Phía Tây đảo Miết Nguyên.
Sơn mạch trập trùng, trải dài một màu xanh lục, kéo dài từ Tây sang Đông.
Bên trong sơn mạch có một ngọn núi khổng lồ đâm thẳng vào bầu trời, ngọn núi cao chừng vạn trượng, đứng sừng sững, cực kỳ hùng vĩ và đồ sộ. Lúc này, ở sâu trong lòng núi, một cái hố nhỏ bốn bề gồ ghề, có vài thông đạo dài hẹp uốn lượn quanh co, mơ hồ đi sâu vào trong. Theo thông đạo đi vào, những hố nhỏ bên trên hai bức nham bích cũng dần dần nhiều hơn. Đến cuối cùng, ngẫu nhiên có thể chứng kiến trên hai vách núi có hơn trăm cái hố tựa hồ vì bị đào mà lưu lại dấu vết. Hai bên vách núi, lại bắt đầu xuất hiện từng điểm từng điểm ánh sáng màu xanh nhạt lớn nhỏ cỡ hạt gạo, phảng phất như từng ngôi sao màu xanh lá, trong thông đạo cũng tràn ngập một loại khí màu xanh lục nhàn nhạt.
Tiếng kim loại va chạm, tiếng kim loại đục vào vách đá, cũng bắt đầu văng vẳng bên tai, tưởng chừng như không bao giờ dứt. Hóa ra chỗ này rõ ràng là một mỏ tinh thạch hiếm thấy. Trong đường hầm, mười mấy tên thợ mỏ quần áo rách rưới, thần tình chất phác cầm trong tay một cái cuốc yên lặng khai khác, bên chân thỉnh thoảng lăn xuống một ít đá vụn. Nhìn kỹ lại, thì trong đám người đó tựa hồ phần lớn là Nhân tộc, cũng có Thú nhân tộc và một số chủng tộc khác. Trong Nhân tộc có mấy người mặc trang phục giống như là tu sĩ, nhưng lại không có chút khí tức Linh lực truyền ra.
Bỗng nhiên, một thanh âm trầm muộn vọng đến, một người trong tu sĩ Nhân tộc, đã té trên mặt đất không nhúc nhích. Các thợ mỏ bên cạnh, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn, tiếp tục công việc, tựa hồ đối với hết thảy những chuyện này đã thành thói quen rồi.
. . .
Cùng lúc đó, Nam Tinh Cốc với tư cách là một trong tam đại thế lực của đảo Miết Nguyên, cũng tọa lạc ở một nơi cách hầm mỏ không xa. Trong thành Cốc Nam, bên trong một tòa thạch điện cao lớn không biết do thứ gì xây nên, có một thân ảnh cao lớn mặc trường bào màu tím nhạt, gã đứng đưa lưng về phía một gã thị vệ dị tộc. Gã đang đưa một miếng ngọc giản màu trắng lên sát trán. Theo khí tức phát ra, gã là cường giả Hóa Tinh kỳ. Sau nửa ngày qua đi, mới thấy gã hạ chiếc ngọc giản xuống.
"Trong cốc lại thúc giục giao thêm quáng nô, gần đây có vẻ đòi người hơi nhiều rồi. Ngươi đi một chuyến đến linh lao, tiện thể tìm mấy tên hay gây sự đánh nhau ở phường thị, phế bỏ tu vi, áp giải đến đó rồi về đây báo cáo kết quả công tác." Chỉ thấy thân ảnh cao lớn kia tiện tay bóp nát ngọc giản, rồi chậm rãi nói, thanh âm của gã có chút già nua.
"Vâng, trưởng lão đại nhân!" Thị vệ đáp ứng một tiếng, gật đầu lui ra, lập tức thi hành mệnh lệnh.
Thân ảnh mang trường bào màu tím, tựa hồ đang trầm tư gì đó.
. . .
"Diệp sư thúc, phía trước có lẽ chính là thành Cốc Nam rồi." Trên phi thuyền, Liễu Minh mang áo bào xám, đang đứng phía trước ngắm nhìn chỗ xa, bỗng nhiên quay đầu, nói vọng về phía sau.
Diệp Thiên Mi diện bộ trường bào màu trắng đang khoanh chân ngồi ở phía sau phi thuyền, nhắm mắt điều tức, nghe vậy cũng chỉ khẽ gật đầu một cái, bộ dạng như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng không nói thêm gì nữa. Liễu Minh thấy vậy, mỉm cười quay lại, tiếp tục nhìn về phía trước, trong mấy ngày này, hắn coi như cũng đã quen với bộ dạng ôn hoà của Diệp sư thúc. Từ khi ly khai thị trấn ở bến cảng nhỏ đã hơn nửa tháng, ven đường, bọn họ cũng đã tìm hiểu một chút, nên đối với tình huống trên đảo cùng với thành Cốc Nam cũng đã hiểu rõ đôi chút.
Trên đảo Miết Nguyên linh khí nồng đậm dị thường, là chỗ tu luyện tuyệt hảo, bởi vậy số lượng
tu sĩ ở trên đảo cũng vượt trội hơn hẳn, căn bản là gấp ba bốn lần Vân Xuyên đảo. Chính vì như thế, nên trên đảo này người bình thường cũng thường xuyên tham dự các loại giao dịch với tiền tệ là Linh Thạch, đối với tu sĩ đã không còn xa lạ, sợ sệt.
Mà Tinh Cốc với tư cách là một trong tam đại thế lực Miết Nguyên đảo, mặc dù cùng với hai thế lực lớn khác tranh đấu gay gắt, nhưng cũng duy trì các loại trao đổi qua lại. đồng thời bởi vì bọn họ còn khống chế rất nhiều tài nguyên cộng với rất nhiều loại khoáng mạch hi hữu, nên việc các tông môn từ các nơi khác để giao dịch với bọn họ là chuyện không thể tránh khỏi.
Về phần thành Cốc Nam, với tư cách là cứ điểm của Tinh Cốc, nên họ càng tích cực trong việc mời chào thương khách. Tinh Cốc đương nhiên cũng hiểu tầm quan trọng việc này, nên đã sai một gã cường giả Hóa Tinh sơ kỳ trường kỳ tọa trấn. cho nên người từ ngoài đến cũng dễ dàng gây ra rắc rối ở bên trong thành, nếu không hậu quả không cần nói cũng biết. Nhẹ thì là bị trục xuất ra khỏi thành, nghiêm trọng thì trực tiếp bị cường giả của Tinh Cốc mạnh mẽ phá huỷ Linh Hải khiến cho một thân tu vi sẽ bị hủy hầu như không còn. Dù sao tại loại địa phương này, chỉ nhận nắm đấm không nhận người, nắm đấm của ai to hơn thì mới có thể sống sót, đây cũng là đạo lý thiên kinh địa nghĩa. Xung quanh Cốc Nam Thành, có một ít tiểu thế lực và tông phái loại nhỏ chiếm giữ, trong đó không ít phụ thuộc vào Tinh Cốc.
"Xem ra sự tình sợ là sẽ phức tạp hơn tưởng tượng nhiều." Liễu Minh suy tính.
. . .
Lúc này đã là sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, mặt trời đỏ lựng chậm rãi bay lên, vầng sáng vàng từ từ chiếu xạ đến phía tiếp giáp với biển của toàn thành.
Diện tích Cốc Nam thành khá lớn, không chỉ mấy trăm dặm vuông, từ không trung nơi xa xa nhìn lại, tường thành tối tăm mờ mịt, kiến trúc trong thành đều do hắc thạch xây nên, vì màu đen của đá nên khó có thể thấy được vết bẩn. Lúc này trong ngoài cửa thành đã có thương đội, người đi đường cũng bắt đầu tấp nập.
Hơn mười thủ vệ mặc khôi giáp đứng trước cửa thành, thần sắc nghiêm nghị nhìn chăm chú vào trong dòng người. Đối với những thương nhân vào thành bọn họ đều cẩn thận kiểm tra, khi thì thấp giọng trò chuyện với nhau. Đương nhiên họ chỉ kiểm tra những người nhập thành mà thôi. Đối với những kẻ muốn đi ra ngoài, họ căn bản cũng không thèm để ý.
Những thành vệ đều được trang bị khôi giáp, vũ khí đầy đủ, kiểm soát mọi người từ đầu tới đuôi, tất cả đều cực kỳ nghiêm ngặt và chặt chẽ. Từ hình thể to lớn của bọn họ có thể đoán ra họ không phải là Nhân tộc. Công việc kiểm tra, thật ra chỉ việc cầm từng tấm gương kiểu dáng kỳ lạ, đưa lên trước mặt những người vào thành quét qua toàn bộ cơ thể người đó một lần.
Giữa không trung Cốc Nam Thành, mặc dù không xuất hiện màn sáng cấm chế. Nhưng không hề có người nào qua lại, không có bất kỳ một đạo độn quang nào dám trực tiếp bay vọt qua tường thành để tiến vào trong.
Diệp Thiên Mi và Liễu Minh ở trên phi thuyền cũng không trực tiếp đáp xuống, mà chỉ đứng trên không, ẩn thân ở chỗ xa xa nhìn xem một hồi, rồi mới tìm một chỗ ở phụ cận để đáp xuống. Hai người dùng thân phận là hai khách nhân từ hải ngoại đến thăm, tự nhiên không sợ người khác tra xét. Cả hai thu liễm khí tức, theo dòng người tiến vào trong thành.
. . .
Giờ phút này trong Cốc Nam Thành, ở trên đường phố người ngựa đã nghìn nghịt, phi thường náo nhiệt. Ở hai bên đường, cửa hàng san sát nhau, mọc lên như nấm sau mưa, nhà nào nhà nấy thoạt nhìn đều có vẻ nhộn nhịp.
"Chính là chỗ này, có lẽ không sai biệt lắm." Diệp Thiên Mi đi đến trước chỗ đối diện một ngã tư đường.
Lông mày Liễu Minh khẽ động, nhưng cuối cùng không hỏi gì. Chỉ thấy Diệp Thiên Mi tay áo run lên, bàn tay khẽ đảo lộ ra một cái Bạch Ngọc Luân Bàn. Tay kia bấm pháp quyết, Luân Bàn bắt đầu lòe lòe sáng lên, một lát sau, một đạo hư ảnh chưa kịp nhìn rõ đã từ đằng xa bay vào, Diệp Thiên Mi thấy thế, lông mi giãn ra, nhanh chóng nhìn vào Luân Bàn.
Nhưng chỉ thấy toàn thân Luân Bàn trở nên hơi mờ, bên trong còn có một đạo hư ảnh ẩn ẩn du động không ngừng, qua lát lâu mới từ từ dừng lại, chỉ về một phía. Gần nửa canh giờ sau, hai người nhờ Luân Bàn chỉ dẫn, đi tới bên cạnh một khách điếm ngụ ở trong một nơi rất vắng vẻ trong Cốc Nam Thành, khách điếm này gọi là 'Bích Ba'. Nếu là khách nhân bình thường thì không nên xây ở một địa điểm vắng vẻ như thế này. Nhưng đối với người không muốn bị chú ý thì nơi này mới là sự chọn lựa tốt nhất.
"Chỗ này là nơi cuối cùng lưu lại dấu hiệu của hai vị chấp sự liên minh, hẳn là nơi này rồi." Diệp Thiên Mi vẫn giữ vẻ mặt không biểu tình như mọi khi, con ngươi nàng hơi co lại, chậm rãi nói.
. . .
Trong một đình viện yên tĩnh dành cho khách nhân. Trong sân có đủ loại hoa và cây cảnh xanh biếc, đủ mọi loại hình dạng. Một con đường nhỏ có đầy đá vụn, uốn lượn nối thẳng đến một gian phòng nhỏ. Trong phòng khách, một nam một nữ đang cẩn thận kiểm tra khắp nơi, đúng là hai người Diệp Thiên Mi cùng Liễu Minh.
"Xem ra hai gã chấp sự cũng là kẻ cẩn thận, không chỉ vào lữ điếm vắng vẻ để không người chú ý, mà còn thuê một cái đình viện cũng yên lặng như thế này." Liễu Minh cầm một chén trà trong tay vừa đặt xuống vừa nói
Trước khi tiến vào lữ điếm, hai người tìm chưởng quầy để hỏi qua một phen, sau khi miêu tả đại khái tướng mạo của hai vị chấp sự, hai người đã xác nhận được sự tồn tại của bọn họ ở đây trong mấy tháng trước. Hai người này không chỉ thuê đình viện này, mà còn thanh toán luôn cả tiền thuê một tháng, với lý do không muốn bị ai quấy rầy. Chẳng qua đợi mãi mà chưởng quỹ cũng không thấy họ trả phòng, sau khi đến hỏi thì mới biết họ đã mất tích. Lúc ấy Chưởng qũy còn cho là hai người đó ra ngoài làm việc, chứ cũng không nghĩ đến nguyên nhân khác. Kết quả đã đến thời hạn một tháng, mà vẫn không thấy hai người xuất hiện, chưởng quầy mới phát hiện tựa hồ có chút không ổn. Kiểm tra phòng ốc hai người cũng không có hành lý, nên việc này cũng không thể giải quyết được đành phải cho người khác thuê.
Sau khi biết được hiện nay đình viện kia đã bị vài tên Hải tộc thuê ở, không cần Diệp Thiên Mi phân phó, Liễu Minh đã đi tìm đám người này, bày ra một chút thực lực, vừa đấm vừa xoa khiến bọn chúng sợ quá chạy mất tăm tích.
. . .
Sau một phen kiểm tra, tựa hồ cũng không phát hiện được gì.
"Xem ra hai người đó cũng không lưu lại đầu mối gì." Liễu Minh thở dài, có chút bất đắc dĩ nói.
Diệp Thiên Mi cũng không tiếp lời, suy nghĩ một chút, khẽ đảo tay, một cái Tiểu Đỉnh được bao bọc bởi rất nhiều tơ bạc từ trong tay nàng bay ra, qua mấy hồi rung lắc mới lơ lửng đứng yên ở giữa không trung. Chỉ thấy Diệp Thiên Mi hai tay không ngừng bấm pháp quyết, miệng cũng niệm vài câu khẩu quyết, rồi há miệng phun một ngụm máu lên trên tiểu đỉnh, lúc này ngân quang quang tiểu đỉnh trờ nên đại thịnh.
"Kiện pháp khí này, có máu huyết của các chấp sự liên minh ra hải ngoại giao dịch, ở trong phạm vi nhất định, có lẽ có hiệu quả." sắc mặt của Diệp Thiên Mi có chút tái nhợt, thần sắc bình tĩnh nói.
Chỉ thấy tiểu đỉnh trên không trung phát ra từng đợt âm thanh liên hồi, chỉ qua một lần hô hấp ngân quang đã trở nên lập loè, trong đỉnh chậm rãi hiển hiện ra hai quang cầu màu máu lớn cỡ ngón tay cái. Sau đó chúng lập tức hóa thành hai đạo Huyết Ảnh phóng đi, lao tới một chỗ khuất trong phòng nơi mà không ai ngờ tới được.
Hai người liếc nhìn lại, ở chỗ khuất đó thình lình hiện lên vài giọt máu màu đen.