“Liễu Minh, không ngờ ngươi lại thu hoạch được nhiều như vậy, dựa theo quy
định trong tông thì những bảo vật này ngươi có thể giữ lại một phần ba.
Ngoài ra , lần này ngươi vì tông môn mà lập đại công, có thể chọn thêm
ba món nữa.”
Liễu Minh vừa nghe xong thì cảm thấy vui vẻ, nhưng lập tức hắn hiểu ra chuyện gì, vẻ vui mừng trong nháy mắt liền trở nên nhăn nhó.
Những lão gia hỏa của tông môn này nói như vậy thì chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, lão giả mày rậm, ngẩng đầu lên nói:
“Theo lão phu thấy thì Dục Linh Đỉnh và ba khỏa Tử Nguyên quả nộp lên
tông môn. Hôm nay Liễu hiền chất đã ở Giả Đan kỳ, những linh dược và
linh thảo này có trợ giúp không ít đối với việc trùng kích Chân Đan,
ngươi nên giữ lại nhiều một chút, ngươi thấy thế nào?”
Liễu Minh nghe vậy thì không khỏi cười khổ. Dục Linh Đỉnh hắn vốn cũng không nghĩ có thể giữ lại, nhưng mà Tử Nguyên quả chính là hắn đã hao
tổn tâm cơ, cửu tử nhất sinh mới có thể lấy được, nếu không phải việc
trực tiếp phục dụng thì hiệu quả sẽ có hạn, tốn thời gian dài luyện hóa, không thì khi đó ở trong phế tích hắn đã sớm ăn sạch cả ba quả rồi.
“Mười hai viên châu này mặc dù vẫn chỉ là phôi thai, nhưng mà có
chút bất phàm, trong đó có một viên có vẻ đã được ngươi cưỡng ép tế
luyện qua, nhưng xem ra vẫn chỉ là bán thành phẩm, mặc dù đã bị thay đổi nhưng vẫn cứ nộp lên tông môn đi… Về phần Thiên Minh Quỷ Âm thụ, đối
với ngươi, tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn rất thích hợp, vậy để
lại cho ngươi.” Lão giả có khuôn mặt hòa ái khẽ vung tay áo, nói với
Liễu Minh.
Thiên Qua Chân Nhân và Hàn trưởng lão nghe nói vậy thì cũng không nói gì thêm, đồng thời quay đầu nhìn về phía Liễu Minh.
Liễu Minh nghe lão giả hòa ái muốn giữ lại phôi thai Sơn Hà Châu thì trong lòng không khỏi xiết lại.
Nếu như trước đây hắn chưa biết uy lực của Sơn Hà Châu thì hắn còn có
thể suy xét, nhưng mà hôm nay thì làm sao hắn có thể ngoan ngoãn giao
lên tông môn cơ chứ?
Về phần Thiên Minh Quỷ Âm thụ, mặc dù Liễu Minh cũng có chút coi
trọng, nhưng mà nếu so sánh với Sơn Hà Châu thì quả là khác biệt giữa
ngày và đêm, dù sao thì Long Hổ Minh Ngục Công của hắn đã đại thành, sự
cần thiết đối với Thuần Âm khí đã không còn quá quan trọng nữa rồi.
“Liễu Minh, nếu ngươi có ý gì khác thì có thể mở miệng nói ra.” Thiên
Qua Chân Nhân nhìn thấy vẻ khó chịu của Liễu Minh thì mở miệng hỏi.
“Hồi bẩm chưởng môn, Dục Linh Đỉnh, đệ tử nguyện ý giao nộp cho tông
môn, nhưng mà muốn giữ lại mười hai viên châu này.” Liễu Minh không chút chần chừ, dứt khoát mở miệng nói.
“Nếu viên châu này chỉ có một viên thì cũng thôi, nhưng mà có đến tận
mười hai viên phôi thai thì đúng là hiếm có, nên giá trị của nó đúng là
không ít… Ngoài ra, theo như lời Kim Thiên Tứ nói thì kiện Dục Linh Đỉnh này chính là vật ước định cùng với Thiên Công Tông cùng nhau tầm bảo,
cụ thể nên xử trí như thế nào thì còn phải chờ thương thảo đã…” Lão giả
mày rậm trầm ngâm một chút, sau đó nói ra.
“Như vậy thì đệ tử nguyện ý bỏ lại Thiên Minh Quỷ Âm thụ, Tinh Sa
Thạch và ba lượt lựa chọn bảo vật, muốn giữ lại mười hai viên phôi thai, hai khỏa Tử Nguyên quả, Ma Tinh Châu, một ít linh dược trùng kích Chân
Đan và một ít tử noãn yêu thú.” Liễu Minh sau khi suy nghĩ một chút, ánh mắt kiên định nói ra.
Trong lòng Liễu Minh hiểu rõ, nếu không tranh thủ những đồ vật này còn chưa được phân chia cho những lão gia hỏa này, nếu khi mà đã phân chia
ra rồi mà muốn lấy lại, căn bản không có khả năng.
Về phần Ma Tinh Châu có khả năng phân biệt phẩm chất Ma nhân, xét
thấy đại lục Trung Thiên cũng không thật sự có Ma nhân thì tác dụng của
nó cũng không lớn, chắc những lão gia hỏa này sẽ không từ chối.
Thiên Qua Chân Nhân và Hàn trưởng lão nghe vậy thì cũng không nói lời
nào, quay đầu nhìn về phía hai người kia một cái, như muốn trao đổi với
nhau thêm.
“Ngươi đã quyết tâm như thế thì để cho chúng ta bàn qua một chút, sau
đó mới quyết định vậy.” Lão giả có khuôn mặt hòa ái và lão giả mày rậm
nhìn nhau, sau đó bỏ những vật trong tay ra, chậm rãi đi đến đống thiên
tài địa bảo gần đó.
Bởi vì Dục Linh ĐỈnh và vài thứ kia quá mức thu hút nên mấy người vừa
rồi cũng chỉ nhìn thoáng qua,cũng không để ý quá nhiều, lúc này nghe
Liễu Minh muốn giữ lại một số thứ thì mới muốn kiểm tra kỹ càng một
chút.
Hai lão giả đứng trước đống thiên tài địa bảo như một ngọn núi, dò xét cẩn thận, thỉnh thoảng lại khẽ truyền âm với nhau.
Trước mắt lão giả mày rậm là một gốc linh thảo ảm đạm không chút bắt
mắt, nhưng trong mắt hắn giờ này không thể kìm được vẻ vui mừng lóe lên
trong nháy mắt, tay áo rung lên liền bắt lấy, quan sát cẩn thận, mà lão
giả hòa ái kia, khi vừa nhìn thấy gốc linh thảo này thì trong mắt cũng
sáng lên.
Gốc linh thảo này có màu xám, dài hơn thước, thoáng nhìn thì thấy nó
vô cùng héo rũ, trên cây chỉ có vài trăm lá, phía trên lá có tia linh
văn màu đen, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Liễu Minh thấy thế thì không khỏi vui vẻ, gốc linh thảo này chính là
lấy được từ trong nhẫn trữ vật của phân thân Huyết Ảnh, bởi vì lúc trước có chút vội vàng nên hắn cũng không có phân biệt kỹ càng, cho nên từ
đầu đến cuối cũng không biết đây là tài liệu gì, nhưng mà xem sắc mặt
của hai lão giả này thì chắc hẳn là một loại linh thảo hiếm có.
Như vậy thì việc giữ lại Sơn Hà Châu và Tử Nguyên quả càng có hy vọng rồi.
Lại qua chừng nửa khắc đồng hồ, hai lão rốt cuộc hoàn thành việc kiểm tra tỉ mỉ đống tài liệu còn sót lại.
“Liễu hiền chất, sau khi thương lượng chúng ta đã có quyết định. Nếu
ngươi chịu lưu lại tất cả tài liệu ở đây thì có thể lấy đi mười hai viên châu dạng phôi thai kia cộng thêm vài loại linh dược cần thiết cho việc xung kích Chân Đan cùng những xác chết thú non kia. Về phần Tử Nguyên
Quả, lão phu có thể lưu lại cho ngươi một khối, dù sao tuổi ngươi còn
trẻ, phía trước vẫn còn rất nhiều thọ nguyên. Như vậy đi, lão phu làm
chủ cấp thêm cho ngươi một trăm vạn điểm cống hiến để khen thưởng cho
người nộp lượng lớn tài nguyên cho tông môn.” Cuối cùng, bạch mi lão giả mới không nhanh không chậm đề nghị một câu.
Liễu Minh chỉ cảm thấy một luồng khí thế mang tính áp bách tự nhiên sinh ra, trong lúc nhất thời vậy mà không có cách nào đối đấu trực diện với
ánh nhìn của lão già trước mặt, xem ra lời đề nghị đã sớm được quyết
định, không còn khả năng cò kè mặc cả. Tuy chỉ có thể lưu lại một khối
Tử Nguyên Quả nhưng lại có thể thu được toàn bộ mười hai khối Sơn Hà
Châu về tay vì vậy Liễu Minh vẫn thầm cảm thấy may mắn. Dù sao nếu phải
so sánh, Sơn Hà Châu đối với hắn vẫn quan trọng hơn. Về phần một trăm
vạn điểm cống hiến kia đối với hắn cũng coi như buồn ngủ gặp chiếu manh, mặc dù số điểm hiện tại đã đủ để tiến vào Ác Quỷ Đạo nhưng nếu có thêm
lượng điểm được thưởng này, hắn liền có thể tiến hành chuẩn bị thật tốt
trước khi tiến vào.
“Đệ tử đa tạ hai vị Thái Thượng trưởng lão.” Sau khi lần khần một hồi, Liễu Minh mới gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lão giả hòa và lão giả mày rậm nghe vậy mới khẽ gật đầu ra vẻ hài lòng.
Cùng lúc đó, Thiên Qua Chân Nhân cùng Hàn trưởng lão cũng nhìn nhau rồi
đồng loạt cười tươi. Tuy nói lấy địa vị của họ, chỉ cần hạ lệnh liền có
thể khiến đệ tử bên dưới không thể chối từ nhưng nếu làm như vậy lại
không tránh khỏi có chút tổn hại đến thân phận. Việc này nếu truyền ra
sẽ không được êm tai cho lắm, tự nhiên có thể khiến Liễu Minh tự nguyện
đồng ý vẫn là tốt nhất.
Sau khi chắp tay hành lễ với bốn vị trưởng bối, Liễu Minh mới vung tay
vào hư không, thu lấy vài loại linh tài địa dược cùng với Tử Nguyên Quả, Ma Tinh Châu cùng với Sơn Hà Châu sau đó cẩn thận xếp đặt vào bên trong Tu Di Giới. Khi hắn thu hồi những quả trứng của Ba Quan Kim Kê thú, mấy người ở đâu hầu như không thèm liếc nhìn một cái, giống như không thèm
để ý đến những thứ này vậy.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi âm thầm nhướng mày. Ngay cả mấy vị đại
năng Thiên Tượng cũng không thể cảm ứng được sự khác thường của chỗ
trứng này, chẳng Hạt Nhi và Phi Nhi lại có nhầm lẫn gì hay sao? Ý nghĩ
này vừa lóe lên, hắn đã quyết định chạy tới địa phương chăn nuôi linh
thú hỏi qua một chút rồi mới làm ra tính toán tiếp theo.
“Đúng rồi, những khối Tụ Linh Thạch này ngươi cũng có thể lấy đi một
ít.” Cũng chính vào giờ phút này, Thiên Qua Chân Nhân lại mở miệng nói
một câu rồi mới khẽ giương tay áo khiến cho vài chục khối linh thạch màu xanh dương vụt bay về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy, tự nhiên sẽ không lên tiếng chối từ, sau khi cảm ơn
một tiếng, hắn liền thu hồi toàn bộ vào bên trong Tu Di Giới. Bạch mi
lão giả nhìn thấy hành động của Liễu Minh liền hài lòng gật đầu một cái
tiếp đó lão mới hất tay lên trời bắn ra một đạo ánh sáng xanh dương tiến nhập vào bên trong lệnh bài tông môn của Liễu Minh. Chỉ thấy lệnh bài
khẽ run lên, một mảnh ánh sáng xanh dương cũng theo đó lóe lên rồi chợp
tắt, số điểm cống hiến hiện lên đã thình lình nhiều thêm một lượng vừa
đúng một trăm vạn.
“Đa ta Thái Thượng trưởng lão!” Liễu Minh thấy vậy, sau khi cung kính ôm quyền cảm tạ, lập tức cáo biệt Thiên Qua chân nhân cùng mấy vị trưởng
lão rồi mới xoay người rời khỏi đại sảnh bên dưới mặt đất để trở về động phủ của mình.
Thời gian kế tiếp, Long Nhan Phỉ liền bày ra thu hoạch của mình trước
mặt bốn người Thiên Qua chân nhân. Mặc dù trong đó cũng có vài món bảo
vật không thệ thế nhưng so với Liễu Minh quả là tiểu thừa gặp đại thừa.
Để cổ vũ tinh thần, mấy vị trưởng lão vẫn đánh giá khá cao thành tích
của Long Nhan Phỉ tại hành trình phế tích lần này, hơn nữa bọn họ còn
đặc biệt ban thưởng cho nàng một ít linh dược có tác dụng phụ trở đối
với quá trình xung kích Chân Đan.
Sau khi Long Nhan Phỉ rời đi, bốn người mới trải qua một phen thương
lượng. Tiếp đó, Thiên Qua chân nhân cùng Hàn trưởng lão sau khi thu lấy
một bộ phận tài vật cũng lần lượt lên tiếng cáo lui. Sau một lát, đại
sảnh bên dưới mặt đất Chủ Điện đã khôi phục trạng thái tĩnh lặng vốn có, chỉ còn lại hai lão giả mang tu vị Thiên Tượng cảnh mà thôi.
“Sư huynh, thật không nghĩ tới tiểu tử Liễu Minh lại mang đến cho chúng
ta một ngạc nhiên thú vị như vậy. Xem ra lần này đề cử hắn tiến vào phế
tích Thượng giới quả là quyết định đúng đắn của ta và ngươi.” Lão già
mày rậm vừa cười vừa nói.
“Đây đúng là cơ hội tuyệt hảo cho ta và người. Những tưởng hai cái thân
già của chúng ta chỉ còn gắng gượng tối đa mấy trăm năm nữa không ngờ
lại xuất hiện tiểu bối tìm được đan dược kéo dài tuổi thọ. Hơn nữa còn
có vài cọng Hôi Lễ thảo, một loại thánh dược chữa thương hiếm có. Nếu
thương thế của hai ta đã có thể hoàn toàn khôi phục, tiến trình đột phá
cảnh giới Thông Huyền không phải không có hy vọng.” Lão giả hòa ái vốn
luôn điềm tĩnh lúc này cũng bật cười ha hả, bộ dáng hưng phấn dị thường.
“Vậy còn vấn đề của Dục Linh Đỉnh, sư huynh dự tính thế nào?” Lão già mày rậm đột nhiên trầm mặt thắc mắc.
“Dục Linh Đỉnh này quả thật là một kiện bảo đỉnh có tác dụng gia tăng
linh tính của pháp bảo. Chúng ta trước tiên hãy dùng nó để luyện hóa
pháp bảo của mình rồi tính tiếp. Tuy nói bản môn đã có ước định với
Thiên Công Tông nhưng đối phương còn chưa đem tài nguyên đến trao đổi
như hứa hẹn. Huống hồ bảo vật này cũng không hẳn thuộc quyền sở hữu của
Thiên Công Tông, nếu đã rơi vào tay Thái Thanh Môn chúng ta chỉ sợ không thể đơn giản dùng một ít tài nguyên là có thể đổi về. Mà thôi, cụ thể
thế nào cứ để mấy vị sư thúc sư bá Thông Huyền đề ra quyết định, ta và
ngươi cũng không cần quan tâm.” Lão già hòa ái nghe vậy chỉ nhàn nhạt
trả lời.
“Sư huynh quả nhiên đa mưu túc trí. Việc quan trọng trước mắt vẫn là mau chóng luyện chế những cọng Hôi Lễ Thảo này thành Hôi Linh Đan. Sự tình
khác ngày sau hẵng nói.”
Hai người sau khi hồ hởi thảo luân một phen liền háo thành đạo ánh sáng xanh dương, biến mất khỏi đại sảnh nằm dưới mặt đất.