịu... nhưng mà nếu như ca ca không đánh thắng thì chỉ còn con đường chết, nỗi đau đó ta không thể nào chịu nổi."

Dương Chính nhìn A Tuyết đang ngẩng đầu, ánh mắt nàng đầy vẻ mong nhớ và bi thương, nhưng cũng có dáng vẻ bình thản thì nội tâm vô cùng phiền muộn.

Hắn còn là nam nhân ôn nhu sao?

Dương Chính né tránh ánh nhìn của nàng, cúi nhìn ly rượu màu hổ phách, lạnh giọng nói:"A Tuyết, đừng quá tin người, hơn nữa ta cũng không giống như muội nghĩ đâu."

"Ca ca cần gì phải tránh né, dùng bộ mặt lạnh lùng đó để ngụy trang làm gì?"

"Ta... có thể vậy sao..."

Dương Chính đi sang trái một bước, vừa hay gặp mấy tướng quân vừa đi tới.

Lúc Nguyệt Như Tuyết quay sang ứng phó mấy tướng quân đó, Dương Chính lặng lẽ rời khỏi khách sảnh.

Đàm phán cử hành ở Lam Quang trấn như đã định.

Lưu Vân quốc Mạn Kỳ, Vệ Nhung quốc Lôi Đặc Lâm, còn có lão Tiếu Ân là đại biểu liên quân và Thương Nguyệt vương Mạc Luyện Ngọc đại diện cho Thương Nguyệt quốc bí mật gặp nhau.

Dương Chính là người chủ đạo tạo nên tất cả, là Ma thần tướng quân danh chấn đại lục, là người quan trọng nhất trong cuộc đàm phán của liên quân nên bất luận hắn có tình nguyện hay không thì vẫn phải tới dự cuộc đàm phán này.

Lam Quang trấn được đại quân thủ hộ kín như tường đồng vách sắt.

Người trong trấn đều bị dồn đi nơi khác, chỉ có những nhân vật trọng yếu mới được vào trấn.

Dương Chính và Thương Nguyệt vương lần đầu gặp nhau.

Giống như hắn tưởng tượng, Thương Nguyệt vương Mạc Luyện Ngọc thân hình hùng vĩ, tư thái như rồng như hổ khiến người ta sinh lòng khiếp sợ. Khí độ bá giả trường kỳ hùng bá Nam đại lục của y khiến cho dù Thương Nguyệt quốc ở trong tình thế bất lợi nhất trong 30 năm nay vẫn làm cho bọn cao quan liên quân không dám khinh thường, cả Mạn Kỳ cũng cẩn thận vô cùng, hoàn toàn không có chút khí độ chiến thắng.

So ra thì Dương Chính thua kém rất nhiều, hắn ngay cả tư thái của một vị đệ nhất danh tướng cũng không có, gương mặt bình thường (đã đeo mặt nạ cũ), dáng vẻ trầm mặc, thậm chí còn rất kiệm lời. Mạc Luyện Ngọc có cảm giác nếu để hắn lẫn trong một đám người bình thường thì tuyệt đối tìm không thấy được hắn nhưng chiến tích ẩn giấu sau dáng vẻ bề ngoài tầm thường đó lại khiến cho Mạc Luyện Ngọc kinh hãi hơn.

Tuy không hay lắm nhưng câu này thường khá đúng:"Chó cắn thì không sủa."

Mạc Luyện Ngọc tuyệt không vì bề ngoài bình thường của Dương Chính mà khinh thị, trái lại càng thêm nghi ngờ, không có cách nào nhìn thấu được hắn.

Hắn thờ ơ, hắn lãnh đạm, hắn ở bên lề mọi người.

Khí chất bá giả của Mạc Luyện Ngọc không hề ảnh hưởng tới hắn, Dương Chính chỉ ứng phó đàm thoại cho qua chuyện, rất bình thản, rất tùy ý khiến cho người ta giận đến cực điểm vẫn không có cách gì phát tác. Mạc Luyện Ngọc từng hận không bằm Dương Chính thành vạn mảnh nhưng chân chính gặp hắn thì y không cách nào giận dữ cho được.

Dương Chính thực sự là một người rất đặc biệt.

Hắn có thể đặt mình ra ngoài cuộc đàm phán.

Lúc đàm phán chân chính đi vào thế giằng co, hắn lại là người nhàn nhã nhất, bình thản ngắm mọi người đang vì lợi ích của mình mà dùng thần thương thiệt kiếm giành lấy từng chút quyền lợi.

Đương nhiên vẫn có ba đôi mắt luôn dõi theo Dương Chính từ đầu đến cuối.

Mạc Băng Vân, Nguyệt Như Tuyết, còn có đôi mắt thâm thúy của trí giả đệ nhất Nam đại lục.

Tu Tư, người sáng tạo nên đất nước Thương Nguyệt hùng mạnh này.

Mỗi lúc ánh mắt lão nhìn vào người Dương Chính thì hắn liền cảm thấy tim đập rộn lên. Cặp mắt đó sát na như biến thành hai thanh lợi kiếm phá nát lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, đâm sâu vào nội tâm của hắn.

Dương Chính chợt cảm thấy lão nhân này là người biết hết mọi việc.

Thậm chí cả thân phận chân thật của hắn lão cũng biết.

Điểm này nhanh chóng được nghiệm chứng ngay sau đó, Tu Tư như vô tình muốn gặp mặt Dương Chính. Lão vốn là thuật sĩ giỏi nhất Nam đại lục, thanh danh còn siêu nhiên hơn cả quốc gia, lão muốn gặp Dương Chính thì cũng không có ai hoài nghi.

Ở trên tòa tháp đồng hồ của Lam quang trấn, Dương Chính và Tu Tư cùng nhau ngắm mặt trời lặn đang chiếu ánh sáng cuối cùng trên người họ.

Hai người hồi lâu không nói gì tựa hồ như đang hân thưởng cảnh đẹp của mặt trời lặn.

Kỳ thật chỉ Dương Chính mới biết, hắn không quen đứng cạnh lão nhân này, cảm giác bị nhìn thấu hết khiến hắn tưởng mình giống như mặt trời đang lặn, bị người ta đứng ngoài quan sát mệnh vận.

Đối với Tu Tư, Dương Chính biết không nhiều, chỉ biết lão rất nổi danh, cũng rất thần bí.

"Mệnh vận là điều rất kỳ diệu, khi tuổi trẻ ngông cuồng thì không tin vào mệnh vận, chỉ tin vào chính mình, cho rằng mệnh vận là tác phẩm của mình, là bức tranh do mình vẽ ra, là khối đất do mình nhào nặn... Sau đó, mệnh vận kiên trì cố chấp khéo léo xuyên qua nhiều năm tháng, không nhanh không chậm cáo tố với ta rằng nó thật sự tồn tại, lại nói cho ta biết rằng nó rất cường đại, kỳ thật ta mới là tác phẩm của nó, là bức tranh của nó, là khối đất trong tay nó." Tu Tư mở đầu cuộc nói chuyện bằng một tràng triết lý.

Sau đó lão ôn hòa nhìn Dương Chính:"Ngài có cảm thấy như vậy không, tướng quân?"

Dương Chính nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt có phần tự thương cảm:"Mệnh vận thực sự là không thể kháng cự."

Giống như Tu Tư, Dương Chính đã qua cái thời tuổi trẻ ngông cuồng rồi.

"Ngài thỏa hiệp sao? Tướng quân?"

Ánh mắt Dương Chính sáng lên nhưng chớp mắt lại che giấu đi, hắn trong lòng vẫn còn ý niệm tranh đấu.

Tu Tư tiếp tục nói:"Ngài trước giờ một mực đấu tranh, bắt đầu từ Tử vong doanh từng bước đi tới ngày hôm nay, tất cả đều là mệnh vận."

Dương Chính sực tỉnh, ánh mắt bình đạm chợt biến thành sắc bén như đao phong liếc qua thân thể Tu Tư, thản nhiên nói:"Ngài quả nhiên là biết thân phận của ta."

Sau một lúc, hắn lại nghi hoặc hỏi:"Ngài không phải là người Thương Nguyệt sao? Cớ gì không tố giác ta?"

Tu Tư vẫn ôn hòa như cũ như không thấy vẻ sắc bén của Dương Chính:"Mọi thứ đều do mệnh vận an bài, ta bất quá cũng là tuân theo mệnh vận an bài mà thôi."

"Cái gì là mệnh vận?" Dương Chính lạnh lùng nói:"Nó chỉ là hư vô."

"Ngài nên hiểu rằng mệnh vận xưa nay đều tồn tại." Tu Tư ngước đầu nhìn trời, lúc này ánh sáng mặt trời cuối cùng đã bị bóng núi che khuất, gió lạnh bắt đầu nổi lên.

Dương Chính chợt có cảm giác hoang mang, phảng phất như có một đôi mắt cực lớn ở trên bầu trời đang nhìn hắn.

Cảm giác này khiến cho hắn toàn thân lạnh toát.

"Mệnh vận luận" của Tu Tư giống như một cái lưới khổng lồ từng chút một quấn lấy hắn, làm cho Dương Chính càng giãy giụa thì càng bị thít chặt.

Cái gì là mệnh vận, mệnh vận chỉ là thỏa hiệp, nó ẩn nấp trong bóng tối nhìn người ta gầm gừ dãy dụa, đồng thời cười nhạo con người vô tri không biết sợ.

Tu Tư lấy ra một cái bình màu lam trong ngực đưa tới trước mặt Dương Chính:"Ngài cần có thứ này, đây cũng an bài của mệnh vận."

Dương Chính muốn nỗ lực tỏ ra chán ghét, thậm chí cự tuyệt nhận lấy cái bình này nhưng hắn lạc trong ánh nhìn của Tu Tư, thoáng chốc đã trầm mê... Cái bình đã nằm gọn trong tay, Tu Tư không biết đi đâu rồi, Dương Chính một mình đứng trên tháp chuông, nếu như không phải trong tay còn giữ cái bình thì hắn cơ hồ đã cho cuộc đối thoại vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cái bình truyền tới cảm giác ấm áp.

Dương Chính cầm nó lên quan sát mới phát hiện cái bình này không phải là màu lam mà dịch thể bên trong mới có màu lam.

Lúc rời khỏi tháp Dương Chính nhìn thấy một lá thư ở chỗ Tu Tư đứng.

Phong bì màu đen dày nặng đầy nét thương tang tuế nguyệt, sau khi mở ra Dương Chính nhìn thấy một đoạn văn tự...

Đàm phán ở Lam Quang trấn vẫn hừng hực khí thế như cũ nhưng sau ngày đó Dương Chính không còn nhìn thấy Tu Tư nữa.

Một tuần sau.

Đàm phán cuối cùng đã có kết quả.

Hai bên chiến đấu bằng miệng lưỡi cả tuần lễ, nội dung của từng hạng mục kinh qua vô số lần chỉnh sửa đã hóa thành một cuộn giấy da dê khá mỏng, trên đó có viết hiệp nghị cuối cùng của cuộc đàm phán giữa ba nước.

Biên giới được vẽ lại, hai trọng trấn của Thương Nguyệt Tây tuyến thuộc về bản đồ của Lưu Vân và Vệ Nhung.

Ngoài ra Lưu Vân quốc còn được quyền miễn thuế 5 năm, không phải bán vũ khí loại tốt với giá rẻ cho Vệ Nhung và Thương Nguyệt, đồng thời mỗi năm có thể mua lương thực từ hai nước giá rẻ với số lượng lớn.

Thương Nguyệt quốc bồi thường cho Vệ Nhung quốc một lượng lớn kim tệ án theo đầu người.

Ngoài ra, Vệ Nhung và Lưu Vân phải bảo đảm triệt quân khỏi Tây tuyến trong vòng ba ngày, hơn nữa không được xâm phạm trong vòng 5 năm...

Hiệp nghị này Thương Nguyệt quốc thật sự đã nhượng bộ quá nhiều.

Cả Dương Chính cũng không hiểu, Thương Nguyệt vương cường đại là thế mà sao có thể nhường nhịn đến chừng ấy?

Chỉ là Dương Chính chỉ tham gia 2 lần đàm phán, sau đó hắn không hề nhúng vào cục diện đàm phán, cũng không biết hiệp nghị vì sao lại trở thành như vậy. Vô luận thế nào lần này Vệ Nhung và Lưu Vân đều đã có được món hời. Sau khi ký kết hiệp định, Dương Chính cảm giác được ánh mắt "cảm kích" và một tia cảm xúc không nói thành lời của nhân vật cao tầng hai nước.

Lam Quang Hiệp Nghị chấn động đại lục ký kết vào một ngày mùa thu đã cải biến cục diện của cả đại lục.

Thế hệ sau này của Lưu Vân, Vệ Nhung hai nước đã có tư cách sánh vai ngang với Thương Nguyệt.

Nam đại lục không còn là cục diện một mình Thương Nguyệt quốc độc bá, không lâu sau, tân vương Vệ Nhung quốc đăng cơ, Tư Đế An mới 10 tuổi đã ngồi vào vương vị, còn vương hậu Thụy Thu làm nữ vương nhiếp chính.

Mọi việc đều thuận lý thành chương, điều mọi người quan tâm nhất chính là Ma thần tướng quân đi về đâu.

Hắn tựa hồ biến mất trong dân chúng, hắn từng nhậm chức ở 2 nước Vệ Nhung và Lưu Vân nhưng lại không hề được phong quan, chỉ ở trong bóng tối thao túng mọi việc.

Mạc Băng Vân cầm cây sáo trúc trong tay, buồn bã nhìn ra cửa sổ.

Cửa bị xô ra, A Tuyết tiến vào, nhìn thấy trúc địch trong tay Mạc Băng Vân thì nước mắt không kìm được chảy ra.

"Hắn đi rồi..."

Mạc Băng Vân cũng nhìn trúc địch trong tay A Tuyết, một tia hy vọng cuối cùng cũng phụt tắt.

Dương Chính thực sự rời đi rồi.

Bằng không hắn sao lại sai người chuyển hai cây sáo trúc tới, trên hai cây sáo trúc còn cột hai dải khăn ngày trước họ đưa cho hắn.

-----o0o----

Mạt Lan sơn mạch.

Dương Chính khôi phục diện mạo mặc y phục đơn giản, lưng đeo Liệp huyết đao, tóc cột về phía sau, đang leo lên một vách núi trơn tuột như kính.

Mạt Lan sơn mạch chắn ngang Nam đại lục, là sơn mạch diện tích lớn nhất, cả Hỏa Liên Hoa sơn mạch cũng không lớn bằng.

Trong truyền thuyết Mạt Lan sơn mạch thậm chí là một con đường đi tới khu vực Áng Cách Tát ở phương Bắc, chỉ là chưa có ai thí nghiệm thử xem truyền thuyết có thật hay không, sa mạc mênh mông và Thánh Bạch Thạch đại thảo nguyên chia cắt hai đại lục Nam Bắc, biến Lam Phong đại lục thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Bắc đại lục là vương quốc ma pháp và Nam đại lục vương quốc vũ giả là hai cực khác biệt hoàn toàn, lữ trình của Dương Chính khi từ thế giới khác tới đây chính là Mạt Lan sơn mạch, hiện tại hắn muốn truy tầm một đoạn nhân sinh khác thì cần bắt đầu từ đây thử đi tìm một thế giới mới chưa từng được biết đến.

Nửa tháng sau khi ký kết Lam Quang Hiệp Nghị, Dương Chính cứ đi sâu vào trong Mạt Lan sơn mạch.

Đường đi đã không còn từ 1 tuần trước, Dương Chính cơ hồ trở thành một người nguyên thủy tìm kiếm khắp nơi trong Mạt Lan sơn mạch.

Không phải hắn không biết cách phân biệt phương hướng bên ngoài nhưng hắn cơ hồ không có mục tiêu, chỉ thuần túy là thám hiểm trong khu rừng nguyên thủy này mà thôi, vì vậy sau một tuần lễ Dương Chính đã mất hẳn phương hướng, bất quá cảm giác không biết này khiến cho hắn có động lực cực lớn để hành động. Hắn lại trở thành Dương Chính vô cầu vô thúc thích đi mạo hiểm như xưa kia ở địa cầu, thế giới trầm mê này lại khiến cho hắn cảm thấy mỹ lệ vô cùng.

So với nhân loại phức tạp thì mọi thứ trong rừng đều rất đơn giản và kích thích.

Đây chính là sinh hoạt mà Dương Chính thích thú nhất, đơn giản và khoái hoạt.

Leo núi tịnh không khó với Dương Chính, vừa hay Mạt Lan sơn mạch vách núi thiên hình vạn trạng thỏa mãn được dạ hiếu kỳ của hắn.

Mấy ngày trước Dương Chính còn phát hiện một động huyệt bỏ hoang trên vách núi, bên trong còn có một bộ long cốt dài mười mấy mét, so với Sư thứu còn lớn hơn mấy lần, cự long trong truyền thuyết tuy chỉ còn lại hài cốt nhưng vẫn làm cho Dương Chính hưng phấn dị thường.

Long cốt trải qua bao nhiêu năm vẫn còn bảo tồn rất tốt, Dương Chính lấy long nha ra, khổ công rèn dũa làm thành một thanh chủy thủ, tuy nhìn có vẻ thô lậu nhưng Dương Chính lại lấy làm đắc ý, thế giới này có ai sử dụng chủy thủ làm bằng long nha như hắn chứ?

Trên vách núi, Dương Chính thử dùng chủy thủ đào một hố nhỏ, vách núi này là vách núi trơn nhẵn nhất từ khi hắn đến Mạt Lan sơn mạch, cả Dương Chính cũng phải cẩn thận phi thường.

Tiếng rít gào từ xa truyền tới, một bóng đen từ trên không bổ nhào xuống.

"Đáng chết!" Dương Chính mắng, hắn đâm mạnh chủy thủ vào vách đá, từ lúc mới vào rừng Dương Chính đã gặp không ít tập kích.

Lần này xem ra cũng không thể tránh được.

Hắn thử chuyển người trên vách đá.

Một bóng đen khổng lồ ập tới, là một con Sư thứu thể hình còn lớn hơn tất cả những con Sư thứu Dương Chính từng thấy qua, hơn nữa Dương Chính còn nhìn thấy kim quang lóe lên lưng nó.

Sư thứu kỵ sĩ!

Dương Chính trong lòng kinh hãi, hắn rút mạnh long nha chủy thủ, hàn khí sắc nhọn nổ bùng nơi vách núi hắn vừa ở đó.

Lúc Dương Chính rút chủy thủ ra, cả người liền rơi xuống dưới, rơi xuống chừng hơn 10 mét, hắn lại dùng chủy thủ đâm vào vách núi cố định thân hình, trên không lại vang lên mấy tiếng rít chói tai.

Sư thứu từ phương xa ùn ùn kéo đến, số lượng lên đến hơn 100 con, nhanh chóng tiến lại gần vách núi Dương Chính đang treo mình. Kỵ sĩ vừa tập kích Dương Chính tay cầm một thanh trường thương kim quang chói lóe, khôi giáp cực kỳ hoa lệ, toàn thân kim sắc, đứng trên lưng Sư thứu giống như là thiên thần.

"Á Ca Nhĩ!"

Dương Chính thầm than, Sư thứu kỵ sĩ mạnh nhất Thương Nguyệt quốc từng giết chết một Kiếm thánh.

Nhân vật cỡ này Dương Chính sao có thể không biết, không hay nhất lại là Lôi Tư chết trong tay Dương Chính là đệ đệ của hắn.

Dương Chính hiện tại chỉ nhờ vào một thanh chủy thủ cắm vào vách đá treo mình lơ lửng, phía dưới là vực sâu hơn 100 mét, gió núi thổi mạnh, lạnh lẽo thấu xương, trên trăm Sư thứu chớp mắt đã tới nơi, bao vây tầng tầng lớp lớp, hoàn cảnh Dương Chính hiện giờ chỉ có thể diễn tả bằng 4 chữ.

Tất tử vô nghi!

Đúng thế, tất tử vô nghi, Dương Chính sắc mặt trắng thảm, thực sự tuyệt vọng.

Trên mặt đất hắn còn có một phần cơ hội chạy thoát nhưng ở trên vách núi cao trăm mét này Dương Chính thực sự đã tự đào mồ chôn mình.

Cuối cùng cũng chạy không thoát, Dương Chính cay đắng nghĩ.

Hắn chợt nhớ tới lời Tu Tư nói:"Mọi thứ đều do mệnh vận an bài, ta bất quá cũng là tuân theo mệnh vận an bài mà thôi."

Á Ca Nhĩ khống chế Sư thứu chậm rãi hạ xuống, lơ lửng trước Dương Chính chừng hơn 10 mét, lạnh lùng nhìn Ma thần tướng quân danh chấn thiên hạ, cũng là người đã giết chết đệ đệ mình đang lộ vẻ tuyệt vọng.

Nhân vật thế này bất quá cũng phải chịu kết cục chết không toàn thây, hắn vốn là nhân tố quan trọng nhất để cho Vệ Nhung quốc và Lưu Vân quốc kiếm được lợi ích lớn nhất trong bàn đàm phán, điều này giờ lại càng thêm mỉa mai.

Thương Nguyệt vương cũng rất hào phóng, đã chấp nhận bỏ ra cái giá rất lớn để đổi lấy cái chết của Dương Chính.

"Các ngươi làm sao có thể tìm được ta?" Dương Chính tuy tuyệt vọng nhưng vẫn không muốn buông bỏ một điểm hy vọng, hắn vẫn còn khát vọng tin vào nhân tính.

Nhưng hiện thực tàn khốc đã phá tan hy vọng cuối cùng của hắn, Á Ca Nhĩ nhíu mày nói rõ chân tướng:"Người bên cạnh ngươi đã cáo tố hành tung của ngươi cho ta, trên người ngươi có bỏ dược phấn, bọn ta có thể căn cứ vào dược phấn đó mà tìm được ngươi."

"Nói vậy thì ta đã bị bán đứng?"

Dương Chính nhếch mép cười tự trào, hắn không biết đây là lần thứ mấy mình bị bán đứng.

"Ai cũng có thể dùng thứ có giá trị để mua, bọn ta vì muốn giết ngươi mà đã bỏ ra cái giá không nhỏ. Hai tòa đại trấn Tây tuyến, còn kim tệ bồi thường rất lớn, Lưu Vân và Vệ Nhung không có lý do gì không đáp ứng, bất quá ta cảm thấy chúng thật là ngu ngốc, không có ngươi thì lợi ích chúng đoạt được cuối cùng cũng trở về tay của bọn ta." Á Ca Nhĩ lạnh lùng nói, biểu lộ dã tâm to lớn của Thương Nguyệt quốc tịnh không vì một trận chiến này tiêu tan.

Dương Chính im lặng, hắn biết rất rõ, Lưu Vân và Vệ Nhung chân chính nổi sát tâm chính là vì thân phận ly kỳ khó đoán và thanh uy cực điểm của hắn.

Hắn là một người ngoài nhưng lại có quyền uy cực lớn, vô luận với bất kỳ quốc gia nào cũng đều là uy hiếp cực lớn. Chỉ sợ cho dù Thương Nguyệt vương không giết hắn thì Vệ Nhung và Lưu Vân cũng không để cho hắn sống an lành, đã vậy trước khi hắn chết còn có thể thu được một số tiền lớn thì hai nước dại gì không làm.

Trên trăm con Sư thứu đã hội tụ lại một chỗ nhìn chăm chú vào Dương Chính.

Mục quang của Dương Chính đột nhiên lộ vẻ quyết đoán, hắn xoay tay kia rút Liệp huyết đao ra.

Á Ca Nhĩ quát lớn:"Giết!"

Cả trăm Sư thứu đồng thời rít lên, thanh âm như sấm động cả vùng Mạt Lan sơn mạch.

Mũi thương màu vàng hóa thành hồ mang kịch liệt đâm tới, Dương Chính chợt buông hai tay, cả người giống như chim ưng lao tới, Kim dương thương của Á Ca Nhĩ chạm thẳng vào Liệp huyết đao giữa tầng không vang lên tiếng nổ ầm ầm, cuồng phong tán loạn.

Dương Chính giống như viên đạn bắn ngược ra sau đập thẳng vào vách núi tạo thành một cái hố lớn.

Á Ca Nhĩ vô cùng kinh hãi, Dương Chính chỉ bằng sức lực của một người mà có thể ngạnh kháng Sư thứu, hơn nữa còn ở trong tình trạng không có điểm tựa để mượn lực. Kim dương thương của hắn xuất hiện một vết hằn, Sư thứu cũng loạng choạng trên không.

Dương Chính từ vách núi lăn xuống hơn 10 mét.

Á Ca Nhĩ đứng thẳng người quát lên:"Bắn tên!"

Trên 100 mũi tên nhanh chóng bắn tới Dương Chính, Dương Chính ở trên không căn bản không có chỗ mượn lực để né tránh, chỉ có thể vung Liệp huyết đao ngăn đỡ được phần nào, sau mấy đợt tên thì hắn đã bị trúng hơn mười mũi tên.

"Sư thứu đội, liên sát!"

Hơn 10 Sư thứu bay lượn trên không liền lao xuống, điên cuồng công kích Dương Chính. Dương Chính vừa đang rơi xuống vừa phải vung đao ngăn cản Sư thứu liên tục công kích.

Mỗi một lần Sư thứu xung kích đều móc được một khối thịt máu chảy ròng ròng trên người hắn ra.

Sau đó, mấy Sư thứu cùng bay lên, chụp lấy thân thể Dương Chính ném qua ném lại giữa tầng không.

Chớp mắt hắn toàn thân máu thịt mơ hồ.

Dương Chính chỉ còn thoi thóp thở, Á Ca Nhĩ lại bay tới, Kim dương thương lại phóng ra.

Dương Chính đã hãm nhập hôn mê, cố gắng vung đao ngăn đỡ nhưng Liệp huyết đao bị đánh bay đi, Kim dương thương thương thuận thế đâm vào, Dương Chính phun ra một ngụm máu trên không, cất tiếng rống thê lệ, sau đó đầu gục xuống không còn hơi thở.

Á Ca Nhĩ giơ cao trường thương, Sư thứu kỵ sĩ xung quanh đều cất tiếng hoan hô.

Đường đường Ma thần tướng quân, kết cục cuối cùng lại bi thảm như vậy.

Á Ca Nhĩ rút thiết kiếm ra chém lấy đầu lâu của Dương Chính, sau đó hắn vuốt mắt Dương Chính, thầm than một tiếng, khống chế Sư thứu hạ xuống đất. Cho dù là địch nhân nhưng Dương Chính vẫn là tướng lĩnh xuất sắc nhất gần đây, Á Ca Nhĩ không muốn để hắn phơi xác ngoài hoang dã.

Bỏ đầu lâu vào hộp vàng đem theo sẵn, Á Ca Nhĩ chỉ huy các Sư thứu dùng đá mai táng thi thể không đầu của Dương Chính.

Ai có thể nghĩ tới một đại danh tướng cuối cùng lại chết thảm ở thâm xứ Mạt Lan sơn mạch.

Người chết như phù vân, mọi danh lợi phồn hoa ngày trước đều tiêu tán, mấy năm sau liệu có còn ai nhớ đến?

Á Ca Nhĩ thầm mặc niệm vài câu, hắn rút bội kiếm để lên trên trán hành quân lễ, sau đó cưỡi Sư thứu chậm rãi bay lên, cả trăm Sư thứu cùng theo sau, chỉ một lát đã mất hút.

Ngày thứ hai Thương Nguyệt vương nhìn thấy đầu lâu của Dương Chính do Á Ca Nhĩ đưa về thì tin tức này đã truyền tới Mạn Kỳ và Lôi Đặc Lâm ngay đêm hôm đó.

Ma thần tướng quân đã chết!

Lúc tin tức này truyền ra, cả Nam đại lục cơ hồ rung chuyển!

Thụy Thu sau khi biết được tin Ma thần tướng quân ngộ hiểm thân vong thì ở lì trong thâm cung mấy ngày mấy đêm không gặp người ngoài, đến khi xuất hiện thì thân thể hao gầy, đầu quấn khăn tang, không để ý gì tới các đại thần phản đối, tự mình để tang cho Dương Chính, sắc mặt nàng tuy vẫn bình thản như xưa nhưng ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, phảng phất như che giấu nỗi oán hận ghi tâm khắc cốt.

Mạc Băng Vân và Nguyệt Như Tuyết được tin cơ hồ ngơ ngẩn, nhưng hai nữ nhân này kiên cường hơn người thường nhiều. Bọn họ không tin Dương Chính đã chết, nam nhân đỉnh thiên lập địa đó đã trải qua bao nhiêu đại nạn, sao có thể dễ dàng chết như vậy được?

Mấy ngày sau hai người đồng thời thất tung, vô luận vương thất Thương Nguyệt và Thiên hoa bảo các phí bao nhiêu công phu vẫn không tìm thấy, hai nàng giống như đã tan biến vào trong không khí.

Cái chết đột ngột của Dương Chính và sự mất tích của Trì Vân cũng có hiệu quả như nhau.

Hai người đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm trong lịch sử chiến tránh, đều biến mất một cách quỷ dị trong mắt mọi người. Mau quên vốn là thiên tính của con người, vô luận Dương Chính và Trì Vân cũng dần chìm trong dòng xoáy thời gian không ai nhắc tới, điều duy nhất còn lại để người ta tưởng niệm chỉ là những bài thơ ca tán mỹ và các cố sự do các ngâm du thi nhân suốt ngày đi rao giảng mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.