Người nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người đẫy đà, quần áo màu đỏ
thẫm, trên tóc cài một đóa hoa lớn màu đỏ, khuôn mặt thô, xấu xí, trong
tay cầm một thanh Lang Nha Bổng lớn.
Người nam bên cạnh chừng bốn mươi tuổi, mặc áo bào màu xanh da trời, khuôn mặt bình thường, bên hông giắt một thanh đoản kiếm vỏ màu vàng, trên tay cầm một cái nỏ lớn. Cái
nỏ đã trống rỗng, hiển nhiên vừa rồi chính người này đã ra tay công kích Liễu Minh.
“Các ngươi không phải là Hắc Long Vệ?” Liễu Minh nhìn chằm chằm vào hai người, hít sâu một hơi hỏi.
Hắn sống một mình ở hung đảo lâu như thế nên đã học được một điều, trước khi động thủ phải tìm ra nhược điểm của đối phương.
Cho nên hắn mở miệng vừa là thăm dò, vừa muốn kéo dài thời gian một chút.
Thực tế, trong thời gian ngắn ngủi này, đầu óc hắn đã trải qua vô vàn suy nghĩ.
“Người nữ hai tay vừa thô vừa to, bước chân nặng nề, rõ ràng là nghiêng về thể lực, thân pháp chắc không được nhanh nhẹn. Cái cây binh khí kia nặng
như thế, tốt nhất không nên dính vào. Người nam thì mười ngón tay trắng
nõn, ánh mắt âm trầm, quá nửa là đã luyện công phu gì đó đặc thù, nhất
định phải cẩn thận một chút…”
Hai người đối diện không biết thiếu niên gầy yếu trước mặt mình lại có thể nghĩ được nhiều như thế trong
một thời gian ngắn. Nhưng dù sao, đối đầu với một đối thủ trẻ thế này
cũng là lần đầu tiên, vì thế cả hai đều lộ ra vẻ hứng thú.
Nam tử hướng với bên hông rút ra một mũi tên, lắp nên cái nỏ lớn của mình, giọng lạnh như băng:
“Liễu Dương Tông, người quận Chiêm Nam, thành Dương Nguyên, bảy năm trước
phạm tội bất kính, khi quân, bị bắt đưa vào đại lao quận Nam Lan, sau
đó bệnh chết ở trong ngục. Con của hắn là Liễu Minh tuổi nhỏ nên được
miễn chết, nhưng bị đày tới hung đảo trong biển Chết ở Trừ Châu, phải
sống lưu đày ở đó cả đời. Một tháng trước, hung đảo không hiểu vì sao
chìm xuống đáy biển, đại bộ phận tù phạm đều chon thây dưới đó, chỉ có
mười một người đám Liễu Minh chạy thoát khỏi biển Chết. Hiện tại Hình bộ phát ra truy sát lệnh ngân cấp, không cần biết sống chết, chỉ cần bắt
về. Những tin này ta nói không sai chứ?”
Nam tử kia nói xong, nữ tử xấu xí bên cạnh cũng phát ra tiếng cười chói tai:
“Tiểu tử, kẻ này bảy ngày trước chết trong tay vợ chồng ta đấy, ngươi nhìn xem có phải đồng bạn của ngươi hay không?”
Sau đó ả ta kéo cái áo quấn bên hông ra, vất ra ngoài mặt đất.
“Bịch bịch”, cái áo da lăn mấy vòng, sau đó một cái đầu người lộ ra.
Mặt người này mọc đầy râu, da thịt ngăm đen, thô ráp, miệng hơi nhếch lên, nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Ánh mắt của thiếu niên quét qua cái đầu đó, giọng trầm xuống, khẽ thì thào: “Thiết Đầu!”
“Ngươi nhận ra hắn, xem ra là đúng rồi. Tiểu tử, ngoan ngoãn giơ tay chịu
trói, hai vợ chồng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ giam giữ
ngươi, có khi ngươi còn được bảo toàn tính mạng. Nếu còn kháng cự, nhất
định bọn ta sẽ giết không tha.” Nam tử mặc áo xanh thuần thục lắp tên
vào trong hộp nỏ, giơ về phía trước, nói.
“Hai vị đã biết rõ về
ta như thế, xem ra chính là cung phụng của Hình bộ rồi. Không biết là
cung phụng cấp độ gì? Nói những lời lừa gạt này, tưởng ta không biết gì
về pháp lệnh của Đại Huyền hay sao. Bằng việc trước đó ta đã chém giết
nhiều Hắc Long Vệ như thế, cho dù có được hoàng tử, đại thần che chở thì ta cũng vẫn sẽ bị phanh thây xé xác mà thôi.” Thiếu niêm trừng mắt, căn bản không hề tin vào lời của gã nam tử kia.
Nam tử áo xanh nghe thấy hắn trả lời như thế thì hừ lạnh một tiếng, cũng không phủ nhận.
Ả đàn bà xấu xí bên cạnh lại cười khanh khách, nói chêm vào:
“Không ngờ tiểu huynh đệ tuổi không lớn lắm mà lại có thể hiểu rõ pháp lệnh
như thế. Người ở hung đảo quả nhiên đều bất phàm, tuổi nhỏ nhưng không
thể đối đãi như người bình thường được. Vợ chồng ta đúng là Ngân Lân
cung phụng của Hình bộ, tiểu huynh đệ sau khi xuống dưới suối vàng cũng
không thể trách vợ chồng ta ỷ lớn hiếp nhỏ. Phu quân, động thủ đi!”
Người đàn bà xấu xí nói dứt lời thì thần sắc cũng hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, Lang Nha Bổng trong tay vung lên, tạo ra một cỗ cuồng phong lao thẳng
về phía thiếu niên.
Nhìn ả thân hình sồ sề, vậy mà lại nhanh nhẹn vô cùng, binh khí cực lớn trong tay vậy mà nhẹ nhàng linh hoạt tới không ngờ.
Nam tử áo xanh bên kia nghe thấy thấy thì cũng lập tức nhấc cái nỏ lên,
ngay lập tức, mười mũi tên giống như những điểm hàn quang lóe lên, bắn
về phía thiếu niên.
Thiếu niên nếu muốn tránh trái, tránh phải
cũng không thể tránh hết mười mũi tên, mà nếu ẩn vào trong bụi cây lại
sẽ phải đối mặt chính diện với ả đàn bà xấu xí kia.
Hai người này không hổ là vợ chồng, vừa ra tay đã phối hợp vô cùng ăn ý.
Liễu Minh thấy cảnh này thì sắc mặt cũng biến đổi, nhưng sau đó một khắc,
hắn hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt con dao bạc vung lên, một đạo hàn
quang như lôi đình chém thẳng về phía đầu của ả đàn bà xấu xí.
Hắn không để ý gì tới cây Lang Nha Bổng cực lớn kia, hoàn toàn là liều mạng đối chiến.
Đồng tử của ả đàn bà co rụt lại, mặc dù biết đối phương không thật sự muốn
đồng quy vu tận, nhưng lại không dám đánh cược mạng của mình. Ả bất đắc
dĩ hơi dừng thân hình, Lang Nha Bổng cũng vung trở về, thay đổi phương
phướng, đánh về phía con dao bạc kia.
Liễu Minh cũng nhanh chóng
lắc cổ tay, con dao bạc thu lại, không để Lang Nha Bổng chạm vào, ngược
lại hướng về hai bên sườn mình mạnh mẽ ngạnh kháng.
“Cheng cheng…” hai âm thanh giòn tan vang lên, hai mũi tên thép bị đánh bay ra ngoài.
“Thằng nhóc này…”
Ở đằng xa, nam tử áo xanh nhìn thấy cảnh này thì nội tâm thầm mắng một
tiếng, lại đưa tay xuống eo chụp lấy mấy mũi tên, bắt đầu lắp lần nữa.
Vừa rồi hắn sử dụng bí kỹ âm thầm thay đổi hướng bay của mũi tên, chiêu này đã giải quyết không biết bao nhiêu cường địch, không ngờ lại bị một tên thiếu niên phá giải.
Ả đàn bà cũng cảm thấy không ngờ, sau khi
hừ một tiếng thì lại điên cuồng huy động Lang Nha Bổng, đánh về phía
thiếu niên một lần nữa.
Mỗi lần ả ta huy động thanh trọng binh
trong tay thì đều mang theo một cỗ cuồng phong, dường như hoàn toàn hóa
thành một mãnh thú hung hãn, thoạt nhìn thật sự mạnh không thể chống đỡ
được.
Nhưng trái ngược với ả, thanh binh khí của thiếu niên đối
diện lại không hề va chạm chút vào với Lang Nha Bổng, liên tục hóa thành ngân quang bao vây lấy ả.
Mặc dù hắn đã rơi vào thế hạ phong
nhưng mỗi lần ả tiến hành công kích thì lại phải một lần chuyển từ công
thành thủ để cứu lấy mình.
Dưới tình hình này, mặc dù ả vũ dung hơn xa thiếu niên kia, nhưng trong bản thân lại cay cú chửi ầm lên không ngớt.
Liễu Minh cũng không vì thế mà thay đổi nhịp độ, cứ liên tục tấn công về phía mặt của ả ta.
Giờ phút này, nhìn thì tưởng hắn rất nhẹ nhàng, nhưng thực tế đã hoàn toàn
dốc hết những lực lượng cuối cùng của cơ thể ra rồi, nếu không, chỉ với
từng trận cuồng phong do Lang Nha bổng kia gây ra, chỉ sợ thân thể gầy
yếu của hắn đã đổ nghiêng đổ ngả rồi chứ đừng nói là công kích lại.
Nam tử áo xanh ở đằng xa thấy tình hình này thì trong lòng càng thêm kinh dị.
Hắn biết rất rõ sự lợi hại của ả vợ xấu xí của mình. Cho dù bình thường khi vợ chồng tỷ thí, hắn cũng chưa bao giờ dám chính diện đối kháng, vậy mà một gã thiếu niên chỉ mười mấy tuổi lại dám làm. Chẳng lẽ đối phương từ trong bụng mẹ đã luyện quyền thuật rồi hay sao?
Theo hắn biết,
một vài đệ tử dòng chính trong các gia tộc phú quý từ nhỏ đã tu luyện
những bí kỹ mạnh mẽ, không ngừng dùng các loại thuốc tắm để rèn luyện
thân thể, lại phục dụng không ít linh dược. Dù có như thế thì cũng chỉ
như gã thiếu niên trước mắt này mà thôi.
May mắn là gã này tuổi
còn nhỏ, khí lực chưa đủ, nếu đợi thêm ba bốn năm nữa, cho dù vợ chồng
mình có cứng đối cứng với hắn thì e là hắn vẫn có thể thoát đi bình yên.
Còn hiện tại, hắn tất nhiên không có cơ hội này.
Nam tử áo xanh nghĩ tới đây, sát cơ trong lòng dâng lên, một tay đem cự nỏ giơ lên, tay kia lập tức rút đoản kiếm bên hông ra.
Đoản kiếm có màu xám trắng, vô cùng nhẹ nhàng, không ngờ là một thanh cốt kiếm.
Thân thể hắn khẽ động, vô thanh vô tức áp sát trận chiến.
Ánh mắt Liễu Minh đã nhìn ra động tác như độc xà của hắn, nội tâm đang căng thẳng càng thêm trầm xuống.
Những tên cung phụng của Hình bộ này, chỉ một tên là hắn đã phải đối phó chật vật rồi, nếu cả hai người cùng lên, chỉ sợ là mạng hắn phải bỏ.
Xem ra không dốc sức liều mạng thì không xong rồi!
Hắn nghĩ tới đây, trong nội tâm không chần chờ gì nữa, cũng không né tránh
Lang Nha Bổng đang một lần nữa đánh xuống, bàn tay cầm dao nhấc lên,
miệng khẽ quát: “Xuyên quan yết hầu!”
Cánh tay nhìn rất gầy yếu của hắn lập tức nổi đầy gân xanh.
Con dao màu bạc được điều khiển bằng một cỗ quái lực, hóa thành một tia
sáng màu gai bạc, xuyên thẳng tới cổ họng của ả đàn bà, tốc độ lớn hơn
trước mấy lần.
Ả đàn bà xấu xí thấy một màn này thì kêu lên một
tiếng đầy sợ hãi, muốn thu lại Lang Nha Bổng để ngăn cản nhưng đã không
còn kịp rồi.
Ả ta kinh sợ, nội tâm dứt khoát quyết định, hai tay
buông lỏng, thanh trọng binh rời tay, đánh thẳng tới trước ngực của
thiếu niên kia.
Ả ta thầm đoán, trong trường hợp đồng quy vu tận này, tám chin phần mười là đối phương sẽ lùi lại để bảo vệ tính mạng mình.
Nhưng khóe mắt Liễu Minh chỉ hơi run rẩy, động tác vẫn không hề thay đổi, hắn hít sâu một hơi, vòng eo hơi uốn éo, lồng ngực trong nháy mắt hơi xẹp
lại.
“Phập.”
Lang Nha Bổng bay sượt qua ngực hắn, lưu lại mấy rãnh máu, máu tươi từ đó chảy ra.
Sắc mặt Liễu Minh không hề thay đổi mảy may, dường như người bị thương
không phải là hắn vậy. Ngược lại, thủ đoạn của hắn càng thêm mãnh liệt,
tia sáng màu gai bạc lóe lên, xuyên thủng qua yết hầu của ả đàn bà.
Ả đàn bà kêu to một tiếng, tay túm lấy cổ họng, ngửa mặt lên trời và ngã
xuống, thân hình sồ sề không ngừng co giật trên mặt đất.
Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp!
Nam tử áo xanh khó khăn lắm mới tới được gần, nhìn thấy hết thảy chuyện này thì gầm lên một tiếng giận dữ, cự nỏ vung ra, hơn mười mũi tên bắn đi
như điện xẹt, đồng thời cốt kiếm trong tay cũng đâm tới thiếu niên.
Liễu Minh đang định xông lên thưởng thêm cho ả đàn bà thêm một dao, lúc này chỉ cảm thấy nguy ngập, lập tức đầu vai lệch đi.
Huyết quang vừa hiện, một thứ đồ vật sắc bén sượt qua hai gò má hắn, lăng không chém rụng mấy sợi tóc mai.
“Phù khí, ngươi là luyện khí sĩ?” Liễu Minh cuộn người một cái, nhẹ nhàng
chạy ra xa, tập trung nhìn về vật trong tay nam tử đối diện, giọng nghẹn ngào đầy khó tin.
Đoản kiếm trong tay nam tử áo xanh kia rung lên, vài quang văn quỷ dị hiện ra, ở đó còn chớp động bạch quang nhàn nhạt.