Cô
gái kia dường như nghe được tiếng bước chân truyền đến bèn chậm rãi xoay người về sau để lộ dung mạo thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, khuynh quốc
khuynh thành. Không ngờ lại là cô gái đã từng phát sinh một đoạn thời
gian hoan ái ngoài ý muốn với Liễu Minh dạo trước, Dao Cơ.
Ôn Tăng thấy vậy liền ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, khi hắn đang muốn mở miệng hỏi thăm đã nghe thiếu nữ trước mặt cất giọng lạnh lùng:
“Hừ, tu sĩ nhân tộc!”
Họ Ôn cảm ứng được sát ý trên người thiếu nữ xinh đẹp kia lập tức biến
sắc, không chút nghĩ ngợi hét lớn một tiếng. Chỉ thấy hôi quang trên
người hắn thình lình đại phóng tiếp đó ngưng tụ thành bảy tám con quạ
màu xám lớn hơn một trượng xộc thẳng về phía Dao Cơ.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Dao Cơ thấy vậy, chỉ tùy ý cười lạnh một tiếng. Chỉ thấy bàn tay ngọc
ngà khẽ nhấc, đạo đạo trảo ảnh đỏ thắm đã lăng không hiển hiện, sau khi
lóe lên liền dễ dàng tóm gọn bầy quạ xám đang lao đến. Khi năm đạo móng
vuốt lần nữa hợp lại, đám Ôn Nha kia cũng theo đó nổ văng tung tóe.
Toàn bộ sự việc vừa rồi phát sinh nhanh chóng đến mức Ôn Tăng còn chưa
kịp thu lại pháp quyết trên tay, sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi. Có
thể nhẹ nhàng hóa giải công kích của hắn như vậy, thiếu nữ trước mặt
hiển nhiên phải là một tu sĩ đã đạt tới cấp độ Chân Đan, hơn nữa rặng
mây đỏ mà đối phương vừa mới phát ra rõ ràng là do Yêu khí biến thành.
Mới nghĩ đến đây, Ôn Tăng đã lập tức bỏ đi ý tưởng tranh đoạt vật báu
trên bệ đá với cô gái đáng sợ này. Lập tức trên người hắn liền có hôi
quang đại phóng, cả người đã như một vệt sáng xám xịt vội vã thối lui về phía cửa động sau lưng.
Nào ngờ, khi hắn chỉ còn cách lối thoát vài chục trượng, cửa đá trước
mặt lại thình lình lóe lên lam quang tiếp đó đột ngột đóng sầm một cái.
Ôn Tăng đã không kịp dừng lại thân hình, cả người liền mạnh mẽ nện thẳng lên trên mặt cửa đá.
Một tiếng “Oanh” trầm đục vang lên, lam quang sáng ngời hiện ra trên cửa đá cũng vì chấn động từ vụ va chạm mà trở nên tán loạn một hồi.
Sắc mặt của Ôn Tăng lúc này càng trở nên cực kỳ khó coi. Vừa rồi hắn đã
tế ra tiểu thuẫn hôi sắc bảo vệ toàn thân nên cũng không bị chấn động
làm cho bị thương thế nhưng vừa nhìn đã biết cấm chế trên cánh cửa đá
trước mặt cũng không phải là thứ dễ chơi để có thể phá giải trong nhất
thời nửa khắc.
Đúng vào lúc này, thân ảnh kiều mị của cô gái kia đã thình lịnh hiện ra
trên không trung cạnh bên. Đôi mỹ nhãn lạnh lùng quan sát đối phương
phía dưới đồng thời hai tay giơ lên bắn ra một đạo bạch quang hung mãnh.
Ôn Tăng thấy vậy lập tức cả kinh, tiếp đó không chút chậm trễ quay người tế ra tiểu thuẫn hôi sắc đại phóng hào quang ngăn cản công kích của đối phương đã kéo tới sát mặt. Rất nhanh sau đó, bạch quang đã chạm vào mặt trên của tiểu thuẫn, thế nhưng lại không giống với dự đoán của Ôn Tăng, vậy mà không có chút tiếng động nào vang lên, ngược lại luồng ánh sáng
trắng toát kia lại thình lình giống như dính sát mặt trên của tiểu
thuẫn.
Cung trang thiếu nữ thấy vậy, trong mắt liền hiện lên ý cười khinh miệt. Tiếp theo, nàng liền khẽ thở một tràng chú ngữ không tên thúc giục một
tầng quang mang bạch sắc nhanh chóng bao phủ mặt ngoài tiểu thuẫn khiến
cho quang mang của nó hoàn toàn biến mất, trở thành một một mớ sắt vụn
đánh “Keng” xuống đất.
Không đợi Ôn Tăng kịp làm ra phản ứng tiếp theo, Dao Cơ lại phất tay
đánh ra một đạo bạch quang lên ngực của hắn. Họ Ôn thấy vậy lập tức nóng lòng thúc giục hôi quang nhằn khu trừ công kích của đối phương ra khỏi
than thể nhưng hắn kinh hãi phát hiện, pháp lực trong người lại không
ngừng bị bạch quang hút đi.
Theo sự huy động liên tục của thiếu nữ, hơn mười đạo bạch quang đã tiếp
nối nhau dán sát lên người của tu sĩ họ Ôn khiến cho cơ thể của hắn dàn
được bạch quang bao trùm vào giữa. Mà trôi nổi bên trong những luồng ánh sáng chói mắt kia rõ ràng là từng con niêm trùng màu trắng to xấp xỉ
bằng lòng bàn tay đang không ngừng ngọ nguậy.
Ôn Tăng tuy rằng không ngừng khống chế pháp lực trong cơ thể tiêu thoát
nhưng rõ ràng là chỉ phí công vô ích. Vẻn vẹn hai ba nhịp thở sau đó,
pháp lực toàn thân của hắn đã cắn nuốt sạch sẽ khiến cho cả người lập
tức co quắp ngã xuống mặt đất.
Thiếu nữ thấy vậy, trong tay liền sáng lên một đạo hàn quang. Khi Dao Cơ đang muốn xuống tay hạ sát thủ thì đồ hình môn phái trên quần áo của Ôn Tăng lại khiến cho động tác của nàng chợt ngưng lại giữa không trung.
“Dấu hiệu này… Ngươi là đệ tử của môn phái nào ở đại lục Trung Thiên?”
Thiếu nữ cung trang lạnh lùng hỏi một câu, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
“Ta là đệ tử Thái Thanh Môn.” Ôn Tăng vốn đã nhắm mắt chờ chết, thấy
thiếu nữ bỗng nhiên dừng tay, trong nội tâm lại nổi lên một tia hy vọng, vội vàng trả lời.
“Thái Thanh Môn… Vậy ngươi có biết một kẻ tên gọi là Liễu Minh?” Chỉ
thấy đôi mi thanh tú của Dao Cơ khẽ run rẩy, sau một hồi do dự, nàng mới lên tiếng hỏi dò.
“Liễu Minh? Hắn là sư đệ của tại hạ, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn
thuộc cùng một đội nhóm tiến vào mảnh phế tích lần này.” Ôn Tăng nghe
vậy khẽ giật mình, hồi đáp không cần nghĩ ngợi.
“Mau nói cho ta biết tất cả sự tình liên quan đến kẻ này.” Thiếu nữ cung trang nghe vậy lạnh lùng ra lệnh một câu.
Ôn Tăng nghe vậy không khỏi cảm thấy cô gái đáng sợ này không ngờ có
chút kỳ quặc thế nhưng mạng nhỏ của hắn còn nằm trong tay của người ta
vì vậy nào dám giấu diếm, huống chi hắn cũng không có ý che giấu điều gì giúp Liễu Minh, vì vậy lập tức kể rõ toàn bộ sự tình có quan hệ đến vị
sư đệ kia.
“Tốt, coi như ngươi thức thời.” Thiếu nữ yêu tộc sau khi nghe xong, ánh
mắt có chút run tẩy nhưng thần sắc trên mặt vẫn tỏ ra băng lãnh như
sương.
“Chẳng lẽ mình nói không đủ kỹ càng?” Ôn Tăng thấy vậy không khỏi bất an.
Liễu Minh vốn không có mặt ở tông môn trong thời gian dài nhưng những sự tình lạ lùng phát sinh trước sau đều có liên hệ đến kẻ này, vì vậy họ
Ôn liền tiếp tục kể rõ từng chuyện tỉ dụ như vấn đề hôn ước giữa Liễu
Minh và Già Lam khi trước, tất cả đều được đem ra bẩm báo một lượt.
“Vị tiên tử này, tại hạ đã nói rõ tất cả những gì mình biết, chẳng hay
đạo hữu có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ta một con đường sống?”
Ôn Tăng sau khi kể xong liền xum xoe hỏi dò.
“Hừ!”
Thiếu nữ họ Dao vẫn không trả lời thế nhưng đám niêm trùng màu trắng
trên người Ôn Tăng lại thình lình động đậy, sau một tiếng “Oạch”, cả đám đã nhao nhao chui vào bên trong thể nội của hắn.
“Ngươi…”
Ôn Tăng thấy vậy không khỏi thốt lên kinh hãi, thế nhưng đau đớn tê tâm
phế liệt khiến hắn phải nuốt ngược trở lại những lời định nói. Chỉ thấy
thân thể của hắn đột ngột trở nên căng phồng như một quả bóng tiếp đó
đánh “Oành” một tiếng, lập tức nổ tung thành từng mảnh huyết vũ.
Cung trang thiếu nữ nhìn thấy một màn máu tanh trước mặt thế nhưng vẻ
mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình thản chỉ là đôi mày thanh tú không ngừng cau
lại như đang suy nghĩ đến điều gì. Không lâu sau một bầy hơn mười con
quái trùng đã bay ra từ trong mưa máu, thuận tiện mang theo trữ vật giới chỉ của Ôn Tăng đưa đến tận tay chủ nhân của chúng rồi mới biến thành
một dãy bạch quang chui vào túi nhỏ sặc sỡ bên hông của nàng.
Gần như cùng lúc, bên trên một hải vực đục ngầy trực thuộc phế tích, một đạo kiếm quang tím biếc đang lao đi vun vút về phía trước. Tử quang
đang vây lấy một bóng người, đúng là Liễu Minh.
Đột nhiên, kiếm quang kia lại bất ngờ ngừng lại giữa không trung, tiếp
đó Liễu Minh mới đảo mắt quan sát chung quanh. Vừa rồi, nội tâm của hắn
bỗng nhiên truyền đến một tia rung động vô cùng kỳ lạ.
“Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hắn vừa lầm bầm tự nhủ, vừa huy động thần thức bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh.
Trải qua một phen tìm kiếm kỹ càng thế nhưng Liễu Minh vẫn thể không phát hiện chút nào dị trạng.
“Xem ra là ta đa tâm.” Hắn thấy vậy khẽ lắc đầu rồi mới tiếp tục tiến vê phía trước.
Trong lúc phi hành, hắn mới tranh thủ dò xét tỉ mỉ một tấm ngọc giản.
Sau một canh giờ, phía trước đã xuất hiện một hòn đảo được bao bọc bên
trong tro khí mịt mờ. Sương mù giống như một cái lồng chụp thật lớn,
hoàn toàn bao phủ hòn đảo vào trong. Từ khoảng cách vô cùng xa, vẫn có
thể cảm ứng được mức độ nồng đầm của Âm Sát chi khí.
“Hòn đảo được sương mù bao phủ! Quả nhiên không sai!” Liễu Minh thấy vậy không khỏi vui mừng.
Thời gian kể từ khi hắn rời khỏi cung điện thủy tinh bên dưới lòng đất
để bắt đầu hành trình tầm bảo đơn độc trong phế tích đã qua hơn một
tháng. Trong thời gian này, thu hoạch của hắn quả thật vô cùng phong
phú. Tấm ngọc giản mà Liễu Minh đang cầm là một bộ địa đồ mà hắn lấy
được khi đánh chết một tên tu sĩ dị tộc mấy ngày trước.
Phế tích Thượng giới cứ ba vạn năm mới có thể tiến vào một lần. Ngoại
trừ khu vực trung ương là nơi tất cả mọi người tiến vào, địa vực bốn
phía cũng sở hữu diện tích vô cùng rộng lớn, đến nay vẫn chưa có ai đi
được đến tận cùng, cũng không ai biết khu vực này từng là địa phương nào của giới diện trước kia.
Tất cả đại tông cũng như những thế lực lớn trải qua nhiều lần thăm dò,
đều nắm giữ những bộ phần địa đồ có ẩn chứa tin tức về mảnh phế tích mà
bọn họ đang tiến vào. Thái Thanh Môn cũng giống như vậy, phía trên địa
đồ đều đánh dấu một ít khu vực nguy hiểm nhưng rất có thể là di tích ẩn
chứa trọng bảo hiếm có.
Mấy ngày nay, hắn vẫn một mực tìm kiếm dựa theo bản đồ ghi chép trên
ngọc giản. Mà hòn đảo vô danh được hôi vụ bao phủ trước mắt đúng là khu
vực đặc biệt nguy hiểm được đánh dấu, đương nhiên, phàm là nơi ẩn chứa
nguy cơ đều có thể che giấu cơ duyên khó tìm nào đó.
Trải qua một hồi suy tính, Liễu Minh mới khu kiếm chậm rãi đi về phía
trước. Từng đạo điện quang tử sắc theo đó hiển hiện, đơn giản xé rách
hôi vụ xung quanh hòn đảo giúp hắn tiến nhập vào bên trong. Cảnh vật
hiện ra trước mắt không ngờ lại là một khu vực đổ nát, hoang vu. Khắp
nơi đều là ngập trong biển sương tối tăm mờ mịt. Tại nơi giáp ranh của
hòn đảo, có thể nhìn thấy một ít núi đen thấp lùn thế nhưng lại không
hề xuất hiện bất cứ hoa cỏ cây cối cũng như bất cứ dấu hiệu nào của Yêu
thú.
Lúc này, Liễu Minh vẫn không ngừng thúc giục phi kiếm, cẩn thận phi hành về phía trước. Kết quả càng tiến sâu vào bên trong hòn đảo, mặt đất
cùng núi đá xuất hiện ngày càng ít, thay vào đó là từng đống bùn nhão
lớn nhỏ, ngoài ra còn có một khu đầm lầy phát ra khí tức vô cùng hôi
thối. Bề mặt đầm lầy thỉnh thoảng lại nổi lên từng đoàn bóng khí, mỗi
khi những bong bóng này nổ tung đánh “Phanh” một cái, xung quanh liền
nhiều thêm một mảnh mảnh sương mù tối tăm mờ mịt.
“Nơi này dường như là một địa phương không có sự sống!” Liễu Minh nhìn thấy tình cảnh trước mắt liền thì thào tự nói.
Vào thời khắc này, khu vực bên phải đầm lấy đột nhiên nổ tung kéo theo
tiếng xé gió vun vút. Hơn mười cái xúc tu nhỏ dài đen nhánh liền chộp
lấy Liễu Minh đang lơ lửng giữa không trung.
“Xúc Ly!” Liễu Minh thấy vậy không khỏi giật mình ngạc nhiên.
Xúc Ly, là một loài cổ thú xuất hiện ở khu vực Man Hoang. Tuy tu vi của
chúng tăng lên hết sức chậm chạp nhưng sinh mệnh lại vô cùng bền bỉ,
trời sinh ưa thích môi trường âm u ẩm ướt, dùng máu thịt của những sinh
linh khác làm thức ăn. Hơn nữa loại yêu thú này lại có thói quen ẩn núp
bên dưới mặt đất, có thể biến một khu vực rộng lớn trở thành địa phương
chết chóc trong thời gian cực ngắn Chỉ là loại quái thú này sớm đã tuyệt tích ở đại lục Trung Thiên từ nhiều vạn năm trước.
Liễu Minh nhanh chóng nhớ lại những thông tin có liên quan đến Xúc Ly
sau đó khẽ phất một tay tế ra một đạo tử điện kiếm quang dài hơn mười
trượng. Rất nhanh sau đó, những xúc tu đang phóng tới đều bị chặt đứt
khiến cho máu tanh không ngừng vung vãi, trong đầm cũng theo đó truyền
ra một tiếng kêu rên thảm thiết nhưng rất nhanh mọi thứ đã được trả lại
trạng thái tĩnh lặng vốn có.
Liễu Minh thấy vậy cũng không vội vàng đuổi theo mà kẽ động thân hình,
bay lên cao hơn rồi mới thả ra thần thức, không ngừng dò xét hoàn cảnh
xung quanh. Dù sao phương viên nơi này chỉ chừng ngàn dặm, dùng thần
thức của hắn liền có thể miễn cưỡng bao trùm tất thảy.
Đến lúc này, hắn mới kinh ngạc phát hiện, càng đến gần khu vực trung tâm của hòn đảo, diện tích đầm lầy càng được mở rộng, rốt cuộc biến thành
một khu vực rộng lớn bị bùn đen bao phủ. Nơi đây quả thức có thể xem như một nơi cư ngụ tuyệt vời cho giống loài Xúc Ly, chả trách lại bị đánh
dấu là địa phương vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Liễu Minh không khỏi có chút do dự!
Thực lực của hắn tuy mạnh, trong tay lại có sát chiêu là quả Sơn Hà Châu bán thành phẩm nhưng muốn đối đầu trực diện với nhiều Xúc Ly như vậy,
chỉ sợ cũng không có cách nào đơn giản toàn mạng trở ra. Đồng thời, hắn
cũng cảm thấy có chút kỳ quái, sào huyệt của yêu thú tại sao lại được
đánh dấu là địa phương cất giấu trọng bảo kia chứ?