“Bái kiến Liễu tiền bối, lần này may mà có tiền bối xuất thủ, mới có thể đẩy lui cái họa dị tộc xâm lấn.”
Bốn người bọn Chân phu nhân của Thiên Công tông đều cúi người
hành lễ từ xa. Có bốn người này dẫn đầu, hơn hai mươi tu sĩ
Thông Huyền khác cũng cực kỳ cung kính cúi người hành lễ,
thái độ xem ra rất dè dặt.
“Chư vị trưởng lão không cần phải làm thế, ta vốn là một
thành viên của Nhân tộc, đương nhiên không thể khoanh tay đứng
nhìn cơn hạo kiếp này.” Liễu Minh thấy thế thì trên mặt lộ vẻ kỳ lạ rồi khôi phục như thường, bình tĩnh nói.
Hơn hai mươi tu sĩ Thông Huyền này hầu như mỗi người đều đại
biểu cho một đại thế lực ở đại lục Trung Thiên, là tồn tại mà
trước đây hắn phải ngưỡng vọng. Nhưng hôm nay những cường giả
đỉnh cấp của đại lục đều nhìn hắn như nhìn trưởng bối, ngay
cả thở cũng không dám thở mạnh, khiến hắn có một cảm giác
kỳ lạ.
“Tiền bối công lao to lớn, bọn vãn bối đại diện cho tất cả sinh linh ở đại lục Trung Thiên cảm tạ tiền bối.”
Bọn Chân phu nhân nghe vậy thì nét mặt hơi đổi, một lần nữa cúi người hành lễ.
“Ôi! Đối với dư đảng Minh Trùng và Khúc Nghiêu, không biết chư
vị có đối sách gì ổn thỏa không ?” Liễu Minh ho nhẹ một tiếng rồi chuyển chủ đề hỏi.
“Nay mối uy hiếp lớn nhất đã không còn, lại có tiền bối tọa
trấn, bọn dư nghiệt kia không còn đáng ngại. Những chuyện còn
lại bọn vãn bối sẽ tự sắp xếp, sau khi phong ấn mấy khe nứt
không gian kia thì không còn phải lo nữa.”
Trưởng lão tóc bạc của Hạo Nhiên Thư Viện nói.
“Vậy thì tốt, đúng rồi, khe nứt không gian ở đây tuy đã bị Càn Như Bình phong ấn nhưng vẫn cần mấy nghìn năm mới hoàn toàn
khép lại. Cho nên ở xung quanh cần bố trí thêm mấy đại trận
phong bế vùng này lại. Từ nay sơn mạch Cô Phượng này sẽ được
xem là cấm địa của đại lục.” Liễu Minh nghe vậy thì gật đầu
rồi như nhớ ra chuyện gì, bình tĩnh nói.
“Mấy chuyện nhỏ này cứ giao cho bọn vãn bối làm, xin tiền bối yên tâm, đến lúc đó sẽ mời Bắc Đẩu các chủ thông báo cho cả
đại lục là được.” Trưởng lão tóc bạc của Hạo Nhiên Thư Viện
vội nói.
“Xin tuân theo phân phó của tiền bối, chuyện này Bắc Đẩu các
sẽ giải quyết ổn thỏa. Đúng rồi, lần này đại trận phong ấn
cần mượn hai bảo vật của tiền bối để làm mắt trận, không
biết...” Bắc Đẩu các chủ đột nhiên hỏi như vậy, mặt y lộ vẻ
lo âu, muốn nói lại thôi.
“Không sao, pháp bảo chỉ là vật ngoài thân, nếu nhờ thế có
thể vượt qua trận hạo kiếp này thì xem như mấy vật kia đã
phát huy hết tác dụng.” Liễu Minh than một tiếng, tuy trong lòng không nỡ đưa ra nhưng vẫn bình tĩnh nói.
“Đa tạ tiền bối nghĩ cho đại cuộc!” Bọn Chân phu nhân vội đồng thanh cúi người hành lễ.
Có điều bọn Bắc Đẩu các chủ trong khi cúi xuống, trong mắt
lướt qua tia sáng kì lạ rồi biến mất. Liễu Minh nghe vậy gật
đầu rồi nhìn xung quanh.
“Liễu tiền bối, bọn vãn bối có việc này mong tiền bối thành toàn!" Chân phu nhân do dự một hồi rồi nói.
“Ồ? Các hạ cứ nói đừng ngại”. Lông mày Liễu Minh hơi giật, chậm rãi nói
“Tiền bối, là thế này... bọn vãn bối vừa mới bàn bạc, định
một tháng sau sẽ tổ chức Vĩnh Sinh đại điển cho tiền bối, một là mừng cả đại lục vượt qua cơn hạo kiếp, hai là tẩy trần
cho tiền bối vừa mới quay lại đại lục, đồng thời mừng tiền
bối tu vi đại tiến, đắc đạo Vĩnh Sinh.”
Trưởng lão tóc bạc kia nhìn Liễu Minh với vẻ chờ mong nói. Liễu Minh nghe vậy thì hơi nhíu mày.
"Hiện nay cả đại lục vừa mới qua đại kiếp nạn, cần một đại
sự để ổn định nhân tâm. Liễu tiền bối không cần làm gì, chỉ
cần xuất hiện trên đại điển là được rồi.” Trưởng lão tóc bạc nhìn thấu tâm tư của hắn, trong lòng lo lắng vội nói.
“Được rồi, chuyện đại điển xin nhờ chư vị, đến lúc đó Liễu mỗ sẽ ra mặt.” Liễu Minh gật đầu nói.
Với tính cách của hắn thì không thích mấy đại điển huyên náo
như thế, có điều đại lục Trung Thiên vừa vượt qua kiếp nạn, quả
thực cần phải ổn định nhân tâm.
“Liễu mỗ còn có chuyện cần giải quyết, giờ phải đi trước.”
Liễu Minh nói xong liền hóa thành một đạo hắc quang bay đi.
“Liễu tiền bối đã đồng ý chuyện này, chúng ta cũng nên chuẩn
bị đi thôi.” Thấy Liễu Minh giống như thuấn di biến mất ở phía
chân trời, Chân phu nhân quay lại nói với đám người sau lưng, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, dường như có thâm ý nói.
“Lão phu không có ý kiến.” Trưởng lão tóc bạc hờ hững nói.
Lão giả gầy gò của Ma Huyền tông ánh mắt lóe lên rồi cũng
gật đầu. Bọn Bắc Đẩu các chủ, Thiên Yêu cốc và tu sĩ Thông
Huyền của bát đại thế gia cũng tán thành nhưng trên mặt lại
không thấy vui vẻ gì. Chỉ có ba tu sĩ Thông Huyền của Thái
Thanh Môn đứng đầu là Huyền Ngư trưởng lão nhìn nhau một cái
không nói gì. Chân phu nhân thấy thái độ này của ba người thì
hơi nhíu mày, đang định nói gì đó.
“Các đạo hữu Thái Thanh Môn nếu còn ý khác thì để sau hẵng
nói, bây giờ cần nhất là nhanh chóng gia cố phong ấn ở đây theo lệnh Liễu tiền bối.” Trưởng lão tóc bạc đưa mắt ra hiệu cho
Chân phu nhân đừng nói, rồi hờ hững nói.
Chân phu nhân nghe vậy thì gật đầu, đưa mấy người còn lại của
Thiên Công Tông bay về tông môn. Đại năng Thông Huyền của các tông
phái khác lưu lại một lúc rồi cũng rời đi. Chỉ có trưởng lão đầu bạc là ở lại nhìn phong ấn bát quái giữa không trung. Y
lấy ra một trận bàn đưa tin rồi nói khẽ mấy câu. Hồi sau, có
mấy đạo độn quang từ xa bay tới, mấy bóng người hiện ra, chính là bốn tu sĩ Thiên Tượng đi theo Càn Như Bình.
Hơn mười ngày sau, liên minh Nhân tộc dưới sự dẫn dắt của tứ
đại thái tông bắt đầu càn quét dư đảng của Minh Trùng và Khúc Nghiêu. Do đã mất đi tồn tại Vĩnh Sinh cảnh, lại thêm Nhân tộc
có Liễu Minh tạo thành mối uy hiếp, không ít Minh Trùng và
Khúc Nghiêu trung cao giai đua nhau trốn vào trùng động trong không gian.
Mấy ngày sau, tin tức quân Nhân tộc toàn thắng ở sơn mạch Cô
Phượng, không chỉ thành công phong ấn khe nứt không gian mà còn
tiêu diệt sạch dư đảng Minh Trùng, Khúc Nghiêu nhanh chóng truyền khắp đại lục Trung Thiên.
Đại quân liên minh tiêu diệt bọn Minh Trùng, Khúc Nghiêu ở khắp
nơi, cục thế hỗn loạn ở đại lục nhanh chóng bình ổn, hơn nữa
tứ đại thái tông cũng phái Thông Huyền đại năng phong ấn các
thông đạo nối đến Minh giới.
Cả đại lục đều vui mừng trước tin này sau khi đã chịu đủ tai
ương do Minh Trùng và Khúc Nghiêu mang lại, đồng thời cái tên
Liễu Minh cũng bắt đầu lưu truyền khắp nơi. Đại năng Vĩnh Sinh
cảnh mới tiến giai của Nhân tộc một kiếm chém chết Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh cảnh, giơ tay nhấc chân liền phong ấn khe nứt không
gian, cứu được cả thiên hạ.
Nhất thời, các tên Liễu Minh đã được đưa lên ngang hàng với Ma
Nhai Thánh Tôn năm xưa phong ấn Minh Trùng chi mẫu, thậm chỉ
dường như uy danh còn vượt qua Ma Nhai Thánh Tôn.
Thậm chí có một số môn phái, thế gia vừa và nhỏ còn dựng
tượng hắn rồi đảnh lễ mô bái, coi như thần linh. Tin tức Liễu
Minh là đệ tử Thái Thanh Môn mất tích mấy trăm năm trước cũng
được Thái Thanh Môn xác nhận, thông báo ra ngoài. Thế là uy danh của Thái Thanh Môn cũng như thuyền lên theo nước, sớm đã lấn
át cả ba tông còn lại trong tứ đại thái tông, trở thành thánh
địa tu luyện của tu sĩ Nhân tộc.
Tiếp theo chính là tin tức Thái Thanh Môn tổ chức Vĩnh Sinh đại điển. Thế là các thế lực lớn nhỏ đều chuẩn bị lễ vật tham
gia Vĩnh Sinh đại điển, nhân dịp diện kiến tôn nhan đại năng Vĩnh Sinh. Không ít đệ tử của các môn phái và gia tộc vì tranh
giành danh ngạch tham gia đại điển mà tranh chấp kịch liệt,
thậm chí là đấu pháp với nhau.
Những chuyện này, Liễu Minh hoàn toàn không biết gì. Sau khi
đại chiến sơn mạch Cô Phượng kết thúc thì đã quay về Thái Thanh Môn chưa hề lộ diện.
Tại một không gian đặc biệt trên đại lục Trung Thiên. Ở đây khắp
nơi đều là hai màu lam và xanh ngọc bích. Ở một chỗ nào đó
giữa không trung, có một cung điện to lớn giống như được xây từ
bạch ngọc lơ lửng giữa không trung, trên bề mặt cung điện có chi chít phù văn, hà quang lưu chuyển khiến nó có mấy phần huyền
ảo.
Lúc này, trong cung điện không ngờ tụ tập hơn hai mươi tu sĩ
Thông Huyền. Ngoài tất cả tu sĩ Thông Huyền cảnh của tứ đại
thái tông còn có người của Bắc Đẩu các, Thiên Yêu cốc, bát
đại thế gia. Tất cả ngồi quanh một chiếc bàn tròn, trong đó
Huyền Ngư lão tổ của Thái Thanh Môn, trưởng lão tóc bạc của
Hạo Nhiên Thư Viện, Chân phu nhân của Thiên Công tông, lão giả áo
đen của Ma Huyền tông ngồi ở hàng đầu. Nét mặt mọi người đều
lộ vẻ ngưng trọng khiến không khí có phần nặng nề.
“Hôm nay mời chư vị đến đây vì chuyện gì chắc hẳn chư vị đều
đã rõ?” Chân phu nhân đứng dậy nhìn xung quanh, chậm rãi nói.
Lời này vừa nói ra mọi người đều lộ vẻ nghiêm túc nhìn lại.
“Lúc Liễu Minh chém tên Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh cảnh kia cố ý che
dấu, dùng Sơn Hà lĩnh vực bao phủ mấy nghìn trượng. Động tác
này có thể qua mắt tu sĩ Thiên Tượng trở xuống nhưng với các
vị thì hẳn có thể nhìn ra được một chút.” Chân phu nhân nét
mặt trầm xuống tiếp tục nói.
Tất cả nghe vậy vẻ mặt đều trầm xuống.
Lúc ở sơn mạch Cô Phượng, Liễu Minh tỏa ra một luồng chân ma chi
khí nồng đậm, các tu sĩ Thông Huyền ở đây hiển nhiên đều đã
phát hiện ra. Hắn tỏa ra loại khí tức cuồng bạo hung hãn đó,
trong thời gian ngắn trảm sát một tồn tại Vĩnh Sinh cảnh thực
lực bất phàm, loại thực lực này khiến tất cả nhớ lại vẫn
còn kinh hãi.
“Theo bản tọa biết, đó là một loại bí thuật chân ma quán thể. Dù là ma nhân thì cũng chỉ có cực ít ma nhân có huyết mạch
Cổ Ma tinh thuần mới có thể thi triển loại bí thuật này.”
Bắc Đẩu các chủ đứng dậy lạnh lùng nói.
“Lời của Bắc Đẩu các chủ không sai, lão phu có thể chứng thực.” Lão giả gầy gò của Ma Huyền tông gật đầu nói
“Nếu như vậy thì thân phận thật sự của Liễu Minh đã rõ ràng rồi.” Chân phu nhân ánh mắt lóe lên nói.
Những người khác nghe vậy thì dường như đang suy nghĩ điều gì
nhưng đều không nói ra, chỉ yên lặng lắng nghe. Chân phu nhân dừng lại một chút rồi tiếp tục lạnh lùng nói ra:
“Theo di huấn của tiền nhân từ thời thượng cổ, Ma tộc chính là tử địch của hai tộc Nhân, Yêu. Nếu Liễu Minh đúng là ma nhân
thì phải diệt trừ y.”