Với Lăng Yên mà nói, thân phận Hạ Dung
Tinh ở An Nhạc trấn là một loại cuộc sống biệt lập khó lắm mới có được,
mà hằng năm việc nàng đến đây cũng đã trở thành thói quen. Chính vì vậy
nàng tuyệt không cho phép kẻ nào dám quấy rối cuộc sống yên bình này.
Là một trong Thập Đại Ma Tướng, Thanh Minh tất nhiên nhớ điều này rất
rõ, cho nên hắn mới đặc biệt thay đổi gương mặt, cải trang thành một nam tử vô cùng bình thường đến đây.
Sau đó lần theo trí nhớ nhiều năm trước mà tìm được cửa chính nhà Lăng
Yên ở An Nhạc trấn. Thanh Minh khẽ ho một tiếng, sửa sang xiêm y lại một chút rồi gõ cửa phòng một tiếng.
Tốc độ phản ứng của người trong viện vượt xa sức tưởng tượng của Thanh
Minh, nhanh đến nỗi không giống tác phong thường ngày của Ma tôn cho
lắm. Gần như trong chớp mắt hắn vừa gõ một tiếng, cửa liền bị người bên
trong mở phắt ra. Sau đó từ bên trong xuất hiện một nam tử xa lạ mặt
không biểu cảm. Khi trông thấy hắn, từ ánh mắt chờ mong ban đầu chuyển
dần sang ảm đạm thất vọng.
Thanh Minh nghi ngờ nhìn người ở bên trong, lại quay đầu nhìn chung
quanh một chút, hoang mang nghĩ mình có đến nhầm chỗ nên tìm lộn người
rồi hay không.
“Ngươi là ai?” Vào lúc Thanh Minh sững sờ không biết nên tiến hay nên
lùi thì, nam tử ở bên trong đã lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng
lạnh lùng không cảm xúc.
Thanh Minh trầm mặc một lát, vẫn là thử dò xét chút vậy: “Ta tìm … Hạ
Dung Tinh?” Nếu nhớ không lầm, tên Ma tôn đại nhân dùng khi ở nhân giới
chính là cái tên này.
Nghe tên Hạ Dung Tinh, nam tử bên trong cuối cùng cũng có phản ứng, hơi nghiêng về phía trước, hỏi: “Ngươi là gì …”
Cái vấn đề này, trái lại đẩy Thanh Minh vào tình thế bí bách.
Lăng Yên không muốn cuộc sống ở An Nhạc trấn bị quấy rầy, bởi vậy hắn
không thể đem thân phận Ma tôn tiết lộ ra ngoài. Nhưng nếu không phải
quan hệ Ma tôn và thuộc hạ, vậy hắn nên giải thích mối quan hệ này như
thế nào với một người phàm đây? Vả lại nếu là một nam tử không quan hệ
đường đột xông vào nhà một cô nương, trái lại sẽ gây ra đàm tiếu từ
người khác.
Nghĩ đến đây, mắt Thanh Minh chợt sáng ngời, ngẩng đầu thuận miệng đáp: “Ta là phu quân của nàng.”
Vào lúc vị nam tử ở bên trong nghe được lời này, cả người thoắt chốc cứng đờ, rồi đột nhiên mặt mũi trắng bệch.
Trực giác Thanh Minh dường như có chút không đúng, mắt co giật hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Ánh mắt nam tử kia đầy yếu ớt dao động, thấp giọng nói: “Thật trùng hợp, ta cũng là phu quân của nàng.”
“.”
Thanh Minh: “…” Những lời này hắn nghe như sét đánh ngang tai, dù cho
bây giờ tên phượng hoàng nhỏ ở Thiên giới có đem nguyên đội quân xông
vào liều chết một trận với Ma giới, chắc cũng không làm Thanh Minh khiếp đảm đến mức này được.
Ma tôn vậy mà lại thành thân với một người phàm?!
Nhưng lập tức hắn liền từ trong nỗi khiếp sợ tỉnh táo lại, rất nhanh
nhận thức được mình sẽ bị Ma tôn biến thành công cụ truy sát tới tận
chân trời góc biển.
Trong nháy mắt hắn bắn cặp mắt nhìn bốn phương tám hướng, bắt đầu vạch ngay kế hoạch nên bỏ chạy theo hướng nào.
Có điều một khắc sau đó, hắn liền cảm giác được một cơn ớn lạnh từ sau lưng truyền đến. Cái cảm giác quen thuộc này khiến Thanh Minh nhịn
không được quay đầu lại, trông thấy Lăng Yên sắc mặt không tốt, chẳng
biết từ bao giờ đã chạy tới đây rồi.
Khóe môi Thanh Minh hơi giật giật, hướng về phía Lăng Yên cười mếu máo.
Lăng Yên cũng không thèm liếc Thanh Minh lấy một lần, tiến thẳng đến nam tử bên trong cửa viện: “Đường Lam! Chàng nghe ta giải thích!”
Thanh Minh ôm mặt, dường như đã thấy được cảnh tượng thê thảm của chính mình trong tương lai rồi.
.
.
Tiếp theo sau đó, Trầm Ngọc im lặng không nói gì lui vào trong phòng, bộ dáng ấm ức chán nản ngồi nhìn Lăng Yên đau lòng không thôi, còn không
ngớt lời giải thích. Mà cái tên đầu sỏ gây nên chuyện là Thanh Minh thì
bị bắt đứng bên ngoài, lâu lâu ló đầu vô trong phòng nhìn quanh, chỉ
muốn xem tên nam tử đã cưới Ma tôn cho thiệt kỹ mà thôi.
Ma tôn đại nhân đơn độc một mình suốt ba vạn năm, về chuyện lập gia
đình, mới đầu nhóm Ma Tướng cũng từng lo lắng thay Lăng Yên lắm chứ,
nhưng nhọc lòng suốt vạn năm nàng vẫn không có động tĩnh gì, mọi người
cũng lười không thèm quan tâm nữa. Chính vì thế mà ai cũng cho rằng, cái chuyện cưới gả này gần như không có khả năng xuất hiện trên người Lăng
Yên.
Mãi cho đến hôm nay, lại để Thanh Minh thấy một nam tử bình thường đến không thể nào bình thường hơn.
Đến bây giờ, Thanh Minh vẫn không chấp nhận nổi sự thật rằng Ma tôn đã
lập gia đình. Hắn thở dài trong lòng, lúc này mới chợt phát hiện hình
như đã một lúc không nghe được tiếng Lăng Yên giải thích. Hắn vội vàng
rướn cổ thẳng lưng ló đầu vào trong, đúng dịp thấy được Lăng Yên một tay ấn cái tên phàm trần kia dồn vào góc tường, hôn một phát đầy quyết liệt lại còn vô cùng bá đạo.
Thanh Minh trợn mắt há hốc mồm.
Không lâu sau, hai người Lăng Yên từ trong phòng bình tĩnh cùng nhau
bước ra, hệt như tiết mục xen vào ban nãy vốn chưa hề xảy ra, chẳng qua
đôi môi Trầm Ngọc có hơi đỏ hồng một cách khác thường, mà ngay cả gò má
cũng hơi hồng luôn nữa.
Đột nhiên Thanh Minh thấy rằng một đống lý do chối tội mà hắn nghĩ ra mới nãy, hình như không cần thiết nữa rồi.
Ngay lúc này khi Thanh Minh còn đang ngẩn người, Lăng Yên đã nói luôn
thân phận của Trầm Ngọc: “Đây là phu quân của ta, Đường Lam!”
Tiếp xúc với ánh mắt như muốn băm thành nghìn mảnh của Lăng Yên, Thanh
Minh ngay lập tức gật gù cười khổ với Trầm Ngọc: “Ban nãy là ta nói đùa
đấy, ta đây là …” Nói đến đây hắn liền khựng lại, nghĩ hắn vốn đang cải
trang thành diện mạo khác, hiển nhiên cũng phải đổi tên rồi, vì vậy nói: “Ta là Minh Thanh, là bằng hữu của Hạ Dung Tinh.”
Trầm Ngọc nghe thế chợt nhớ vừa mới đây thôi, hình như Lăng Yên từng nói nàng ở trấn trên cùng với một đám bằng hữu tính như bà già, người này
nhất định cũng là một trong số đó.
Nghĩ vậy, ánh mắt Trầm Ngọc mới trở nên thân thiện một chút, lập tức nói: “Ta từng nghe A Tinh nhắc đến các người.”
Thanh Minh không tiếp nhận kịp sự yêu mến đong đầy đột ngột xuất hiện
trong mắt Trầm Ngọc, bèn không hiểu nhìn sang Lăng Yên. Lăng Yên bất
động trừng mắt một cái, ngay lập tức hắn liền ngoan ngoãn ngậm miệng
không dám hó hé.
Nhưng mặc dù như vậy, Thanh Minh vẫn mở to mắt thận trọng quan sát Trầm Ngọc.
Nam tử trước mắt nhìn từ trong ra ngoài xem ra cũng chỉ là một người vô
cùng bình thường thôi, đã không có gì giỏi, lại càng không có năng lực
phi thường, Thanh Minh quan sát cả nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc hắn có điểm nào hấp dẫn được Ma tôn đại nhân, đến nỗi cả người cũng gả cho
hắn luôn.
Tất nhiên là Lăng Yên nhìn thấu được ánh mắt của Thanh Minh, nàng nhanh chóng mở miệng nói: “Huynh tới đây làm gì?”
Thấy Lăng Yên hình như đã hơi bớt giận, Thanh Minh liền thức thời thu
tầm mắt, nói: “Ta thất lễ rồi. Đã lâu lắm rồi không thấy tỷ trở về, các
huynh đệ cũng lo mà phải không?”
“Vậy nên?” Lăng Yên cười một tiếng.
Đột nhiên luồng khí lạnh rợn người lại xông lên, Thanh Minh rất thông
minh trốn sau lưng Trầm Ngọc, nhưng kể cả như thế, giọng nói Lăng Yên
vẫn lạnh lùng như trước: “Huynh lập tức trở về!”
Dĩ nhiên Thanh Minh không hề muốn, trốn sau lưng Trầm Ngọc quyết không chịu ra.
Việc tự nhận thức được mình là Thần tôn khiến bản tính bồ tát của Trầm
Ngọc đột nhiên xuất hiện, hắn lên tiếng cầu tình thay Thanh Minh, lúc
này Lăng Yên mới chịu cho hắn ở lại ăn một bữa cơm rồi sẽ đi.
Song cả đời Lăng Yên tự mình làm cơm có được mấy lần, bất cứ món nào làm ra thoạt nhìn ăn vào cũng đều khiến người khác khó mà chịu được được
mùi vị vi diệu đó. Thanh Minh thật không rõ, là do Trầm Ngọc chưa từng
ăn qua món ăn bình thường hay vốn không có vị giác sẵn rồi, vậy mà lại
có thể nuốt trôi hết mấy thứ này mà không hề biến sắc.
Khó khăn lắm mới vượt qua được bữa cơm này, lần này không chờ Lăng Yên
đuổi người, Thanh Minh liền tự giác cút ra viện, ba chân bốn cẳng chạy
về Ma giới.
Vì thế không lâu sau, mọi người Ma giới còn chưa chờ được Ma tôn, nhưng lại thấy Thanh Minh mang vẻ mặt hoảng sợ lội trở về.
Thanh Minh vội vàng đem những gì mình chứng kiến được ở nhân giới kể hết cho mọi người nghe, sau đó toàn bộ Ma giới liền nháo nhào ầm ĩ.
Nhưng hiện nay hai cái người Lăng Yên và Trầm Ngọc ở nhân giới lại không hề hay biết lúc này, Ma giới đã náo nhiệt muốn bùng nổ luôn rồi.
Bọn họ vẫn như lúc trước, cùng nhau yên ổn sống qua ngày ở An Nhạc Trấn, mãi cho đến buổi trưa một ngày sau, ngoài viện bỗng vang lên tiếng đập
cửa hơi dè dặt. Trầm Ngọc ra mở cửa, người bên trong lập tức đối mặt với năm đôi mắt tròn xoe đầy hiếu kỳ, bao gồm Thanh Minh đứng ở bên ngoài.