“Sư tôn quá khen, đệ tử chỉ là vận khí không tệ, nên mới may mắn chiếm được một ít chỗ tốt.” Liễu Minh cung kính trả lời.
“Tốt, Liễu Minh! Ngươi cũng không cần khiêm tốn quá, với thực lực của
ngươi bây giờ thì đệ tử nội môn đúng là có ít người có thể so với ngươi, chỉ sợ qua quá trình tôi luyện trong phế tích lần này thì thực lực cũng đã tiến bộ không nhỏ. Ngươi có tính toán gì cho quá trình tu luyện tiếp theo hay không?” Âm Cửu Linh khoát tay áo, nói.
“Đệ tử muốn bế quan trùng kích bình cảnh một thời gian ngắn. Nếu như
mà vẫn không thể tìm được cơ hội tiến giai Chân Đan thì đệ tử muốn vào
Ác Quỷ Đạo một chuyến.” Liễu Minh không chút do dự nói.
“Ân, chuyện tu luyện ngươi cứ dựa theo kế hoạch của mình là được, nếu
cần gì thì có thể tùy ý đến tìm vi sư.” Âm Cửu Linh nghe vậy thì nhẹ gật đầu nói.
“Đa tạ sư tôn.” Liễu Minh khom người thi lễ một cái.
Thời gian tiếp theo, Âm Cửu Linh tùy ý hỏi vài việc liên quan đến phế tích thượng giới, sau đó thì đuổi Liễu Minh đi.
Sau khi trở lại động phủ, Liễu liền mở toàn bộ cấm chế của động phủ lên, sau đó liền đi vào mật thất, đóng cửa tu luyện.
Ngay khi Liễu Minh bắt đầu bế quan không lâu thì toàn bộ Thái Thanh
Môn đột nhiên truyền ra tin tức Kim Thiên Tứ tiến giai lên Thiên Tượng,
khôi phục tên là Kim Liệt Dương.
Phải biết rằng cái tên Kim Liệt Dương này, bảy tám trăm năm trước
chính là một nhân vật phong vân của Trung Thiên, nổi danh trọn vẹn hơn
một trăm năm.
Mà hắn hôm nay tự nhiên trở lại khiến cho tất cả trà dư tửu hậu của tông môn đều bàn đến việc này.
Trong một tòa đại sảnh của Thiên Kiếm Phong, một gã thanh niên đầu đội ngọc quan, thân mặc cẩm bào đang ngồi trên một chiếc ghế ngọc xanh
biếc, trong mắt thần quang lập lòe, mà bên cạnh của hắn là một nữ tử,
một thân quần sam màu tím, Long Nhan Phỉ.
“Không thể nghĩ tới là ta vừa mới bế quan ra thì liền nghe thấy tin
tức Kim Thiên Tứ khôi phục cảnh giới Thiên Tượng Cảnh, cũng không biết
hành trình phế tích này xảy ra chuyện gì mà hắn phải giải khai phong ấn
ra… Đúng rồi, lần phế tích thượng giới này Phỉ nhi ngươi cũng đi, có
biết chuyện gì xảy ra không?” Thanh niên đầu đội ngọc quan, chính là
chưởng tọa Ngọc Hành Chân Nhân của Thiên Kiếm Phong, nhàn nhạt mở miệng
hỏi.
“Bẩm báo chưởng tọa, đệ tử lần ấy là đi theo đội của Cầu sư huynh, sau đó từ trong miệng của La Thiên Thành mới biết được, bọn hắn dường như
đang thăm dò một di tích thì bị một nhóm Dị tộc mai phục, Kim sư huynh
vì muốn bảo hộ vài tên đệ tử khác nên lúc này mới bất đắc dĩ mà phải cởi bỏ phong ấn, tiến giai Thiên Tượng. Nhưng mà Kim sư huynh sao lại có
tin đồn là Kim Liệt Dương, không biết chuyện này là như thế nào?” Long
Nhan Phỉ trả lời, nhưng mà chuyện của Kim Liệt Dương thì vẫn còn chút
kinh ngạc.
“Ài, nếu năm đó không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì với thiên tư kinh tài tuyệt diễm của hắn, tông ta nói không chừng lại có thêm một
đại năng Thông Huyền rồi… Về phần chân tướng chuyện này thì chính là
chuyện cơ mật của tông môn, ta cũng không tiện nói rõ. Hành trình phế
tích lần này có thể nói là nguy hiểm trùng trùng…” Thanh niên đầu đội
ngọc quan bỗng nhiên chuyển chủ đề, hỏi.
Long Nhan Phỉ tức thời, cũng không có hỏi nhiều, sau đó liền đem toàn
bộ những điều chứng kiến trong phế tích một năm trước kể lại cho Ngọc
Hành Chân Nhân nghe.
…
Tại một lương đình hình bát giác ở sườn núi Huyền Thiên Phong, mấy tên đệ tử Huyền Thiên Phong mặc cẩm bào, đang tề tụ với nhau, bàn luận viển vông về điều gì đó.
Nhóm người này mơ hồ cầm đầu là một thanh niên có tướng mạo thanh tú, chính là người có Thiên Đô Linh Thể La Thiên Thành.
“Kim Thiên Tứ vậy mà lại là vị tiền bối Kim Liệt Dương năm đó, các
ngươi nói việc này có thật không vậy?” Một gã thanh niên có tướng mạo
bình thường, nói.
“Ta năm đó mới gia nhập tông môn, chợt nghe Phạm sư huynh đã từng nói
qua sự tích của hắn, chậc chậc, hắn chính là mục tiêu cố gắng của ta
đó!” Một gã thanh niên ục ịch nói với vẻ mặt sùng kính.
“Đúng rồi, Thiên Thành, nghe nói hành trình thượng giới phế tích lần
này, mấy vị trưởng lão trong tông cố ý để cho người kia áp chế tu vi để
bảo hộ những đệ tử khác, có việc này không?” Một gã thanh niên có vóc
dáng hơi cao, tướng mạo thô kệch hỏi La Thiên Thành, chính là người mà
có chút ít động chạm với Liễu Minh, biểu huynh của Phạm Chính.
“Bên trong di tích, Thiên Tứ sư huynh có thể dùng tu vi Chân Đan mà
chống đỡ được Ma nhân Thiên Tượng Cảnh của đại lục Vạn Ma, có thể đoán
được một chút, nếu thật sự sư huynh là Kim Liệt Dương thì ta cũng không
thấy gì là kỳ quái. Nhưng mà ta nghe nói Thiên Tứ sư huynh và Kim Liệt
Dương có tướng mạo hoàn toàn bất đồng, việc này cũng có vài phần kỳ
quặc.” La Thiên Thành bình tĩnh trả lời, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
…
Liễu Minh mặc dù bế quan, nhưng được Long Nhan Phỉ báo tin nên cũng biết được việc này.
Lại nói tiếp, lúc trước hắn thấy Kim Thiên Tứ có rất nhiều hành động
thần bí, cùng với việc tu vi đột nhiên tăng mạnh cũng đã từng nghe ngóng một phen, nhưng mà tin tức trong tông có liên quan đến Kim Thiên Tứ đã
ít lại càng thêm ít, bất cứ một tòa sơn phong nào cũng không thể biết
được thêm gì, nên đối với việc này cũng không tìm hiểu thêm nữa.
Hôm nay lại biết hắn chính là Kim Liệt Dương, điều này làm cho hắn khá là sợ hãi, thán phục.
Không nghĩ tới vị đệ tử bí truyền vạn năm mới gặp này lại có quan hệ với mình nhiều như vậy.
Hắn hồi tưởng lại lần thứ nhất gặp hắn, cùng với những việc vô cùng
khó hiểu sau đó, hôm nay cuối cùng đã có lời giải thích rõ ràng rồi.
Hôm nay Kim Liệt Dương đã khôi phục thân phận Kim Liệt Dương, địa vị
trong tông chắc chắn có thể tưởng tượng được, sau này chỉ sợ muốn gặp
hắn đã ít lại càng thêm ít.
Liễu Minh cảm thán một phen, sau đó lần nữa khép hai mắt lại, tiếp tục chú tâm tu luyện.
Tu luyện vô tuế nguyệt, ba năm thời gian trong nháy mắt liền trôi qua.
Trong lúc này, khi mà Già Lam thuận lợi đột phá bình cảnh thì cũng rời khỏi động phủ một lần, thời gian còn lại thì hắn đều cắm đầu trong mật
thất tu luyện.
Mặc dù như vậy, thân thể pháp lực đều ở trạng thái đỉnh phong, hắn
cũng đã thử qua các phương pháp nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được
cơ hội kết kim đan.
Nhưng mà hắn trong phế tích thượng giới thu được bí thuật Huyết Thuẫn
Thuật, bây giờ tu luyện đã đến tiểu thành, cũng đã dựa vào chính mình mà thành thạo luyện đan thêm một bước, sau một lần thử nghiệm đem Thất Sắc San Hô và Truy Hồn Thảo ngàn năm, luyện thành một viên phàm phẩm Minh
Tâm Đan.
Nhưng mà điều làm cho hắn buồn bực nhất là, La Hầu cho đến nay vẫn
không có tỉnh dậy, mặc dù hắn kêu gọi như thế nào nhưng mà đều không có
chút phản ứng, dù sao thì lúc trước hắn hứa hẹn dùng lồng giam phụ trợ
hắn, đây cũng là trợ lực lớn nhất để kết đan rồi.
Việc đã đến nước này thì sau khi suy nghĩ một phen, cuối cùng hắn đành đến tìm gặp sư phụ hắn, Âm Cửu Linh thương lượng một chút, ý định tiến
vào Ác Quỷ Đạo, dù sao thì thời gian còn thừa cũng có hạn.
Lại nói, rất nhiều người vì không tìm được một tia cơ hội kết đan,
đành giậm chân ở cảnh giới Giả Đan, mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm
năm đều không tiến thêm được bước nào, dù sao thì trong trăm tên Hóa
Tinh, có thể có một người kết thành kim đan, đó chính là vạn hạnh rồi.
Cũng chính bởi vậy nên một ít người nóng lòng cầu thành, cuối cùng lại mượn ngoại lực cưỡng ép trùng kích Chân Đan, như vậy có thể ngưng kết
ra Tam khiếu hạ phẩm CHân Đan, từ đó về sau thì tại tu tiên giới coi như dừng lại rồi.
Nhưng điều này trong giới tán tu cũng coi là việc bình thường, bên
trong một đại tông như Thái Thanh Môn, bởi vì tài nguyên phong phú, phần lớn đệ tử bởi vì thông qua các phương thức tôi luyện mà tìm được cơ hội kết đan, không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không dùng ngoại
lực mà cưỡng ép kết đan.
Bên cạnh chủ điện của Lạc U Phong, trong một đại sảnh bình thường, Âm
Cửu Linh đang cùng Liễu Minh thảo luận chuyện tiến vào Ác Quỷ Đạo.
“Sư tôn, đệ tử nay đã bế quan ba năm, nhưng vẫn không thể tìm được một tia cơ hội trùng kích chân đan, đệ tử định tiến vào Ác Quỷ Đạo thí
luyện một phen, tìm kiếm cơ duyên.” Liễu Minh ôm quyền, cung kính nói.
“Đã như vậy, cũng được, ngươi cứ tiến vào Ác Quỷ Đạo tôi luyện một
phen, vi sư cũng đã hướng lên tông môn xin phép, đây là tín vật của ta,
ngươi hãy cầm lấy. Mặt khác Hiểu Ngũ đã tiến vào đó hơn mười năm rồi,
ngươi tiện thể cũng đi xem tình huống của nó như thế nào.” Âm Cửu Linh
nghe vậy thì gật đầu, dặn dò vài câu, sau đó giương tay lên, một khối
lệnh bài huyết quang mờ mịt từ tay áo hắn bắn ra.
“Đa tạ sư tôn, đệ tử minh bạch.” Liễu Minh đưa một tay lên bắt lấy lệnh bài, liền ôm quyền nói.
“Trước khi đi thì ngươi nên chuẩn bị kỹ càng một chút, tuy nói bên kia tứ đại tông đều có người trấn thủ, cũng có những vật phẩm tiếp tế bán
ra, nhưng bởi vì tiến vào Ác Quỷ Đạo cần tiêu hao phẩm rất nhiều, dẫn
đến việc giá cả rất đắt đỏ, mà phẩm chất lại thấp, mà thường xuyên có
tình huống hết hàng. Mặt khác, đối với linh dược linh thảo có tác dụng
phụ trợ trùng kích Chân Đan, ngươi hãy luôn mang theo bên mình, để tránh việc cơ hội đột nhiên xuất hiện, nắm chắc thời cơ mà một lần ngưng kết
Chân Đan thành công.” Âm Cửu Linh nhàn nhạt nhắc nhở.
Liễu Minh lại ôm quyền cảm ơn, sau đó liền bái biệt Âm Cửu Linh, khu vân phá không hướng về phường thị trong tông.
Trọn vẹn nửa ngày sau, Liễu Minh mới lảo đảo từ trong phường thị đi ra.
Với thân gia của hắn thì những vật phẩm trong tông không thể đáp ứng
yêu cầu của hắn, những linh đan cấp thấp hắn nhìn không thèm ngó tới, mà những linh đan cao cấp thì ít càng thêm ít, về phần đan dược có hiệu
quả trị thương thần kỳ thì chỉ có thể dựa vào việc đổi điểm cống hiến
trong Thái Trân Điện mà thôi.
Bởi vậy nên hắn cũng chỉ mua một chút phù lục và đan dược tất yếu, sau đó liền đi về phía Thái Trân Điện.
Tại đó, hắn dùng trăm vạn điểm cống hiến lần này đổi được rất nhiều
linh dược, đồng thời không tiếc giá cao mà đổi lấy vài loại linh đan
linh dược giúp ích cho quá trình đột phá Chân Đan, dù sao thì cơ hội kết đan chỉ thể ngộ chứ không thể cầu, nếu như có thể gặp được thì tự nhiên hắn không thể buông tha.
Ba ngày sau, Liễu Minh sau khi chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, liền từ trong động phủ xuất phát.
Bởi vì hiện nay trong tông môn, thanh danh Liễu minh như mặt trời ban
trưa, khiến cho nhiều người chú ý, cho nên việc Liễu Minh không tiếc hao phí trăm vạn điểm cống hiến để tiến vào Ác Quỷ Đạo, rất nhanh được
truyền ra.
“Tên tiểu tử Liễu Minh này vậy mà đã tiến vào Ác Quỷ Đạo rồi, đáng
tiếc ta còn thiếu một chút nữa là tiến giai Giả Đan, đáng giận!”
Bên trong mật thất của một tòa động phủ nào đó tại Huyền Thiên Phong,
La Thiên Thành tay cầm một tấm Truyền Âm Phù, mặt hiện lên vẻ không cam
lòng, khoanh chân ngồi, lạnh lùng tự nhủ.
Trong một động phủ bí ẩn khác tại Thái Thanh Môn, một gã thanh niên đang mặc áo bào màu vàng rộng đang khoanh chân ngồi.
Đột nhiên hai mắt hắn mở ra, trên người từng điểm tinh quang lưu chuyển liên tục.
Người này chính là người trước đây không lâu tiến giai lên Thiên Tượng, Kim Liệt Dương.
“Tiểu tử Liễu Minh này rút cuộc đã tiến vào Ác Quỷ Đạo rồi, nếu như
thuận lợi thì sau này gặp nhau, hắn đã tiến giai lên Chân Đan rồi, không tệ không tệ! Đáng tiếc sau khi tiến giai thì có vô số sự vụ tông môn
cần xử lí, nếu không thì có thể đi đến đó, tính toán một chút, cũng đã
lâu rồi chưa đến đó.” Kim Liệt Dương cười hắc hắc, ngược lại lại lộ ra
vài phần bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói.