Ma Thiên Ký

Chương 333: Q.3 - Chương 333: Thành Cốc Nam




Ba tháng sau.

Đang lúc hoàng hôn.

Tại một hải đảo khổng lồ nằm ngay trung vùng biển phía Nam, có thể thấy ánh chiều tà đang buông xuống, bên trên hải đảo được bao phủ tầng mây mù nhàn nhạt, làm cho người nhìn có cảm giác tương đối thần bí.

Phía Tây hải đảo, tại bến cảng của một thị trấn nhỏ, những đội thuyền lớn nhỏ ra vào như thoi đưa, còn có thể thấy những chiếc thuyền khổng lồ đến mức kinh ngạc đang cập cảng. Những đội thuyền nhỏ hơn càng nhiều đến mức không thể đếm xuể. Trên bến tàu, dòng người như nước thủy triều, hối hả, cùng với tiếng sóng biển rì rầm hòa lẫn, thật sự rất náo nhiệt.

Điểm khác biệt của nơi này so với đại lục Vân Xuyên nằm ở chỗ cư dân trên đảo không phải toàn bộ là con người, thậm chí có thể nói, so với Dị tộc chiếm phần lớn, Nhân tộc chỉ là một bộ phận nhỏ bé mà thôi. Hải tộc thân ngoài che kín bởi lân phiến, Yêu tộc đầu thú thân người, Thú Nhân tộc nổi bật bởi vẻ mặt dữ tợn cùng thân thể màu xanh lá, cùng với một ít chủng tộc hình thú kỳ quá không biết tên, tất cả khiến cho quang cảnh bến tàu trông như một bàn ăn đủ màu sắc. Căn cứ vào khí tức vài nơi phát ra để phán đoán, phần lớn cư dân ở đây không mang tu vi, số lượng Tu Tiên giả cũng không tính là nhiều. Mà những Tu Tiên giả Dị tộc đều có tu vi từ Linh Đồ sơ kỳ đến hậu kỳ. Thỉnh thoảng có vài tên Tu Tiên giả dùng độn quang lướt qua trên không cũng không khiến phàm nhân trên bến tàu chú ý, cứ như họ đã sớm quen với quang cảnh này.

Lúc này, có hai người nam nữ đứng cạnh nhau trên một bãi đất trống tại bến cảng. Nam vận áo bào xám, mặt mũi bình thường, dáng người tương đối cao lớn. Người nữ một thân áo trắng, dung nhan xinh đẹp, đôi mắt trong suốt như pha lê, nhưng thần sắc lạnh lùng, khí chất lộ ra vô cùng bất phàm. Chính là hai người Diệp Thiên Mi cùng Liễu Minh, sử dụng phi chu một đường xuất phát từ đại lục Vân Xuyên đến nay mới cập bến đảo Miết Nguyên.

Ngày ấy, sau khi đầu Yêu cầm am hiểu thúc giục yêu phong bị Liễu Minh một quyền đánh trọng thương. Từ lúc nó trọng thương bỏ trốn mất dạng, quái phong trên bầu trời cũng liền biến mất. Diệp Thiên Mi thấy vậy liền lần nữa cho phi chu phi hành với tốc độ cao nhất, tiến về phía trước.

Lúc này so với dự tính đã sớm hơn mấy ngày.

Căn cứ tin tức lúc trước về sự hỗn tạp của đảo này, để không gây sự, theo sự đề nghị của Liễu Minh, hai người nhất trí thay đổi trang phục, đồng thời đem tu vi áp hơn phân nửa. Nếu không với tu vi Hóa Tinh kỳ cùng thân phận kiếm tu của Diệp Thiên Mi, cứ thế lên đảo sẽ gây nên oanh động không nhỏ, thậm chí còn khiến cho những thế lực lớn kia chú ý. Bởi như vậy, trong mắt những tu sĩ cấp thấp, Diệp Thiên Mi cũng Liễu Minh không chút khác biệt so với những tu sĩ Linh Đồ bình thường. Tuy Diệp Thiên Mi đối với ý kiến này có chút không đồng tình nhưng cũng không phản đối gì thêm. Bất quá dù đã thay đổi trang phục nhưng nàng vẫn khiến kẻ khác dòm ngó không thôi. Nàng đương nhiên sẽ không thay đổi dung mạo, có thể đáp ứng hạ thấp tu vi đã là hạ mình lắm rồi.

Liễu Minh lần đầu tiên đặt chân lên Đại Lục xa lạ này, đối với tướng mạo quái dị của những kẻ nơi đây lại tràn đầy hứng thú. Diệp Thiên Mi ngược lại hết sức bình tĩnh, hiển nhiên là đã sớm quen thuộc với cảnh tượng trước mắt. Có thể là vì nơi đây người dị tộc chiếm đa số, khi hai người Liễu Minh và Diệp Thiên Mi vừa xuất hiện, đã có vài kẻ hiếu kỳ mang ý đồ tiếp cận. Nhưng khi Liễu Minh bất động thần sắc phát ra một ít uy áp tinh thần mạnh mẽ. Những kẻ kia không khỏi rùng mình, vội vàng hậm hực cách xa hai người, một ít Dị tộc nhân sau một phen kinh ngạc, chỉ dám đứng xa xa nhìn theo hai người.

Sau khi mua một miếng ngọc giản màu lam nhạt có chứa một phần địa đồ Miết Nguyên Đảo tại cửa hàng nào đó của Nhân tộc, Liễu Minh liền cùng Diệp Thiên Mi đi vào một quán rượu nho nhỏ hai tầng nằm cách bến cảng không xa. Hắn nghĩ trước hết thăm dò địa hình trên đảo rồi mới quyết định tiếp. Lầu một của quán được bố trí đơn giản, chuyên phục vụ những người bình thường. Lầu hai mới là nơi tu sĩ hay những kẻ có chút thân phận cùng địa vị nghỉ ngơi, dùng cơm.

Diệp Thiên Mi cùng Liễu Minh tự nhiên không dừng lại ở tầng một mà đi thẳng lên lầu.

Lầu hai không nhiều khách lắm, chỉ có ba bốn bàn có người mà thôi. Có một bàn, ba gã nam tử Hải tộc ngồi cùng nhau, khiến người nhìn vào có chút sợ hãi. Khi bọn họ vừa lên lầu, có hai gã dường như phát giác được ánh nhìn của Liễu Minh, khiến hắn khẽ giật mình. Những tên Hải tộc này vậy mà đều là tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ, tên ngồi chính giữa mơ hồ còn mang khí tức Ngưng Dịch trung kỳ. Chỉ thấy bọn chúng đều mặc áo lam, chỗ ngực bên trái có ký hiệu hình sóng nước, tựa hồ tượng trưng cho thân phận nào đó.

Liễu Minh bởi vì tu vi cao hơn , lại thu liễm khí tức, tự nhiên sẽ không khiến họ chú ý. Diệp Thiên Mi dù khí tức giấu kín nhưng khí chất siêu phàm thoát tục, tướng mạo xinh đẹp lãnh diễm, đã dẫn tới đám người bất đầu xì xào bàn tán, thỉnh thoảng quăng đến ánh mắt không có ý tốt. Liễu Minh dùng thần niệm, xem xét ngọc giản kia.

Phát hiện chỉ có một phần địa đồ thô sơ về Miết Nguyên Đảo, bên trong đánh dấu vài thành trì trung tâm cùng vị trí một ít khu vực trọng yếu. Đối với hai người chưa quen cuộc sống nơi đây, coi như vẫn có ích. Cũng may thông qua tin tức thu được trước kia, Liễu Minh đã tìm được vị trí thành trì của Viêm Quyết, Tinh Hỏa tộc rèn khí tông sư.

Chẳng qua dù là đến đâu cũng phải đi qua Tinh Cốc kia.

Tính ra khoảng cách đến thời điểm Viêm Quyết tổ chức đấu giá đã không còn xa.

Cho nên Liễu Minh quyết định cùng Diệp Thiên Mi lập tức lên đường. Đối với hắn, dù chưa dò tình hình thế cục trên đảo, nhưng có Diệp Thiên Mi mang tu vi Hóa Tinh Kỳ bên người, có lẽ không có chuyện gì quá xấu xảy ra.

“Cô nương này tướng mạo đẹp như Tiên Tử, nhìn như không giống người Đại Lục ta!” Một gã Hải tộc bên kia đột nhiên hét thẳng vào mặt Diệp Thiên Mi.

Diệp Thiên Mi nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt đã mang một tia lãnh ý.

“Chậc chậc, nghĩ lại thật là đáng tiếc. Sớm biết có Tiên Tử xinh đẹp như thế tồn tại, tại hạ cần gì phải khổ công tu hành, đến nỗi tới giờ vẫn còn độc thân chưa lập gia đình.” Một âm thanh thô lỗ từ trong miệng tu sĩ áo lam ngồi vị trí trung tâm truyền ra, lời nói rõ ràng có ý trêu chọc.

Lời của gã khiến cho những tên Hải tộc còn lại đồng loạt cười phá lên. Bọn chúng thấy Diệp Thiên Mi xinh đẹp, tu vi có vẻ không cao, liền muốn đùa giỡn một phen. Đột nhiên, một cỗ khí tức kinh người từ người Diệp Thiên Mi phát ra không chút che giấu, Liễu Minh thấy thế đồng tử liền co rút lại.

Chỉ thấy trong mắt nàng hàn quang không ngừng lưu chuyển, khí tức trên người càng khiến người ta hoảng sợ, một tay đột ngột giơ lên, một đạo ngân hồng chớp động trên không, liền hướng tên Hải tộc áo lam mà đánh tới. Tên kia thấy thế, vốn giận dữ liền lập tức trở nên hoảng sợ. Pháp quyết còn chưa kịp thi triển đã bị tia sáng gai bạc trắng nhanh như chớp cuốn vào trong. Một tiếng kêu thảm vang lên, tên áo lam sau khi bị ánh sáng màu bạc cuốn lấy liền hóa thành huyết vũ bay đầy trời, lần nữa làm cho Liễu Minh một phen hãi hùng khiếp vía.

“Tiên tử tha mạng!”

Tu sĩ Hải tộc hai bên, toàn thân dính đầy máu của tên vừa rồi, chứng kiến màn này, sớm đã sợ đến mức hồn phi phách tán, mà tên tu sĩ lên tiếng đầu tiên càng tỏ vẻ hốt hoảng xin tha. Diệp Thiên Mi dường như không hề nghe thấy, khuôn mặt lại thêm vài phần lạnh lùng, một tay lại bấm niệm pháp quyết.

Hai người kia vừa thấy không ổn, đều không chút do dự, đem phù lục sớm cầm trong tay bóp nát, trên người ánh sáng màu lam lóe lên, lập tức hóa thành hai đạo độn quang, ý đồ thoát ra từ cửa sổ tửu lâu để trốn chạy. Nhưng ngân quang chớp giật một cái, tia sáng bạc trắng liền đến cạnh hai đạo độn quang, đem hai người chém giết sạch sẽ.

Diệp Thiên Mi lần nữa niệm pháp quyết, tia sáng gai bạc trắng liền quay ngược trở lại, biến thành trường kiếm dài hơn thước, lóe lên rồi chui vào trong tay áo nàng, không thấy bóng dáng. Những kẻ có mắt tại lầu hai chứng kiến tất cả, trong tâm vô cùng hoảng sợ, không dám dùng ánh mắt vô lễ nhìn Diệp Thiên Mi nữa. Liễu Minh thấy vị Diệp sư thúc này cứ thế đơn giản chém giết ba gã tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ, đối phương một chút cơ hội phản kháng đều không có. Mà nguyên do chỉ là vài câu vô lễ, khiến hắn không khỏi có chút hoảng sợ. Không hổ là Hóa Tinh Kỳ cường giả, một kích tùy tiện, cũng có uy lực kinh khủng như vậy.

Liễu Minh bất giác hiểu thêm về vị nữ Kiếm tu Hóa tinh kỳ lãnh khốc vô tình này của Thiên nguyệt Tông.

"Đi thôi."

Diệp Thiên Mi từ đầu đến cuối không nhìn ba tên Hải tộc tu sĩ một lần, chỉ thấy mặt không thay đổi đứng lên, ngoài thân ngân quang lóe lên, liền hóa thành một đoàn độn quang màu bạc từ cửa sổ vừa vọt ra. Liễu Minh thấy thế cũng biết nơi đây không tiện lưu lại. Một tay bấm niệm pháp quyết, lập tức hóa thành một đạo độn quang màu đen theo sau Diệp Thiên Mi. Đợi những người khác phục hồi tinh thần lại, hai người sớm đã không biết tung tích.

Ngoài mấy chục dặm bến cảng thị trấn nhỏ, một mảnh cổ thụ che trời màu xanh lá rừng rậm trên không. Một chiếc phi chu hình con thoi đang phi hành về hướng Đông. Trên thuyền là hai người, mới rời khỏi bến cảng tại thị trấn nhỏ, chính là Diệp Thiên Mi cùng Liễu Minh.

"Dựa theo hai gã liên minh Chấp sự cuối cùng thông qua bí thuật truyền tin tức về liên minh, cũng kết hợp phần hải đảo địa đồ này, bọn hắn lúc ấy đã ở trong phạm vi thế lực Tinh Cốc, cách Tinh Cốc phương Nam cũng đã không xa." Diệp Thiên Mi hạ ngọc giản màu lam nhạt từ trên trán xuống sau đó thản nhiên nói.

"Bọn hắn đã cùng Tinh Cốc tiến hành giao dịch, cũng tiến vào phạm vi thế lực Tinh Cốc, chắc hẳn trước tiên tìm một điểm dừng chân nào đó bên trong thành trì. Càng có khả năng đã cùng Tinh Cốc tiếp xúc qua." Liễu Minh hơi trầm ngâm, liền mở miệng đáp.

"Liễu sư điệt nói không sai. Tinh Cốc phương Nam, chỉ có một tòa thành trì phù hợp điều kiện, gọi là thành Cốc Nam. Theo như vị trí kia, hẳn là do Tinh Cốc thiết lập. Hiện tại chỉ có trước đi đến trong thành, tìm được dấu hiệu do hai gã Chấp sự lưu lại." Diệp Thiên Mi dứt lời, trong mắt tinh quang lập loè không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.