“Không đúng, đây là…!”
Liễu Minh đột nhiên nhíu đôi mắt lại!
Trong sự cảm ứng của thần thức hắn thì nơi trung tâm vũng bùn
đang trôi nổi một đám vụ cầu màu đen lớn khoảng mấy trượng,
đồng thời nó cũng phát ra những trận quỷ khí âm trầm.
Thần thức của hắn vừa mới chạm vào vụ cầu lập tức bị bắn
ngược ra, căn bản không cách nào phát hiện tình hình bên trong.
Sau khi Liễu Minh hơi suy tư một chút, y vẫn hạ quyết tâm, một
tay bấm niệm pháp quyết, trên cơ thể tuôn ra khói đen cuồn cuộn
rồi chạy như bay về phía trung tâm đảo nhỏ.
Hắn đã phí hết tâm tư đến nơi này, cũng phát hiện ra điều bất thường nên hiển nhiên không có ý định trở về tay không.
Thế nhưng sau khi hắn bay nhanh tới thì đột nhiên phía trước
truyền đến một hồi âm thanh vù vù khiến cho da đầu hắn run
rẩy, tiếp theo đó một mảnh mây đen lớn bỗng nhiên hiển hiện ra
tấn công về phía hắn.
“Quả nhiên có Thi Độc Phong!”
Ánh mắt Liễu Minh tập trung lại rồi quét qua đám mây đen, trên mặt không hề lộ ra vẻ bất ngờ.
Đám mây đen kia là do những con ong quái dị màu đỏ dài nửa
xích hội tụ mà thành, mỗi con thân thể bẹp dài, đặc biệt
phần đuôi có một cái gai ong màu xanh đen giống như dao găm vậy,
khiến cho mọi người không rét mà run.
Mà Thi Độc Phong, chính là yêu thú phối hợp của Xúc Li.
Nghe đâu rằng Xúc Li thường ẩn nấp dưới mặt đất, bởi vì nó
không có ưu thế với địch nhân bay trên bầu trời, mà sự tồn tại của những con Thi Độc Phong này lại vừa vặn bổ sung khuyết
điểm của nó.
Tuy tu vi của Thi Độc Phong không cao nhưng trên gai đuôi có chứa
một loại kịch độc tê liệt mạnh đến nỗi khiến cho tu sĩ Chân
Đan cũng rất đau đầu, một khi bị đâm trúng thì mặc cho ngươi tu
vi cao tới đâu, bởi cơ thể bị trì trện nên người sẽ khó mà
thoát thân khỏi hàng loạt con Xúc Li.
Sắc mặt Liễu Minh tập trung, không chút do dự tế ra Sơn Hà Châu, một mảnh hoàng vân bao phủ hắn vào bên trong, dưới sự chấn
động nó hóa thành một luồng ánh sáng chói mắt giống như sao
băng vậy, va chạm với bầy ong đang ồ ạt kéo đến một cách thô
bạo.
Đối phó với loại yêu thú bầy ong này hắn cũng không có biện
pháp gì quá tốt, chỉ có thể bằng vào uy thế của Sơn Hà Châu
mà cứng rắn đột phá tới.
Ngay sau đó, tiếng nổ “ầm ầm” truyền đến liên tục, âm thanh kéo vàng xé lụa cùng với những tiếng vù vù đan nhau cùng một
chỗ. Nhưng sau khi một âm thanh “Ầm” trầm đục nổ ra thì mọi thứ lại trở nên yên lặng.
Liễu Minh đã nhờ vào uy lực của Sơn Hà Châu mà trực tiếp xuyên qua từ bên trong bầy ong đang xông thẳng tới một cách mạnh mẽ,
trong lúc vô số ong độc bị nghiềng thành cặn bã thì hoàng vân
hộ thể quanh cơ thể hắn cũng hiện ra rất nhiều lỗ thủng.
Một khắc tiếp theo, mười ngón tay Liễu Minh biến hóa vô cùng
nhanh chóng, trong Sơn Hà Châu bỗng có một trận ánh sáng màu
vàng lưu chuyển, hoàng vân bị tổn hại rất nhanh lại khôi phục
giống như lúc đầu.
Trên đoạn đường tiếp theo, hắn lại gặp phải sự tập kích của
hai bầy Thi Độc Phong, bất quá dưới sự bảo vệ của Sơn Hà Châu
hắn đều hữu kinh vô hiểm mà thuận lợi thoát khỏi.
Sau thời gian một bữa cơm, trải qua vô số khó khăn cuối cùng Liễu Minh cũng đến được khu vực trung tâm đảo nhỏ.
Giờ phút này trên bầu trời cách hắn không xa lắm chính là vụ
cầu màu đen phát ra quỷ khí âm trầm mà lúc trước hắn đã cảm
ứng được trong thần thức.
“Vật kia, chẳng lẽ là…”
Liễu Minh nhìn vụ cầu ở trước mặt, nhíu mày.
Đột nhiên hắn vung tay lên, tử quang chợt lóe, một luồng tử sắc kiếm quang dài mấy trượng kích bắn ra. Bay nhanh đến chỗ vụ
cầu màu đen phía trước.
Phù phù!
Ngay khi kiếm quang cách vụ cầu màu đen chưa đến mấy trượng thì trong vũng bùn bên dưới bỗng đâu có một luồng hắc ảnh thật
dài bất ngờ kích bắn ra, sau khi lượn vòng một chút liền ngăn
chặn Khổ Luân Kiếm, cả hai bắt đầu triền đấu với nhau.
Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe rồi nhanh chóng nhìn rõ, hắc ảnh
chính là một xúc tu thật dài của Xúc Li thú, chẳng qua là
phía trên xúc tu này bao phủ một tầng lân giáp dày đặc, không
hề sợ sự sắc nhọn của Khổ Luân Kiếm.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, phất tay đánh ra một đạo pháp
quyết, Khổ Luân Kiếm đột nhiên tử quang đại thịnh, sau khi thân
kiếm hơi mơ hồ thì hóa thành chín luồng kiếm quang độc nhất vô nhị, một bộ phận tiếp tục dây dưa với xúc tu, một bộ phận
thì lại kích bắn về phía vụ cầu màu đen.
“Rống!”
Trong vũng bùn bên dưới truyền ra một tiếng rống giận trầm
thấp, nước bùn bỗng quay cuồng rồi từ đâu chui ra một quái vật khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ, ngoại hình béo phệ,
ngoài thân có hơn mười điều xúc tu màu đen giống như những xúc
tu lúc nãy đang huy động lên xuống, tựa như một con bạch tuột
khổng lồ vậy.
Vèo vèo mấy tiếng xé gió vang lên.
Hơn mười điều xúc tu trước người con thú này đồng thời kích
bắn ra, biến thành vô số hắc ảnh chằng chịt, đâm về phía
những kiếm quang mà Khổ Luân Kiếm phân ra.
Con thú này dường như rất căng thẳng với thứ bên trong vụ cầu
màu đen, một bên dùng xúc tu ngăn cản kiếm ảnh của Khổ Luân
Kiếm, thân thể to lớn hoàn toàn lộ ra từ trong nước bùn, ngăn
trước vụ cầu màu đen, há to miệng hướng về phía Liễu Minh phun ra một luồng chất lỏng màu đen sệt.
Hai hàng lông mày của Liễu Minh nhíu lại, lánh mình né tránh,
một tay khác vẫy một cái, Sơn Hà Châu vàng mịt chợt lóe rồi
hiện ra.
Có vẻ như hắn không định kéo dài thời gian làm gì mà muốn
tốc chiến tốc thắng giải quyết cho xong con Xúc Li thú này.
Suy cho cùng đánh nhau ở nơi này đã làm cho dao động pháp lực
khuyết tán ra rồi, nếu như Thi Độc Phong hay là con Xúc Li thú
khác nghe thấy chạy đến thù chuyện sẽ phiền toái hơn mà thôi.
Linh quang trong Sơn Hà Châu chợt lóe lên, đột nhiên huyễn hóa ra
hư ảnh của một dòng sông dài màu đen, cuốn ngược xuống, quấn
lấy thân thể Xúc Li thú trong một cái mơ hồ.
Trên cơ thể Xúc Li thú tuôn ra sương bụi cuồn cuộn, bất ngờ
đánh vào hư ảnh dòng sông màu đen, chỉ chốc lát đã làm cho
dòng sông màu đen rời rạt ra không ít.
“Khốn Thú Chi Đấu!”
Liễu Minh thấy thế bèn phất tay đánh ra một đạo kiếm quyết,
thu hồi Khổ Luân Kiếm, đồng thời nở nụ cười lạnh lùng bắt
đầu dùng toàn lực thúc dục Sơn Hà Châu.
Dòng sông đen bỗng nhiên đại phóng hắc quang, bay quấn trọn cơ
thể của Xúc Li thú, sau khi quấn được mấy vòng, trong chớp mắt nó đã hóa thành một thủy cầu màu đen khổng lồ.
Xúc Li thú liên tục hí vang bên trong thủy cầu, vô số xúc tu đôi khi đâm vào nơi sâu trong dòng sông nhưng không cách nào thoát
khỏi sự trói buộc của thủy cầu một cách triệt để được.
Trong mắt Liễu Minh chợt hiện lên sát khí, không hề lưỡng lự, trong miệng khẽ thốt lên một chữ “Hiện”!
Ngay sau đó, âm thanh nổ lớn phát ra vang trời, giữa không trung
bỗng đâu hiện ra hư ảnh của một ngọn tiểu sơn màu vàng, mang
theo xu thế vạn quân khiến cho ai cũng chấn động, một hơi đâm
nhanh vào thủy cầu.
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên!
Con Xúc Ly với tu vi không thấp kia còn chưa kịp kêu la tiếng nào đã bị ép thành từng đống thịt vụn bắn ra bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, Liễu Minh chợt động thân hình, nhanh chóng xuất hiện phí
trước vụ cầu màu đen. Cánh tay của hắn vung lên, mang theo một đạo hắc
quang bổ lên bề mặt vụ cầu. Chỉ nghe một tiếng trầm đục vang lên, sương
mù màu đen đã bị đánh cho tán loạn, để lộ đồ vật bên trong. Rõ ràng là
một cây quái thụ đen kịt, cao hơn một trượng. Bộ rễ của nó đâm sâu vào
lớp bùn nhão bên dưới. Thân cây cây phát ra ánh sáng đen nhánh, nhưng
đặc biệt là những tán lá đen nhánh phát ra quỷ khí âm hàn mãnh liệt, mọc trên những cành cây cùng màu uốn lượn.
“Quả nhiên là Thiên Minh Quỷ Âm Thụ!” Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng không thể che giấu.
Tuy rằng hắn đã sớm có dự đoán nhưng khi tận mắt chứng kiến loài thực
vật quý hiếm này vẫn không nhịn được cảm giác kích động trong lòng. Căn
cứ vào tư liệu ở Tàng Kinh Các, Thiên Minh Quỷ Âm Thụ chính là vật chí
bảo có tác dụng phụ trợ đối với tu sĩ tu luyện công pháp Quỷ đạo, căn
bản đã sớm tuyệt tích ở đại lục Trung Thiên, hơn nữa e rằng chỉ có thể
tìm thấy thứ này ở Cửu U Minh Giới.
Nói cho đúng ra, loài quỷ thụ này cũng không có công dụng nào khác ngoài thu nạp Thiên Địa Nguyên Khí sau đó chậm rãi chuyển hóa toàn bộ thành
nguyên khí Thuần Âm mà loại luyện nguyên khí này lại có giá trị vô cùng
to lớn đối với tu sĩ đi theo con đường Quỷ đạo.
Nhìn vào kích thước mà suy đoán, thân cây trước mắt đã có thời gian sinh trưởng không dưới vài vạn năm. Nếu có thể mang cây quỷ thụ này trồng
trên Lạc U Phong, chỉ sợ chưa tới trăm năm đã có thể khiến âm khí tại
Lạc U Phong càng thêm nồng đậm, từ đó sinh ra lợi ích to lớn đối với quá trình tinh tiến tu vi của đệ tử chi này.
Sau một hồi suy tính thật nhanh, Liễu Minh lập tức vung tay phóng ra một đạo tinh cầu lấp lánh ánh vàng, chính là một viên Sơn Hà Châu thuộc
dạng phôi thai mà hắn còn chưa kịp cô đọng. Tuy rằng vật này còn chưa có trải qua tế luyện nhưng vào lúc này vẫn có thể phát huy một chút tác
dụng.
Tiếp đó, hắn liền há miệng phun ra một đạo pháp lực tinh thuần rơi lên
mặt cầu khiến cho một áng mây vàng từ từ bao phủ Thiên Minh Quỷ Âm Thụ
cùng bùn lầy trong phạm vi mười trượng vào bên trong.
“Ra!”
Theo từng tràng chú ngữ vang lên, hoàng vân bắt đầu co rút lại. Sau một
lát, Thiên Minh Quỷ Âm Thụ và bùn đen xung quanh đều được thi vào bên
trong viên cầu màu vàng.
Làm xong mọi việc, Liễu Minh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sơn Hà Châu dạng phôi thai này là do Kim Tinh Tức Thổ cô đọng mà thành,
tự nhiên là thứ thích hợp nhất cấy ghép với Thiên Minh Quỷ Âm Thụ, lại
không tạo thành tổn thương đối với cây quỷ thụ này.
“Rống…” Một tiếng gầm thét từ xa truyền tới. Có thể nhìn thấy bùn lầy
bốn phương tám hướng đang nổi lên từng hồi rung động, hẳn do những yêu
thú xung quanh nghe được động tĩnh đang nhanh chóng bơi tới nơi này.
Ngay sau đó, trên bầu trời cũng truyền đến thanh âm “Vo ve”, một phiến mây đen cũng đang nhanh chóng kéo tới vị trí của hắn.
Trọng bảo đã thu đến tay, Liễu Minh tự nhiên không có ý định dây dưa với bầy thú Xúc Ly cùng Thi Độc Phong hung mãnh khó lường kia bèn tế ra
kiếm quang màu tím nâng đỡ thân thể rời khỏi hòn đảo một cách vội vã.
…
Hai tháng sau, trong một hạp cốc rộng lớn thình lình truyền ra âm thanh
chiến đấu đinh tai nhức óc, thì ra là hai tốp tu sĩ đang chém giết lẫn
nhau. Trong lúc nhất thời, linh khí độn quang đủ màu đủ sắc không ngừng
đan xen, tung hoành. Một trong hai phe đang chiến đấu quyết liệt là bốn
người mang áo bào màu lam thuê hình tinh tú, rõ ràng là đệ tử Bắc Đẩu
Các.
Cầm đầu bọn họ là một người đàn ông tướng mạo anh tuấn, chẳng qua mắt
trái của y thình lình lại xuất hiện một vết sẹo dài thoạt nhìn vô cùng
hung á. Cùng y kề vai sát canh là ba người Ngân Sắt, Lữ Mông và một
thiếu niên thanh tú mười ba mười bốn tuổi.
Đối thủ của bọn họ là một nhóm gồm sáu tu sĩ mặc áo bào trắng, chính là
tu sĩ đến tổ chức Thiên Cung vô cùng thần bí tại đại lục Trung Thiên.
Phe Thiên Cung chẳng biết vì sao lại thình lình nhiều hơn một người so
với khi tiến vào vì vậy lúc này liền chiếm ưu thế về nhân số.
Cách nơi chiến đấu một đoạn không xa là một tảng đá cao ngang đầu người
không ngừng tán ra quang điểm màu lam giống như hằng hà tinh tú trên bầu trời, thoạt nhìn vô cùng huyền diệu.
“Từ huynh, khối Tinh Sa Thạch này là do chúng ta nhìn thấy trước tiên,
cớ sao các hạ lại muốn mạnh mẽ ra tay cướp đoạt?” Một tu sĩ trung niên
thuộc phe Thiên Cung nghiêm nghị quát lớn.
Đối thủ của y lúc này chính là người dẫn đội của Bắc Đẩu Các, thanh niên họ Từ với hai thanh Loan Câu bóng loáng không ngừng bắn ra từng đạo
tinh quang kích xạ như con thoi.
Người đàn ông trung niên phải phối hợp với hai vị tu sĩ khác của Thiên
Cung mới miễn cưỡng duy trì được thế bất phân thắng bại với thanh niên
họ Từ.
“Nghiêu huynh khéo đùa rồi. Hành trình tầm bảo tại mảnh phế tích này vốn là dùng thực lực để tranh đoạt. Nếu là chúng ta phát hiện ra khối Tinh
Sa Thạch này trước, chắc hẳn các ngươi cũng sẽ ra tay cướp đoạt, vì vậy
không cần nói nhảm thêm nữa.” Thanh niên họ Từ nghe vậy chỉ lơ đễnh cười nói hặc hặc.
Nam tử trung niên nhất thời nghẹn lời, mặt mũi thình lình trở nên đỏ rực như khỉ ăn ớt. Thanh khai sơn cự phủ trong tay cũng theo đó vung múa vù vù, khí thế to lớn. Thế nhưng mặc kệ y có tấn công mạnh mẽ cỡ nào, đối
phương đều có thể nhẹ nhàng hóa giải.
Trong lúc đó, ba người Ngân Sắt đang triển khai chém giết với ba gã tu
sĩ Thiên Cung còn lại. Nhìn vào tình thế giằng co trước mắt hẳn là không thể phân rõ thắng bại trong thời gian ngắn.
Chỉ là hai phe trong lúc mải mê chiến đấu, đều không chú ý tới một bóng
người thoắt ẩn hiện thoắt hiện đang lẩn trốn phía sau tảng đá khổng lồ
cách đó mấy trăm trượng.