Ma Tôn Cũng Muốn Biết

Chương 75: Chương 75: Vết sẹo ngày qua




Văn Nhân Ách cưỡi con ngựa gầy, ôm Tiểu Hàn Giang sáu tuổi trong ngực, lấy tốc độ chậm rãi hướng về phía biên quan.

Tiểu Hàn Giang vươn tay chạm vào băng vải trên mặt Văn Nhân Ách.

"Ghê người lắm phải không?" Văn Nhân Ách hỏi.

Trên tay trên mặt hắn toàn là vết bỏng, do thiếu niên Văn Nhân Vũ tự mình đốt.

Văn Nhân gia mãn môn sao trảm, Văn Nhân Vũ được sự trợ giúp của những bộ hạ cũ dưới trướng Văn Nhân Nguyên soái chạy về kinh thành, chẳng làm được gì, chỉ có thể giúp cha mẹ nhặt xác mà thôi.

Bạn bè của cha không thể giúp hắn nhiều, chỉ dám chuẩn bị cho hắn một thân phận giả, bảo hắn đi càng xa càng tốt, trước khi tộc Văn Nhân được minh oan giải tội tuyệt đối không nên quay về.

Văn Nhân Vũ vẫn đang là tội phạm bị truy nã, để không mang hoạ cho người khác cũng vì bảo vệ bản thân, hắn nhẫn tâm nhào vào đống lửa, huỷ hoại gương mặt mình. Thương còn chưa lành hắn đã rời khỏi kinh thành ngay lập tức. Vừa nãy đi ngang qua trạm kiểm soát, quan binh không tin hắn bị bỏng đã lột băng vải xuống làm da thịt lại một lần đổ máu.

"Không ghê." Tiểu Hàn Giang rụt vào lòng hắn, vẩn vơ nghĩ không biết thiếu niên Văn Nhân Vũ đã vượt qua những năm tháng ấy như thế nào.

Cả nhà trung liệt còn sót lại một người, bản thân hắn cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, không lâu trước kia vẫn bướng bỉnh gây sự, cả ngày náo loạn soái phủ đến gà chó không yên. Giờ đây cô độc một mình mai danh ẩn tích, chôn vùi tất cả phi dương tiêu sái, cứng rắn chính tay huỷ hoại gương mặt tuấn dật phi phàm. Một mình đối diện với thế gian tràn ngập ác ý.

Người tu chân có thể chữa khỏi bất kì loại vết thương nào. Khi Ân Hàn Giang gặp được Văn Nhân Ách thì hắn đã tu luyện 200 năm rồi, pháp lực siêu tuyệt, như Thần Nhân vậy. Khắp Tu chân giới không ai có thể địch lại Văn Nhân Ách, hắn bằng nỗ lực của mình cho thấy thế nào là cường đại. Chẳng ai ngờ được hắn từng có quá khứ như vậy. Ngay cả Ân Hàn Giang thỉnh thoảng có nghe Văn Nhân Ách nhắc qua chuyện xưa cũng không cách nào liên hệ hai người với nhau.

Lúc này, Ân Hàn Giang thấu triệt hơn mọi thời điểm trong cuộc đời. Tôn thượng của y không phải Thần. Là một người có máu có thịt, Văn Nhân Ách hiểu rõ cái gọi là đau đớn hơn bất kì ai.

Tiểu Hàn Giang cố gắng rướn người, đôi tay ôm lấy cổ Văn Nhân Vũ, ngửa đầu hôn lên băng vải trên mặt hắn, khẽ nói:

"Đau."

"Nghĩ gì không vậy?" Văn Nhân Ách chọc chọc trán Ân Hàn Giang, "Đã là chuyện của hơn 350 năm trước rồi, sao còn đau được."

Trong hồn hải không thể thay đổi bất kì cảnh tượng nào, bởi chúng đều là những sự việc đã xảy ra. Văn Nhân Ách đang chứng kiến hồn hải kí ức của Văn Nhân Vũ, khi gặp cảm xúc quá mức kích động cũng sẽ không tự chủ được mà làm ra những hành động tương ứng. Nhưng khi gặp những khoảng trống thời gian ấn tượng không quá sâu sắc Văn Nhân Ách vẫn có thể duy trì tâm thái bình tĩnh.

Tiểu Hàn Giang chẳng nói chẳng rằng, chỉ vùi mặt vào hõm vai Văn Nhân Ách.

Bọn họ lững thững trên đường chừng nửa năm mới đến biên cương. Lúc này biên thành đã không phải biên thành năm xưa nữa. Chín thành giới tuyến đều đã bị cắt nhường dị tộc rồi.

"Năm đó ta tự biết không giết được cẩu hoàng đế bèn chạy đến biên tái, trà trộn vào chín thành bị cắt, nung nấu ý định ám sát đại tướng dị tộc, giết được kẻ nào hay kẻ ấy." Văn Nhân Ách nói với Ân Hàn Giang, "Trong Soái phủ còn chiến kích ta thường dùng, ta một lòng nghĩ phải về biên thành, phải về nhà, lấy lại vũ khí của ta."

Tim Tiểu Hàn Giang nghẹn thắt.

Bé con im lặng nhìn thiếu niên Văn Nhân Vũ không cầm sổ sách đi làm tiểu lại mà ỷ vào võ nghệ cao cường, đêm khuya một thân một mình băng qua tường thành. Văn Nhân Vũ dùng đôi chân xác thịt thể phàm chạy như điên vài trăm dặm liền, chạy mấy ngày mấy đêm, cả đường trốn tránh quân đội dị tộc cuối cùng cũng về đến biên thành năm xưa.

Thiếu niên Văn Nhân Vũ nghĩ, về nhà rồi. Tuy rằng người nhà không còn nữa nhưng biên thành nơi ấy vẫn lưu giữ dấu vết cuộc sống khi xưa, vẫn còn vũ khí của hắn, còn Nữ Nhi Hồng cha mẹ chôn dành cho muội muội.

Nhưng đêm hắn vừa chạy đến biên thành, từ xa đã nhìn thấy khói lửa ngùn ngụt.

Hắn giết chết một tên lính dị tộc lạc bầy, thay quần áo của đối phương, mò mẫm tìm đường vào thành, chứng kiến cả toà thành thị đổ nát hoang tàn chìm trong hoả ngục.

Lý đại phu, Vương Hồ Tử, và rất rất nhiều người hắn quen biết khác đã biến thành thi thể, tứ tung ngang dọc nằm đầy trên mặt đất. Binh lính dị tộc đào bới Nữ Nhi Hồng của Văn Nhân Yên trong Soái phủ ra, đang uống đến đã đời.

Văn Nhân Yên còn nhỏ tuổi, chưa có quan niệm gì với việc cưới gả, chỉ nghĩ lấy chồng tức là tìm một người yêu thương cô bé như cha như anh vậy. Cô biết cha rất thích uống rượu nên đặc biệt giữ gìn Nữ Nhi Hồng của mình, nghĩ sau này khi gả chồng sẽ đào lên mang về nhà. Cô bé còn suốt ngày khoe khoang trước mặt Văn Nhân Vũ rằng mình có rượu ngon lắm, làm Văn Nhân Vũ giận dỗi đến đi đào trộm rượu của em ra uống.

Rượu bảo bối quý hơn cả tính mạng của tiểu cô nương bị người ta dẫm đạp, một đống bình rượu rỗng vứt la liệt trước cửa Soái phủ, vỡ rồi.

"Giết! Giết chúng! Thiêu, làm dầu đốt, thắp đèn trường minh!"

Gương mặt Tiểu Hàn Giang vặn vẹo, không ngừng nói bên tai Văn Nhân Vũ.

Đây là hồn hải kí ức của Văn Nhân Ách, khi Văn Nhân Ách rơi vào cảm xúc riêng Ân Hàn Giang sẽ bị cách ly với thế giới này. Văn Nhân Ách nhìn thấy y thì người xung quanh cũng nhìn thấy y, Văn Nhân Ách không thấy thì những người khác cũng không thấy.

Lúc này, Văn Nhân Vũ không thấy Ân Hàn Giang. Hắn trân trân nhìn cảnh tượng tàn nhẫn trước mắt, bàn tay bóp chặt cánh tay, móng tay đâm ngập vào da thịt cưỡng ép bản thân nhẫn nại.

Không được đi, không thể đi! Cả nhà chỉ còn lại mình hắn, phải sống sót. Giết một vài kẻ chẳng có tác dụng gì, phải sống tiếp mới có cơ hội.

Hắn che mắt lại, xoay người co cẳng chạy như điên, trốn khỏi thành trấn ấy, chạy mãi đến nơi không người mới kiệt sức nằm liệt trên mặt đất, cuộn người lại vùi đầu thật sâu giữa hai tay, kêu gào âm thanh không giống như con người.

Tiểu Hàn Giang ở bên nhìn A Vũ ca ca, nhóc chỉ có thể nhìn.

Bé con thấy một người từ trời cao giáng xuống, đứng cạnh Văn Nhân Vũ, tư thái bề trên nói:

"Ta vốn bị mùi huyết tinh ở thành trấn này hấp dẫn tới, định bắt vài oan hồn về tu luyện, ai ngờ mấy người chết đó không đủ oán khí, đã than một chuyến tay trắng, không ngờ lại gặp được hạt giống tốt như ngươi."

Ân Hàn Giang nhìn ra đây là một Ma tu, còn là Ma tu Nguyên Anh kì.

Bỗng nghe thấy tiếng người, Văn Nhân Vũ vội thu lại bi thương, ngẩng đầu lạnh lùng nói:

"Ngươi là ai?"

"Ta đối với đám người phàm các ngươi mà nói chắc là Thần tiên nhỉ, ha ha ha ha ha!" Ma tu ngạo mạn cười với Văn Nhân Vũ, "Sao? Muốn báo thù không? Chỗ ta có một bộ tâm pháp Sát Lộ Đạo, khác đạo tu của ta mà ném đi thì tiếc, vừa lúc cần ai đó thử nghiệm, ngươi muốn luyện không?"

Văn Nhân Vũ cự tuyệt, hắn nói:

"Vũ lực của một người cao bằng mấy cũng chẳng địch lại thiên quân vạn mã. Võ công nhà ta đã đủ cao, không cần của ngươi."

"Ha ha ha ha ha! Ba cái đồ võ vẽ ngoài thân này của các ngươi á?" Ma tu gợi ý nói, "Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, cho dù võ công cao bằng trời cũng dễ bỏ mạng, nhưng công pháp này thì khác."

"Ta sẽ không bái sư." Văn Nhân Vũ không ngốc, tai hoạ nối nhau giáng xuống khiến tâm phòng bị của hắn vô cùng mãnh liệt.

"Ta cũng không cần ngươi bái sư. Ta chỉ muốn xem xem sức mạnh của công pháp được đến đâu thôi." Ma tu đó nói, "Đọc trên cương lĩnh của tâm pháp viết cái gì này. Sát Lộ Đạo là tâm pháp vô thượng trong Ma đạo. Người tu thành tất đăng Ma đạo đệ nhất sát tinh, Tu chân giới không ai địch lại. Khiếp khủng, chém gió mát tóc, cuối cùng còn viết một câu, từ xưa đến nay người tu pháp hơn có ngàn, chẳng ai tu đến đăng đàn Nguyên Anh. Không ai tu đến Nguyên Anh còn dám hư cấu là Ma đạo tối thượng? Ta tin kiểu gì được?"

"Sao, muốn hay không muốn? Nếu muốn thì nộp một giọt máu đầu tim ra đây là được." Ma tu vứt sách xuống trước mặt Văn Nhân Vũ.

Ma tu mở trang đầu tiên ra, Văn Nhân Vũ liếc một cái bị tâm pháp thần bí ghi lại trong đó hấp dẫn, mới đọc được mấy dòng thì Ma tu khép sách lại, ác ý xoè tay ra.

"Ta không lừa ngươi, ta có thể dùng giọt máu này khống chế ngươi. Nếu ngươi kết Anh thành công ta sẽ cướp Nguyên Anh của ngươi, chuyển tu Sát Lộ đạo. Nếu ngươi không thể kết Anh thì cũng chẳng chịu được Thiên kiếp mà chết. Ta moi Kim Đan của ngươi luyện viên đan dược vậy." Ma tu nói, "Nhưng dù thế nào, ngươi cũng có đủ thời gian để đề cao năng lực báo thù, đúng không?"

Văn Nhân Vũ do dự hồi lâu cuối cùng vươn tay đưa ra một giọt máu đầu tim, nhận quyển sách kia.

Ma tu cười cười bay đi. Văn Nhân Vũ thấy kẻ ấy lại có thể phi hành, tay nắm tâm pháp càng chặt, khuôn mặt vặn vẹo, trong mắt dày đặc mây mù.

"A Vũ ca ca." Tiểu Hàn Giang ôm cứng chân Văn Nhân Vũ không buông. Vừa nãy cho dù y gọi thế nào cũng không đánh thức được Tôn thượng.

"Yên tâm, không sao đâu, đều qua rồi." Văn Nhân Ách buông sách, khom lưng bế Tiểu Hàn Giang lên, chọc chọc trán bé con nói, "Chẳng qua là kí ức thôi, chuyện từ 300 năm trước rồi, không phải bây giờ ta đang sống rất tốt sao? Hơn nữa tâm pháp kia quả thực như Ma tu nói, người luyện thành sẽ có sức mạnh lấy một địch trăm."

Ai ngờ Tiểu Hàn Giang ôm hắn thì thầm:

"A Vũ, A Vũ của ta."

Không phải Tôn thượng, mà là A Vũ.

Thời khắc này, Ân Hàn Giang tận lực thương yêu Văn Nhân Ách, không phải như trước kia sùng bái đến đặt người trên tận mây xanh, không phải trung thành tuyệt đối từ một thuộc hạ bảo vệ chủ thượng của mình, mà là khát khao dùng cơ thể nhỏ bé che chở cho Văn Nhân Ách, giúp hắn ngăn lại ác ý vô tận trên thế gian này.

"Đừng khóc, A Vũ còn chưa khóc mà."

Văn Nhân Ách xoa xoa đầu Tiểu Hàn Giang kinh ngạc phát hiện ra những vết sẹo trên mặt trên người bé con đã biến mất.

Trước kia lúc Lý đại phu chữa thương cho Tiểu Hàn Giang từng nói trị không tốt chắc chắn đứa nhỏ này sẽ có sẹo, chân cũng bị què. Nơi đây là hồn hải của Văn Nhân Ách, không phải Ân Hàn Giang, nếu Ân Hàn Giang muốn khỏi sẽ khôi phục dễ dàng thôi. Nhưng y không làm thế, y giữ đúng như lời Lý đại phu, vừa xấu vừa què, còn âm u rất ít khi nói chuyện, không biết đang nghĩ gì nữa.

Ai ngờ thương của y tự chuyển biến tốt, Văn Nhân Ách cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhẵn mịn của bé con hỏi:

"Sao đột nhiên khỏi rồi này?"

Ân Hàn Giang sờ sờ mặt, cũng ù ù cạc cạc. Y không hề sinh ra bất kì suy nghĩ muốn thay đổi nào lại bất tri bất giác từ từ hồi phục.

Hai người cùng không hiểu, Văn Nhân Ách suy nghĩ hồi lâu chẳng cho ra kết luận gì, hắn xoa đầu Ân Hàn Giang nói:

"Em đang khoẻ lên đấy, thật sự tốt quá rồi."

Hắn chăm chú nhìn Ân Hàn Giang, một lần nữa lặp lại cảm xúc năm xưa. Văn Nhân Ách bỗng hiểu ra tại sao sau khi mình cứu được Ân Hàn Giang lại bỏ mặc ở trên núi không hỏi han gì rồi.

Ân Hàn Giang đối với hắn mà nói là một lời thề dang dở. Nháy mắt Văn Nhân Ách bế Ân Hàn Giang lên, kí ức đã phủ bụi năm xưa thức tỉnh, khuấy động nỗi đau trong lòng hắn. Lịch sử tái diễn trước mắt, nhìn đứa bé này, hắn không biết phải an ủi như thế nào.

Điều Văn Nhân Ách có thể làm chỉ là dành cho y tất cả những gì mình không có được. Một cơ thể trị thương khỏe mạnh, một hoàn cảnh sống bình yên, một bản tâm pháp tuyệt đối an toàn, một thanh kiếm có thể giúp mình trở nên mạnh mẽ.

Và một... biên thuỳ đã an yên sau khi Ân Hàn Giang trưởng thành.

Cuối cùng, hắn khoác lên khôi giáp, lần thứ hai ra trận. Vì cảnh giới đã lâu không tăng tiến của mình, cũng vì mong muốn có một bé con không phải thù hận thế gian này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.