"Có phải như vậy thật hay không còn phải xem biểu hiện tiếp theo của hắn đã." Chu Xích như đang suy nghĩ điều gì, nói.
Mà lúc này, Liễu Minh phía xa quát khẽ một tiếng, hai cái cánh tay nhấc
khóa sắt một phát qua đỉnh đầu, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Hành động này của Liễu Minh khiến cho không ít đệ tử trong quảng trường đều lộ vẻ bất ngờ.
Nếu như hắn đã luyện thành tầng thứ nhất của công pháp trụ cột mà có thể
nhấc lên khóa sắt nhẹ nhất thì cũng không khiến nhiều người bất ngờ,
nhưng điều quan trọng chính là dáng vẻ cử trọng nhược khinh của hắn.
Một vài đệ tử thậm chí có chút tò mò, rất muốn biết vị sư đệ mới này có thể nhấc khóa sắt thứ hai lên hay không?
Nhưng Liễu Minh chỉ hít sâu một hơi, hai cánh tay mau chóng khôi phục lại
trạng thái bình thường, sau đó đi thẳng về phía tấm bia đá.
Tiếng niệm chú ngữ vang lên, cũng là một phong nhận màu xanh biếc lóe lên rồi bắn ra, lưu lại một rãnh sâu nửa tấc màu trắng trên tấm bia đá, biểu
hiện của hắn dường như giống hệt thiếu niên tóc đỏ.
Điều này làm cho Chu Xích, đạo cô vốn có chút chờ mong, lúc này không khỏi hơi thất vọng.
"Hai mục khảo thí đầu tiên, một cái trung thượng, một cái trung đẳng." Nho
sinh sau một phen suy nghĩ, vẫn đánh giá đúng trọng tâm.
Liễu
Minh nghe vậy liền quay đầu quan sát tượng người trong vòng tròn, một
tay sờ sờ Hổ Giảo Hoàn trên tay kia, mặt không đổi sắc đi tới.
Khi hai chân hắn vừa mới bước vào, tượng người kia đã lập tức hung dữ bay nhào đến.
Nhưng Liễu Minh đã có chuẩn bị sẵn, hai chân chỉ khẽ chuyển động đã liên tục
tránh khỏi thế công chính diện của tượng người, đồng thời vòng đồng trên tay lại run lên, miệng quát một tiếng : "Thuật Khinh Thân".
Hổ Giảo Hoàn lóe lên ánh sáng chói mắt!
Thân hình Liễu Minh bỗng nhiên nhẹ hơn trước gấp bội, lúc di chuyển càng thêm vài phần linh hoạt.
Mà tượng người sau khi thất bại liên tiếp hơn mười quyền, bỗng nhiên hai
tay giang ra, thân hình điên cuồng xoay tròn như cái vụ, trong nháy mắt
đã huyễn hóa ra hơn mười cánh tay công kích tới tấp về phía Liễu Minh.
Giờ phút này, không trung bốn phía đều loang loáng quyền ảnh, tất cả hướng tránh né đều bị vây kín, toàn bộ đều là góc chết.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt lấp lánh, khí đen bên ngoài cơ thể cuộn lên,
thân hình uốn éo như không xương dùng một góc độ không thể tượng tượng
được tránh né tầng tầng lớp lớp quyền ảnh, trong giây lát đã tới bên
cạnh tượng người.
Cánh tay hắn khẽ động, bàn tay cầm vòng đồng
trực tiếp áp vào nơi để Tinh Thạch trước ngực tượng người, đồng thời
miệng khẽ quát một tiếng "Hổ gầm!".
Vòng đồng phát ra tiếng ‘vù
vù’, mặt ngoài bỗng nhiên hiện lên một đầu hổ màu vàng rực rỡ, nó há
miệng ra, một luồng sóng âm trong suốt như thực thể bắn ra.
“Ầm”
một tiếng, tượng người bị luồng sóng âm này đập vào trong khoảng cách
gần như vậy, lúc này đạp đạp lùi lại mấy bước, ‘khặc khặc’ vài tiếng rồi dừng lại không nhúc nhích.
Mặc dù tượng người không tổn thương
chút lông tóc nào, nhưng viên Linh Thạch trước ngực lộ một nửa ra ngoài
kia, không ngờ đã bị vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.
"Ha ha, tốt,
khá lắm. Ngươi có thể nhìn ra điểm yếu của Khôi Lỗi này rong thời gian
ngắn như thế, thật sự là chuyện không dễ dàng. Xem thân thủ phản xạ của
người, có lẽ đã trải qua không ít trận thực chiến phải không?" Khuê Như
Tuyền thấy cảnh này, vỗ tay cười cười hỏi.
"Đệ tử đã từng luyện
qua một vài bí kỹ phàm nhân, hơn nữa cũng bởi vậy mà đích xác đã từng
trải qua một vài trận đấu." Liễu Minh nghe vậy, khoanh tay trả lời hàm
hồ vài câu.
"Rất tốt, mục khảo thí cuối cùng, ta cho người một
đánh giá thượng đẳng. Vì vậy kết quả tổng hợp đánh giá lần tỷ thí này là trung thượng, xem ra hơn phân nửa lần này ngươi có thể lọt vào danh
sách giành phần thưởng lớn rồi." Nho sinh lộ vẻ tươi cười, khẩu khí cực
kỳ hiền lành.
"Đa tạ Khuê sư!" Liễu Minh đương nhiên rất vui vẻ,
vội vàng thi lễ lần nữa, sau đó mới trở về trong đám đệ tử mới dưới rất
nhiều ánh mắt kinh ngạc xung quanh.
"Bạch sư huynh, ngươi lợi hại thật, vậy mà nghĩ ra biện pháp trực tiếp đánh bại tượng người kia, thật đúng là chuyện không thể tượng tượng nổi." Vạn Tiểu Thiến thấy Liễu
Minh trở lại, có chút không thể tin được nói.
"Đúng vậy, Bạch sư
huynh, ngươi đã luyện thành tầng thứ nhất Quỷ Linh Công đúng không? Nếu
không phải chúng ta đồng loạt cử hành nghi thức Khai Linh cùng ngươi,
chỉ sợ sẽ không thể tin được ngươi cũng là đệ tử ba Linh Mạch giống
chúng ta đấy." Tiết Sơn lại càng dùng giọng điệu hâm mộ nói.
Thiếu niên tóc đỏ cạnh đó, cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Liễu Minh.
"Không nghe Khuê sư nói sao, chẳng qua lần này ta may mắn tìm được nhược điểm
của tượng người kia mới có thể một kích đắc thủ. Nếu đổi lại ta là người đầu tiên đi lên tỷ thí, chắc chắn không thể làm được chuyện như thế."
Liễu Minh cười cười trả lời.
Mặc dù lời này nghe có chút giả tạo, nhưng mấy tên Tiết Sơn, Vu Thành cuối cùng cũng tìm được lý do thất bại của mình, trong lòng không khỏi thả lỏng một chút.
Chỉ có Vạn
Tiểu Thiến là nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, một lúc lâu sau khóe miệng
lại hơi nhếch lên, thấy rõ dáng vẻ không tin tưởng.
Tuy nhiên lúc này Liễu Minh cũng không có thời gian chú ý tới việc thiếu nữ này có
tin tưởng hay không, mà tất cả sự tập trung đều dồn lên người vị đệ tử
mới cuối cùng tên gọi Tiêu Phong kia.
Gương mặt Tiêu Phong cũng
coi như anh tuấn, chỉ có điều cái mũi vừa thấp vừa to, hơn nữa gã lại là đệ tử chín Linh Mạch, mặc dù còn chưa bước lên tỷ thí nhưng cũng đã có
vô số người len lén liên tục quan sát từ lâu.
Mặc dù gã đứng
trong đám đệ tử mới nhập môn, nhưng sự ngạo nghễ không thể xếp ngang
hàng với bất kỳ kẻ nào, khi thấy qua kết quả khảo thí của đám người Vu
Thành Tiết Sơn, ánh mắt gã càng lộ thêm vẻ khinh thường.
Chỉ khi
gã thấy Liễu Minh dùng một kích đánh bại tượng người trong mục khảo thí
thực chiến, trên mặt mới không kìm được mà hiện lên vẻ nghiêm túc.
Mà lúc nghe Khuê Như Tuyền gọi đến tên, gã cũng đáp ứng một tiếng rồi đứng dậy.
Gã đi vài bước tới chỗ mấy cái khóa sắt, nhưng cũng không dừng lại chỗ
khóa sắt nhỏ nhất mà đi thẳng đến phía trước khóa sắt thứ hai, sau khi
hít vào một hơi thật sâu, bên ngoài người lại có một vài sợi tơ màu xanh xuyên qua cơ thể chui ra, khiến cho gã dường như biến thành một người
màu xanh nhạt.
"Đây là Khô Mộc quyết, Khuê sư quả nhiên truyền thụ công pháp này cho hắn. Xem ra đúng là hắn đã luyện thành tầng thứ nhất rồi."
Phần lớn đệ tử nội môn thấy cảnh này, lập tức xôn xao một trận, cũng có người nghẹn ngào kêu lên.
Mặc dù đều là công pháp trụ cột, nhưng khó khăn khi tu luyện Khô Mộc Quyết
này được xếp vào mấy vị trí đầu trong số mười ba quyển công pháp trụ
cột, kẻ nào không có người chỉ điểm hoặc là tư chất không tốt căn bản
không có khả năng tu luyện nhập môn.
Một tầng sáng màu xanh biếc
trên mặt Tiêu Phong chợt lóe lên, sau đó hai tay dùng lực, thực sự từ từ nâng cái khóa sắt thứ hai lên đỉnh đầu.
Một màn kinh người như vậy khiến cho tất cả âm thanh bàn luận bốn phía quảng trường im bặt.
Tiêu Phong ném khóa sắt xuống, sau đó cũng không rời đi, trái lại còn đứng nguyên tại chỗ tiếp tục bấm niệm pháp quyết thi pháp.
"Chẳng lẽ hắn định ..."
Không ít đệ tử khác nhận ra ý định của gã, đua nhau giật nảy lên.
Một lát sau, ánh sáng màu lam lóe lên, một thanh Băng Trùy dài hơn thước
xuất hiện trong tay Tiêu Phong, bàn tay gã run lên, sau đó trùy kia rời
tay bắn về phía tấm bia đá cách chỗ gã đứng chừng ba mươi bước.
Sau một tiếng nổ lớn, một nửa tấm bia đá đã bị một tầng sương lạnh bao phủ, đồng thời một hố nhỏ sâu tới một nửa độ dày tấm bia xuất hiện ở chính
giữa.
"Hắn vậy mà luyện thành thuật Băng Trùy, thực sự là không
thể tưởng tượng nổi. Có đúng là hắn mới bắt đầu tu luyện từ nửa năm
trước không vậy?" Lại là một hồi xôn xao vang lên trong đám đệ tử.
Nho sinh nhìn thấy thế, trên mặt càng lộ vẻ hài lòng, hơi gật đầu nói:
"Biểu hiện rất khá. Ta cứ tưởng rằng ngươi chú tâm tu luyện Khô Mộc Quyết nên hơi yếu trên phương diện pháp thuật, nhưng hiện giờ xem ra ta đã quá lo lắng rồi. Ngộ tính của ngươi vô cùng tốt, hai mục khảo thí đầu tiên có
thể cho đánh giá thượng đẳng. Nhưng mục thực chiến ngay sau đây, cũng
đừng để cho ta phải thất vọng."
Tiêu Phong đáp "Vâng" một tiếng,
sau đó một tay sờ vào trong ngực, trên ngón tay bỗng nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn màu xanh nhạt, cũng nhanh chóng đi tới vòng tròn.
“Xoẹt” một tiếng, tượng người sau khi thay thế Linh Thạch một lần nữa chuyển động, hóa thành một cỗ ác phong lao tới.
Tiêu Phong lại không tránh không né, chỉ quát khẽ một tiếng, da thịt bên
ngoài cơ thể đột nhiên đều biến thành một màu xanh lục quỷ dị.
"Phịch" một tiếng!
Một quyền nặng nề của tượng người đánh thẳng lên đầu vai Tiêu Phong, nhưng
chỉ khiến cho thân hình gã hơi run lên một chút, sau đó hai chân không
ngờ vẫn vững vàng đứng yên tại chỗ không suy chuyển.
Không chỉ
như thế, Tiêu Phong còn nắm lấy cánh tay tượng người vừa lộ ra sơ hở
trong nháy mắt khi nó ra tay, hai tay gã đột nhiên khẽ động, "Phốc",
"Phốc", "Phốc" ba quyền liên hoàn xuất ra.
"Rầm" một tiếng!
Tượng người bị trực tiếp đánh bay đi xa mấy trượng cùng với một tiếng trầm đục vang lên, rơi xuống mặt đất bất động.
Linh Thạch trước ngực nó dưới ba kích liên tiếp cũng đã biến thành những mảnh vụn nhỏ.
"Ha ha, rất tốt. Phong nhi, ngươi có thể lợi dụng hiệu quả hộ thể của Khô
Mộc Quyết nghênh ngang đỡ đòn, hơn nữa còn có thể một kích đánh bại đối
thủ, cũng coi là vô cùng hiếm có. Ta cũng cho một đánh giá thượng đẳng.
Như vậy tổng hợp đánh giá chính là thượng đẳng." Nho sinh cười cười,
trong ngữ khí có thêm mấy phần khen ngợi.
“Đây đều là kết quả của sự chỉ dạy của Khuê sư và Chu sư thúc, đệ tử không dám nhận công." Tiêu Phong nghe vậy, mặc dù trong lòng đang cực kỳ cao hứng, nhưng vẫn nhớ
cúi đầu hành lễ, khiêm tốn nói.
"Nếu không phải tư chất ngươi hơn người, kể cả chúng ta có chỉ điểm nhiều hơn nữa cũng không thể tạo được một kết quả như vậy. Nhưng ngươi cũng đừng tự mãn, lát nữa hãy nhìn cho kỹ thủ đoạn của những sư huynh sư tỷ khác, ngươi cũng sẽ có được rất
nhiều lợi ích. Bây giờ lui ra đi." Nho sinh mỉm cười nói, sau đó quay
người đi về phía Chu Xích và đạo cô.
"Chu sư đệ, Chung sư cô, các ngươi cảm thấy biểu hiện của Phong nhi ra sao, trong lần Đại Giác tiếp
theo có thể có biểu hiện xuất sắc hay không?" Nho sinh vừa mới đi đến
trước mặt hai người đã hỏi thẳng.
"Biểu hiện của Phong nhi rất
khá, đích xác hơn xa những đệ tử khác, không hổ là chín Linh Mạch, nhưng lần thi đấu tiếp theo còn phải chờ hắn có tiếp tục phát huy được năng
lực hay không đã, nói tới chuyện sau này vẫn còn quá sớm. Kể cả hắn có
tu luyện nhanh thế nào đi chăng nữa, Đại Giác lần sau hắn cũng chỉ có
thể đạt tới cảnh giới Linh Đồ trung kỳ mà thôi." Chu Xích vốn gật gật
đầu, bỗng lại nhíu mày nói.
"Ta không trông chờ Phong nhi có thể
đạt được vị trí hạch tâm trong lần tỷ thí lần sau, nhưng tối thiểu cũng
có thể cải thiện hình ảnh của bổn chi một chút. Phải biết rằng, đệ tử
chi Cửu Anh chúng ta trong vài lần tỷ thí gần đây có biểu hiện quá tệ.
Chẳng những mười thứ hạng đầu đệ tử hạch tâm đều không có đệ tử chi
chúng ta, mà ngay cả hạt giống hơi tốt một chút cũng không có mấy
người." Khuê Như Tuyền thở dài một hơi nói.
"Nếu sư huynh chỉ
muốn như vậy thì không vấn đề gì. Tuy nhiên biểu hiện của đệ tử thân
truyền tên gọi Vu Thành rất bình thường, chỉ e không đáng để hai vị sư
huynh tiêu phí quá nhiều công sức trên người hắn. Trái lại tên đệ tử tên Bạch Thông Thiên kia, biểu hiện còn có chút khá khẩm. Tuy nhiên sư muội có chút nghi hoặc, với tư chất của hắn sao có thể tu thành tầng thứ
nhất Quỷ Linh Công trong thời gian ngắn như vậy được. Chẳng lẽ hắn lại
có Ẩn Linh Thể hay sao?" Đạo cô xinh đẹp mở miệng cuối cùng.