Ba người đó đúng là nho sinh họ Khuê, Chu Xích và một đạo cô chừng ba mươi tuổi, có một mái tóc dày màu xanh của Cửu Anh Sơn.
Bây giờ Liễu Minh đã biết tên gọi đầy đủ của nho sinh là Khuê Như Tuyền,
đạo cô kia có thể đứng chung một chỗ với bọn họ, hiển nhiên chính là vị
Chung sư cô vẫn luôn bế quan kia.
Về phần những đệ tử nội môn
khác, ngoài đám đệ tử mới và những đệ tử cũ mà lần trước hắn đã từng
gặp, ở đây còn có rất nhiều đệ tử cũ trên ba mươi tuổi.
Gương mặt những đệ tử này hết sức lạ lẫm, nhưng khí tức mỗi người đều rất mạnh mẽ, hơn phân nửa tu vi đều không đơn giản.
Qua một lát, lại có hơn mười đệ tử nội môn hạ xuống các nơi trong quảng
trường, sau khi không còn thấy ai xuất hiện nữa, Khuê Như Tuyền ho nhẹ
một tiếng rồi mở miệng.
"Tốt lắm, ngoại trừ những đệ tử ở ngoài vì tông môn làm nhiệm vụ mà không thể nào về kịp, toàn bộ đệ tử chi Cửu Anh chúng ta đã đến đông đủ. Lần này cũng là lần đầu tiên tổ chức trận
tỷ thí nhỏ kể từ khi đám sư đệ mới của các ngươi nhập môn tới nay. Phàm
là đệ tử có biểu hiện không tệ trong lần tỷ thí này, đều được ban thưởng nhất định, đệ tử có biểu hiện tốt nhất sẽ có thêm một giải thưởng lớn.
Chu sư đệ, lấy đạo cụ để khảo thí ra đi."
Câu cuối cùng của nho sinh dường như đang nói với Chu Xích.
"Sư huynh yên tâm, ta đã chuẩn bị xong." Nam tử tóc dài mỉm cười, bước lên
trước vài bước, trong tay bỗng nhiên xuất hiện thêm một trương Phù Lục
màu vàng nhạt, hai tay đồng thời giơ lên.
Sau vài tiếng “Phanh”,
“Phanh” vang lên, từng đoàn từng đoàn khí trắng cuồn cuộn tuôn ra, trung tâm quảng trường bỗng nhiên xuất hiện hơn mười loại đồ vật hình dáng
khác nhau.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt sáng ngời, trương Phù Lục kia có lẽ chính là Trữ Vật Phù mà vị Tô sư thúc đã từng nhắc qua.
Nhiều đồ vật như vậy mà có thể bỏ chúng vào trong một Phù lục nho nhỏ, quả nhiên là vô cùng thần kỳ!
Năm cái khóa sắt đen nhánh lớn nhỏ không đều nhau, một tấm bia đá trắng xóa cao nửa trượng, cùng với bảy tám pho tượng người thô sơ có màu sắc khác nhau, có tượng khoác một bộ giáp dày, có tượng lại nắm trong tay thiết
kiếm cực lớn cao cỡ một người.
"Dựa theo quy củ cũ, tỷ thí sẽ
chia làm ba tổ lần lượt tiến hành. Đệ tử mới nhập môn một tổ, đệ tử ba
mươi tuổi trở lên một tổ, những đệ tử còn lại một tổ. Nội dung tỉ thí
chia làm ba loại : sức mạnh, pháp thuật và thực chiến. Chu sư đệ, lát
nữa ngươi phụ trách khảo thí đệ tử trên ba mươi tuổi, Chu sư muội phụ
trách đệ tử ba mươi tuổi trở xuống, còn ta sẽ đích thân phụ trách đệ tử
mới nhập môn." Khuê Như Tuyền giải thích với chúng đệ tử qua loa mấy
câu, sau đó quay đầu lại nói với hai vị Linh Sư.
Chu Xích và vị Chung sư cô kia đương nhiên không có ý kiến.
Sau khi ba người lại thảo luận một chút, mới quyết định đệ tử mới nhập môn
khảo thí đầu tiên, sau đó là đệ tử dưới ba mươi tuổi, cuối cùng mới tới
những đệ tử cũ trên ba mươi tuổi kia.
Nho sinh ho nhẹ một tiếng, sau đó bước lên phía trước, nói:
"Đệ tử mới bước ra, để cho chư vị sư vị sư huynh sư tỷ chưa từng gặp mặt
các ngươi nhận biết qua một chút. Chi Cửu Anh chúng ta có lẽ không được
coi là một chi mạnh mẽ trong tông, nhưng nếu nói về đoàn kết đồng lòng,
tuyệt đối không yếu hơn các chi khác."
Nghe được nho sinh nói như vậy, năm đệ tử mới đám Liễu Minh nhanh chóng bước lên, tự động nói ra
tên họ của mình, sau đó cúi người hành lễ với những vị sư huynh sư tỷ
xung quanh.
Trên mặt những đệ tử khác cười tươi, nhao nhao hoàn lễ.
"Vu Thành, ngươi là đệ tử thân truyền, vậy thì bắt đầu từ ngươi trước đi.
Hãy cho mấy người chúng ta thấy kết quả nửa năm tu luyện này của người." Nho sinh nhìn lướt qua đám người Liễu Minh, cuối cùng dừng lại trên
người thiếu niên tóc đỏ, nói.
Thiếu niên tóc đỏ nghe vậy, đương
nhiên khom người đồng ý, sau đó đi thẳng tới năm cái khóa sắt màu đen,
cuối cùng dừng lại phía trước cái khóa nhỏ nhất.
Nói là nhỏ nhất, nhưng khóa sắt màu đen trước mặt gã cũng lớn cỡ cái chậu rửa mặt, trông hình dáng chắc cũng phải nặng tới bốn năm trăm cân, phàm nhân bình
thường tuyệt không có khả năng lung lay được.
Liễu Minh cho rằng, ít nhất nếu mình không kích phát tiềm lực, chỉ sợ phải cố hết sức mới nâng lên nổi.
Thiếu niên tóc đỏ quát khẽ một tiếng, sau đó hai tay lập tức nắm lấy chỗ tay
cầm của khóa sắt, hai cánh tay đột nhiên dồn lực nâng mạnh lên.
Song khóa sắt sau khi rung rung mấy cái, lại không thể nhấc lên khỏi mặt đất.
Gương mặt thiếu niên tóc đỏ hơi đỏ lên một chút, bỗng nhiên miệng nói lẩm
bẩm, ngoài cơ thể đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng nhàn
nhạt bao phủ toàn thân, khí tức của gã lúc này hoàn toàn khác so với lúc trước.
Một tiếng hét lớn vang lên, sau đó trên cánh tay thiếu
niên hiện ra vài đạo Linh văn màu vàng dài nhỏ, không ngờ lại thực sự có thể run rẩy nhấc khóa sắt lên khỏi mặt đất.
“Bịch!”
Trong nháy mắt, khuôn mặt thiếu niên liền đỏ bừng lên, khóa sắt rơi xuống thậm chí đã tạo ra một cái hố nhỏ trên mặt đất.
"Xem ra ngươi đã tu thành tầng thứ nhất Địa Linh Công rồi, nếu không chỉ dựa vào Pháp lực chắc chắn không thể nào nhấc khóa này lên được. Ngươi có
muốn thử khóa thứ hai một chút không?" Khuê Như Tuyền thấy thế, mỉm cười nói, không đánh giá bất cứ điều gì về việc thiếu niên tóc đỏ vừa nâng
được khóa sắt lên.
Về phần đệ tử nội môn khắp nơi trong quảng trường, phần lớn cũng chỉ cười hì hì quan sát, không ai lộ vẻ bất ngờ.
"Đệ tử đã cố gắng hết sức mới nhấc lên khóa này, căn bản không có khả năng
nhấc lên được cái thứ hai." Thiếu niên tóc đỏ hít sâu mấy hơi, bình ổn
lại nhịp thở dồn dập của mình, sau đó mới cung kính trả lời.
"Ừm, vậy ngươi hãy dùng pháp thuật mạnh nhất, đứng cách xa mười bước công
kích tấm bia đá được luyện chế từ Bạch Miễn Tinh này, trong mười nhịp
thở lưu lại dấu vết bất kể nông sâu trên đó, giúp ta phán đoán được
trình độ thuần thục và uy lực pháp thuật của ngươi." Nho sinh chậm rãi
nói.
"Vâng, Khuê sư!" Vu Thành đáp ứng một tiếng, tiếp đó liền
bước tới một chỗ cách tấm bia đá màu trắng phủ đầy hơi nước chừng mười
bước, sắc mặt nghiêm túc nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, kết quả sau
mấy nhịp thở, giữa hai tay gã lại xuất hiện thêm một phiến mỏng lớn cỡ
bàn tay màu xanh biếc, hơn nữa càng lúc lại càng sáng.
Bỗng nhiên miệng thiếu niên hét lớn một tiếng "Phong Nhận!", một tay giơ lên, lúc này phiến mỏng kia lóe lên, bắn mạnh ra.
"Bình", một tiếng trầm đục vang lên, trên tấm bia đá bóng loáng tức thì xuất
hiện một rãnh màu bạc trắng khá rõ, sâu chừng nửa tấc.
Tấm bia đá này trông vậy mà lại cứng rắn đến kỳ lạ.
Mà miệng Vu Thành vẫn tiếp tục lẩm bẩm, nhưng đúng lúc này, phong nhận
giữa hai tay mới ngưng tụ ra một phần thì Khuê Như Tuyền đã thản nhiên
nói : “Hết giờ!”.
Thiếu niên tóc đỏ nghe thế chỉ có thể thu lại pháp thuật còn chưa hoàn thành trên tay, trên mặt lộ ra mấy phần không cam lòng.
"Ừm, có thể đánh sâu vào bia nửa tấc, xem ra người đã tốn không ít thời gian với thuật này, cũng xem như chính thức nhập môn rồi. Chỉ cần tiếp tục
cố gắng là có thể thi triển pháp thuật này hai lần trong thời gian mười
nhịp thở, nếu được như vậy thì thuật này mới coi là có chút thành tựu.
Tuy nhiên tu luyện pháp thuật càng về sau, độ khó càng lớn, ngươi phải
chuẩn bị tâm lý." Nho sinh liếc nhìn tấm bia đá, cuối cùng gật gật đầu,
đánh giá vài câu.
Thiếu niên tóc đỏ không dám chậm trễ ‘vâng dạ’ một hồi.
"Hai mục khảo thí đầu tiên ta có thể cho ngươi một đánh giá trung đẳng, kết
quả cuối cùng như thế nào phải xem biểu hiện của ngươi ở mục thực chiến
cuối cùng. Các ngươi là đệ tử mới nhập môn, chỉ cần đấu với Khôi Lỗi cấp thấp nhất là được." Nho sinh vừa nói, vừa đi về phía vài pho tượng hình người kia.
Hắn dừng lại phía trước một pho tượng người thấp
nhất tay không cầm vật gì, một tay nho sinh vỗ vào lỗ khảm trước ngực
pho tượng rồi đút vào trong một viên Linh Thạch tản ra ánh sáng trắng mờ mờ, sau đó lại dùng một ngón tay điểm nhẹ vào đầu nó, một luồng khí đen lóe lên rồi chui vào bên trong.
Sau một khắc, vốn là tượng người đứng yên không nhúc nhích, ánh sáng màu đỏ trong mắt nó lóe lên, bước
đi từng bước nặng nề vào trong một vòng tròn đã được vẽ sẵn trong quảng
trường, sau khi vào bên trong lại tiếp tục đứng bất động.
"Ngươi
và đầu Khôi Lỗi cấp thấp chú nhập chiến hồn này tranh đấu bên trong vòng tròn, bất luận là người nào bị đánh bay khỏi vòng tròn này đều bị coi
là thất bại. Thành tích cụ thể phải xem xem thời gian ngươi kiên trì
được dưới sự công kích của Khôi Lỗi này bao lâu." Khuê Như Tuyền chắp
hai tay sau lưng, nói.
Thiếu niên tóc đỏ nghe vậy không dám chậm
trễ, một tay sờ sờ quanh eo lấy ra một con dao găm xanh thẫm dài vài
thước, cẩn thận từng li từng tí bước vào trong vòng tròn.
Hai
chân gã vừa bước vào trong vòng tròn, thân hình tượng người nhìn như
nặng nề lập tức chuyển động, như một cơn lốc bổ nhào về phía Vu Thành.
Thiếu niên tóc đỏ cả kinh, hầu như vô thức cầm dao găm trong tay chém về phía không trung mà tượng người đang lao tới.
“Binh” một tiếng, một luồng khí sắc bén hình lưỡi dao bay vụt ra, nhưng khi
chém lên thân hình tượng người lại chỉ làm cho nó hơi khựng lại một
chút, sau đó lại điềm nhiên như không tiếp tục lao vút tới.
Thiếu niên lập tức kinh hoảng, vội vàng bước lùi lại phía sau.
Gã vừa tiếp tục vung con dao găm trong tay lên, trong miệng vừa vội vàng
bấm niệm khẩu quyết thuật Phong Nhận, nhưng đang lúc bối rối này, khẩu
quyết liên tục bị niệm sai, ngay cả hình dáng của Phong Nhận cũng không
thể tạo ra được.
Một lát sau, đầu Khôi Lỗi kia sau vài ba lần đỡ
được công kích của Phù Khí đã tới bên cạnh thiếu niên, một chưởng đánh
bay gã ra khỏi vòng tròn.
"Thực chiến hạ đẳng. Tổng hợp đánh giá, trung hạ." Khuê Như Tuyền lắc đầu, bình tĩnh nói. Vu Thành mặc dù không bị thương, nhưng sau khi đứng dậy chỉ có thể ủ rũ cúi đầu trở lại trong đám đệ tử.
Mà đám đệ tử mới như Liễu Minh thấy vậy, không khỏi ngơ ngẩn nhìn nhau.
"Người kế tiếp, Tiết Sơn." Nho sinh không khách khí chút nào đọc lên một cái tên.
Khóe miệng Tiết Sơn giật giật, nhưng cũng chỉ có thể thành thật bước ra ngoài.
Quả nhiên qua ba mục khảo nghiệm, với thực lực chưa tu luyện thành tầng thứ nhất công pháp trụ cột, hắn căn bản không cách nào nhấc lên bất kỳ một
cái khóa sắt nào, khảo thí pháp thuật cũng chỉ có thể dùng Hỏa Đạn Thuật miễn cưỡng lưu lại một vết rất mờ trên tấm bia đá. Kết quả mục thực
chiến cuối cùng lại càng tệ, trong nháy mắt đã bị tượng người đánh văng
ra ngoài.
Kết quả đánh giá cuối cùng của hắn đương nhiên chỉ là “Hạ đẳng”.
Người tiếp đó là Vạn Tiểu Thiến còn đỡ hơn một chút.
Mặc dù biểu hiện của nàng này trong hai mục sức mạnh và pháp thuật đều
không tốt, nhưng mục thực chiến cuối cùng sau khi thi triển được thuật
Khinh Thân, cộng thêm một loại pháp thuật phụ trợ Phong thuộc tính khác, lại có thể kiên trì dưới công kích của tượng người trong thời gian một
chung trà, cuối cùng cũng đạt được một đánh giá trung hạ.
"Bạch Thông Thiên!"
Ánh mắt của nho sinh cuối cùng cũng nhìn về phía Liễu Minh.
Liễu Minh hít sâu một hơi, thầm thúc dục Minh Cốt Quyết, lúc này một tầng
khí đen nhàn nhạt từ trong cơ thể cuốn ra, sau đó liền đi tới chỗ mấy
khóa sắt kia.
Nho sinh thấy vậy, hai mắt hơi nheo lại.
Bên cạnh, Chu Xích vốn đang thấp giọng nói gì đó với đạo cô, sau khi trông
thấy dị tượng trên người Liễu Minh, cũng không kìm được mà khẽ ‘Ồ’ lên
một tiếng.
Đạo cô đứng cạnh thấy vậy, lông mày nhướng lên, hoi:
"Sao vậy, có chuyện gì làm Chu sư huynh giật mình ư?"
"Chung sư muội không biết đấy thôi, tên đệ tử này chỉ là ba Linh Mạch, công
pháp lựa chọn cũng không phải là trọng điểm của bổn tông mà là Quỷ Linh
Công. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng đã luyện thành tầng thứ nhất
Quỷ Linh Công rồi, điều này quả đúng là có chút bất ngờ." Chu Xích chậm
rãi trả lời.
"Có chuyện như vậy sao, xem ra kẻ này không phải chỉ là đệ tử ba Linh Mạch bình thường." Đạo cô xinh đẹp nghe xong, lúc này
hai mắt nhìn về phía Liễu Minh cũng lộ ra vẻ hứng thú.