Liễu Minh chìm đắm trong tư liệu đặt tại Vạn Thú Các đến nỗi quên mất cả thời gian.
Năm ngày sau, một đạo độn quang hắc sắc mới bay ra từ bên trong sơn môn
tại Thiên Thú Sơn rồi chợt lóe thành một bóng người vận trang phục đen
lơ lửng giữa không trung, đúng là Liễu Minh. Khuôn mặt của hắn thoạt
nhìn thập phần bình tĩnh cũng lãnh đạm nhưng sâu trong ánh mắt lại thình lình ẩn hiện một tia hưng phấn khó có thể kiềm nén. Chỉ thấy hắn nhẹ
nhàng giương cao tay áo, một chiếc thuyền ngọc phát ra bạch quang lấp
lánh liền theo đó hiện ra giữa không trung rồi mau chóng phá không lao
đi vun vút.
Khi Liễu Minh đặt chân trở lại sơn mạch Vạn Linh thì chuyến viếng thăm
Thiên Thú Sơn đã là sự kiện của một tháng trước. Hắn vừa trở về đã vội
vàng dạo quanh một vòng toàn bộ phường thị của tông môn. Gần nửa ngày
sau, hắn lại xuất hiện ở Vạn Sự điện của Thái Thanh Môn. Sau khi hao tốn không ít điểm cống hiến để đổi lấy một ít đồ vật, họ Liễu liền quay trở về động phủ của mình trên Lạc U Phong, tiếp đó mở ra tất cả cấm chế
xung quanh rồi mới tiến nhập vào trong mật thất.
“Chủ nhân, ngươi đã tra được lai lịch cụ thế của quá trứng ánh kia sao?” Khi Liễu Minh vừa khoanh chân ngồi xuống, giọng nói pha lẫn chút lo
lắng của Hạt Nhi đã thình lình truyền ra từ túi dưỡng hồn bên hông.
Khi còn ở Thiên Thú Sơn, hắn vì sợ hai đầu linh sủng này thu hút sự chú ý của cường giả địa phương đã cố tình khiến cho chúng nó rơi vào ngủ say
một thời gian, xem ra lúc này Hạt Nhi đã tự động tỉnh lại.
“Coi như chuyến đi này cũng không phải hoài công.” Liễu Minh bình tĩnh
trả lời sau đó giương cao tay áo lấy ra một đống tài liệu đặt đầy trên
mặt đất.
Tiếp đó, thủ chưởng của hắn khẽ đảo khiến cho kim quang lóe lên liên
hồi, quả trứng biến dị màu vàng nhạt của Tam Quan Kim Kê cũng theo đó
thình lình hiện ra.
Trong lúc quan sát quả trứng kỳ lạ trong tay, khuôn mặt Liễu Minh không
khỏi lộ ra thần sắc hài lòng hiếm có. Hắn lần này có thể nói đã bỏ ra
một cái giá rất đắt, năm ngày thời gian tra cứu đã hao tốn trọn vẹn ba
nghìn vạn linh thạch. Sau khi đọc qua vô số tư liệu về yêu thú cùng với
mới hình vẽ minh họa, rốt cuộc phát hiện bên trong một quyển sách cũ nát có ghi lại quả trứng tưởng chừng đã mất đi sinh cơ này cũng không phải
là thú noãn của Tam Quan Kim Kê mà là thú noãn của một loại thượng cổ kỳ thú sớm đã tuyệt tích có tên là ‘Tư Thần’ vốn mang xuất xứ từ đại lục
Thiên Ác.
Tư Thần này chính là một loại kỳ thú do trời đất sinh ra, bộ dáng khi
lớn lên rất giống với gà trống bình thường, chỉ là hình thể của nó không thể nghi ngờ phải lớn hơn rất nhiều. Con thú này cũng là loại dị thú
hiếm hoi trên thế gian có thể tồn tại song song ở hai giới âm dương. Hơn nữa Tư Thần trưởng thành còn sở hữu đủ loại công năng khắc tinh đối với yêu quỷ cùng khả năng xuyên suốt âm dương chi địa.
Chỉ có điều, yêu cầu để phát triển của loại kỳ thú này thật sự quá mức
hà khắc, phải đồng thời hấp thụ khí tức thuần âm cùng với thiên địa linh khí của dương giới mới có thể khiến thú noãn này từ từ sinh trưởng.
Nếu như con thú này chỉ hấp thụ âm khí mà không hấp thụ linh khí, cuối
cùng sẽ trở thành một loại âm thú vô cùng đáng sợ, chẳng những tàn nhẫn
hiếu sát mà còn không thể xuất hiện vào ban ngày. Trái lại nếu chỉ hấp
thụ linh khí của dương giới mà thiếu đi âm khí sẽ khiến nó trở thành một loại linh thú bình thường từ đó khiếm khuyết rất nhiều thần thông thiên phú.
Chẳng qua Tư Thần đã sớm tuyệt tích từ thời Thượng cổ cho nên tư liệu
truyền lưu về sau quả thật vô cùng ít ỏi. Cũng chỉ tại địa phương đặc
thù như Thiên Thú Sơn mới có thể tìm được một ít điển tịch có liên hệ
đến con thú này. Căn cứ vào nội dung của bản cổ tịch kia, trứng của Tư
Thần trước khi được ấp nở cơ hồ không hề phát ra một tia sinh cơ nào vì
vậy rất dễ bị cho rằng là một quả trứng chết. Nhưng một vật trân quý như vậy lại bị tùy ý ném sang một bên, trong đó nhất định còn có nguyên
nhân nào khác, bất quá đây cũng không phải là vấn đề mà hắn quan tâm.
Điều Liễu Minh xem trọng chính là nếu có thể ấp nở quả trứng của kỳ thú
Tư Thần này, thần thông khắc chế quỷ mị của nó sẽ vô cùng hữu ích đối
với con đường tu hành của hắn về sau, chưa nói đến dự định tiến vào Ác
Quỷ đạo của hắn không lâu sau đó. Trùng hợp hơn nữa, ở đoạn cuối của bản cổ tịch kia còn ghi lại một loại bí thuật kích hoạt sinh cơ cho thú
noãn Tư Thần. Đây cũng là nguyên nhân khiến Liễu Minh phải vội vàng rời
khỏi Thiên Thú Sơn.
Lúc này, sau khi hít sâu một hơi, họ Liễu mới lật tay lất ra một chiếc
nhỏ bằng bạch ngọc tiếp đó cẩn thận đặt nhẹ thú noãn kim sắc vào trong
lòng chén. Sau đó, hắn lại cầm lấy một chiếc bình ngọc đặt trên mặt đất, đổ ra một chút chất lỏng màu bạc mang theo mùi tanh nhàn nhạt phiêu tán bên trong mật thất.
Liễu Minh nhắm chặt hai mắt, sau khi ghi nhớ thật kỹ quá trình luyện
chế, hắn mới mở mắt, há mồm phun ra một cỗ pháp lực tinh thuần về phía
chén ngọc. Một tiếng “Phốc” vang lên khe khẽ, chất lỏng màu bạc đột
nhiên dấy lên một ngọn lửa ngân sắc. Họ Liễu thấy vậy nào dám chủ quan,
một tay khẽ vẫy láy ra một ít cốt phất màu vàng nhạt, cho vào bên trong
ngân diễm, tiếp đó là một khối âm thạch tản ra sợi sợi âm khí màu xám,
cùng với ba cọng linh thảo lớn bằng ngón cái…
Sau khi hấp thụ liên tiếp mười loại tài liệu, ngọn lửa bàng bạc bên
trong chén ngọc đã bành trường thành đóa hoa lửa cao hơn một xích, sắc
bạc của nó cũng theo đó dần dần chuyển thành một màu vàng nhạt.
Đúng lúc này, Liễu Minh không chút chậm trễ bấm niệm pháp quyết, ngón
tay chỉ vào hoàng mang, trong miệng quát khẽ một tiếng khiến cho ngọn
lửa vàng nhạt chợt hiện vài cái, tiếp đó chậm rãi thu nhỏ lại thế nhưng
lại ngày một sáng lên.
Thú noãn kim sắc chịu sự thiêu đốt của ngọn lửa ánh kim đã bắt đầu có
dấu hiệu hòa tan. Hoa văn bạch sắc mặt ngoài quả trứng bắt đầu tản mát
một tia quang mang nhàn nhạt. Thú noãn vốn không có chút sinh cơ nào
cũng bắt đầu tỏa ra một tia khí tức như có như không.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi vui mừng, trong lòng thầm khen bí thuật
của Thiên Thú Sơn quả nhiên có chút môn đạo, tiếp đó hắn lại cắn mạch
đầu lưỡi, phun ra một búng máu tươi đồng thời phất tay đánh ra một đạo
pháp quyết. Sau khi xoay tròn một vòng, đoàn tinh huyết dần dần ngưng tụ thành một miếng phù văn cổ xưa. Hòa theo từng tràng chú ngữ vang vọng,
cổ phù cũng dần dần trở nên ngưng thực đồng thời chậm rãi hòa tan vào
bên trong thú noãn.
Thần sắc của Liễu Minh lúc này mới có chút buông lỏng, chỉ thấy mười
ngón tay của hắn liên tục vung vẩy như đạn tạc, từng đạo pháp quyết được đánh ra, tỉ mẩn khống chế kim sắc hỏa diễm thắp lên bên trong chén
ngọc, không ngừng bao vây thú noãn màu vàng.
Dựa theo nội dung của bí thuật, sau khi tu sĩ đem tinh huyết biến thành
phù văn câu linh với thú noãn, chỉ cần tế luyện một ngày một đêm, quả
trứng này liền có thể kích hoạt đầy đủ sinh cơ vốn có. Theo thời gian
trôi qua từng chút một, gần nửa ngày sau, thú noãn đang nằm gọn bên
trong chén ngọc quả thật đã có biến chuyển tốt đẹp, sinh cơ tản mát ngày càng nồng đậm. Liễu Minh vốn luôn chú mục vào quả trứng trước mặt, gặp
tình hình này không khỏi nảy sinh càng nhiều chờ mong.
Đúng vào lúc này, thú noãn đột nhiên rung động kịch liệt, ánh sáng tán
ra không ngừng run rẩy khiến cho sinh cơ của nó liền xuất hiện dấu hiệu
bất ổn. Liễu Minh thấy vậy không khỏi trở nên gấp rút, hai tay liên tục
bấm niệm pháp quyết nhằm tìm cách ổn định biến cố phát sinh. Chỉ là mức
độ rung động của quá trứng kia ngày càng lợi hại, một tiếng “Rắc rắc”
vang lên khe khẽ, hào quang bên ngoài đột nhiên hoàn toàn biến mất, đại
lượng phù văn cũng theo đó chuyển sang trạng thái mềm nhũn. Cùng lúc đó, ngọn lửa kim sắc cũng thình lình tắt ngóm, một luồng khói xanh xông ra, mang theo một mùi hương kỳ lạ vừa có chút tanh tưởi, lại thấm đượm mùi
thơm dịu nhẹ không thể nói rõ.
Liễu Minh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, ánh mắt
không ngừng quan sát chén ngọc trước mặt. Dị biến xảy tới quá nhanh
khiến hắn trở tay không kịp. Sau khi suy xét một hồi, hắn vẫn không nghĩ ra rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu, chỉ là lần kích hoạt này rõ ràng đã rơi vào bại cuộc.
Chính vào lúc này, túi dưỡng hồn bên hông của hắn lại thình lình truyền
ra một tiếng “Vù”, kéo theo một cỗ hắc khí nhanh chóng vây thú noãn Tư
Thần vào trong. Tiếng cắn nuốt rào rạc không ngừng vang lên.
Liễu Minh lập tức trợn mắt há mồm!
Chỉ thấy bên trong hắc khí, một đầu bọ cạp lớn cỡ bàn tay đang há miệng cắn nuốt quả trứng Tư Thuần một cách ngon lành.
“Hạt Nhi!”
Liễu Minh vừa có chút tỉnh táo, lập tức mở miệng quát lớn thế nhưng bọ
cạp kia dường như không hề nghe thấy. Sau khi cắn nuốt sạch sẽ quả trứng Tư Thần, thân hình của nó liền lung lây mấy cái, sau đó giống như người ta uống sau, cả người lập tức trở nên mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất,
hôn mê ngủ thiếp đi.
Liễu Minh vội vàng sử dụng thần thức kiểm tra tình huống của đầu linh
sủng này, phát hiện nó thật sự chỉ là lâm vào ngủ say, cũng không phát
sinh dị biến nào khác, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Chủ nhân, Hạt Nhi tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Túi hồn bên hông họ
Liễu lại khẽ động, thì ra Phi Nhi đã hóa thành hình dạng đứa bé rời khỏi nơi ẩn nấp, nghiêng đầu nhìn xem đồng bạn đang ngủ say trong chén ngọc, rồi như không kiềm được lo lắng bèn thì thào thắc mắc một câu.
“Ta cũng không rõ, hẳn là quả trứng bị hư vừa rồi đã thả ra khí tức kích thích thiên tính nào đó của Hạt Nhi…” Sau khi trầm ngâm một hồi, Liễu
Minh liền đưa ra suy đoán của mình.
“Thì ra là thế!” Phi Nhi nghe vậy bèn thở dài một hơi.
Kết quả giấc ngủ này của Hạt Nhi liền kéo dài một trọn vẹn ba ngày ba
đêm, thẳng đến ngày thứ tư, đầu linh sủng này mới tỉnh lại trong hình
dạng của một thiếu nữ. Liễu Minh vốn đang tu luyện bên trong mật thất,
cảm ứng được khí tức của Hạt Nhi liền bước nhanh tới xem. Kết quả, biến
hóa của đầu linh sủng này khiến hắn phải thốt lên kinh ngạc:
“Hạt Nhi, trán của ngươi…”
Thì ra trên trán của thiếu nữ, chẳng biết từ lúc nào đã nhiều thêm một dấu hiệu kim quan.
“Chủ nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu óc của ta chẳng hiểu vì sao lại có chút trì trệ…” Hạt Nhi sờ sờ lên trán, khuôn mặt không khỏi lộ
vẻ hoang mang.
“Sau khi nuốt trọn quả trứng Tư Thần ấp hỏng, ngươi đã ngủ trọn ba ngày ba đêm.” Liễu Minh thở khẽ một hơi rồi nói.
“Ta quả thật có chút ấn tượng… Lúc đó một mùi hương kỳ dị đột nhiên xộc
đến khiến cho thần trí của ta trở nên mơ hồ…” Hạt Nhi cố gắng nhớ lại
nhưng hiển nhiên mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Minh lại dùng thần thức kiểm tra cẩn thận
thân thể của Hạt Nhi. Ngoại trừ trên trán của nó đột nhiên nhiều ra một
cái ấn kỳ hình kim quan, cũng không có biến hóa nào khác nảy sinh. Hơn
nữa bản thân Hạt Nhi cũng không cảm thấy cơ thể của mình phát sinh dị
tượng nào đáng kể. Liễu Minh nghĩ mãi không thông cũng đành tạm thời bỏ
qua việc này. Sau khi thu thập mật thất một phen, hắn liền thu hồi Hạt
Nhi vào túi linh thú bên hông rồi mới rời khỏi động phủ với ý định bái
phỏng Âm Cửu Linh một phen.
Tính ra, từ khi hành trình đến phế tích Thượng giới kết thúc, hắn bởi vì đủ loại sự tình phát sinh mà vẫn chưa có dịp bái phỏng vị sư tôn này,
trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác hổ thẹn. Sau thời gian một nén
nhanh, trong đại điện Lạc U Phong, chủ tọa Âm Cửu Linh đã ngồi ngay ngắn quan sát Liễu Minh trước mặt, giọng nói của lão vang lên còn mang theo
một chút ôn hòa:
“Liễu Minh, hành trình lần này đến phế tích của Thượng giới, ngươi đã
lập được đại công, chẳng những có thể mang về vinh dự cho Lạc U Phong mà còn tìm được một cây Thiên Minh Quỷ Âm Thụ giúp ích rất nhiều cho việc
tu luyện của đệ tử bản phong.”