"Tiểu tử, ngươi dám làm tổn thương phu nhân của ta! Lần này ngươi chết
chắc rồi." Khuôn mặt nam tử phản chiếu trên mặt đoản kiếm trong tay có
chút vặn vẹo, tay kia ném cái nỏ lớn đi, nhanh chóng lấy từ trong ngực
ra một viên đan dược màu đỏ như máu rồi quăng vào miệng.
Hiển nhiên một chiêu vừa rồi đã vượt xa công kích bình thường, gã cũng không thể tùy tiện thi triển ra được.
Liễu Minh thấy vậy liền quát to một tiếng : "Nhìn ám khí", một tay hắn giơ
lên, một vật trắng xóa bắn nhanh về phía ả đàn bà xấu xí vẫn còn đang
nằm giật giật trên mặt đất, đồng thời một chân giẫm mạnh xuống đất, cả
người như một mũi tên lao vào trong rừng rậm.
Nam tử trông thấy
cảnh này đầu tiên khẽ giật mình, sau đó là cực kỳ giận dữ, nhưng gã cũng không thể bỏ mặc ả đàn bà xấu xí trên mặt đất mà đuổi theo thiếu niên
kia được. Thân hình gã chỉ có thể bất đắc dĩ nhoáng lên một cái xuất
hiện che trước người ả đàn bà, đồng thời hai tay khẽ động, cốt kiếm
xuyên qua không khí đâm thẳng về phía vật màu trắng kia.
"Oanh" một tiếng, vật trắng xóa bị một cái gai nhọn vô hình bắn trúng, nhưng nó lại bất ngờ nổ tung.
Một đoàn bột phấn màu trắng xám bung ra, bao trùm tất cả mọi thứ trong phạm vi mấy trượng xung quanh.
Nam tử áo xanh thấy vậy rùng mình, nào dám để bột phấn này chạm vào người,
vội vàng quét ngang cốt kiếm trong tay về phía trước, tay kia giơ ra
phía trước nhấn một cái, miệng hô lớn hai chữ : "Nguyên bích".(*)
(*) bích : tường
Trong chốc lát, cốt kiếm sáng lên một chút, một tầng sóng khí vô hình từ phía trên cuốn ra, thổi bay đi tất cả bột phấn xung quanh.
Sau đó nam tử nhanh chóng cúi người xuống, dùng ngón tay chấm một ít bột phấn trên mặt đất rồi đưa lên mũi ngửi nhẹ, ngay lập tức nổi giận lôi đình.
"Chỉ là tro bụi bình thường. Tiểu tử thối, ta nhất định phải mang ngươi ra bằm thây vạn đoạn."
Nam tử áo xanh sau khi chửi to mấy tiếng mới kiểm tra tình hình của ả đàn bà xấu xí.
Kết quả là hai tay ả ôm chặt lấy cổ, hơi thở như có như không, mắt thấy căn bản không có cách nào cứu chữa được nữa rồi.
"Phu nhân yên tâm, ta đây sẽ lập tức đi lấy mạng chó của tiểu tử kia, nhất định sẽ không để ngươi phải ra đi một mình."
Nam tử áo xanh nghiến răng nghiến lợi nói một câu, sau đó lần thứ hai đứng
dậy, nắm chặt cốt kiếm trong tay, miệng quát khẽ một tiếng : “Khinh
thân”, cả người giống như cơn gió phi theo hướng thiếu niên chạy trốn.
Động tác của gã cực nhanh, giống như ma quỷ vậy, khác một trời một vực so với lúc trước.
Mặc dù Nguyên lực trong người gã không còn nhiều lắm, nhưng nhờ vào việc
vừa rồi dùng một viên ‘Khí Huyết đan’, trong thời gian một bữa cơm, tối
thiểu gã có thể thi triển vài lần thủ đoạn của Luyện Khí sĩ, tuyệt đối
dư sức đuổi giết một tên phàm phu tục tử.
******
Liễu Minh
đang cố gắng hết sức nhảy lên nhảy xuống chạy trốn trong rừng, hắn cảm
thấy hai chân mình rất nặng nề, đồng thời trước ngực nóng ran lạ thường, vài vết thương vì vận động quá sức nên đang chảy máu không ngừng.
Về phần vết thương cũ trên vai hắn, giờ phút này đã hoàn toàn phát tác,
khiến cho non nửa thân thể hắn có chút ngừng trệ, không còn linh hoạt
nữa.
Nhưng Liễu Minh lại không có ý định dừng lại để băng bó, chỉ chọn một hướng khác chạy như điên mà thôi.
Bỗng nhiên phía trước quang đãng sáng sủa, thiếu niên đã chạy ra khỏi rừng rậm, hắn đang đứng trên một khu đất trống trải.
Phần cuối khu đất trống là một con sông lớn chừng mấy chục trượng, nước sông cuồn cuộn hung dữ, thỉnh thoảng lại có vài con sóng lớn gào thét cuốn
về phía hạ lưu.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng vui vẻ, nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hai chân loạng choạng liêu
xiêu, thiếu chút nữa là ngã lăn xuông đất.
Trong lòng hắn kinh
sợ, hàm răng vội vàng cắn mạnh đầu lưỡi một cái, mùi máu lập tức tràn
ngập khoang miệng, lúc này mới có thể suy trì ý thức, tỉnh táo lại, đứng vững một lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên giọng nói ngập tràn oán độc của nam tử áo xanh truyền ra từ trong rừng rậm sau lưng:
"Tiểu tử, ngươi chạy đi đâu!"
Vừa dứt lời, tiếng gió đằng sau rít lên, nam tử áo xanh xuất hiện từ sau
một cây đại thụ, gã nhảy lên cao hơn một trượng, bổ thẳng về phía thiếu
niên.
Liễu Minh quay đầu nhìn lại, trong nội tâm rùng mình, lập
tức quăng mạnh con dao bạc trong tay về phía sau, sau đó tiếp tục nhấc
hai chân chạy như điên về hướng bờ sông.
Nam tử áo xanh chỉ vung nhẹ cốt kiếm trong tay lên, dễ dàng đánh bay con dao bạc đang phóng
tới, thân hình lướt về hướng thiếu niên đang cắm đầu chạy.
Một trước một sau, trong nháy mắt, hai người đã chạy được mấy chục trượng.
Liễu Minh sau mấy lần nhảy lên nhảy xuống, mắt thấy cuối cùng mình đã chạy
tới bờ sông, giờ phút này hắn lập tức tung người lên không trung, muốn
nhảy vào trong dòng sông cuộn sóng.
Nam tử áo xanh đằng sau còn
mấy trượng nữa mới có thể đuổi kịp thiếu niên, mắt thấy cảnh này đương
nhiên cực kỳ không cam lòng, đột nhiên điều động toàn bộ Nguyên lực
trong cơ thể rót vào cốt kiếm.
Trong phút chốc, cốt kiếm phát ra ánh sáng trắng chói mắt!
Nam tử quát khẽ một tiếng rồi chém một cái về phía xa xa, một bóng kiếm gần như vô hình từ trên thân kiếm bắn nhanh ra, lấp lóe một cái đã xuất
hiện sau lưng thiếu niên một cách vô cùng quỷ dị, đâm mạnh một cái.
"Phốc" một tiếng!
Liễu Minh bị bóng kiếm kia xuyên thủng ổ bụng, thân hình ngã vào sóng nước
trùng trùng điệp điệp, sau đó bị một con sóng bạc cuốn xuống phía dưới,
cứ như vậy biến mất không thấy đâu nữa.
Nam tử áo xanh sau hai lần nhấp nhô mới đuổi tới bờ sông, nhìn nước sông cuồn cuộn trước mắt, lông mày cau lại.
Gã tuy tin tưởng dưới một kích toàn lực của Phù Khí, đối phương rơi xuống
sông tuyệt không còn đường sống, nhưng không nhìn thấy thi thể thì luôn
luôn có chút không yên lòng.
Nhưng gã lại không am hiểu sông
nước, mà với độ hung hãn của con sông này, cho dù gã có xuống dưới tìm
kiếm thì thi thể đối phương cũng không biết đã trôi đi đâu mất rồi.
Nam tử khẽ lầm bầm lầu bầu vài câu, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua cốt kiếm trong tay.
Chỉ thấy lúc này Phù Khí hoàn toàn không còn chút ánh sáng nào, triệt để khôi phục hình dáng ảm đạm ban đầu.
Nam tử áo xanh đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, sau khi không thấy thi
thể thiếu niên nổi lên mặt nước xung quanh mới bất đắc dĩ rời đi.
*****
Ba ngày sau, trên bờ một con sông nhỏ không đáng chú ý nằm giữa hai quận
Trừ Châu - Phụng Vân, hai nam tử áo vàng một cao một thấp đang ngơ ngác
nhìn một thi thể mặc cẩm bào không biết đã chết bao lâu rồi, cả hai đều
im lặng không nói gì.
Mà ngoài thi thể trước mặt hai người, trong bụi cỏ xa hơn một chút còn có bảy tám thi thể khác mặc trang phục màu
xám, mỗi một cỗ thi thể đều có một kết cục vô cùng thê thảm, hoặc là bị
chém ngang thành hai đoạn, hoặc là đầu lầu trực tiếp bị nổ tan một nửa.
"Làm thế nào bây giờ, Thiếu Chủ vậy mà đơn giản chết đi, chúng ta phải nói
gì với gia chủ khi trở về đây ?" Người mở miệng là một nam tử có dáng
người nhỏ gầy, sau lưng đeo kiếm, khuôn mặt thon dài, đôi mắt hình tam
giác trên mặt gã làm cho người ta vừa nhìn thấy đã có cảm giác vô cùng
hung ác, giờ phút này mặt mũi gã đầy vẻ u sầu, quay sang bên cạnh hỏi gã đồng bạn.
"Cốc lão tam, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây. Ai mà
ngờ được vị ‘Thiếu Chủ’ này lại ngu ngốc như thế chứ, đường đường là một Luyện Khí sĩ cấp thấp lại bị một tên cướp đường nhỏ bé dễ dàng tiếp
cận, hơn nữa còn một đao trực tiếp cắt đứt yết hầu. Ta và ngươi mặc dù
có linh dược gia chủ ban thưởng song cũng không tài nào cữu chữa được."
Một gã nam tử khác thân hình cao lớn, trên mặt gã cũng mang theo vẻ ảo
não vô cùng.
"Quan lão đại, cho dù hắn có ngu ngốc cũng là con
nuôi của gia chủ, hơn nữa còn không tiếc rất nhiều tài nguyên trong tộc
để mua một cái danh ngạch, chỉ định là người được đưa đến thượng môn.
Bây giờ nửa đường đột nhiên chết đi, ta và ngươi lúc trở về làm sao còn
mặt mũi nào mà gặp gia chủ nữa! Chỉ sợ không tránh khỏi một trận Thiên
Sát côn rồi." Cốc lão tam thở dài một hơi, trên mặt mơ hồ lộ ra chút e
sợ.
"Hừ, nếu chỉ bị một trận Thiên Sát côn mà qua được đận này,
ta và ngươi cũng phải thắp nhang thơm tạ ơn rồi." Cơ mặt Quan lão đại
run rẩy một hồi, sau đó nói ra một câu khiến Cốc lão lão tam sửng sốt
không thôi.
"Quan lão đại, lời này của ngươi nghĩa là sao? Ta và
ngươi dù gì cũng là Luyện Khí sĩ trung giai, gia chủ mặc dù cực kỳ yêu
thương đứa con nuôi này, nhưng chẳng lẽ vì chuyện này mà thực sự lấy đi
mạng nhỏ của chúng ta hay sao?" Cốc lão tam nhìn gã nam tử cao lớn, trợn to mắt nói.
"Ngươi thực sự cho rằng thân phận của tiểu tử này
chỉ đơn giản là con nuôi của gia chủ ư? Vị ‘Thiếu Chủ’ này tuy rằng có
linh mạch, nhưng tính tình bạo ngược, không được người ta yêu quý chút
nào, xuất thân cũng cách thế hệ gia chủ khá xa, sao có thể ngẫu nhiên
được gia chủ nhìn trúng thu làm con nuôi, hơn nữa còn một mực chiều
chuộng như vậy được! Nói cho ngươi biết sự thật, vị ‘Thiếu Chủ’ này thật ra là con riêng của gia chủ ở bên ngoài đó, con nuôi chẳng qua là một
cái cớ trên danh nghĩa để gia chủ đưa về nhà mà thôi." Quan lão đại cười lạnh một tiếng, sau đó liền kể câu chuyện khiến Cốc lão tam trợn mắt há hốc mồm.
"Cái gì? ‘Thiếu Chủ’ thực sự là máu mủ của gia chủ sao? Quan lão đại, sự tình trọng đại như vậy làm sao mà ngươi biết được?"
Người gầy có chút lắp bắp nói.
"Được rồi, đến nước này thì ta
cũng không giấu ngươi nữa. Ngươi cũng biết ta có quan hệ không tệ với
nha hoàn Linh nhi hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân. Có một lần nàng bất bình thay Đại phu nhân mà lỡ lời nói ra, điều này còn có thể là giả được
sao!" Quan lão đại thở dài nói.
"Thì ra là thế. Thảo nào mặc dù
Man Quỷ tông bài danh hơi thấp một chút trong số thượng môn ở Đại Huyền
quốc, nhưng danh ngạch nghi thức khai linh trân quý như vậy, Bạch gia
sao có thể để một gã người ngoài bỗng dưng chiếm mất. Phải biết rằng một khi khai linh thành công, chính là một Linh đồ thượng môn chân chính
rồi, đây chính là cơ hội một bước lên trời a. Nếu như gặp may mà tiến
thêm một bước trở thành Linh sư, thì cho dù là đương kim Bệ Hạ e rằng
cũng phải cung kính đối đãi." Cốc lão tam có chút giật mình nói.
"Linh đồ không phải dễ làm như vậy đâu! Chẳng những phải là Luyện Khí sĩ có
linh mạch, hơn nữa tuổi còn phải không quá mười lăm, mới có tư cách tham gia nghi thức khai linh. Những năm qua, có bao nhiêu con cháu thế gia
thực sự có thể tham gia nghi thức khai linh, lại có bao nhiêu kẻ chết
ngay trong nghi thức khai linh? Cho dù có thể may mắn không chết, nhưng
khai linh có thành công hay không cũng nhất định phải ở lại thượng môn
khổ dịch hai mươi năm với tư cách Luyện Khí sĩ phổ thông. Hiện tại gia
chủ đưa con riêng tới đó, chỉ sợ cũng là ý nghĩ đánh cuộc một lần. Bạch
gia tuy có không ít con cháu có được linh mạch, nhưng phần lớn những
người đó khi đưa đến những thượng môn khác tham gia nghi thức khai linh
lại thất bại mà chết, có thể còn sống phục dịch tại thượng môn cũng chỉ
có mấy người mà thôi. Chỉ có Yên tiểu thư thật sự đã khai linh thành
công, trở thành Linh đồ Thiên Nguyệt Tông, nhưng tiểu thư dù sao cũng là thân con gái, chắc chắn sẽ có một ngày lập gia đình, gia chủ đương
nhiên muốn con trai ruột có thể trở linh Linh đồ thượng môn, như vậy thì địa vị Bạch gia thế gia Luyện Khí mới có thể thực sự không lo lắng gì
trong mấy chục năm sau này." Quan lão đại có phần không cho là đúng nói.
"Xem ra gia chủ có hy vọng cực lớn đối với vị Thiếu Chủ này. Nhưng càng là
như thế, hi vọng còn mạng của hai người chúng ta sau khi trở về chẳng
phải lại càng nhỏ hay sao. Chi bằng nhân lúc này chúng ta trốn khỏi Đại
Huyền quốc, không quay lại Bạch gia nữa. Bằng thân phận Luyện Khí sĩ
trung giai của ta và ngươi, dù ở đâu cũng có thể sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại." Con ngươi hai mắt Cốc lão tam xoay tròn một vòng, sau đó
cắn răng nói ra.