Sau
khi rời khỏi ngọn chủ phong của Thái Thanh Môn, Liễu Minh liền không
chút do dự, một đường khu kiếm về thẳng động phủ của mình. Một năm vừa
qua, hắn chưa có được một lần an giấc vì vậy lúc này cần phải nghỉ ngơi
cho thật khỏi một phen tiếp đó mới kiểm tra kỹ càng thu hoạch tại phế
tích lần này. Trong khi hắn lâm vào trầm tư, phi kiếm màu tím đã tiến
đến vị trí của động phủ bên trên ngọn núi. Khi hắn phóng mắt nhìn lại đã thấy một bóng hình thướt tha yểu điệu đang đứng chờ ở trước động phủ
phía xa xa. Nhìn bộ dạng như vậy, có lẽ nàng ấy đã tìm đến bái phỏng từ
rất lâu. Bóng hình xinh đẹp kia không ai khác chính là cô gái đã nhiều
lần khiến tâm tư của Liễu Minh phải xao động, Già Lam.
“Già Lam sư muội.” Liễu Minh ở giữa không trung gọi to một tiếng, đồng
thời thu lại kiếm quang rồi mới nhảy xuống phía trước động phủ.
Vừa nghe được giọng nói của Liễu Minh, thân thể của Già Lam đã khẽ run
lên. Khi nàng qua đầu lại đã nhìn thấy họ Liễu đang từ từ tiến đến bèn
nhoẻn cười một cái:
“Liễu huynh, ngươi đã trở về.”
Chỉ là một câu hỏi thăm thông thường nhưng chẳng biết tại sao lại làm
cho Liễu Minh cảm thấy vô cùng ấm áp, nội tâm không khỏi cảm thấy mềm
ra, hơn nữa còn khiến hắn không kìm được lòng tiến lên vài bước. Hai tay giang rộng, ôm chặt thân hình mềm mại như không xương trước mặt vào
ngực. Già Lam hiển nhiên không có ngờ tới Liễu Minh lại đột nhiên làm ra hành động bá đạo như vậy. Thân thể liền thoáng có chút run rẩy, hai gò
má cũng theo đó nổi lên một mảnh đỏ ửng nhưng chẳng hiểu tại sao nàng
cũng không cảm thấy tí gì bài xích.
“Già Lam sư muội, ta…” Dường như nhận bản thân có chút lỗ mãng, Liễu
Minh vội vàng buông lỏng hai tay đồng thời mở miệng lắp bắp như muốn
giải thích gì đó.
“Đúng rồi, hôm nay là tròn một năm kể từ lúc Liễu huynh tiến nhập phó
bản. Mấy tháng trước nghe nói một trong hai vị dẫn đội là Kim sư huynh
bởi vì nguyên nhân nào đó mà đột nhiên bị cưỡng ép rời khỏi phế tích.
Tiểu muội trải qua nhiều phen nghe ngóng mới biết được hành trình tiến
vào Bí cảnh lần này nảy sinh rất nhiều biến cố cùng với trùng trùng nguy cơ… Những ngày này vốn là thời điểm mấu chốt để bế quang trùng kích
cảnh giới hậu kỳ thế nhưng chẳng hiểu vì sao tâm thần của ta lại có chút không yên cho nên liền dứt khoát phá quan đến đây, chờ đợi Liễu huynh
trở về.” Không chờ Liễu Minh nói xong, Già Lam đã cúi đầu thỏ thẻ giải
thích, chẳng qua ánh mắt của nàng nhìn hắn tựa hồ ẩn chứa một tia giận
hờn, trách móc.
“Đã khiến sư muội phải lo lắng rồi.” Sự quan tâm của Già Lam càng khiến Liễu Minh nảy sinh một tia trìu mến.
“Liễu huynh vừa trở về có lẽ còn rất mệt mỏi, ta nghĩ huynh nên mau mau
trở về động phủ nghỉ ngơi một chút. Muội chỉ cần đi dạo một chút cho thư giãn tâm thần sau đó… Sau đó sẽ nhanh chóng trở về.” Già Lam nghe xong
lời này, liền cắn khẽ cặp môi đỏ mọng sau đó mới đưa ra đề nghị của
mình.
“Nếu sư muội không ghét bỏ, Liễu mỗ nguyện ý làm bạn đồng hành tiến về
phía trước.” Liễu Minh nghe vậy lại như bị ma xui quỷ khiến bật thốt một câu.
Từ khi trải qua một phen mây mưa cùng với Dao Cơ bê trong phế tích, Liễu Minh tựa hồ bỗng nhiên trở nên thông suốt đối với tình cảm nam nữ.
“Vậy còn gì bằng, làm phiền Liễu huynh rồi.” Già Lam nghe vậy thoạt tiên giật mình nhưng rất nhanh liền trở nên vô cùng mừng rỡ.
Lúc này, Liễu Minh mới không chút do dự giơ cao tay áo điều khiển một
đóa mây đen nâng đỡ hai người bay nhanh về hướng sơn mạch Vạn Linh. Mấy
ngày kế tiếp, từ Khúc Kính Thông U đến Tiểu Khê Lưu Thủy, thậm chí dừng
chân tại sơn thủy đình các như Thủy Liêm Bộc Đồng đều lưu lại thân ảnh
sóng vai của một đôi nam nữ.
Liễu Minh từ lâu đã quên mất những thú vui phàm trần, cũng nhờ bồi tiếp
Già Lam mới trải qua khoản thời gian hiếm có cùng nàng ngắm nhìn phong
cảnh mỹ lệ nơi núi rừng Vạn Linh, cùng nàng thưởng trà luận đạo.
Không thể phủ nhận, sơn mạch Vạn Linh vốn là thắng cảnh địa linh nhân
kiệt, một Động Thiên Phúc Địa khổng lồ nguy nga, thiên sơn trùng điệp,
bạch hạc phiêu nhiên. Tử khí mờ mịt kết hợp với từng thảm thực vật xanh
rì, chim hót hoa nở, hoàn toàn giống cảnh trí đào nguyên thế ngoại trong truyền thuyết mà phàm nhân ngưỡng mộ. Cảm tình giữa hai người cũng theo đó tăng cao hơn bao giờ hết.
Trong mắt những đệ tử khác, cặp đôi này đã sớm được xem là thần tiên
quyến lữ người người hâm mộ. ĐIều này khiến cho một ít nam đệ tử có tình ý với Già Lam rơi vào ghen ghét đố kị, chỉ hận lực bất tòng tâm, bản
thân không có khả năng đánh bật tên hỗn đản họ Liễu để mang người đẹp
trở về. Sa Thông Thiên sau khi tận mắt chứng kiến mối tình Liễu – Già
đơm hoa kết trai cũng hoàn toàn từ bỏ hy vọng, triệt để chìm đắm vào
việc nghiên cứu điển tịch bên trong Tàng Kinh Các.
Dù sao sau khi trở về từ phế tích Thượng giới, việc Liễu Minh đại phóng
dị sắc đã sớm truyền vang khắp nơi, khiến cho danh xưng đệ nhất nội môn
càng được củng cố, không còn ai nảy sinh hoài nghi gì thêm. Thậm chí còn có tin đồn, cao tầng tông môn đã ra quyết định, chỉ cần họ Liễu tiến
giai Chân Đan liền có thể gia nhập hàng ngũ đệ tử bí truyền của môn
phái.
…
Trong lúc đó, trên một đồng cỏ rộng lớn nằm dưới chân núi, Liễu Minh
đang cùng Già Lam tùy ý kề vai sát cánh, ung dung ngắm cảnh trên một
tảng đá lớn.
“Liễu huynh, tại Vân Xuyên lúc trước, huynh đã nhiều giúp đỡ ta. Mặc cho sau này ta có trở về Hải tộc cũng không hề xem ta là địch nhân… Phải
chăng huynh từ sớm đã không đơn giản đối xử với ta bằng tình cảm đồng
môn bình thường?” Già Lam đột nhiên nhẹ giọng hỏi Liễu Minh một câu hơn
nữa người tinh ý có thể nhận ra ánh mắt của nàng nhìn hắn còn ẩn chứa ý
tứ chờ mong.
“Ta,,,” Liễu Minh nghe vậy không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, trong lúc nhất thời hắn không biết phải trả lời ra sao cho tốt.
Già Lam nhìn thấy biểu hiện bối rối của Liễu Minh liền không kìm được phát ra một tiếng cười trong trẻo:
“Ngày đó, tại sao huynh lại đồng ý vì ta khiêu chiến với huynh đệ họ Ôn? Sau đó chưởng tòa đứng ra ấn định hôn ước cho chúng ta, huynh cũng
không hề lên tiếng từ chối, phải chăng trong lòng Liễu huynh đã sớm có
chỗ cho tiểu muội?”
“Già Lam sư muội, kỳ thật…” Liễu Minh đã lâu không bị lúng túng như thế
này. Sau một thoáng chần chờ, khi hắn định nói gì đó, bỗng nhiên lệnh
bài bên hông Già Lam đột ngột vang lên từng hồi âm thanh vù vù.
Già Lam thấy vậy nào dám xem thường, vội vàng vỗ xuống khiến một đạo
linh đạo lập tức lóe hiện sau đó không ngừng trôi nổi giữa không trung.
“Ta mới rời khỏi tông môn chưa đầy một tháng, con đã tự tiện xuất quan
du sơn ngoạn thủy! Hiện tại là thời điểm mấu chốt cho việc đột phá, còn
không mau trở về bổn phong tiếp tục bế quan!” Giọng nói này đúng là của
Diệu Âm sư thái.
“Liễu huynh, sư phó đã hối thúc ta trở lại bế quan, chỉ sợ sắp tới không được gặp huynh một đoạn thời gian.” Già Lam nghe xong bèn cười khổ đứng dậy chỉ là thần sắc của nàng rõ ràng có chút không tự nguyện.
“Sư thúc đã nói như vậy, sư muội vẫn nên trở về tu luyện thì hơn. Ta
hiện có một ít linh dược có tác dụng phụ trợ quá trình trùng kích bình
cảnh Hóa Tinh hậu kỳ, có lẽ sẽ có ích cho việc bế quan của muội.” Liễu
Minh nghe vậy chỉ khẽ nhướng mày, tiếp đó lập tức lấy ra vài bình đan
dược giao cho cô gái bên cạnh.
“Đa tạ Liễu huynh.” Sau khi nhận lấy bình nhỏ từ tay Liễu Minh, Già Lam
liền không cần nhìn qua đã cất vội vào trong vòng tay trữ vật.
Chỉ thấy Già Lam vốn định rời đi lại đột ngột dừng bước sau đó thình
lình quay ngược trở lại, tiến lên một bước, đặt nhẹ cánh môi lên khuôn
mặt ngây ngốc của Liễu Minh. Còn chưa chờ họ Liễu nhận ra hành động của
mình, nàng đã mang vẻ mặt xấu hổ lui nhanh về sau mấy bước đồng thời hai tay kết thành pháp quyết, chân giẫm một đóa Lam Vân phá không bay nhanh về hướng của Phiêu Miểu Phong.
Trong lúc đó, Liễu Minh vẫn đang sờ sờ đôi má vừa bị đối phương tập ích
bất ngờ, trong lòng không khỏi trào dâng đạo đạo cảm xúc khó tả mà một
lúc sau hắn mới có thể tạm thời đè ép. Hắn trước giờ vẫn luôn tự hào về
năng lực tự chủ của bản thân, chỉ khi đối mặt với Già Lam, đáy lòng của
hắn mới dâng lên những cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ. Mấy ngày nay,
những tình cảm này đã dần được định hình một cách rõ ràng thế nhưng một
bước cuối cùng vẫn là chưa thể bước qua.
Sau khi trở về mật thất đặt tại động phủ, Liễu Minh không chút chậm trễ
khoanh chân tĩnh tâm suy ngẫm một ngày một đêm mới khiến tâm tình khôi
phục trạng thái tĩnh lặng vốn có. Lúc này, hắn mới mở mắt vung tay,
phóng xuất lượng lớn đồ vật, bày ra la liệt trên mặt đất.
Ngoài trừ viên Sơn Hà Châu ở dạng bán thành phẩm, những thứ còn lại
chính là thu hoạch của hắn tại hành trình phế tích lần này: mười một
khối Sơn Hà Châu dạng phôi thai, một viên Ma Tinh Châu, còn có một viên
Tử Nguyên Quả, một đống lớn trứng của yêu thú, lại thêm mấy chục khối Tụ Linh Thạch cùng một ít dược thảo đủ mọi màu sắc.
Ngoại trừ thú noãn kim kê tạo nên kiêng kị đối với Hạt Nhi và Phi Nhi,
những quả trứng còn lại đã không còn bao nhiêu tác dụng đối với Liễu
Minh vì thế hắn định tìm cơ hội bán đi toàn bộ để đổi lấy linh thạch. Về phần những linh dược có ích cho việc đột phá Chân Đan cùng với Tử
Nguyên Quả, hắn cũng chưa có ý định xử lý vào lúc này. Dự định của Liễu
Minh là sử dụng Tụ Linh Thạch thu được để bổ trí một Tụ Linh Trận loại
nhỏ bên trong động phủ vào lúc nhàn rỗi.
Trải qua một phen suy nghĩ, hắn mới phân loại những vật này vào bên
trong Tu Di Giới, còn lại viên Ma Tinh Châu kia, hắn tính toán một hồi
vẫn quyết định cho vào y phục bên người.
Sau khi hoàn thành tất cả, trên mặt đất chỉ còn lại mười một khối Sơn Hà Châu dạng phôi thai cùng với thú noãn đặc thù của Tam Quan Kim Kê kia.
Chỉ thấy hắn vẫy tay một cái, mười một viên cầu màu vàng liền trở nên lơ lửng hơn nữa còn tản ra từng đạo hào quang màu vàng đất.
Hàng loạt ý tưởng nhanh chóng xẹt qua bộ não của Liễu Minh, trong tay
hắn hiện tại đã không có Nhất Nguyên Trọng Thủy, thế nhưng chỉ cần sau
này lưu ý thật kĩ đấu giá hội ở các phường thị, có lẽ vẫn có cơ hội tìm
được một chút tài liệu loại này. Nếu có thể luyện chết toàn bộ mười một
khối phôi thai này đạt đến phẩm chất của bán thành phẩm, thực lực của
hắn sẽ bạo tăng đến mức khó có thể tưởng tượng. Dĩ nhiên điều khiển mười hai viên Sơn Hà Châu này cùng lúc cũng không phải sự tình đơn giản, chỉ sợ đến khi tu vi của hắn tiến thêm một bước mới có thể nghĩ đến.
Sau khi tính toán thật tốt, Liễu Minnh liền thu lại mười một viên cầu
ánh vàng kia rồi mới cầm lấy quả trứng của Tam Quang Kim Kê, chỉ là trải qua một phen nghiên cứu nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Chẳng lẽ thứ này thực sự là một quả thú noãn biến dị!”
Yêu thú biến dị là yêu thú không biết vì nguyên gì lại sinh ra lực lượng đột biến trong lúc tu luyện khiến cho thần thông bổn mạng xảy ra một ít biến hóa. Loại đột biến này có tốt có xấu, có thể khiến cho yêu thú
bình thường trở thành tồn tại nghịch nhiên nhưng cũng có khả năng đầy
đọa một đầu linh thú cực phẩm trở thành phế vật ăn hại.
Yêu thú biến dị cũng không phải hiếm thấy ở đại lục Trung Thiên. Ban đầu ở phường thị Trường Dương, Liễu Minh chẳng phải đã tìm được Hóa Thức
Trùng bị hai tu sĩ Hạo Nhiên Thư Viện nhìn nhầm thành trứng ve biến dị
hay sao?
Hạt Nhi và Phi Nhi cũng có thể xem là yêu thú biến dị. Cả hai đều đã
mang trong mình một tia khí tức của Thượng Cổ Cự Ma, hơn nữa còn thu nạp một ít năng lượng ẩn chứa bên trong tinh huyết Thiên Yêu, mới có thể
sinh ra mấy lần biến dị.
Liễu Minh lúc này trầm ngâm quan sát thú noãn màu vàng trên tay. Sau một lát, tựa hồ đã có quyết định, hắn liền đứng dậy, ra khỏi động phủ, tung người phi hành về phía sơn mạch Vạn Linh. Một canh giờ sau, hắn đã đứng chắp tay tại sườn dốc sâu trong sơn mạch, phóng mắt nhìn về phía xa.