"Văn Nhân Vũ!"
Văn Nhân Ách vừa bế Tiểu Hàn Giang về đến nhà thì nghe thấy tiếng quát to, "Tên du côn đập phá quán rượu của Vương Hồ Tử hôm trước có phải chú không?"
Một anh trai dáng người cường tráng vai rộng eo thon cao hơn thiếu niên Văn Nhân Vũ cả một cái đầu hùng hùng hổ hổ chạy ra, vươn tay hung hăng cốc trán Văn Nhân Ách, giận dữ mắng:
"Chúng ta là biên quân bảo vệ dân chúng, sao chú dám làm loạn hậu phương ngay trước trận tuyến như vậy hả?"
Văn Nhân Ách ngẩn người, nhận ra đây là đại ca của mình Văn Nhân Thái – "Thái" trong "Quốc thái dân an".
Kí ức quá xa xôi làm Văn Nhân Ách tần ngần hồi lâu mới nhớ ra đúng là do hắn phá. Vương Hồ Tử là tay bợm rượu du thủ du thực chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cả ngày đi khắp biên thành lè nhè rằng cái thành này sớm muộn cũng thất thủ, nhà Văn Nhân chắc chắn sẽ phải rời đi, đến lúc đó đổi một quan viên giá áo túi cơm lại đây, trước khi thành bị phá thể nào chẳng ném đám dân đen bọn họ xuống tranh thủ chút thời gian mà cuốn gói. So với sống nơm nớp chỗ này, chi bằng sớm chết sớm siêu sinh.
Hôm đó Văn Nhân Ách cũng ở quán rượu, tình cảm của thiếu niên ngây thơ mà nồng đượm, ghét là ghét, thích là thích. Hắn tôn sùng cha anh mình, cho rằng chỉ cần biên thành có Văn Nhân gia thì tuyệt đối không thể gặp chuyện gì. Nghe thấy Vương Hồ Tử nói thế, giận đến dậm chân đấm ngực, nửa đêm bịt mặt đi đạp đổ hết rượu quán Vương Hồ Tử, còn thô bạo cạo sạch bộ râu quai nón của gã, làm trên cằm Vương Hồ Tử sứt sát toàn vết thương do dao cạo.
Khi đó hắn tự cho là mình kín đáo cẩn thận, lại không nghĩ đến ở biên thành này, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, võ công vừa tốt còn suốt ngày chạy tới chạy lui trên mái nhà, nguyên cái thành chắc chỉ có mỗi Văn Nhân Vũ. Đôi mắt hận đời sáng ngời của hắn khác hẳn với tất cả dân chúng trong thành, liếc một cái là nhận ra chứ có gì đâu.
Trán của thiếu niên A Vũ bị cốc đến đỏ lên, Tiểu Hàn Giang giận rồi, há miệng gặm tay Văn Nhân Thái.
Văn Nhân Thái lập tức hoảng hốt:
"Ối bé con ơi, em mau nhả ra đi! Cánh tay tôi rắn lắm, em dùng sức thế cắn gãy răng mất!"
Tiểu Hàn Giang:...
Người con trai cao lớn thô kệch luống cuống tay chân trước Tiểu Hàn Giang, sợ mình làm bé con bị thương, cuối cùng đành phải xả giận lên em trai:
"Văn Nhân Vũ, chú làm sai rồi lấy một đứa trẻ ra làm lá chắn hả?"
"Tiểu Giang, nhả ra nào." Văn Nhân Ách bóp nhẹ mặt Ân Hàn Giang, dịu dàng nói, "Mặt vừa mới băng bó cẩn thận, đừng làm ảnh hưởng đến vết thương."
Tiểu Hàn Giang chậm rãi rời miệng nhỏ đi, Văn Nhân Ách một tay ôm Ân Hàn Giang, một tay vòng qua vai đại ca, vầng trán áp lên cánh tay rắn rỏi của Văn Nhân Thái, khẽ khàng nói:
"Đại ca, được nhìn thấy huynh một lần nữa, thật tốt quá."
Cho dù đây chỉ là hồn hải kí ức của hắn.
Văn Nhân Thái quanh năm đóng quân ở biên cương, làn da sao mà đẹp được, bánh mật còn hơi thô ráp. Khuôn mặt đen nhẻm của anh đỏ lên, nâng bàn tay chi chít vết thương và vết chai xoa xoa đầu Văn Nhân Ách rồi giật mình nói:
"Bớt nũng nịu với ta nghe chưa, trận đòn hôm nay đánh ít không được đâu!"
Ngày Văn Nhân Ách bị đánh, phụ thân ở quân doanh, đại ca trấn thủ hậu phương. Văn Nhân Thái quán triệt hắn đi xin lỗi bồi thường tiền cho Vương Hồ Tử, còn thi quân pháp với Văn Nhân Ách ngay trong quán rượu, trước mặt toàn bộ dân chúng biên thành. Liên tục 50 quân côn, đánh đến sau lưng thiếu niên da tróc thịt bong.
Tiểu Hàn Giang được mẹ Văn Nhân ôm, tức giận đến kêu lên thảm thiết, muốn thoát ra khỏi vòng tay không quá mềm mại này, nhào lên che chắn cho Tôn thượng của mình.
"Yên nào!" Người phụ nữ thoạt nhìn vô cùng dịu dàng nhưng thật ra mười phần chính trực khiêm khắc nói, "Thấy không, cho dù có lý do gì, thân là biên quân, lén làm những việc tổn hại đến dân chúng thì đều phải chịu quân pháp xử trí. Đấy là đã niệm tình nó còn nhỏ tuổi mới phạt ít chút. Chứ không gậy đánh chưa gãy thì nó đừng mơ qua cửa này."
"Tim đau..." Tiểu Hàn Giang xoa xoa ngực nói.
"Đương nhiên là tim đau, đánh lên người con, đau trong lòng mẹ." Một hàng lệ lăn dài trên gương mặt của bà Văn Nhân. Bà đưa tay lau nước mắt nói tiếp, "Nhưng không đánh không được. Chuyện của bá tính không có việc gì là nhỏ cả."
Một giọt lệ chưa kịp lau rơi lên tay Tiểu Hàn Giang, bé con liếm thử, mặn mặn đắng đắng.
Ăn đòn xong, Lý đại phu bôi thuốc cho Văn Nhân Ách – mạnh tay bôi.
Sau khi băng bó còn phải đến Trung Liệt Từ quỳ một ngày một đêm.
Tiểu Hàn Giang muốn ở bên Văn Nhân Ách, hạ nhân không biết làm thế nào đành chuẩn bị cho bé con một tấm đệm. Chân nhóc vừa mới bị khoét thịt, căn bản không quỳ được xuống, chỉ có thể ngồi trên đệm tức giận cằn nhằn:
"Tôn thượng không sai!"
"Không, ta đã sai." Văn Nhân Ách dịu dàng giải thích.
"Tôn thượng sao có thể sai được?" Tiểu Hàn Giang ngẩng đầu, mắt lấp lánh ngưỡng mộ.
"Em vẫn luôn nhìn ta như vậy ư?" Văn Nhân Ách cười cười véo mũi bé con, "Bảo sao trong mắt em, ta lại là "ảo ảnh" không giống "ta" nhất."
Nhắc tới chuyện ảo giác tâm ma và không phân biệt nổi, mặt Tiểu Hàn Giang nhăn lại, dáng vẻ vô cùng ảo não.
Cũng may đây là hồn hải của Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang cũng là hồn thể sẽ không bị tâm ma ảnh hưởng. Trong mắt y chỉ có mình Văn Nhân Vũ, không xuất hiện đâu ra một "Tôn thượng" dư thừa khác. Nhưng... có mẫu thân và đại ca trông rất giống Tôn thượng, họ làm Tôn thượng bị thương, nhưng vì trông giống quá nên Tiểu Hàn Giang tiếc không nỡ đáp trả.
Văn Nhân Ách xoa xoa đầu nhỏ của Ân Hàn Giang, nghiêm túc nói:
"Ân Hàn Giang, không phải ta sinh ra đã cường đại, cũng không phải ta cơ trí từ tấm bé. Thuở thiếu thời cho rằng cha mẹ huynh trưởng là cả bầu trời, có thể che chở mọi tai họa trên thế gian, giữ cho biên thành vĩnh viễn an yên là sai, vô cùng sai."
Làm gì có ai là người toàn năng? Chẳng qua cố thẳng sống lưng, cho dù xương cốt vỡ vụn cũng không muốn để ai thấy mình yếu ớt mà thôi.
Văn Nhân Ách kể cho Tiểu Hàn Giang bị đánh xong sẽ diễn ra chuyện gì. Một tháng sau phạt, phụ thân hắn, Văn Nhân Nguyên soái thay ca về biên thành. Nghe nói việc ấy bèn lôi thiếu niên A Vũ ra đánh cho thêm một chập. Xong xuôi đâu đấy lại biến từ cha nghiêm thành cha hiền, giảng giải cho con hiểu quá khứ của Vương Hồ Tử.
Tên bợm rượu ấy năm nay 50 tuổi, 40 năm trước, khi Văn Nhân Nguyên soái vẫn còn là một đứa trẻ, biên thành báo nguy, quân đội địa phương chạy tán loạn, thiết kị dị tộc xâm lấn. Năm ấy Vương Hồ Tử 10 tuổi được mẹ giấu xuống hầm rượu, đôi mắt của đứa bé vốn non nớt ngây ngô phải chứng kiến vô vàn tội ác.
Nghe đến đó, Ân Hàn Giang cũng nhớ về quá khứ của mình, đau lòng đến hít thở không thông.
Văn Nhân Ách ôm bé con vào ngực, tiếp tục nói:
"Nhưng ông ta đã sống sót, cầm cự được đến khi tổ phụ ta nhận nhiệm vụ khẩn cấp, cầm binh xuất chinh đoạt lại biên thành. Ông ta là cô nhi chiến tranh, có thể theo quân sang phủ nha bên cạnh, ở đó có thiện đường nhận nuôi những đứa bé như vậy. Nhưng ông không rời khỏi biên thành mà lưu lại làm một dân binh. Mười mấy năm trước khi ta sinh ra đã luôn sát cánh cùng mẫu thân ta trên tường thành thả đá ngăn bước chân ngoại tộc."
"Vậy tại sao ông ta lại nói thế?" Ân Hàn Giang hỏi.
"Bởi vì những điều ông ấy nói đều là sự thật. Cả nhà Văn Nhân không giữ được tòa biên thành này." Giọng nói của Văn Nhân Ách tràn ngập đau đớn.
Đây là chuyện cũ hắn chưa bao giờ dám nhớ lại. Những sinh mệnh không ngừng dao động, có thiện có ác, có gian trá giảo hoạt cũng có láu cá tinh ranh, mỗi người mỗi vẻ, sắc màu đen trắng pha tạp đã vẽ nên bức tranh biên tái tràn ngập sức sống.
Cuối cùng, cả tộc Văn Nhân bị mãn môn sao trảm, triều đình cắt chín châu biên cảnh dâng cho dị tộc. Ngày đầu tiên sau khi cắt nhường, ngoại tộc đã giết sạch người trong biên thành này, nam nữ già trẻ, không một ai may mắn thoát được.
"Đừng nhìn ta." Văn Nhân Ách ôm Ân Hàn Giang bé nhỏ trong lòng, ép chặt đầu nhóc vào ngực mình. Mấy lần Ân Hàn Giang muốn ngẩng đầu lên đều bị thiếu niên Văn Nhân Vũ ấn lại. Lúc này, hắn còn là một đứa trẻ, được phép yếu mềm.
Những giọt nước lạnh băng rơi lên tóc Ân Hàn Giang. Ân Hàn Giang nghĩ, có lẽ chúng cũng mặn mặn đắng đắng vậy.
"Tôn thượng..." Ân Hàn Giang cất tiếng buồn bã trong lồng ngực thiếu niên dương quang rạng ngời.
"Ở đây, gọi ta là A Vũ."
"A, A Vũ..." Tiểu Hàn Giang đỏ mặt, không biết có phải do áp vào ngực lâu không thở được không nữa.
Thân thể Văn Nhân Vũ quá trâu bò, bị phạt xong mấy bữa đã tung tăng bay nhảy. Mỗi ngày đấu trí đấu dũng với phu tử, trộm Nữ Nhi Hồng trong nhà chôn chuẩn bị cho muội muội mười tuổi, ngồi trên mái hiên uống rượu, còn đút cho Ân Hàn Giang uống. Mẫu thân phát hiện lôi ra nhéo tai đánh mông. Tiểu Hàn Giang ngồi trên ghế bên cạnh, che mắt xem A Vũ ca ca ăn đòn, hai tay bé con khum khum, giữa các ngón tay lộ ra một đôi mắt to linh động.
"Mẹ à, đừng để em nhìn thấy con bị đánh." Thiếu niên A Vũ buồn bực nói.
"Con còn biết mất mặt sao?" Trong lúc nói, mẹ lại phát cho hắn một cái, "Biết mất mặt mà dám trộm rượu hồi môn của muội muội uống, đúng là tức chết ta!"
Ăn đòn xong thì bị phạt viết chữ. Thiếu niên không ngồi nổi, mông đau quá, Văn Nhân Vũ đành phải nằm bò trên giường viết. Tiểu Hàn Giang ngồi bên cạnh ngắm những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của hắn, chữ của Tôn thượng, lúc nào cũng đẹp hết.
"Chữ đẹp là chuyện về sau trưởng thành. Thiếu thời một lòng luyện võ, chướng mắt ba cái thứ chi, hồ, giả, dã gì đó, mỗi ngày đều muốn cắt râu phu tử xuống làm bút lông tặng cho ông ấy." Văn Nhân Ách cười, "Sau mới hiểu ra những thứ này hữu dụng như thế nào. Võ bảo vệ quốc gia, văn giáo hóa thiên hạ."
"Cho nên mới đánh giá cao Chung Ly Khiêm sao?" Tiểu Hàn Giang chống cằm hỏi. Thương trên người bé con đã khỏi hơn nửa, chỉ là để lại chi chít sẹo nhìn hơi ghê người.
"Thời loạn thế cần Văn Nhân gia, khi thịnh thế lại cần người như Chung Ly Khiêm. Không có chúng ta, loạn thế vĩnh viễn không thể lật sang thịnh thế. Không có họ, thịnh thế rất nhanh sẽ quay về loạn thế." Văn Nhân Ách đáp.
Một tháng sau, Văn Nhân Nguyên soái trở về. Quả như lời Văn Nhân Vũ, lại ăn đánh. Lần này Tiểu Hàn Giang không tức giận nữa, nhóc con phát hiện ra ở đây ai cũng có thể đánh A Vũ ca ca. Hắn cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn ăn đòn. Ngay cả muội muội mười tuổi Văn Nhân Yên bị uống trộm rượu hồi môn sau khi biết được cũng giương nanh múa vuốt cào cho ca ca một phát.
Trên mặt Tiểu Hàn Giang đầy sẹo, bé con vốn muốn làm một cái mặt nạ để đeo lên nhưng nhận ra rất nhiều người ở biên thành trên mặt đều có sẹo thương, thậm chí cụt tay cụt chân, nhưng không ai nhìn bọn họ với ảnh mắt khác lạ cả.
A Vũ ca ca nói cho bé biết, đó là thương binh, cũng có dân chúng bị ngộ thương. Mỗi người ở đây đều mang theo vết sẹo mỉm cười với cuộc đời, không ai nghĩ mình đáng thương cả bởi một khi có suy nghĩ vậy mới thực sự là đáng thương.
Vì thế Ân Hàn Giang cũng học được cách không dùng mặt nạ đối diện với với mọi người. Chẳng có ai xung quanh nhìn bé con với ánh mắt kì thị, ngay cả Văn Nhân Yên mười tuổi cũng rất yêu quý em trai nhỏ này, thường xuyên lén nhường bé con ăn rau xanh mình không thích.
Ân Hàn Giang biết, những người này đều chỉ là kí ức của Tôn thượng. Hoá ra hoài niệm vùi sâu trong lòng Tôn thượng lại mềm mại đến thế.
Cứ như vậy vui vẻ sinh hoạt đã hơn một năm, những gì nên tới cũng phải tới. Chuyện từng xảy ra không thể nào thay đổi, kí ức của Văn Nhân Ách cũng chiếu lại cảnh tượng ấy.
Biên quân thu, Văn Nhân Vũ thương đỡ hơn chút chạy về kinh thành, nhìn thấy cổng thành treo vô số đầu người. Hắn bới tung núi xác, quỳ giữa nghĩa địa gào khóc thất thanh.
Tiểu Hàn Giang im lặng nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Những người trông cực kì giống, có hơi giống, không quá giống và hoàn toàn không giống Tôn thượng cứ như vậy rời đi, sinh mạng lại dễ hoá thành cát bụi vậy sao.
Lúc này, chỉ còn độc hai người họ nương tựa vào nhau. Người chết chém đầu không được nhập mộ, thiếu niên Văn Nhân Võ cũng chẳng có năng lực mua quan tài cho người trong tộc, bản thân hắn còn là tội phạm đang bị truy nã.
Hắn đặt vô số những đầu xác chết vào một chỗ, châm lửa đốt, Ân Hàn Giang không giúp, chỉ nhìn hắn.
"Ta nhớ hình như em rất thích hoả thiêu." Văn Nhân Ách hoả táng thi thể cuối cùng, nhỏ bé chỉ tầm mười mấy tuổi không biết có phải Văn Nhân Yên hay không nữa, xoay người nhìn Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang trầm mặc một lát, lắc đầu nói, giọng khàn khàn:
"Ta thiêu cháy những kẻ có tội, nhìn xác thịt đã từng làm nhiều việc ác của chúng chiếu sáng bầu trời đêm đen kịt. Ta cảm thấy đó là tác dụng duy nhất và cuối cùng của chúng. Không giống lúc này."
Người của gia tộc Văn Nhân không làm ác, họ còn sống thì tốt biết mấy.
"Ta không thích họ bị thiêu..." Tiểu Hàn Giang che miệng, nuốt nghẹn ngào xuống.
Văn Nhân Ách lau nước mắt im tiếng của bé con, khẽ nói:
"Ta cũng không thích."
Ân Hàn Giang còn nhớ, khi vừa mới tiếp quản Huyền Uyên tông, Văn Nhân Ách đã lệnh cho thuộc hạ không được làm tổn thương người phàm. Hễ vi phạm đều bị Văn Nhân Ách giết chết bằng thủ đoạn cực kì tàn nhẫn.
Khi đó, y thờ ơ kiến nghị:
"Tôn thượng, Huyền Uyên tông là Ma đạo, kiềm chế quá gắt gao có lẽ sẽ phản tác dụng."
"Dám phản giết hết," Văn Nhân Ách lạnh lùng đáp, "Thương sinh có tội gì?"
Khi đó Ân Hàn Giang còn ngốc nghếch mù mờ, chỉ biết nghe theo lệnh. Lúc này, y hiểu ra điều mà Văn Nhân Ách vì muốn bảo vệ mà cam nguyện rơi vào Sát Lộ Đạo, vùng vẫy giữa máu tươi chết chóc và thứ luôn sát cánh bên Văn Nhân Ách, chống đỡ chiến ý vô tận của hắn là gì rồi.
Văn Nhân Ách một lòng bảo vệ thương sinh, hoá thành chiến ý bất bại, điều mà hắn hằng che chở, cũng đang che chở cho hắn.